3
Ban đêm, nhà họ Park đèn đuốc sáng trưng.
Sau cơn mưa, nước từ ngọn cây nhỏ xuống tí tách, giọt nước lấm tấm bám đầy trên cửa kính lớn sát đất.
Đại sảnh tráng lệ rộng thênh thang, mái vòm nhũ kim giữa sảnh lấp lánh ánh đèn, trên bàn ăn kiểu Âu đặt một chiếc bình sứ trắng cao cổ cắm hoa thủy tiên.
Jungwon ngồi cạnh cha trên ghế salon ở đại sảnh, cái hiểu cái không hỏi: "Ba ba, vậy là Mine không phải vô gia cư đúng không?"
Ba Yang có vẻ hơi căng thẳng, xoa đầu Jungwon nói: "Ừ, bạn ấy là con trai ông chủ của ba ba"
Còn chưa nói hết thì một người đàn ông đi xuống cầu thang đại sảnh, tuổi gần tứ tuần, trên gương mặt nghiêm nghị lộ ra vẻ mỏi mệt.
Trông thấy người đàn ông, ba Yang vội vàng đứng dậy hỏi: "Park tổng, cậu chủ thế nào rồi ạ?"
Vẻ mặt Park Yejun giãn ra, ôn tồn nói: "Chẳng có gì nghiêm trọng cả, bác sĩ nói may mà nó không dầm mưa quá lâu, nếu bị hạ thân nhiệt sẽ rất tai hại."
"Lần này may nhờ có con của anh Park"
Biết cậu chủ bảo bối của Park gia không sao, ba Yang thở phào nhẹ nhõm rồi vội xua tay nói: "Đâu có gì, ngài khách sáo quá!"
Park Yejun mỉm cười rồi khom người đối mặt với Jungwon trên ghế salon.
Điều hòa trong đại sảnh được bật hết cỡ, cậu bé tóc đen ngồi trên ghế khoác áo choàng người lớn trên vai, vì áo quá rộng nên vạt áo màu trơn gần như bọc kín cả người cậu.
Nhìn cậu không hề giống một đứa trẻ sáu tuổi như hồ sơ ghi chép, bộ dạng xanh xao ốm yếu, đôi mắt long lanh đen láy, tóc mái lòa xòa trên lông mày.
Đó là một cậu bé rất xinh đẹp.
Tóc đen mềm mại, làn da tái nhợt chẳng có chút huyết sắc nào, ánh đèn vàng dịu tỏa xuống từ mái vòm nhũ kim phủ lên hàng mi dài của cậu, chập chờn lay động, màu môi rất nhạt, vừa xinh đẹp vừa trầm lặng.
Park Yejun chợt hiểu ra Derick con mình nói "búp bê" rốt cuộc có ý gì.
Ông nhìn Jungwon rồi dịu giọng nói: "Cậu bạn nhỏ, chú muốn cảm ơn cháu vì chuyện hôm nay."
"Nếu không có cháu chắc con chú đã ngã bệnh nặng rồi"
Jungwon ngượng ngùng lắc đầu, ngoài ba Yang ra cậu rất ít khi gặp người lớn nên chỉ biết im lặng nắm góc áo ba Yang.
Park Yejun ngồi xổm xuống hỏi: "Chú nhờ cháu giúp thêm một việc được không?"
"Con chú tên là Derick, từ nhỏ nó đã sống ở nước ngoài, mãi đến gần đây mới về nước nên chưa quen nơi này lắm, lúc nãy ở trên lầu cũng không chịu uống thuốc."
"Nhưng chú nghe Derick nói cháu tốt lắm"
"Chú có thể nhờ cháu lên lầu ở với Derick một lát không?"
Jungwon tròn xoe mắt rồi do dự hồi lâu, sau khi hỏi ý ba Yang mới ngập ngừng gật đầu đồng ý.
Park Yejun mỉm cười vẫy tay gọi người hầu cách đó không xa để cô dẫn Jungwon lên lầu tìm Derick
Ba Yang bối rối ngồi trên ghế salon lo lắng nhìn theo Jungwon lên lầu.
Trước đây ông từng nghe nhiều người nói tính tình con trai Park tổng không tốt lắm.
Mà sức khỏe Jungwon vốn đã yếu từ khi ra đời, gầy hơn các bạn cùng tuổi không ít, nếu cậu chủ ương bướng kia nổi giận thì bắt nạt Jungwon quả thực dễ như trở bàn tay.
Có lẽ nhận ra ba Yang lo lắng nên Park Yejun tự tay rót trà cho ông, bảo ông yên tâm rồi nói sang những chuyện khác.
----
Trên lầu
Jungwon nắm tay người hầu đi theo quản gia đứng trước cánh cửa phòng ngủ màu nâu đóng chặt.
Quản gia đưa tay gõ cửa rồi nhẹ giọng nói bằng tiếng Anh: "Cậu chủ, bạn ngài tới rồi này"
Trong phòng vọng ra một câu tiếng Anh với ngữ khí mệt mỏi.
"Go away, I have no friends(Đi đi, cháu chẳng có bạn nào hết)"
Nhưng một lát sau, giọng nói bỗng nhiên im bặt, dường như nhớ ra điều gì nên trong phòng ngủ bỗng nhiên vang lên tiếng nhảy xuống giường.
Tiếng bước chân rất gấp gáp, giẫm trên sàn gỗ phát ra tiếng "bịch bịch".
Derick mặc đồ ngủ chạy ra, vừa mở cửa đã thấy Jungwon nói: "Trước kia tớ phải uống nhiều thuốc lắm"
"Nhưng giờ tớ khỏe hơn xưa nhiều rồi"
Trước kia cậu chỉ có thể nhìn lũ trẻ ngoài cửa sổ chơi đùa, thậm chí có lúc sợ gió nên không được mở cửa sổ, tiếng nô đùa ầm ĩ cũng không nghe được.
Cuối cùng Jungwon nghiêm túc kết luận như người lớn: "Bởi vậy cậu cũng phải uống thuốc đúng giờ nha"
Mặc dù Derick nghe không hiểu nhưng dường như hắn đã tách biệt Jungwon khỏi đám người nhà họ Park trong nước nên không hề ghét Jungwon líu lo huyên thuyên với mình mà nghiêm chỉnh ngồi trên thảm nghe cậu nói.
Chờ Jungwon nói xong, Derick mới hỏi cậu đánh cờ tiếp với mình được không.
Jungwon gật đầu đồng ý.
Thời gian dần trôi, kim đồng hồ trong phòng ngủ chập lại với nhau, Jungwon ngồi trên thảm buồn ngủ nhìn về phía cửa phòng.
Sức khỏe cậu luôn không tốt nên giờ đã đến lúc đi ngủ.
Jungwon dời một con cờ rồi nói với Derick đang ngồi chống cằm trước mặt mình: "Tớ phải về rồi"
Derick tràn đầy phấn khởi nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn Jungwon.
Jungwon chỉ vào cánh cửa rồi làm động tác đi ra ngoài.
Derick tưởng cậu muốn đi tè nên dẫn cậu đến phòng vệ sinh trong phòng ngủ.
.....................
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro