5%


ánh sáng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm cửa mỏng, chiếu rọi vào căn phòng ngủ của anh tú. ánh nắng như muốn kéo anh ra khỏi giấc ngủ chập chờn sau một đêm không yên. anh trở mình, mái tóc đen hơi rối phủ lên vầng trán cao. đầu anh đau âm ỉ, là hậu quả của vài ly rượu tối qua.

mơ màng, anh tú mở mắt, để ánh sáng chói chang tràn vào tầm nhìn. cổ họng khô khốc và cảm giác nóng bức còn sót lại từ đêm trước khiến anh rên khẽ. nhìn quanh căn phòng, mọi thứ vẫn gọn gàng như thường lệ, nhưng ký ức về tối qua dần ùa về, khiến anh không khỏi nhíu mày. hình ảnh trần minh hiếu bế mình lên phòng hiện lên trong đầu, làm anh cảm thấy vừa khó chịu vừa lạ lẫm.

- damn..

anh lầm bầm, nhưng lại nhớ tới khoảnh khắc minh hiếu giận dữ đấm tên bạn vì mình. điều này càng khiến anh tú bối rối hơn. dẹp những suy nghĩ vẩn vơ, anh tú rời khỏi giường, sửa soạn cho ngày mới.

---

tại bàn ăn sáng, không khí vẫn êm đềm như mọi khi, với tiếng dao nĩa chạm vào đĩa sứ và tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa góc phòng. minh hiếu đã ngồi sẵn, khoác một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ tinh nghịch thường thấy. hắn đang nhấm nháp tách cà phê, ánh mắt lóe lên sự thích thú khi nhìn thấy anh tú bước vào.

anh xuất hiện trong bộ đồ đơn giản, mái tóc đen vẫn có chút rối bời, ánh mắt có phần uể oải nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng. anh kéo ghế ngồi xuống, chẳng buồn chào hỏi ai.

minh hiếu nhìn anh, khóe môi cong lên, cảm giác như tìm được cơ hội chọc ghẹo.

- ngủ ngon nhỉ, anh tú.

giọng hắn vang lên, cố ý nhấn mạnh hai chữ "ngủ ngon", như muốn gợi nhắc lại chuyện tối qua.

anh tú nhấc cốc nước cam lên, nhấp một ngụm rồi đáp cụt lủn, không thèm ngẩng đầu.

- ừm.

câu trả lời lạnh lùng không làm minh hiếu nhụt chí. ngược lại, hắn càng thấy thú vị hơn. hắn chống cằm, đôi mắt lóe lên ánh tinh quái.

- tôi cứ nghĩ anh sẽ cảm ơn tôi, vì chuyện tối qua.

lời nói đầy ám muội khiến anh tú ngừng tay, ánh mắt khó ở lập tức lườm về phía minh hiếu. nhưng trước khi anh kịp phản ứng, minh hiếu đã nghiêng người về phía anh, giọng nói nhỏ nhưng cố ý đủ để anh nghe rõ.

- đêm qua trông anh.. cũng được hơn tôi nghĩ. ai mà biết được bùi anh tú lạnh lùng đó giờ lại ôm cổ tôi dụi vào lòng tôi như đêm qua.. chà.

câu nói này như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của anh tú. tay anh nắm chặt chiếc nĩa, đôi mắt ánh lên sự khó chịu. nhưng trước mặt mẹ và cha dượng, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

mẹ anh tú, vốn đang mải nói chuyện với cha dượng, cũng phải dừng lại khi cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người. bà nhìn minh hiếu với ánh mắt cảnh cáo nhưng vẫn chứa vẻ nhẹ nhàng.

- hiếu, đừng trêu chọc anh con nữa, mau ăn đi.

minh hiếu nhún vai, ra vẻ vô tội, nhưng nụ cười trên môi hắn không hề tắt. hắn quay lại với bữa sáng, nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng liếc về phía anh tú, như muốn chờ xem anh phản ứng ra sao.

về phía ba trần, ông vội hắng giọng, cố gắng xoa dịu tình hình.

- hai đứa, đừng làm mất không khí. hiếu, nếu con muốn trêu chọc anh tú, thì để lúc khác đi.

minh hiếu cười nhạt, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi anh tú. có điều gì đó trong nụ cười ấy khiến anh tú cảm thấy bực bội hơn cả, như thể hắn đang cố tình chọc vào những vết ngứa trong lòng anh.

bữa sáng tiếp tục trong im lặng. anh tú nhanh chóng đứng dậy sau khi ăn xong, không quên liếc minh hiếu một cái sắc lạnh trước khi rời đi.

minh hiếu nhìn theo, khóe môi khẽ nhếch lên. hắn chống cằm, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch lẫn tò mò. dù vẻ mặt anh tú luôn lạnh lùng, nhưng với minh hiếu, anh chẳng khác gì một câu đố khó giải, và điều đó khiến hắn không thể rời mắt khỏi anh tú. một cảm giác kỳ lạ đang dần lớn lên trong lòng minh hiếu, khó lý giải nhưng không phải là không giải được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro