Chương 33


"Kỳ thủ chuyên nghiệp??"

Đã có không biết bao nhiêu người hỏi câu hỏi này với vẻ ngạc nhiên trong tuần.

Mitani ngồi ở bậc thềm trước nhà, buộc dây giày, cậu ta nghĩ rằng thật đúng đắn khi đưa giấy cho mẹ xem lúc chuẩn bị ra khỏi cửa.

"Đợi đã, Yuuki, con đi đâu vậy? Giải thích rõ cái này nghĩa là gì trước đã!"

"Có chuyện gì vậy mẹ, Yuuki lại gặp rắc rối à?" Chị Mitani nghe thấy tiếng thì đi ra.

"Con đến đúng lúc lắm, nhìn này!" Mẹ Mitani đưa tờ giấy qua, giận dữ nói, "Mitani viết rằng thằng bé muốn trở thành một 'kỳ thủ chuyên nghiệp' sau khi học xong cao trung. Mẹ chưa bao giờ nghe nói chơi cờ vây là một loại nghề nghiệp! Thích cũng phải có giới hạn chứ, lớn tướng rồi, sao còn không biết nặng nhẹ vậy!"

"Đợi đã, mẹ đừng vội, đúng là có những người lấy chơi cờ vây làm nghề, nhưng những người như vậy phải rất giỏi, em có thể làm được không, Yuuki?"

"Con đã quyết định rồi," Mitani buộc xong một bên dây giày, đang buộc bên còn lại, nói mà không ngẩng đầu lên, "Mẹ chỉ cần ký tên là được, ngày mai đi học con sẽ nộp cho thầy giáo."

"Không, mẹ không đồng ý! Hơn nữa con là con trai trưởng trong nhà, con mà đi làm cái kỳ thủ gì đó kia thì nhà trọ trong nhà làm sao bây giờ?"

"Đúng đó Yuuki, nếu em thích chơi cờ vây, em kế thừa nhà trọ thì vẫn có thể chơi mà." Chị gái cũng khuyên.

Buộc xong dây giày, Mitani đứng dậy phủi quần, "Em mới học năm hai sơ trung thôi, học xong cao trung mới bắt đầu, mọi người đừng khẩn trương như vậy. Không nói nữa, em còn hẹn gặp nhau với bạn ở hiệu sách."

"À đúng rồi chị ơi," Mitani nhớ đến điều gì đó ngay khi định bước ra khỏi cửa, "Hikaru nhờ em nói lời cảm ơn vì đã cho em ấy lướt mạng đợt trước, giờ em ấy có tiền tiêu vặt nên hỏi chị giờ có muốn gì không để tặng quà cảm ơn."

"Hả? Không cần đâu, cần gì phải khách sáo như vậy, hơn nữa chị cũng không làm ở quán net đó lâu rồi. Em bảo Hikaru đến đó ủng hộ quán nhiều chút là được."

"Ừm." Mitani đáp lại, rồi mới thực sự chạy trốn không ảnh.

"Cái gì? Yuuki cuối cùng cũng đã kết bạn rồi á? Đứa trẻ tên Hikaru đó là người như thế nào vậy? Nó đến tiệm chỗ con từng làm để lướt mạng... Nó là một đứa trẻ hư ư?" Mẹ Mitani lo lắng hỏi.

"Ôi, mẹ nghĩ nhiều quá rồi. Yuuki có bạn không tốt ư? Trước kia có thấy em ý vui vẻ đi chơi cuối tuần bao giờ đâu. Mẹ đừng quản chặt quá, em ấy dù sao cũng không phải là người xấu." Chị Mitani nhớ đến việc trước đây thấy Hikaru đang chơi cờ vây với người nước ngoài trên Internet Chẳng lẽ do Hikaru mà Yuuki muốn làm kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp ư?

Khi Mitani đến nơi đã hẹn thì Shindo vẫn chưa đến.

Cậu ta nhìn lại thời gian, hình như đến sớm hơn nửa tiếng. Mình nên đợi ở đây hay đi dạo xung quanh một chút nhỉ... Mitani hơi do dự rồi chọn cách sau.

Hiệu sách này rất lớn, có đủ loại sách. Mitani vừa đi vừa ngẩng đầu tìm bảng chỉ dẫn khu truyện tranh, cậu ta chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, "Chủ tướng âu lạc bộ cờ vây Kaio?"

Kishimoto đang đứng bên một kệ sách, đang cầm một cuốn sách dày như gạch, vừa nhìn đã thấy phức tạp xem. Anh ta nghe thấy tiếng nên ngẩng đầu lên nhìn lại, ngạc nhiên nói: "Lâu rồi không gặp."

Chào hỏi xong, hai người không biết nên nói gì.

Mitani gãi đầu, cậu ta thấy hơi hối hận vì đã lên tiếng. Cuối cùng, Mitani quyết định trực tiếp rời đi, dù sao thì họ cũng không thân.

"Xin hãy dừng bước!" Kishimoto đột nhiên nói, "Bây giờ liệu cậu có thời gian để đấu với tôi một ván không?"

"Tôi đang đợi người..."

"Tôi biết một câu lạc bộ cờ vây gần đây, chỉ mất ba phút để đi bộ đến đó, chúng ta có thể chơi cờ tốc độ... Hoặc tôi ở đây đợi người kia cùng cậu, sau đó chúng ta đấu cờ cũng được." Kishimoto thành khẩn nói, "Tôi chỉ muốn biết, cậu đã tiến bộ bao nhiêu qua hai tháng vừa rồi thôi"

Câu nói cuối cùng của Kishimoto đã dâm trúng tim Mitani, cậu ta ước lượng thời gian rồi gật đầu đồng ý.

Do thời gian gấp rút, Kishimoto bỏ luôn đống sách đã chọn. Anh ta đẫn Mitani ra khỏi hiệu sách, đến hội quán cờ vây ở trong ngõ bên kia đường.

"Cậu tìm một chỗ ngồi đi," Kishimoto nói với Mitani, rồi đi về phía ông già ở quầy thu ngân, "Ông Narita, tính tiền hai người giúp cháu."

Mitani nhún vai, nếu đối phương chủ động trả tiền cho hai người, cậu ta cũng sẽ không nói gì nhiều.

Hội quán này không lớn lắm, đang là buổi sáng nên không có nhiều người, trông rất sáng sủa và sạch sẽ.

Mitani đang nhìn xung quanh, Kishimoto đã ngồi xuống đối diện. Anh ta cũng không nói chuyện phiếm mà vào thẳng chủ đề, "Chúng ta không đoán cờ, cậu chơi quân đen luôn đi, cách chơi của cậu dùng quân đen tương đối có lợi. Komi là 5,5 mục, 10 giây một nước có ổn không?"

"Cứ làm theo anh nói đi, chúng ta bắt đầu thôi." Mitani nói một cách thờ ơ.

Tuy đồng ý rất dứt khoát, nhưng đây là lầm đầu tiên Mitani chơi cờ tốc độ 10 giây.

May thay, tốc độ chơi cờ của cậu ta vốn nhanh, và đối thủ có vẻ chơi cờ tốc độ kém, lối chơi vốn chắc chắn có vài phần lung lay.

Mitani chớp lấy cơ hội không chần chừ chút nào. Cậu ta bắt được sơ hở của đối phương, thậm chí còn suýt chút nữa công phá được đại long.

Tuy nhiên, thực lực của Kishimoto vẫn còn đó, dù có chút quanh co nhưng anh ta vẫn bắt được chiến thắng chung cuộc.

"Tôi nhận thua." Vẻ mặt của Mitani hơi buồn bực, tình thế lần này hoàn toàn có lợi cho cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn thua. Cậu ta đã sớm biết thực lực của hai bên có chênh lệch, lần này thấy rõ hơn thôi.

"...Nước đi này của cậu rất tốt, toàn bộ bố cục vững vàng hơn nhiều so với giải đấu lần trước, không nóng lòng cầu thành..."

Kishimoto muốn phân tích tiếp, nhưng Mitani lại ngắt lời anh ta và hỏi thẳng: "Vậy tôi có tiến bộ không?"

"Tất nhiên là có rồi," Kishimoto nói, "Rất rõ ràng là đằng khác. Chỉ cần duy trì tốc độ này, cậu sẽ nhanh chóng vượt qua tôi thôi. Tôi rất hâm mộ thiên phú cờ vây của cậu... Nhưng nhìn cậu trưởng thành nhanh như vậy, tôi cuối cùng cũng đã nghĩ ra... Lúc trước, tôi chọn rời đi là đúng."

"Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã dành thời gian chơi cờ với tôi hôm nay." Kishimoto nói.

Đối mặt với sự khen ngợi thẳng thắn như vậy, ngay cả Mitani cũng thấy hơi xấu hổ, cậu ta gãi chóp mũi, "Vậy nếu tôi cứ tiếp tục như thế, liệu vài năm nữa tôi có thể trở thành một kỳ thủ cờ chuyên nghiệp được không?"

Tay dọn cờ của Kishimoto khẽ dừng lại, "Có khả năng."

"Có khả năng?"

Kishimoto đẩy kính, "Thiên phú của cậu quả thực vượt xa người thường, tôi không nói dối, nhưng muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, chỉ dựa vào thiên phú cũng không thể thành công. Cậu thực sự tiến bộ rất nhanh. Nếu mục tiêu của cậu chỉ là trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp thôi thì khả năng thành công rất cao."

"Tức là sao?" Mitani cau mày, "Ta không hiểu, anh rốt cuộc nói tôi có thể thành công hay không?

Kishimoto khẽ thở dài, "Tôi từng là viện sinh," Anh ta nói, "Nhưng tôi chỉ có thể bồi hồi ở tổ hai, và cho đến tận khi tôi rời đi, tôi vẫn không thể thăng lên tổ một. Cậu có biết tại sao không?"

Mitani, "Thiếu thiên phú ư?"

Kishimoto, "Đây cũng là một lý do, nhưng nếu chỉ bị giới hạn bởi thiên phú, thì tôi cũng tự tin rằng mình có thể vượt qua những người khác bằng sự cố gắng... Tôi thiếu khí thế khi đối mặt với mục tiêu của mình."

Kishimoto nói, "Cậu Mitani, trong thế giới cờ vây, có rất nhiều người có thiên phú, cũng có rất nhiều người có thiên phú lại cố gắng. Nhưng người vừa có thiên phú vừa cố gắng hơn nữa tiến lên không màng tất cả vì mục tiêu mới có thể đi đến cuối cùng."

"Theo tôi, cậu bây giờ là người có thiên phú lại cố gắng, mà người trong viện sinh ai cũng như vậy. Dù vậy, mỗi năm nhiều nhất chỉ có ba người có thể trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp... Vì vậy, cậu hỏi tôi 'Vậy nếu tôi cứ tiếp tục như thế, liệu vài năm nữa tôi có thể trở thành một kỳ thủ cờ chuyên nghiệp được không?', tôi chỉ có thể trả lời cậu rằng, 'Có khả năng'. "

Mitani mờ mịt, cậu ta lẩm bẩm, "Nhưng mà... Nhưng mà tôi nghe nói rằng năm nay Touya đã có thể thi đậu ..."

"Touya?" Kishimoto bật cười, "Sao cậu lại nghĩ đến việc dùng cậu ta để so sánh vậy?" Anh ta lắc đầu nói, "Thực lực của cậu ta đã sớm đạt đến trình độ của một kỳ thủ có đẳng. Tôi nghe nói năm nay cậu ta mới tham gia bởi vì không muốn tranh giành cơ hội của người khác quá sớm. Touya, ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với chúng ta..."

Nói đến đây, Kishimoto không khỏi cảm thấy hướng tới và ảm đạm.

Một đẳng cấp khác... Mitani nghĩ tới Shindo Hikaru.

Hikaru, người có thể đánh bại Touya Akira, em ấy tự nhiên nói những câu đại loại như 'Tốt nghiệp cao trung xong thì trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp' bởi vì bản thân em ấy có thực lực đó...

Nhưng mình thì sao? Chính mình bây giờ dựa vào cái gì mà nói những điều giống như Hikaru?

Hikaru ngày hôm đó ngập ngừng muốn nói là vì em thấy thấy sự kiêu ngạo mù quáng của mình ư?

Nếu thật sự tốt nghiệp cao trung, Shindo nhất định sẽ trở thành kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp ngay lập tức. Còn mình nếu thất bại... Nếu mình mãi mãi dừng bước ở đó, chỉ có thể nhìn Hikaru tiến càng xa ở bên kia thế giới cờ vây...

Sợ hãi một tương lai như vậy, Mitani vội vàng hỏi: "Tôi nhất định phải trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp khi tôi tốt nghiệp cao trung! Có cách nào để làm được không?"

Kishimoto choáng váng trước thái độ hoàn toàn khác với trước đây của cậu ta, ngập ngừng nói, "Nhất định phải là lúc tốt nghiệp cao trung ư? Thật ra, tôi nghĩ nếu cậu bắt đầu cố gắng để trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp ngay từ bây giờ, nắm lấy cơ hội thi mỗi năm thì xác suất thành công sẽ cao hơn nhiều."

Thi mỗi năm... Cậu ta giờ vẫn đang học năm hai sơ trung, cứ thi cho đến khi tốt nghiệp cao trung tức là cậu ít nhất có thể thi bốn lần... Mitani tính trong lòng. Tất cả sự kiêu ngạo đã biến mất sau cuộc trò chuyện lần này, nỗi sợ hãi bị Hikaru bỏ lại phía sau giờ đã tràn ngập trái tim cậu ta.

Kishimoto nhìn Mitani, biểu tình của đối phương từ mê mang đã dần chuyển sang quyết tâm...

Lại một thiếu niên nữa không ngần ngại lao vào con đường hẹp dẫn đến thế giới cờ vây... Kishimoto dùng động tác đẩy kính để che đi sự ngưỡng mộ trong mắt.

Khi bước ra khỏi câu lạc bộ và chuẩn bị chia tay, Kishimoto nói với Mitani, "Nếu cậu đã quyết tâm thì lời khuyên của tôi là cậu nên trở thành viện sinh trước. Kỳ thi làm viện sinh được tổ chức bốn lần một năm, đợt gần đây nhất là vào tháng 12. Chúng ta có khả năng sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau trong tương lai, vì vậy tôi chúc cậu thành công trong kỳ thi tại đây."

Kishimoto nói xong liền gật đầu, quay người rời đi.

"Viện sinh..." Mitani lẩm bẩm lại từ này.

Ở cửa hiệu sách bên kia đường, Hikaru dường như đã đợi ở đó một lúc rồi. Mitani đi về phía hắn, lưỡng lự không biết có nên báo cho em ấy về quyết định cậu ta vừa đưa ra hay không... 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro