73
nó ngồi trên giường bệnh.
nhìn hắn ngồi cạnh, nắm chặt tay nó. chẳng hề muốn buông tay. nó đáng trách nhỉ? nó cứ làm như mình thật sự chỉ có một mình. dại dột, dốt nát thật.
hắn lẳng lặng ngồi im ở
đấy mà thôi. hắn sợ buông tay, nó đi mất.
nó nhìn hắn. không biết
vì sao nó lại tội hắn.
nhìn vào mắt lee minhyung
ryu minseok thấy mình tội lỗi. thấy bản thân chẳng đáng với cái tình yêu hết mình từ hắn.
nhưng liệu nó đã quên.
nó đã từng chẳng tin vào cái tình yêu đấy, nó đã từng đau lên chết xuống với cái mớ ái tình rối rắm này.
' minhyungie này, cái tình yêu này sao không bỏ nó đi? '
' đau quá rồi còn yêu làm gì nữa vậy anh? '
nó hỏi hắn, cái giọng
nhẹ nhàng chỉ hỏi khe khẽ. nó bỗng giựt mình về lời nói của mình.
ánh nhìn đưa đến hắn
đột ái ngại.
suy nghĩ nó chìm vào
bờ hồ soi bóng nó.
yêu và được yêu.
được yêu, ryu minseok và
lee minhyung cứ ngỡ sẽ chẳng đụng đến được. cả hai chẳng thể yêu đến nhẹ nhàng. cái cảm giác được yêu. chắc là cả nó và hắn đều quên mất. đều không yêu bình yên và tỉnh lặng để lòng nguôi ngoai.
yêu thì đã đạt
được rồi. là chúa trời ban cho cả hai đối phương.
ryu minseok dằn lòng mình.
cất giọng lần nữa nói với kẻ đang lẳng lặng nhìn ngắm nó sau hai câu bâng quơ không gì của nó.
' minhyungie này, cái cảm giác được yêu. chắc anh quên mất rồi. '
' em xin lỗi, cái cảm giác ấy, em không trao anh trọn vẹn nhất từ ngày đầu. '
' cả yêu nữa, em chẳng hiểu sao. '
' càng nói, em lại càng thấy anh thiệt thòi. '
' minhyungie này, anh đừng vì con mà ép mình. '
' tình yêu của em khiến anh đã đủ đau rồi. '
' hay anh buông bỏ đi? '
' hãy yêu như cách anh muốn ấy, yêu một người thật sự cho anh cảm giác yêu, được yêu và xứng đáng được yêu. '
lee minhyung chẳng nới lỏng
cái nắm tay, hắn chỉ nhẹ giọng đáp lại.
' minseokie, ai vì ai không quan trọng. '
' yêu và được yêu là đến từ cả hai phía mà em? '
' nếu như em đi rồi. cán cân tình yêu của anh sẽ lại mất cân bằng. '
' minseokie này. '
' có em sẽ vẫn là được yêu. '
' có em cũng đã là yêu. '
' và, có em là xứng đáng được yêu. '
' đừng quên rằng anh đã từng được yêu. vì có em. '
' anh cũng đã lo lắng em không có được cái cảm giác được yêu ấy. '
' nhưng giờ anh có câu trả lời rồi. '
' có lẽ vào cái ngày anh cầu xin chúa trời ban cho anh một thành quả anh đã cố gắng trong tình yêu. '
' lúc ấy anh không nhận được câu trả lời của chúa trời. '
' anh đã có phần oán than ngài. '
' nhưng rồi ngài ấy lại mang minseokie đến bên anh. '
' minseokie này, anh đã từng nghĩ rằng mình đã trao cho em tất cả những điều tốt nhất. '
' nhưng giờ anh mới chợt nhận ra. '
' anh trao đi điều tốt nhất, nhưng anh chẳng hề hay biết đấy có phải là điều mà em mong muốn hay không. '
' vì vậy, anh xin em, đừng nói những lời ấy. '
tay hắn nắm chặt
tay nó, từng hồi rung động nơi trái tim thay đổi nhịp đập vì những lời yêu từ sâu bên trong của lee minhyung. nó yên ắng đi muôn phần. đúng nhỉ? tình yêu mà nó nói đến chỉ là nhìn mãi trong lăng kính của riêng nó, chỉ là nhìn từ phía nó, mọi thứ đâu toàn phần, đâu hề nhìn rõ mọi thứ theo đa chiều.
khi nghe lời hắn tâm sự,
nó mới chợt cảm thấy bản thân mình nhẹ nhàng hơn.
' minhyungie à. có lẽ từ lâu em đã chẳng được yêu như thế này. '
' có lẽ, là do em quên mất rằng, có anh ở cạnh đã là được yêu. '
' em xin lỗi nhé? '
' vì mãi chỉ yêu theo cách của mình mà chẳng hề để tâm đến việc anh sẽ yêu ra sao. '
' thì ra, anh đã yêu em như thế đấy. '
' và, đã có khi em đã thẳng tay và bóp chết anh, thế đấy. '
' đến giờ em đã biết như nào là yêu, và cũng đã hiểu anh đã yêu em như nào. '
' em cảm ơn. '
nó nhoài người ra khỏi
một phần giường, đưa tay ôm lấy hắn.
minseok chủ động là người
hôn lên trán. điều mà hắn luôn chủ động với nó.
hôn lên đôi mắt đã
nhuốm đầy yêu thương, mềm mại và yên bình khi nhìn vào nó.
hôn lên đôi môi hắn,
nơi những lời thương nhớ, an ủi, lãng mạn được hắn nói ra.
và người lắng nghe là
ryu minseok.
hay
đôi khi lại gửi nhờ
nơi gò má, mái tóc hay môi hồng của nó - một người vốn đã lâu chẳng được ai yêu như thế.
' anh ơi, anh có yêu em không? '
nó biết, cho dù hỏi
đến cả ngàn lần. câu trả lời của hắn vẫn thế. thế nhưng nó vẫn hỏi, hỏi để lòng nó được an ủi, hỏi để nó có thể khe khẽ mỉm cười.
' anh yêu em, vẫn luôn yêu em. '
hắn thương yêu đáp lại
nó. sau lời đáp ' vẫn luôn yêu em ' là sự lặng im kéo dài giữa cả hai.
lee minhyung hít một hơi
sâu, giọng hắn nối tiếp cái lời yêu kia.
' xin lỗi vì anh đã đến trễ. '
' xin lỗi vì tình yêu anh chưa đủ để em có được cảm giác an toàn. '
' đừng xin lỗi em. '
' tuy rằng mọi thứ là trễ, nhưng chẳng phải em đã được bên anh sao? '
lần này, nó chắc chắn
rồi. nó yêu hắn. và nó sẽ cố để mang cho hắn cảm giác được yêu.
hắn thề với chúa trời,
ân sủng ngài ban cho hắn, hắn sẽ cho em cảm giác đến bên hắn là an toàn, đến bên hắn là có được cảm giác mình xứng đáng được yêu.
với cả hai hiện tại,
cán cân tình yêu đã lần nữa cân bằng.
hai trái tim đã lần
nữa kiếm được nhịp đập chung.
nuôi nhau bằng chính tình
yêu vô hình, nhưng hữu dạng.
' cảm ơn vì anh đã đến. '
' minseokie, anh cũng cần phải cảm ơn em. '
' cảm ơn vì đã là lẽ sống của anh. '
' lần này, hãy để anh yêu em thật kỹ. '
' và tình yêu anh sẽ ngày ngày bự hơn. '
' ừ. lần này, em cũng sẽ yêu anh chậm hơn. '
' em sẽ không mắc lại lỗi. '
' sẽ không ngừng yêu anh. '
sẽ về bên nhau.
hai linh hồn dù lạc
nhau cả ngàn thập kỷ. nhưng trái đất này xoay vòng, rồi sẽ có khoảng khắc ta lướt qua nhau trên đường, sẽ có lúc ta cảm nhận được đã nói lời yêu đối phương vào trăm, ngàn năm trước.
-
hương thích cảm giác yêu và được yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro