Chương 12
Shindou Hikaru?
Cái tên này, Touya chưa từng nghe qua, là kì thủ chuyên nghiệp mới ư? Hay là viện sinh? Thân phận không quan trọng, quan trọng là... "Xin cho em đánh cờ cùng cậu ấy!"
Ogata lắc đầu, "Anh cũng chỉ cùng cậu ta chơi một ván, sau đó đưa cậu ta một tờ danh thiếp, đến giờ cậu ta vẫn chưa chủ động liên hệ anh."
Touya thất vọng, nhưng cũng không định từ bỏ, cậu tiếp tục hỏi, "Có thể cho em xem ván cờ giữa anh và cậu ấy không?"
"Không được."
Khác với Touya dự kiến, Ogata từ chối rất dứt khoát.
"Em chỉ muốn biết sức cờ của đối phương......" Touya giải thích.
"Anh nói rồi, rất mạnh."
"Nhưng cách nói ‘rất mạnh’ này quá mơ hồ, hơn nữa sức cờ hẳn là phân chia theo ‘đoạn’ chứ?"
Đối mặt sự dò hỏi không ngừng của Touya, Ogata lần đầu cảm thấy bực bội. Sức cờ, bao nhiêu đoạn và vân vân... Mình là cửu đoạn, sức cờ của tên nhóc Shindou kia chẳng lẽ còn có thể cao hơn sao? Loại chuyện ảnh hưởng đến phán đoán này hắn tuyệt không phép tán thành.
"Được rồi, anh cũng là thuận miệng nói đến, chỉ muốn nhắc nhở em thế giới cờ vây sâu không lường được, không thể tự mãn." Ogata nói qua loa, không có ý định tiếp tục nói chuyện, quay người liền đi.
Thái độ từ chối của Ogata đã rất rõ ràng, Touya không tiếp tục đuổi theo, "Shindou Hikaru......" Cậu đứng tại chỗ, lẩm bẩm tên này nhiều lần, đáy mắt hiện lên sự kiên định, "Sức cờ không rõ, lại có thể khiến thầy Ogata đánh giá là 'rất mạnh’? Người này, mình nhất định phải đánh cờ cùng!"
Ngày hôm sau.
Ogata Seiji đau đầu nhìn Touya Akira đi theo phía sau danh nhân Touya.
Trước giờ những cuộc thi như vậy, Akira cho tới bây giờ không hề thấy hứng thú, hôm nay xuất hiện, mục đích không cần nói cũng biết.
Tổ chức lại nguyên nhân trong đó, chỉ thấy lần này chẳng những mời được danh nhân Touya, mà ngay cả con trai ít xuất hiện trước công chúng của danh nhân chứng đến, lập tức mở cờ trong bụng, không ngừng tán thưởng Ogata mặt mũi lớn.
Ogata luôn miệng nói "Không dám", liếc mắt trừng Touya, Touya cũng không trốn tránh, ánh mắt nhìn lại tuy có chút ít áy náy, nhưng rất cố chấp.
Ogata nhớ tới những đánh giá cùng khen ngợi của mọi người đối với Touya, đều nói cậu tuổi còn nhỏ nhưng rất thành thục, hừ, họ bây giờ nên nhìn đứa nhóc liền chơi xỏ lá cũng không hổ thẹn này.
Giai đoạn chuẩn bị rất sung túc, trận đấu không ngoài ý muốn thuận lợi bắt đầu.
Mọi người tham gia hoạt động chuẩn bị đều nhẹ nhàng thở ra, thần kinh vốn căng thẳng cũng thả lỏng, tất cả mọi người bắt đầu nói chuyện với nhau.
Ngoại trừ danh nhân Touya, tổ chức còn mời một ít kì thủ ngoài thành phố.
Ogata thừa dịp bọn họ nói chuyện với nhau, tùy tiện tìm cái cớ liền ra phòng họp.
Dạo một vòng sân thi đấu, hiểu đại khái tình huống của những đứa trẻ tham gia, Ogata liền đến bên đường, một bên hút thuốc một bên chờ đợi.
Quả nhiên, không lâu lắm, hắn liền thấy Touya đang nhìn quanh hiện trường trận đấu.
Ogata dập tắt điếu thuốc, bước đến, kéo cậu rời xa ánh mắt mọi người mới tức giận nói, "Nơi đây không có Shindou Hikaru em muốn tìm! Cậu ta sẽ không tham gia cuộc thi có trình độ như thế này. Đừng để mấy cái phóng viên nhỏ nhìn chằm chằm vào em, cẩn thận bị bọn hắn ngăn lại phỏng vấn gây ra phiền toái, đến lúc đó người bị lão sư trách cứ sẽ là anh."
"Xin lỗi......" Touya bị hắn kéo có chút chật vật, nhưng vẫn cố gắng nói xin lỗi.
Ogata giận dữ nói, "Anh tự nhận là một người thực tế lí trí, nhưng bây giờ lại nhịn không được tưởng tượng, nếu có thể trở lại ngày hôm qua thì tốt rồi, anh tuyệt sẽ nhắc tới ‘ Shindou Hikaru’ với em."
"Thầy Ogata," Touya cuống quít nói, "Em cũng không muốn làm anh khó xử, chỉ là......"
Ogata cắt ngang cậu, "Không cần giải thích, anh hiểu. Bất luận hiểu chuyện bao nhiêu Akira dù sao cũng còn nhỏ, quanh năm chơi cùng những người lớn như bọn anh rất không thú vị, cho nên mới muốn tìm bạn cùng tuổi."
Touya trầm mặc, bởi vì lời nói ác thú vị của Ogata cũng là suy nghĩ trong lòng cậu.
Thân là con trai của danh nhân Touya, Touya Akira từ khi sinh ra tiếp xúc nhiều nhất là cờ vây, đứa trẻ khác lúc nhỏ có nhiều món đồ chơi, mà cậu có vẫn là cờ vây. Có thể nói là từ khi còn chưa có nhận thức, cờ vây đã hòa cùng một nhịp thở với cậu. Trong mắt mọi người, trình độ cờ vây của cậu cao hơn bạn cùng lứa tuổi là bình thường, chính cậu cũng cho rằng như vậy.
Cho nên Touya đã từng có một đoạn thời gian rất dài, từ chối chơi cờ với người cùng tuổi, bởi vì không có khả năng thua. Nhưng thắng cũng không mấy vui vẻ, bởi thắng là bình thường.
Nhưng cùng người lớn tuổi hơn đánh cờ cũng không làm Touya hưng phấn hơn. Thắng, chỉ có thể nói là chính mình tìm nhầm đối thủ. Thua, cũng cần uể oải, cậu thua chẳng qua là kinh nghiệm không đủ do tuổi chênh lệch, cậu vẫn luôn tiến bộ, không bao lâu là có thể thắng lại.
Ngẫu nhiên, cậu cũng sẽ nhớ lại hồi nhỏ ở lớp cờ vây có một đứa bé mạnh hơn cậu, cậu lúc đầu ngẫu nhiên sẽ thua bởi người kia, cho nên nếu như thắng, sẽ rất vui vẻ. Có điều thời gian thú vị rất ngắn ngủi, không đến một tháng đứa bé kia cũng không thể thắng cậu.
Tuy nhiên không quan tâm thắng thua, nhưng là trong sinh hoạt tiếp xúc nhiều nhất vẫn là cờ vây, vì vậy Touya vẫn luôn kiên trì.
Cho đến không lâu mới đây, có người hỏi cậu có thích cờ vây hay không, cậu ngơ ngác, không trả lời thế nào. Cờ vây với cậu mà nói, đã không thể dùng "Thích" hoặc "Không thích" để hình dung, mà là "Phải".
Touya vì vậy mà buồn rầu rất lâu, cậu không muốn từ bỏ cờ vây, chỉ là cảm thấy đem cờ vây cho rằng là "Phải" chính mình có chút đáng buồn.
Từ đó về sau Touya vẫn luôn tìm kiếm một người có thể làm mình coi là đối thủ, lại lần lượt thất vọng.
Cho nên, bây giờ biết tồn tại một người "Shindou Hikaru" như vậy, Touya vô luận thế nào cũng không muốn bỏ qua.
Thời gian từng chút trôi đi.
Ogata hút thuốc một cây lại một cây, không gian không rộng ngập tràn khói thuốc.
Touya chỉ yên lặng đứng đối diện hắn.
Đến khi hút hết điếu thuốc cuối cùng, Ogata rốt cục quyết định chấm dứt loại giằng co không chút ý nghĩa này, hắn vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy âm thanh truyền đến từ sân thi đấu, dường như có người đang tranh chấp.
Ogata nhíu mày, mặc kệ Touya, lập tức trở về hội trường.
Tuyển thủ đánh cờ ở bàn dưới bên trái đã ngừng chơi, đang ngồi lúng túng.
Bên cạnh họ, một người trong ban tổ chức đang lớn tiếng giáo huấn một đứa trẻ nhìn qua cùng tuổi với nhóm tuyển thủ, "Người khác đang thi đấu sao cháu có thể xen vào! Đây không phải là trò chơi!"
Đứa trẻ kia đáp lại một tiếng, Ogata không nghe, thấy tuyển thủ khác bắt đầu đứng lên, quyết định mời người không liên quan rời sân trước.
"Sâm tiên sinh, xin nhỏ giọng một chút, nơi đây vẫn còn trận đấu khác. Ngài đưa đứa nhỏ này vào bên trong đi."
Ogata thấy đối phương nghe theo sau, bắt đầu hỏi thăm tuyển thủ bàn kia chuyện đã xảy ra.
Đứa trẻ gây chuyện kia cũng không phải người dự thi, hình như chỉ là tới xem, vừa vào hội trường không bao lâu bắt đầu nhìn đông nhìn tây, sau đó đứng ở bên cạnh nàn này nhìn một lúc. Sau khi một tuyển thủ hạ một nước cờ đột nhiên xen vào nói cho cho cậu ta hạ cờ ở bên trên một điểm.
Ogata nhìn qua ván cờ, phát hiện nước này đúng là tương đối quan trọng, mà hai tuyển thủ dưới sự nhắc nhở tất nhiên cũng chú ý đến.
"Ván này không có hiệu lực, làm chúng chơi lại một lần nữa."
Ogata an bài đơn giản, liền đi tìm người trong ban tổ chức thảo luận nên xử lý như thế nào, ví dụ như tuyển thủ bàn này chơi có máy tính giờ hay không hoặc vẫn đánh cờ nhưng chia ra với tuyển thủ khác.
Bên kia trong phòng họp.
Đứa trẻ bị mang đi vì quấy nhiễu trận đấu vẻ mặt quật cường, không hề có ý định vì hành vi của mình nhận sai, hai tay cắm trong túi áo, dựa vào tại bên tường, không nhìn người ở đây.
Người trong ban tổ chức lúc nãy rất tức giận, không thể thật sự làm gì đứa nhỏ này, nhưng cứ như vậy cho đi cũng không thích hợp. Bên ngoài đã tiến hành đến ván đấu thứ ba, đứa nhỏ này bất tuân như vậy, có khả năng cố ý đi quấy rối lần nữa.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải thỉnh giáo mọi người ở đây, "Ách, các thầy thấy nên xử lý như thế nào mới tốt?"
Lúc này cửa phòng họp đột nhiên bị người đẩy ra, hai cậu bé vội vàng chạy đến.
Trong đó đứa trẻ cao hơn đeo kính thấy đứa trẻ bị mang vào liền tức giận nói, "Bọn anh chỉ đi mua một ít đồ để em vào xem trước, lúc này mới bao lâu em đã gây họa! Mitani! Em có nghe anh nói chuyện hay không? Mitani!!"
"Học trưởng Tsusui, anh kiềm chế tâm tình của mình một chút đu......" Đứa nhó thấp hơn khuyên đứa đeo kính, sau đó hỏi, "Bọn em nghe nhân viên công tác nói, anh là bởi vì quấy nhiễu trận đấu nên bị mang đi?"
"......Không có, "
Đứa trẻ đối ai cũng hờ hững bị gọi là "Mitani", vậy mà bởi vì đối phương đơn giản hỏi thăm, đã mở miệng.
Tuy thái độ nhìn qua còn rất không phục, "Là bọn chơi quá kém, anh nhất thời không nhịn được mới nói ra. Anh không cố tình quấy rối."
Đứa trẻ hơi thấp đỡ chán, biểu tình có chút bất đắc dĩ, cậu giữ chặt vừa điều chỉnh lại Tsutsui, nhìn xung quanh người ở đây người một vòng, ánh mắt tựa hồ dừng lại trên người danh nhân Touya một chút, nhưng cuối cùng đi đến trước mặt người phụ trách lúc nãy thành khẩn nói, "Thật xin lỗi, chuyện này hoàn toàn là lỗi của bạn cháu, cháu cam đoan anh ấy sẽ không tái phạm."
"Shindou!"
Tsutsui cùng Mitani đồng thời kêu lên.
Lập tức không cần Tsutsui nói thêm, Mitani đi qua kéo Shindou lại sau lưng mình, đối với tất cả mọi người cúi đầu chín mươi đọ, lớn tiếng nói, "Thực xin lỗi!"
Ban tổ chức dò xét, một vị kì thủ đứng ra, "Cháu tên là ‘ Mitani’ đúng không? Ta thấy cháu tuy xin lỗi, nhưng là bởi vì không muốn ảnh hưởng đến bạn mình, cháu vẫn không biết chính mình sai ở đâu ư? Ta thấy nước cờ cháu chỉ rất tốt, nhưng là đối với lời của cháu lúc trước rất không đồng ý. Cờ vây cũng không phải chỉ nói thắng thua, quan trọng hơn là tinh thần bày ra trong quá trình, tất cả mọi người rất nghiêm túc trong trận đấu, cách nói của cháu quá không lễ phép."
"Học trưởng Mitani, thầy ấy nói rất đúng." Shindou ở một bên nói, "Tuần này mọi người đều rất cố gắng, tiến bộ rất lớn, nhưng quá háo thắng. Em không phải nói không hy vọng xã đoàn ngày mai có thể thi đấu tốt, nhưng càng hy vọng chính là có thể làm cho các anh cảm thấy vui vẻ nên hôm nay mới đề nghị mọi người không luyện tập, tới đây xem trận đấu của người khác trận đấu."
Tsutsui nghe thấy liên tục gật đầu.
Làm người bị khích lệ Mitani lại lắc đầu kiên định nói, "Với ta mà nói, cờ vây quan trong nhất chính là muốn thắng." Cậu liếc nhìn Shindou, bộ dạng thua cờ bi thảm như vậy cậu tuyệt không cho phép xuất hiện trước mặt người thứ hai!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro