1.

Trần Minh Hiếu của nhà thờ thánh Phêrô được coi là vị linh mục trẻ đầy triển vọng nhất, một đứa trẻ được chúa ban phước lành. Cậu luôn nở nụ cười nhân hậu và rửa tội cho các con chiên.

"Tình thương yêu Chúa Cha và những ân huệ của ngài sẽ luôn ở bên con"

Các vị linh mục già luôn hết lời khen ngợi cậu, giáo dân và các học viên thì tôn thờ cậu như một hình mẫu.

Cậu sẽ trở thành vị giám mục tiếp sau, không ai bất mãn với điều đó.

Trong khi đó,

Bùi Anh Tú, một succubus kiêu ngạo với tiêu chuẩn thức ăn cao hơn cả cái tôi trong anh, đã lang thang ở thế giới loài người một thời gian dài vì không tìm được con mồi vừa ý. Hoặc là ngoại hình không đạt chuẩn, hoặc là mùi của chúng rất kinh tởm.

Cứ như vậy, anh gần như sắp chết đói.

Cho đến khi lạc tới thị trấn này, một mùi hương quyến rũ khiến bản năng dâm đãng trong anh rục rịch sôi trào.

Anh Tú vô thức nuốt nước bọt, nhanh chóng di chuyển về phía nguồn gốc của mùi hương.

Trần Minh Hiếu đang truyền bá tin lành cho người dân thị trấn; đó là nhiệm vụ của cậu.

Cậu cầm một cuốn Kinh Thánh bìa da đen và chữ vàng, mắt cụp xuống, truyền bá những lời mặc khải từ Chúa, vẻ mặt sùng đạo khó gần như một vị thần.

Thị trấn lúc nào cũng phủ sương mù, chúng làm ướt tóc cậu, những giọt nước li ti bám trên mi mắt. Làn da bánh mật chợt nhợt nhạt và lạnh lẽo trong sương mù, khiến cậu trông giống như một bức tượng cẩm thạch hoàn mỹ trong Vương cung Thánh đường Thánh Peter - đẹp trai vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.

Bùi Anh Tú lần theo mùi hương và chứng kiến ​​cảnh tượng đẹp đẽ này.

Nhân loại này hoàn toàn phù hợp với sở thích của anh. Nam quỷ háo hức liếm răng nanh; anh nhất định ăn tươi nuốt sống vị linh mục này vào đêm nay!

.

Màn đêm buông xuống.

Bùi Anh Tú khép nanh, giấu đuôi và sừng, mặc một bộ quần áo len ấm áp vô hại, trông không khác gì những chàng trai trẻ khác trong thị trấn.

Anh đứng ngoài nhà nghỉ nơi Minh Hiếu đang ở. Người bên trong vẫn còn thức, ánh đèn vàng len lỏi qua khung cửa sổ.

Cơ thể anh run lên vì phấn khích, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại nhịp tim đang đập thình thịch và gõ cửa.

"Cốc, cốc, cốc—"

Trần Minh Hiếu mở cửa từ bên trong, tự hỏi ai sẽ đến tìm mình vào giờ này.

Một cậu bé trông rất dễ thương đang đợi ở cửa, vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt đen láy như quả nho phản chiếu ánh nến, khuôn mặt hơi tái nhợt.

Cậu buông bỏ cảnh giác, giọng nói dịu dàng: "Có chuyện gì vậy?"

"Cha ơi," Anh Tú buồn bã nói, "Con đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Con phải làm sao đây?"

"Đừng lo. Chỉ cần con thành tâm sám hối, Chúa sẽ tha thứ cho tất cả những ai đã lầm đường lạc lối nhưng tìm được đường trở về." Minh Hiếu liếc nhìn bầu trời "Muộn rồi. Con nên về nhà đi."

"Không!" Mắt anh ngấn lệ rưng rưng. "Những lời sám hối cũng không thể rửa sạch hết tội lỗi của con..."

"Cái g-..."

Bùi Anh Tú nhìn thẳng vào mắt Trần Minh Hiếu, con ngươi anh chuyển thành hình trái tim màu hồng đào. Cơ thể vị linh mục run lên dữ dội, biểu cảm dần chuyển từ sốc sang hoang mang. Cuối cùng, cậu hoàn toàn bị nam quỷ này mê hoặc.

"Cha ơi, xin hãy rửa sạch tội lỗi của con bằng thân xác của người, được không ạ?" Giọng nói của Bùi Anh Tú đầy quyến rũ.

"Tất nhiên rồi, xin hãy vào nhà, con yêu của cha"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro