Chương 2: Bữa sáng gia đình, mỹ phụ quỳ xuống cầu lão công ban thưởng

"Quân Quân, bữa sáng đã lạnh rồi, nhanh lên rời giường."

Nhu Thanh Quân bị một tiếng đập cửa đánh thức, cô nhìn xung quanh một chút, mới tìm được đồng hồ báo thức ở đầu giường, vừa nhìn đã phát hiện ra thế mà sắp đến 10 giờ rồi.

Hình ảnh đêm qua vẫn y nguyên trong tâm trí cô, không thể nào quên được. Thanh Quân giống như bị mê hoặc, vừa nhớ lại vừa tự an ủi, ước chừng làm chính mình cao trào mấy lần mới mệt mỏi đi vào giấc ngủ.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, càng tự an ủi, trong đầu lại càng nghĩ đến côn ŧᏂịŧ kia của cha kế, dù là gân xanh hay qυყ đầυ thô to, mỗi chỗ đều tràn ngập xâm lược của giống đực, làm cho người ta không tự chủ mà trầm mê trong đó.

Trong ảo tưởng da^ʍ mĩ của cô, người nằm trên mặt bàn bị thao lộng kia dần dần biến thành chính mình. Nam nhân thành thục đem cô nắm chặt, dùng sức mà đâm mạnh vào tao huyệt dâʍ đãиɠ.

Cái loại cảm giác này làm cả người cô phát run, tiểu huyệt lại mẫn cảm hơn thường ngày, cao trào đến ba, bốn lần. Cho đến khi chính mình sức cùng lực kiệt mới mơ mơ hồ hồ mà đi ngủ.

Thanh Quân ngây ngốc ngồi ở trên giường nhớ lại đêm qua bản thân có bao nhiêu hoang đường. Giữa hai chân lại chảy ra một luồng dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ, cả người lại bắt đầu xao động lên.

Cô không lên tiếng đáp lại thanh âm ngoài cửa, cho nên mẹ tưởng cô bị bệnh, lại gõ gõ, nhẹ giọng hỏi:

"Bảo bối làm sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao? Mẹ có thể vào xem được không?"

Nghe thấy mẹ sắp vào, cảm giác có chút có tật giật mình, Nhu Thanh Quân vội vàng lên tiếng:

"Con không có việc gì, chỉ là ngủ dậy có chút mơ màng, con xuống ăn cơm liền".

Vừa nói, cô vừa bò dậy, qυầи ɭóŧ tối qua đã ướt đẫm một mảng, không thể mặc tiếp, Thanh Quân tìm một chiếc quần mới thay vào, sau đó lại mặc trang phục ở nhà.
Mới bước ra khỏi phòng ngủ, đã thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ. Nhìn thấy Thanh Quân không có việc gì, mẹ cô rốt cuộc lộ ra tươi cười ấm áp, ngữ khí trêu trọc con gái ngủ nướng:

"Nhìn xem, đây là mèo con lười biếng nhà ai a, mặt trời đã lên cao rồi mới dậy."

Đôi mắt xinh đẹp lướt qua chồng đang ngồi ở bàn ăn yên lặng xem báo, một bên bưng ra bữa sáng, một bên ôn nhu nói:

"Quân Quân ở chỗ này không bị lạ giường, thật sự là quá tốt."

"Đúng vậy....Quân Quân có thể ngủ ngon là tốt."

Nam nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thanh Quân, khuôn mặt anh tuấn, trên mặt không chút nào nhìn ra được bộ dáng da^ʍ tà ngày hôm qua. Thật giống như một vị cha anh tuấn mẫu mực, đang cùng vợ thảo luận giấc ngủ hôm qua của con gái.

Nhưng trong đầu Nhu Thanh Quân lúc này chỉ nghĩ đến côn ŧᏂịŧ thô to của hắn, nhất thời cứng họng, mặt đỏ bừng, yếu ớt nhỏ nhẹ nói một tiếng:
"Cảm ơn Nguỵ thúc thúc."

May mà mọi người chỉ nghĩ cô ngại ngùng câu nệ, hoàn toàn không phát giác ra bất thường nào.

Ba người ngồi xuống, trên bàn cơm không phải thực náo nhiệt, nhưng lại có hương vị gia đình. Thanh Quân vừa ăn bánh mì vừa trộm nhìn mẹ. Chỉ thấy trong mắt mẹ cô đối với cha kế là tình yêu nồng đậm, cả người lại có vài phần giống thiếu nữ mới yêu thẹn thùng.

Hơn nữa, mẹ cô lúc sinh cô còn rất trẻ tuổi, hai người ngồi cùng nhau trông giống chị em hơn là mẹ con.

Thanh Quân quan sát trong chốt lát, rốt cuộc hơi yên tâm một chút, cô luôn lo lắng mẹ bị ức hϊếp, nhưng xem cái dạng này, đại khái là phu thê tình thú đi.

Việc này tuy vượt quá nhận thức thiếu nữ của cô, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cần mẹ cô hạnh phúc là được.

Sau khi bữa sáng kết thúc, Thanh Quân đứng dậy thu thập bát đĩa, sau đó nói với mẹ muốn sắp xếp hành lý, liền xoay người trở về phòng.

Trong nhà ăn chỉ còn vợ chồng hai người, mẹ Thanh Quân mang bát đĩa cho vào máy rửa bát, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh trầm thấp

"Nhu Oánh, em có phải quên mất việc gì rồi không?"

Đột nhiên bị kêu tên đầy đủ, nữ nhân sợ tới mức run lên, cô nghe thấy một tia bất mãn trong giọng nói của chồng, vội vàng cởi tạp dề, thân hình yếu ớt mặc bộ váy dài ở nhà quỳ xuống tại chỗ, sau đó lắc mông bò qua, giống như mẫu cẫu mà thủ phục dưới chân nam nhân.

"...... Hôm nay, hôm nay Quân Quân ở nhà...... Con bé sẽ nghe thấy mất, sẽ thấy...... Chúng ta về phòng ngủ có được không."

Nhu Oánh đáng thương vô cùng giương mắt nhìn lão công, tầm mắt ở cửa phòng Thanh Quân cùng trên mặt lão công đảo qua lại.

Với góc độ này, nếu con gái mở cửa ra, nhất định sẽ nhìn thấy không sót một chút gì, chắc chắc sẽ đánh vỡ nhận thức của Thanh Quân.

Nhưng mà chồng của cô cũng không tính thoả hiệp, hắn duỗi tay vặn chiếc cằm tinh xảo của Nhu Oánh, chuẩn xác xách người đứng dậy, khuôn mặt anh tuấn lộ ra hàn ý lạnh băng, phảng phất như thay đổi thành một người khác, làm nữ nhân nhìn lên liền kinh hồn táng đảm.

"Nhu Oánh, có phải tôi đối xử với em quá tốt? Lời tôi nói em dám không nghe theo? Có người nhìn thấy em tiểu mẫu cẩu này sẽ không phải càng sướиɠ sao ? Hửm ?"

Hắn thô lỗ nắm cằm cô, cưỡng bách cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của mình, một tay còn lại vỗ nhẹ lên gò má cô:

"Nói, em là mẫu cẩu của ai? Mau nói!"

Bàn tay không ngừng vỗ bạch bạch lên mặt, làm khuôn mặt phấn nộn đỏ hồng lên, nhưng mỹ phụ xinh đẹp lại chủ đổng ngẩng đầu nghênh đón, theo lực đạo mà dần dần đắm chìm.
Cô một bên vuốt ve bàn tay của chồng, một bên ngập ngừng nhẹ giọng:

"Em là mẫu cẩu của Nguỵ Hoài,... Cầu xin chồng.... Cầu xin chủ nhân ban cho tϊиɧ ɖϊ©h͙...."

"Tốt lắm."

Ngụy Hoài buông lỏng tay, thần sắc rốt cuộc cũng hòa hoãn xuống, rất có hứng thú thưởng thức Nguỵ Oánh quỳ trên mặt đất bắt đầu cởi bỏ y phục, lộ ra một đôi vυ" bự tròn trịa no đủ, núʍ ѵú da^ʍ tiện cao cao nhếch lên, nhũ thịt còn lưu lại vài dấu ngón tay cùng dấu hôn cắn ngày hôm qua, quả thực là quá dâʍ đãиɠ.

Nhu Oánh liền đem núʍ ѵú nâng đến trước mặt Nguỵ Hoài, ngồi dưới háng của hắn, dùng âm thanh kiều mị khẩn cầu:

"Cầu xin chủ nhân thưởng cho mẫu cẩu sữa bò....Xin ngài đem vυ" cùng miệng da^ʍ thành chậu thịt mà tiết dục đi..."

"Tốt lắm, nhớ rõ nhiệm vụ của ngươi, lần sau còn dám nói điều kiện với chủ nhân, ta đem người lột sạch ở trên đường lớn thao hỏng."
Chỉ tưởng tượng hình ảnh kia một chút, Nhu Oánh liền cảm thấy tao huyệt chảy nước, cô không dám nghĩ đến nữa, ở dưới háng nam nhân cảm tạ

"Đúng vậy, mẫu cẩu nhớ kỹ.... Cũng không dám nữa....."

Nói xong, cô trực tiếp chui đầo vào đũng quần của Nguỵ Hoài, dùng miệng kéo khoá quần, làm cho dưỡng vật nóng bỏng bang một tiếng bật ra, hung hăng đập vào mặt cô, lưu lại vài giọt dịch dính dính.

"Ừm a...... Côn ŧᏂịŧ lão công lợi hại quá, cứng quá...."

Chỉ mới ngửi được mùi tanh Nhu Oánh đã chảy nước, cô bi hắn dạy dỗ đã lâu, bị hắn chơi thấu, đừng nói đến ngửi mùi, chỉ cần hắn dùng ngôn ngữ trêu chọc đều có thể cao trào đến vài lần.

Nhưng rốt cuộc con gái vẫn ở trong nhà, Nhu Oánh rõ ràng rụt rè đi vài phần, không giống ngày thường, vừa nhìn thấy côn ŧᏂịŧ đã gấp không chờ nổi mà nhét vào trong miệng.

"Còn giả vờ liệt nữ?"

Nam nhân bất mãn duỗi tay ấn xuống cái ót của cô, côn ŧᏂịŧ dưới háng bắt đầu động động, qυყ đầυ ở trên làn da non mềm của cô cố ý cọ xát, đem khuôn mặt phấn nộn xoa rối tung rối mù, thậm chí còn cố ý chọc chọc vào mũi cô, bắt cô hút vào từng ngụm từng ngụm dịch thể tanh nhạt của giống đực.

"A...., chồng ơi, .... dươиɠ ѵậŧ chồng to quá....a.... thật lớn...."

Nhu Oánh há to miệng, tham lam hô hấp, mí mắt của cô hơi rũ, tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ cực đại, một bên hút, một bên liều mạng vặn eo, giống y mẫu cẩu đang động dục

"A...... Dễ ngửi...... Rất muốn ăn...... Cầu xin lão công cho chó hoang ăn đại điểu......"

Nhu Oánh càng thêm ra sức ngửi, tối hôm qua sau khi thâu hoan xong, lão công lại cắm dươиɠ ѵậŧ vào tiểu huyệt cô cả một đêm.

Trải qua một đêm ngâm tao thuỷ, dươиɠ ѵậŧ tản ra một mùi tanh ngọt. Nhưng chính mùi vị này lại làm Nhu Oánh thần hồn điên đảo.

Lúc này, không cần Nguỵ Hoài ấn cô xuống, tiểu mẫu cẩu động dục này đã tự dùng mặt cọ sát cự căn, nước miếng mất khống chế mà tí tách chảy xuống.

"Được rồi, ăn đi." Nam nhân rốt cuộc vừa lòng, "Chân tách ra ngồi xổm xuống, đem váy vén lên"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #htuc