4. Luyện tập. Trở về

- Mika-chan quả là một thiên thần. - Oikawa sung sướng ôm lấy điện thoại của mình lăn lộn trên giường sau khi đọc tin nhắn của cô.

Ngay ngày hôm sau cậu lại lao vào luyện tập và khoe khoang rằng mình đã được cô chia sẻ một bí kíp cực hay. Nhưng tập nó không phải là dễ, dù không bị trật khớp nhưng cơ tay bị căng lên rất đau và lòng bàn tay thì rát không chịu được. Cậu đã phải dùng muỗng và nĩa để múc đồ ăn chứ còn đũa thì không tài nào gắp nổi.

- Này, cậu tính tập như vậy cho đến khi bàn tay văng ra mới thôi à? - Iwaizumi ôm trái bóng đi đến, nhìn vào cánh tay quấn băng trắng kín mít mà thấy kinh hãi.

- Phải tập đến khi nào hoàn chỉnh mới thôi. - Oikawa không đùa giỡn như mọi khi mà cậu thực sự nghiêm túc đến ớn lạnh khiến Iwaizumi nổi cả da gà.

- Cậu nên tập chống đẩy nhiều hơn và khi vung thì luôn giữ cho bàn tay thẳng với cánh tay chứ đừng có bẻ ra đằng sau. Còn lại tùy cậu điều chỉnh. - Iwaizumi nhàn nhạt cho lời khuyên rồi thả mấy trái bóng trên tay xuống cạnh chỗ của Oikawa rồi rời đi. 

Mấy người khác đã bắt chước để làm theo nhưng đã từ bỏ ngay cú giao thứ 2, có người trâu hơn thì lại chả thấy có kết quả khả quan nên cũng bỏ vài ngày sau đó. Chỉ còn mỗi Oikawa là vẫn kiên trì tới cuối cùng nhưng cậu thực sự nghiêm túc nghiên cứu và tập luyện nó, cho đến mấy tháng sau, khi cậu đã bước vào năm cuối cấp.

- Oikawa à, sắp tới là đến mùa giải rồi. - Huấn luyện viên thở dài ngao ngán nhìn cậu vẫn tập luyện.

- Chúng ta phải đấu với Ushijima. Cậu cứ thế này sẽ làm cho cả nhóm thui chột đấy. - Iwaizumi lạnh lùng nói vì đã theo dõi Oikawa rất sát sao, dù cậu đã điều hướng được nhưng libero vẫn có thể đỡ lấy hơn một nửa trong số chúng. 

Đây không phải là thứ xứng đáng để Oikawa dành ngần đấy thời gian tập luyện. Ai cũng nghĩ như vậy hết.

Oikawa trầm lặng hơn bình thường vì vẫn cứ cầm trái bóng cúi đầu xuống. 

- Ba cậu Libero kia. Đỡ cho anh một quả. - Oikawa đột nhiên lên tiếng rồi bắt đầu khởi động cổ tay khiến tất cả mọi người lại ngao ngán thở dài vì sự cứng đầu.

- Vâng! Tụi em sẽ đỡ ạ. - Ba cậu Libero năm nhất năm hai ấy luống cuống chạy vào sân, vừa lo sợ sẽ đỡ được, vừa lo sợ sẽ không đỡ được.

- Oi oi, cậu ta tính vượt qua cả ba libero như thế nào.. - Một người khác xì xào nhưng Iwaizumi chỉ im lặng theo dõi.

Oikawa một tay cầm lấy trái bóng rồi giơ ngón trỏ ra chỉ vào mặt cậu libero ấy với thái độ cực kỳ nghiêm túc đến dọa người, nói nhẹ.

- Tập trung vào..

Oikawa vào tư thế, tung trái bóng lên cao rồi chạy lấy đà và bật nhảy. Những người quan sát đều sững sờ như đang được chứng kiến một thước phim quay chậm miêu tả form dáng phát bóng cực chuẩn của một tuyển thủ kì cựu.

*Bộp* *Rầm!!*

- Ư ha~ Cái gì vậy? 

- Này này.. Tôi không nhìn thấy đường bóng luôn..

- Cái này là chuyện thật đấy hả.

Mọi người bắt đầu xôn xao lên, cả ba cậu Libero chỉ biết nhìn nhau mà chẳng thốt nên được lời.

- Nè, cậu có thấy gì không? - Libero 1.

- Thấy có tia sáng xoẹt qua nhưng không cửa động nổi. - Libero 2.

- Tôi thấy mát thôi. - Libero 3 còn bất lực hơn.

Cả huấn luyện viên, Kageyama Tobio lẫn Iwaizumi đều đơ người ra nhìn Oikawa, nhưng cậu cũng không khá hơn là bao khi chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình rồi nắm chặt lại, giơ về phía của Iwaizumi cười một cái.

- Tuyệt chứ..

----------------

Kể từ ngày hôm đó, một nhân tài vẹn toàn đã được khai sinh. Oikawa đã bật lên với vị trí một cầu thủ đầy hứa hẹn, khi đó, lịch học và làm việc của cậu cũng dày hơn nên chuyện làm phiền đến cô cũng đã giảm bớt.

Oikawa có kể với cô về những thành quả mà mình đạt được, dù vậy, cô cũng rất bất ngờ vì cậu tiến bộ nhanh hơn cô rất nhiều. Sau đó, Mikarin cũng không làm phiền gì đến cậu trai đó nữa vì bây giờ cậu đang rất được chú ý đến.

Mặc dù vậy, đến năm cuối trung học, Oikawa vẫn không thể đánh lại Ushijima dù đã deuce rất nhiều. Điều đó lại khiến cậu bực hơn nữa vì cố gắng của bản thân vẫn không thể địch lại người có tài năng.

Oikawa vẫn không biết, Mikarin và Ushijima cũng hay trao đổi với nhau, cô cũng đã thử đưa ra tip nhỏ cho Ushijima như cách uốn cong cơ thể để lấy đà bật nhảy hay vung tay như thế nào. Dù cô chỉ đưa ra lời khuyên nhưng cách điều chỉnh vẫn tùy vào mỗi người sao cho hợp với bản thân.

Không biết khi nghe điều này, không biết Oikawa có nổi điên lên hay không nữa.

-----------------------

Cứ thế, 3 năm nữa lại trôi qua êm đềm, Oikawa và Ushijima đều đã lên năm 3 cao trung. Thời gian đáng sợ thật nhỉ. Sau khi chứng kiến sự tiến bộ vượt bậc của Oikawa, Ushijima đã ngỏ lời muốn cậu vào trường Shiratorizawa nhưng do bản tính kiêu căng và trẻ con của Oikawa nên đã từ chối. Cậu muốn vào Aoba Josai, nơi có những đồng đội cũ và cũng là một ngôi trường tốt.

Ngay sau khi vừa đậu vào, Oikawa đã mất liên lạc với Mikarin trước khi cậu kịp khoe. 

Tài khoản của cô đã bị mất và toàn bộ dữ liệu đều bị xoá sạch do một nhóm hacker tấn công vào mạng lưới thị trấn. Mọi liên hệ với Nhật Bản đều biến mất. Kể từ đó cô đã luôn rất buồn, đến mức Kousuke đã bò đến rồi đưa bàn tay nhỏ bé dính đầy nước bọt chạm vào má cô như an ủi.

- Chị không sao. Chúng ta cùng chơi bóng hơi nhé..

------------

Vài tuần sau đó..

- Hai đứa đi cẩn thận nhé. - Ba mẹ tiễn cô ra sân bay rồi vẫy chào tạm biệt.

Ông bà muốn về nước, nhân dịp đó cô cũng theo về luôn nhưng ba mẹ vẫn còn công việc cực kỳ bận rộn ở đây nên đã giao Kousuke lại cho cô chăm sóc, dù gì thằng bé cũng đã 4 tuổi rồi.

- Mika-chan. Chúng ta đi thôi. - Bà cô vẫy tay gọi lại. 

Mikarin cúi chào ba mẹ mình rồi kêu Kousuke đang quấn lấy người mình để vẫy tay với bọn họ. 

Kou phụng phịu đưa bàn tay bé xíu ra vẫy nhẹ.

- Chà, thằng bé không khóc một tý nào luôn vậy mà khi chị hai của nó rời đi thì lại khóc um sùm lên. - Ba cô cố tỏ ra bản thân vẫn ổn vẫy chào lại.

....

Nhật Bản, tôi về đây.

Chuyến bay có kí hiệu hoa anh đào chạy băng băng trên sân bay rồi từ từ rời khỏi mặt đất. Kousuke khá hoảng sợ cứ túm chặt lấy cánh tay cô rúc đầu vào mà lưng tròng nước mắt.

- O..Onee-chan. hức...

- Rồi rồi. Không sao cả đâu, cứ nhắm mắt lại nhé. Chị sẽ bảo vệ em. - Cô vỗ đầu Kou an ủi khiến thằng bé lập tức nín khóc.

---------------

Còn một chuyện đau đầu khác nữa, cô nên vô trường nào đây?

Vì khi ở Đức, cô không có tham gia bất kỳ một giải đấu nào nên không được một trường Cao trung Nhật Bản nào mời về cả, đặc biệt là Shiratorizawa, mà nếu thi bình thường thì với học lực của cô thì không đủ.

Mikarin nhìn chằm chằm vào tờ giấy đơn nhập học và xoắn cả não.

Cộc..cộc..

- Mika-chan, cháu đang làm gì đấy? - Ông nội gõ cửa bước vô với một ly sữa nóng trong tay.

- Dạ cháu đang điền đơn nhập học ạ. Tỉnh Miyagi này có trường nào vừa gần mà lại chất lượng tốt, dễ vô nữa thì tuyệt lắm ạ. - Cô xoay ghế sang phía ông rồi nhận lấy ly nữa nóng.

- Ông ở nước ngoài lâu rồi nên không biết quê mình có những thay đổi gì hay không nữa. Hình như là có Shiratorizawa, Aoba Josai, Date Tech.......Hmmm À đúng rồi. - Đột nhiên ông đập hai tay lại với nhau nhớ ra cái gì đó.

- Cháu thích bóng chuyền mà đúng không? Ông có nghe tin rằng, tên Ikkei Ukai đang là huấn luyện viên cho Karasuno đấy. Chà..lão già đó. - Ông nội nói như đang hồi tưởng lại quá khứ lẫy lừng của mình.

- Ikkei Ukai??.. Huấn luyện viên Ukai ạ? Cháu có từng nghe qua rồi... - Mikarin ngẫm nghĩ rồi quyết định điền vào đơn mà không chần chừ gì nữa. Đến đâu thì đến.

----------------------

Đã hai ngày kể từ khi cô nộp đơn nhập học, mọi thủ tục đều đã hoàn thành một cách nhanh chóng, đồng phục hay đồ dùng đều đã được phân phát.

Sáng sớm khi mặt trời còn chưa ló dạng, Mikarin đã thức dậy từ rất sớm để đi chạy bộ. Đây là thói quen hằng ngày của cô rồi và một phần cũng vì lệch múi giờ nữa nên lúc mở mắt thì mặt trời còn chưa mọc.

Tỉnh Miyagi toàn là đường núi, cực kì thích hợp để tập thể dục, cô đã chạy quanh một ngọn đồi rồi. Sương sớm vẫn còn khá dày nên việc hít thở có chút khó khăn.

Đang chuẩn bị chạy về nhà thì cô bắt gặp một cậu nhóc có mái tóc màu cam nổi bật đang đạp xe lao vun vút trên đường, nhìn bộ đồ màu đen đó thì chắc chắn là học sinh của Karasuno rồi.

Chuẩn bị quẹo vào hẻm thì cô lại bắt gặp một cậu con trai tóc xanh dương sẫm màu và khá cao của Karasuno, cậu ta đang chạy bộ.

Cô quả nhiên là sắp trễ rồi, Mikarin ngộ ra rồi liền phóng vào trong nhà chuẩn bị đi học.

---------------

- Kobayashi-chan, đi theo cô đến lớp nào. - Giáo viên chủ nhiệm lớp 2-5 dẫn đường cho cô từ phòng hiệu trưởng, dọc theo dãy hành lang.

Cơ sở vật chất ở đây không tồi một chút nào.

...

- Xin chào mọi người. Mình là Kobayashi Mikarin, mình mới chuyển từ Đức về nên vẫn còn lạ lẫm. Mong các bạn giúp đỡ. - Mikarin gập người cúi chào rồi ngẩng dậy trước lời xì xào bàn tán từ mọi người.

- Cậu ấy cao ghê.

- X..Xinh quá.. So với quản lí của câu lạc bộ bóng chuyền thì một chín một mười đấy.

- Anou, cậu cao bao nhiêu và sở thích là gì vậy? - Một bạn nữ giơ tay lên hỏi.

- Mình cao 1m75 và sở thích là..bóng chuyền. - Cô cười tươi đáp lại.

- HẢ!?? - Trong lớp đột nhiên có cậu bạn với mái tóc đen và chỏm ở giữa màu pudding la lên.

- Ồn quá đấy Nishinoya. - Mọi người bắt đầu quay sang than phiền.

- X..xin lỗi. - Cậu ấy ngại ngùng lên tiếng rồi lẩm bẩm một mình. - Bất công quá.

Trong một góc, có một bạn nữ tóc ngắn tomboy màu nâu vẫn nhìn cô từ nãy đến giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro