Chương 11
Trong hội quán cờ vây trước nhà ga, Ichikawa chán đến chết mà ghé vào sau quầy nhìn tạp chí, bỗng thấy có khách đến, vội vàng đứng thẳng mình chuẩn bị tiếp đón, lại phát hiện là người quen.
"Thầy Ogata!" Ichikawa cao hứng chào, "Lâu rồi không gặp!"
"Tiểu thư Ichikawa, lâu rồi không gặp." Ogata Seiji gật đầu, "Chỗ này làm ăn vẫn tốt như trước."
Ichikawa, "Đúng vậy, đều là nhờ phúc của thầy Akira, tất cả mọi người đều thích thầy Akira nên thường xuyên đến."
"Thầy Akira?" Nghe cách gọi như vậy Ogata có chút ngạc nhiên.
Ichikawa không chút ngại ngùng, ngược lại tự hào mà nói, "Chính là thầy Akira a! Ở hội quán cờ vây đương nhiên dùng sức cờ để nói chuyện, thầy Akira tuy tuổi nhỏ nhưng là lợi hại nhất trong số chúng ta, mọi người cũng đều nguyện ý gọi em ấy như vậy."
Đôi mắt sau kính hiện lên ý cười, "Tiểu thư Ichikawa luôn bảo vệ Akira như vậy, làm cho tôi không khỏi có chút ghen ghét đây."
Ichikawa sững sờ, sau khi phản ứng lại, mặt liền đỏ lên, oán trách nói, "Thầy Ogata sao có thể trêu tôi như vậy, thật là quá đáng! Nói năng tuỳ tiện như vậy, cẩn thận tương lai không có cô gái nào tình nguyện gả cho ngài!"
"Không phải nói đùa, tiểu thư Ichikawa đúng là hình tượng người vợ lý tưởng của tôi." Ogata nói như vậy, ánh mắt cũng nhìn xung quanh hội quán.
Ichikawa vừa nhìn liền hiểu, "Là tìm thầy Akira sao? Em ấy ở phía bên trong."
Ogata nghe vậy, nói cám ơn, liền đi về phía trong hội quán.
Thấy đối phương đi dứt khoát như vậy, Ichikawa không khỏi có chút mất mát, "Thì ra đúng là đang nói đùa a..." Nàng nói thầm, "Thật muốn mạng mà, khí chất, bề ngoài, năng lực, tài sản một cái cũng không thiếu, nếu thật sự có cảm giác với mình thì tốt rồi... Ừm, có điều đối xử với phụ nữ hình như rất có thủ đoạn, đàn ông như vậy không đáng tin a.... Đàn ông tốt thật sự phải như thầy Akira mới đúng, nghiêm túc cẩn thận, lớn lên cũng rất đáng yêu~~"
Không đề cập tới trong nội tâm tiểu thư Ichikawa đang ảo tưởng cái gì, Ogata không hề tốn sức liền tìm được người hắn muốn tìm.
Trong hội quán phần lớn là người lớn tuổi, Touya Akira mười hai tuổi ở bên trong vô cùng nổi bật.
Cậu lúc này đang ngồi ở trong góc, bày cờ theo sách dạy cờ, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy sự chuyên chú, dường như quá tập trung vào đó.
Nhưng trong mắt Ogata, trong toàn hội quán ồn ào, thân của cậu bé lại cô đơn vô cùng.
Ogata không khỏi nhớ lại, trong trí nhớ Akira ngoại trừ hồi nhỏ tham gia lớp dạy cờ vây thì chưa từng thấy cậu đánh cờ với người cùng tuổi.
Đứa nhóc Shindou Hikaru kia thoạt nhìn có vẻ cùng tuổi Akira, có lẽ......
"Thầy Ogata!"
Lúc này Touya đã phát hiện hắn, vẻ mặt có chút giật mình cùng cao hứng, đứng dậy chuẩn bị ra đón.
Ogata giật mình, không rõ chính mình sao lại có liên tưởng kì lạ như vậy, lập tức vứt sau đầu, hắn dùng tay ra hiệu cho Touya ở lại tại chỗ, chính mình đi qua ghế đối diện xuống, "Sao lại chơi cờ một mình thế này?"
"Em vừa chơi một ván cờ hướng dẫn, " Touya nói, lại hỏi, "Phụ thân nói anh đang chuẩn bị cho cuộc thi cờ vây nhi đồng cấp toàn quốc, đó là ngày mai mà, sao anh lại đến đây bây giờ?"
"Đúng vậy, cuộc thi cờ vây nhi đồng cấp toàn quốc," Ogata chỉ vào cậu, "Không phải nơi này có một đứa trẻ chơi cờ rất giỏi ư? "
Touya có chút sửng sốt nhìn Ogata, phân biệt không ra đây là nói đùa hay thật, đành phải nói, "Em không tính."
Bốn chữ ngắn ngủi, kết hợp câu nói bên trên, Ogata cảm thấy thú vị giọng mang theo ý cười, "Em thật sự cảm thấy mình là mạnh nhất trong thế hệ cùng tuổi ư?"
"......"
Touya không có trả lời.
Nhưng bản thân sự yên lặng chính là một loại trả lời.
Ogata theo thói quen lấy thuốc lá trong ngực, chợt nhớ ra nơi này cấm hút thuốc, thu tay lại, hắn hỏi tiếp, "Nghe nói bắt đầu từ tháng trước, thầy khi cùng em chơi cờ chấp ba quân?"
"Vâng! Phụ thân còn khen em, nói em tiến bộ rất nhiều." Touya trả lời, trong giọng nói mang sự vui vẻ.
Ogata nở nụ cười, sau đó nói, "Lại nói, anh nhớ chúng ta đã lâu không dùng đánh cờ, nếu không bây giờ chơi một ván đi, cho anh xem thực lực của em bây giờ."
Touya nghe vậy, vui vẻ gật đầu, "Lần này anh chấp em mấy quân? Em cảm thấy có thể thử hai quân. "
"Lần này không chấp quân," Ogata nói, "Chúng ta đoán cờ đi, komi là 5,5. "
"Không chấp quân? " Touya có chút ngoài ý muốn, "Thế nhưng trước kia không phải như vậy......"
Ogata không đợi cậu nói xong liền cắt ngang, "Nếu không chấp quân, Akira không dám chơi cũng anh ư? "
"Không có chuyện này! " Ngay lập tức phản bác, Touya có chút kỳ quái nhìn Ogata, đối phương đang dùng một tư thế ngồi rất thoải mái ở ghê đối diện.
Sự thoải mái dần rút khỏi trên mặt, Touya mím môi, đặt hộp cờ lên trên bàn cờ, "Xin được chỉ giáo."
"Xin được chỉ giáo." Ogata nói.
......
"Ta thua......tăng thêm komi, quan trắng thua quân đen 9,5 mục. "
Ván cờ kết thúc, Touya nói nhỏ, trong giọng tràn đầy sự uể oải.
Ogata không lên tiếng.
Touya cũng không thèm để ý, rất nhanh liền khôi phục lại, bắt đầu kiểm điểm, "Từ sau trung bàn, quân trắng vẫn luôn bị dắt đi, nước cờ này càng là phán đoán sai lầm, còn có nơi này, không nên dùng tiêm......"
Ogata hoàn toàn không nghe, hắn đã đắm chìm trong suy nghĩ của mình ——
Đây mới là lối chơi của một đứa trẻ......
Cho dù thiên phú cao bao nhiêu, sức cờ lại mạnh, thì trẻ con vẫn lài trẻ con, nước cờ thiếu kinh nghiệm, không thể nào làm được cẩn thận không chút sơ hở!
Đúng vậy, đây là lí do hôm nay Ogata tìm đến Touya đánh cờ.
Ván cờ cùng đứa nhóc Shindou kia vẫn luôn làm hắn ban khoăn. Cách đi cổ xưa, tinh xảo, chặt chẽ, chu đáo, tuy chỉ chơi đến trung bàn, nhưng hắn nhiều lần cân nhắc một đêm, càng ngày càng phát hiện sát cơ liên tục không ngừng đằng sau, nếu tiếp tục, hắn không có nắm chắc có thể thắng...... Đây không phải điều một đứa bé mười hai tuổi có thể làm được.
Nhưng việc như vậy lại thật sự tồn tại......
Không thể không nói, Touya Kouyou không hổ là một bậc thầy cờ vây, ông biết rõ tính cách đệ tử mình, giỏi về tính toán, tỉnh táo tự kiềm chế, cho nên cũng tự phụ. Bây giờ Ogata, đúng như suy đoán của ông, bị quấy nhiễu, lâm vào mâu thuẫn trong suy đoán của mình.
Touya cười cùng cũng chú ý thấy Ogata có vấn đề, "Anh sao vậy? Anh trông có vẻ rất khó chịu. "
Ogata xoa huyệt Thái Dương, nghĩ nghĩ, rồi nói, "......Vài ngày trước anh gặp một người, bề ngoài cùng cùng sức cờ thể hiện ra không hợp."
"Bề ngoài cùng sức cờ? " Touya nghe không hiểu, hai cái này có liên quan ư?
Ogata ngừng nói, đã trầm mặc một lúc, đứng dậy muốn rời đi.
Touya hoang mang ngồi một lúc, bỗng một ý niệm hiện lên trong đầu ——
"Thầy Ogata, xin đợi chút!!"
Giọng Touya từ phía sau truyền đến.
Lúc này Ogata đã đi đến cửa ra vào, hắn nhíu nhíu mày, bước nhanh hơn.
"Ai!" Ichikawa ở sau quầy tay nhanh mắt lẹ, kéo lại một góc áo hắn, "Akira đang gọi thầy kìa......" Lời Ichikawa còn chưa dứt, nhìn sắc mặt của hắn, liền thả tay ra.
Nhưng Touya cũng đã đuổi kịp, cậu vội vàng hỏi, "......Người kia, người ngài nói bề ngoài cùng sức cờ không hợp, là người như thế nào? Sức cờ của hắn rất lợi hại ư? Bề ngoài của hắn......Chẳng lẽ là trẻ con?!"
Dựa vào những lời nói kia, còn có hành vi kì lạ của Ogata, Touya thế mà đoán được chân tướng.
......Hoặc là nói, cô đơn quá lâu, cậu hi vọng có thể có một đồng bạn, là đối thủ cũng được, chỉ cần có thể làm chính mình không hề cảm thấy cô đơn......Cho nên khi vừa thấy một chút hi vọng liền ra sức bắt lấy.
Thấy Touya như vậy, từ qua loa đã đến bên miệng Ogata rốt cuộc không nói nên lời, thân ảnh đứa bé một mình ngồi ở góc lần nữa hiện lên trong đầu hắn......
"Không sai, người kia tuổi cùng em không sai biệt lắm, là một đứa trẻ." Cuối cùng, Ogata vẫn không nhẫn tâm.
"Còn sức cờ?" Touya hỏi.
Đôi mắt sau kính của Ogata hơi tối, chỉ nhổ ra hai chữ, "Rất mạnh."
Một cổ cảm giác run rẩy bắt đầu tuôn ra, Touya đối loại cảm giác này cũng không lạ lẫm, đây là cảm giác cậu thường có khi đánh cờ với những người mạnh như cha cậu. Nhưng bây giờ, ngoại trừ run rẩy, cậu còn cảm nhận được mong đợi cùng chiến ý mãnh liệt...... Đứa trẻ tầm tuổi mình...... Sức cờ rất mạnh......
Cho dù cố gắng kiềm chế, nhưng là âm thanh vẫn không kìm được kích động mà run rẩy, "Cậu ấy là ai?" Touya hỏi.
"Shindou Hikaru."
Ogata nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro