🦊
anh quay về nhà sau buổi tối cùng nhóm bạn, trong lòng thoáng nhẹ nhõm hơn. Nhưng mọi thứ không bao giờ dễ dàng như anh nghĩ. Vừa bước vào căn hộ của mình, điện thoại đã đổ chuông. Là số của ông Trần – bố của Hiếu.
• "Chào con, chú đây."
anh thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng giữ giọng điềm tĩnh:
• "Cháu chào chú. Có việc gì ạ?"
Giọng nói bên kia đầu dây vẫn trầm ổn nhưng mang theo chút nghiêm trọng:
• "Chú muốn cháu qua nhà chú một chuyến. Có một vấn đề cần bàn bạc trực tiếp. Là chuyện liên quan đến công việc."
anh im lặng vài giây. Lời đề nghị này không giống với tính cách điềm đạm thường ngày của ông Trần. Nhưng vì nể trọng ông, anh đành đồng ý:
• "Vâng, cháu sẽ qua ngay."
Tại biệt thự gia tộc Trần
Khi anh đến, trời đã khuya. Anh bước vào căn biệt thự rộng lớn, nơi ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa từ mọi góc nhà. Ông Trần đứng chờ ở phòng khách, trên bàn là một loạt tài liệu.
• "Cháu ngồi đi, Tú." Ông chỉ tay vào ghế sofa đối diện.
anh ngồi xuống, ánh mắt lướt qua chồng tài liệu nhưng không vội mở lời. Ông Trần hắng giọng, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh:
• "Chú không vòng vo. Gần đây, công ty gia đình chú gặp một số vấn đề liên quan đến pháp lý. Cụ thể là vài dự án đầu tư đang bị đối thủ nhòm ngó, tìm cách gây khó dễ."
anh khẽ gật đầu, chuyên nghiệp như một luật sư dày dạn kinh nghiệm:
• "Cháu hiểu rồi. Chú muốn cháu tham gia vào để xử lý vấn đề này?"
Ông Trần mỉm cười, ánh mắt thoáng nét hài lòng:
• "Đúng vậy. Chú tin tưởng vào khả năng của cháu. Chỉ có cháu mới đủ tỉnh táo và sắc sảo để giúp gia đình chú vượt qua lần này."
anh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
• "Vậy chú có thể cho cháu biết chi tiết hơn không? Cháu cần xem toàn bộ hồ sơ trước khi quyết định."
Ông Trần đưa tài liệu về phía anh. Khi anh vừa lật qua trang đầu tiên, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
• "Ba, sao ba lại gọi anh ấy tới giờ này?"
anh quay lại, và không bất ngờ khi nhìn thấy hắn đang đứng ở cửa. Ánh mắt của hắn đầy khó chịu, nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
• "Hiếu, đây là chuyện công việc. Con đừng xen vào." Ông Trần nhắc nhở, nhưng giọng không gay gắt.
anh nhún vai, bình thản trả lời:
• "cậu yên tâm. Tôi không đến đây để nói chuyện cá nhân. Đây chỉ là công việc."
hắn cười nhạt, nhưng trong mắt anh ánh lên tia thất vọng:
• "Công việc? Tú, anh vẫn chưa chán bị nhà tôi làm phiền à?"
anh đóng tài liệu lại, đứng lên, nhìn thẳng vào hắn:
• "cậu yên tâm. Tôi không làm gì mà không cân nhắc. Nếu cậu cảm thấy sự có mặt của tôi gây khó chịu, thì tôi sẵn sàng rút lui."
hắn khựng lại, nhưng trước khi anh kịp đáp lời, ông Trần đã xen vào:
• "Đủ rồi, Hiếu. Con ra ngoài đi. Ba cần bàn công việc với Tú."
hắn nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ quay lưng bước đi.
Rời khỏi biệt thự Trần gia, Tú tình cờ gặp Thanh Pháp và Đăng Dương ở quán cà phê gần đó. Hai người đang trò chuyện rôm rả, nhưng khi thấy anh bước vào, họ lập tức vẫy tay gọi anh lại.
• "Luật sư Bùi! Định làm cú đêm à?" kiều đùa, ánh mắt tinh nghịch.
anh bật cười, ngồi xuống:
• "Không phải cú đêm, mà là bị kéo đi xử lý công việc bất đắc dĩ."
đăng dương nhướn mày, vẻ tò mò:
• "Công việc gì thế? Trông anh có vẻ mệt mỏi."
anh thở dài, nhấp một ngụm cà phê mà kiều đưa tới:
• "Lại liên quan đến nhà cậu đó . Ông Trần nhờ tôi xử lý một số vấn đề pháp lý."
kiều bật cười:
• "anh đúng là có duyên với nhà đó thật. Mà này, anh gặp Hiếu chưa? Tối nay anh đến đó mà không chạm mặt cậu ta thì em lạ lắm."
anh nhíu mày, không giấu được chút bực mình:
• "Gặp rồi. Nhưng anh không muốn nhắc tới."
đăng dương nhấp một ngụm trà, ánh mắt như có ý sâu xa:
• "anh đúng là cứng rắn. Nhưng liệu anh có thực sự muốn dứt bỏ không? em nghĩ, anh hai em... có lẽ vẫn còn yêu anh nhiều lắm."
im lặng, không đáp lời. Nhưng ánh mắt anh thoáng hiện lên chút dao động mà chính anh cũng không nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro