[C208] Hồi 10.10 - Cầu hôn lần thứ hai
Ở biệt thự, Lệ Minh Vũ đã về nhà từ sớm. Có lẽ thấy Tô Nhiễm muộn quá còn chưa về, anh cầm lấy chìa khóa xe, định đi ra ngoài. Tô Nhiễm đúng lúc đi vào, trông thấy vậy, cô hơi bất ngờ, "Anh định ra ngoài à?"
Lệ Minh Vũ ngoảnh đầu nhìn cô, anh mỉm cười, cất chìa khóa về chỗ cũ, "Không, anh định đi tìm em." Anh kéo cô lại quan sát một lượt từ trên xuống dưới, "Em đi đâu thế?"
"Chẳng phải em đã gọi điện thoại báo em đến nhà bà ăn bánh gạo à?" Tô Nhiễm để anh kéo mình, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen ôn hòa của anh.
Lệ Minh Vũ nở nụ cười nuông chiều, anh cũng không hỏi thêm.
Màn đêm buông xuống, bao phủ khắp nơi, bầu trời sau cơn mưa sáng sủa và trong veo như đôi mắt của trẻ con, sáng lấp lánh muôn vàn vì sao.
Sau khi ăn tối, Tô Nhiễm tự tay xay hạt cà phê, pha cho anh uống. Cô gõ cửa phòng sách hai tiếng, bên trong vọng ra tiếng nói dễ nghe...
"Vào đi."
Cô đẩy cửa bước vào, mùi cà phê thơm nồng cũng ùa theo vào trong.
Lệ Minh Vũ kinh ngạc, anh vội nhận lấy ly cà phê, cất giọng nồng hậu, "Em mang lên cho anh làm gì?"
"Cà phê e tự xay đó. Anh nếm thử đi." Miệng Tô Nhiễm nhếch lên một đường cong dịu dàng.
Đôi mắt Lệ Minh Vũ lóe vẻ mừng rỡ, "Thật không?" Anh uống ngay một hớp, gật đầu, "Ngon thật."
"Khen cho có phải không?" Tô Nhiễm cười toe toét.
"Làm gì có!" Lệ Minh Vũ đặt ly cà phê xuống bàn, anh kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, mỉm cười nhìn cô, "Em thấy anh giống nói dối không?"
"Làm sao em biết được? Con người anh lòng dạ thâm sâu khó đoán, ai biết anh nói câu là thật, câu nào là giả?" Tô Nhiễm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, cô cố tình chòng ghẹo anh.
Lệ Minh Vũ nhíu mày, "Em thấy anh nói gì lừa em?"
"Lẽ nào anh chỉ toàn nói thật với em?" Tô Nhiễm tranh cãi.
"Chuyện này thì..."Anh giả vờ trầm tư, "Đôi khi cũng khó tránh lời nói dối thiện ý."
Tô Nhiễm bật cười.
Dưới ánh đèn ấm áp, nụ cười của cô hết sức cuốn hút, Lệ Minh Vũ nhìn đến xao xuyến, anh không nén nổi tình cảm, cúi thấp đầu hôn cô. Tô Nhiễm cũng không né tránh, cô nhắm mắt chờ đợi. Sau một nụ hôn triền miên, gương mặt cô đỏ bừng.
Lệ Minh Vũ hiếm khi trông thấy dáng vẻ dịu hiền của cô, anh lưu luyến nhìn gò má cô đang ửng hồng xinh đẹp.
Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, Tô Nhiễm xấu hổ cụp mắt, cô nói nhỏ xíu, "Anh nói anh muốn chăm sóc em cả đời, thật không?"
Mắt Lệ Minh Vũ xao động muôn vàn cảm xúc...
"Dĩ nhiên."
Tô Nhiễm rủ mi, "Nhưng nếu em từng làm hại anh thì sao?"
Lệ Minh Vũ sửng sốt, anh cười véo mũi cô, "Bốn năm trước và bốn năm sau, anh đều tổn thương em. Nếu em có làm hại anh thì anh vẫn còn nợ em."
"Không, là em nợ anh mới đúng." Tô Nhiễm đáp ngay.
Lệ Minh Vũ nhìn cô, đáy mắt anh hiện lên một tia chần chờ. Anh kéo cô vào lòng, nâng cằm cô lên, thủ thỉ hỏi cô, "Em nợ anh cái gì?"
Tô Nhiễm há to miệng, giọng anh rất thấp rất nhẹ nhưng thấp thoáng một tia chất vấn. Câu nói của cô đã khiến anh chú ý.
Tô Nhiễm không thốt thành lời. Cô muốn nói hết tất cả với anh, cô muốn hỏi anh cảm thấy thế nào khi đối diện với kẻ thù là cô, nhưng mọi câu hỏi của cô đều biến mất trong vẻ dịu dàng của anh. Nhìn qua anh như thật sự muốn quên hết thảy mọi chuyện.
"Không, em cảm thấy em thiếu anh rất nhiều...thời gian." Cô trả lời thì thào, rồi chủ động ngả vào lòng anh, giang tay ôm chặt thắt lưng của anh.
Nếu anh không muốn nhắc, cô cũng không đề cập. Nếu có thể, cô chỉ muốn dùng phần đời còn lại của mình để bù đắp cho anh. Sau khi biết sự thật, nỗi oán hận của cô với anh đã tiêu tan, cô chỉ còn cảm thấy tiếc nuối và hối lỗi.
Lệ Minh Vũ không hiểu suy nghĩ của cô. Anh chỉ thấy tối nay cô quá mức đáng yêu và điềm đạm, tim anh rạo rực như bị mèo cào. Lệ Minh Vũ siết chặt cánh tay, anh cúi thấp đầu nhẹ đặt nụ hôn lên tóc cô...
"Chúng ta đi đăng ký kết hôn được không em?" Anh hỏi lí nhí.
Tô Nhiễm ngẩng đầu, mắt cô sáng lấp lánh như ngàn vì sao.
"Hòa Vy bình an vô sự rồi mà." Anh nói, một tia nương chiều vụt qua mắt anh.
"Em biết." Tô Nhiễm nhìn xuống, "Hôm nay chị ấy đã đến tìm em."
Vẻ ngạc nhiên quét qua mắt Lệ Minh Vũ.
Tô Nhiễm lại ngước lên, đón nhận ánh mắt của anh, "Hòa Vy bình an vô sự, anh sẽ có việc ư?"
Anh cười, "Tại sao lại hỏi vậy?"
"Em biết anh đã bỏ cơ hội đánh đổ Hạ Minh Hà."
"Anh có thể hiểu thành em đang lo lắng cho anh không?" Khóe mắt Lệ Minh Vũ hiện ý cười thật sâu.
Tô Nhiễm cũng không giấu diếm, cô nói thẳng thắn, "Đúng vậy, em lo lắng, rất lo lắng cho anh."
Câu nói của cô như làm tan chảy trái tim Lệ Minh Vũ, anh ôm chặt cô, chỉ muốn hòa nhập cô vào máu thịt của mình, "Nhiễm, em biết anh chờ em nói câu này bao lâu rồi không?"
Tiếng tim đập của anh vang lên bên tai cô. Mỗi một nhịp đập vững chãi đều khắc sâu vào lòng cô, khiến cô hạnh phúc vô biên. Đến lúc này Tô Nhiễm mới nhận ra quên hết cũng là một kiểu hạnh phúc. Khi cô và anh lựa chọn chôn giấu sự thật, không ngờ niềm vui lại có thể đến đơn giản và thuận lợi như vậy.
"Đáng giá không?" Tô Nhiễm khẽ khàng hỏi anh. Cô tham lam hít thở mùi hương ấm áp của anh, nó như bến đỗ an toàn khiến lá lục bình trôi lơ lững là cô có nơi nương tựa.
Lệ Minh Vũ nâng mặt cô lên, hơi thở nóng hổi của anh phả vào mũi cô, "Ngàn vàng khó đổi nụ cười mỹ nhân. Đáng giá."
Mắt Tô Nhiễm đầy cảm kích, giọng cô nghe hơi nghẹn ngào, "Anh phải hứa với em, anh không được để bản thân gặp chuyện không may."
Anh cười ấm áp, "Anh hứa với em."
Tô Nhiễm dựa vào lòng anh, cảm thụ cơ thể nóng ấm của anh.
"Nói vậy, em đồng ý rồi?" Lệ Minh Vũ hỏi cô bằng giọng nhác gừng.
Sự sốt ruột của anh lọt vào tai Tô Nhiễm, cô hạnh phúc cọ mặt vào ngực anh, buông một hơi thở dài thỏa mãn, cô cố ý nói, "Anh cầu hôn em như vậy ư? Chẳng có thành ý gì."
Lệ Minh Vũ vui như mở cờ trong bụng, anh vỗ nhẹ lưng cô, cất giọng sung sướng, "Chờ anh chút." Anh vội đi lại chiếc tủ cạnh giá sách.
Tô Nhiễm ngửa cổ nhìn anh cả buổi, không hiểu anh đang làm gì.
Chưa bao lâu sau, Lệ Minh Vũ đã cầm ra một chiếc hộp tinh tế, Tô Nhiễm nghệt mặt nhìn anh. Anh bèn đi lại, mở hộp ra, nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh.
"Anh dùng một chiếc nhẫn cầu hôn được không?" Anh nhìn cô cười.
Tô Nhiễm kích động đứng bật dậy, cô chỉ vào nhẫn, "Không phải mất rồi ư?" Nhớ tới cảnh ngày đó, cô xót xa khôn xiết.
"Anh tìm được rồi."
"Ai mà dám cướp đồ của anh vậy?" Tô Nhiễm hiếu kỳ.
Lệ Minh Vũ dùng nụ cười che giấu nỗi buồn trong mắt, anh nói sơ sài, "Một tên tội phạm thôi, không quan trọng, anh giao cảnh sát xử lý rồi."
Tô Nhiễm gật đầu, không chút nghi ngờ.
Trong lúc nhất thời, cô và anh đều im thin thít.
Hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau cả buổi, Tô Nhiễm bật cười, "Anh không thấy mình phải nói gì với em à?"
Lệ Minh Vũ thẹn thùng, anh đằng hắng, rút nhẫn ra khỏi hộp, "Em...em có đồng ý lấy anh không?" Nói hết câu, anh lại đưa mắt nhìn cô.
Tô Nhiễm chờ đợi lại không thấy anh tiếp tục, cô hỏi, "Xong rồi?"
Lệ Minh Vũ có phản ứng, cầm nhẫn dợm đeo vào tay cô.
"Này, anh làm gì thế?" Tô Nhiễm rụt tay lại.
"Đeo nhẫn."
"Như vậy mà anh gọi là cầu hôn ư?"
"Anh phải làm gì nữa?" Lệ Minh Vũ không hiểu.
Tô Nhiễm ra chiều suy tư, "Em xem phim với đọc tiểu thuyết thấy đàn ông cầu hôn rất lãng mạn."
"Lãng mạn?" Lệ Minh Vũ trợn tròn mắt ngơ ngác, "Lãng mạn là gì?"
Tô Nhiễm nhịn cười, đưa tay vỗ đầu anh như nựng nịu thú cưng, "Chuyện này...anh cứ từ từ suy nghĩ, hoặc tìm một người có kinh nghiệm học hỏi. Tóm lại anh phải đổi kiểu cầu hôn lãng mạn, em mới đồng ý."
"Nhiễm..."
Tô Nhiễm hôn má anh một cái, cô cười tràn trề hạnh phúc.
***
Nhà hàng tây, khách khứa thưa thớt dần, cuối cùng cũng chỉ còn lại một bàn. Nhưng nhân viên nhà hàng vẫn lễ phép, đứng nghiêng người đợi phục vụ khách. Họ không hề vì bàn cuối cùng rề rà chưa chịu về mà tỏ thái độ khó chịu.
Khoảng hơn mười phút sau, một nhân viên tiến lên mỉm cười, "Thưa anh, anh có muốn dọn món khác lên không?"
Bên ngoài, trời đã tối đen. Ánh đèn sáng tựa làm thành phố càng xa hoa. Cửa kính nhà hàng phản chiếu ra gương mặt nghiêng cô đơn của Giang Dã. Anh ngồi lặng người, nghe nhân viên hỏi, anh nói nhàn nhạt, "Không cần."
Anh đã đợi cô suốt mấy giờ đồng hồ, đợi từ hoàng hôn cho đến tối mịt. Nỗi cô đơn vô biên lan tràn tim anh, nó như cơn nước thủy triều cuốn phăng chút ít mong muốn cuối cùng của anh. Ánh trăng lặng lẽ buông xuống mọi nơi, anh biết mình đang cố tình lảng tránh sự thật.
Hòa Vy yêu Lệ Minh Vũ! Khi cô rời khỏi nhà hàng, anh tựa hồ đoán được kết cục.
Nhân viên nghe Giang Dã nói vậy cũng đành gật đầu, đứng sang một bên.
Cửa nhà hàng bị đẩy ra, một chuỗi tiếng chuông êm tai vang lên như cơn gió mát đêm khuya ve vuốt gương mặt. Một nhân viên trông thấy, muốn báo là nhà hàng đã đóng cửa, nhưng lại nghe người khách đó nói...
"Anh đợi em về à? Anh ăn nhiêu đây đủ no không?"
Giọng nói thân quen như liều thuốc kích thích khuấy động Giang Dã, anh quay phắt đầu lại, mắt ngập tràn niềm vui.
Hòa Vy mỉm cười với anh.
Giang Dã ngơ ngác như đang nằm mơ, anh thều thào lên tiếng, "Anh tưởng... em không quay lại."
"Nếu tưởng vậy, tại sao anh còn ngồi thừ ở đây?" Hòa Vy hỏi Giang Dã.
Đôi mắt Giang Dã thoáng sáng lên, "Em lấy xe của anh đi, anh phải ở đây đợi em."
Miệng Hòa Vy cong lên, cô để chìa khóa trước mặt anh, "Vậy thì...em trả lại chìa khóa cho anh. Anh đi đi."
Giang Dã nheo mắt, túm lấy tay cô, "Muốn đi thì cùng đi!" Anh rút tiền để lên bàn, kéo Hòa Vy rời đi.
***
Cùng thời điểm bên Paris lại là một tình cảnh khác.
Đồng Hựu buông điện thoại, anh cau mày, trầm lặng nhìn trần nhà chằm chằm.
Sau khi nấu xong một bữa ăn ngon lành, Tả Giai Tuệ ra khỏi nhà bếp thấy dáng vẻ đờ dẫn của anh, cô hết sức buồn cười. Tả Giai Tuệ thích thú cầm máy chụp hình chĩa về Đồng Hựu.
Đồng Hựu giật mình, quay đầu nhìn Tả Giai Tuệ đứng đối diện cười giả lả với mình, anh lắc đầu ngao ngán, "Tôi đã nhắc em bao nhiêu lần là không được chụp hình tôi."
"Em đâu có chụp anh, tại anh cản trở ống kính của em mà." Tả Giai Tuệ làm mặt xấu với anh.
Đồng Hựu đành câm nín chịu thua. Kể từ ngày Tả Giai Tuệ tuyên bố theo đuổi anh, cô đã chính thức quấy nhiễu nơi ở của anh. Cô không chỉ ngang nhiên lấy chìa khóa sơ cua trong cặp sách của anh, mà còn xem đây là chỗ mình ở. Mỗi lần về nhà, anh đều thấy ngay cô cười ngây ngô chào đón anh. Dĩ nhiên là buổi tối cô ngủ riêng ở phòng khác, nhưng nói thế nào thì đây cũng là một kiểu sống chung.
Đồng Hựu đã quen sống yên lặng. Mà Tả Giai Tuệ cũng không rảnh rang, hằng ngày cô đều tìm thấy một việc mới mẻ để làm. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, nơi ở của anh đã được cô trang hoàn toàn khác hẳn, mất hết dáng vẻ ban đầu. Khắp nơi đều trưng đầy hoa tươi, đồ trang trí và đủ loại hình chụp của cô.
Thời gian này sống cùng Tả Giai Tuệ, anh chợt nhận ra một điều, chụp hình chưa chắc phải ra ngoài, chỉ cần ở trong phòng cũng chụp được vô vàn kiểu khác nhau.
Tả Giai Tuệ có một đống lý luận đặc biệt cộp mác tên cô. Cô nói với anh, "Chờ đến ngày anh quen với sự tồn tại của em, anh muốn sống thiếu em cũng khó."
Đồng Hựu rất khâm phục khả năng nói chuyện dõng dạc của cô. Nhưng lạ lùng thay, anh lại không cảm thấy chán ghét hay bài xích cô. Anh có thể vô tư để cô xen vào cuộc sống thường nhật của anh.
Đồng Hựu không có tài hùng biện tuyệt vời như Tả Giai Tuệ. À không, nói đúng là anh không biết cãi chày cãi cối như cô. Mỗi lần như vậy, anh đều chọn lựa im lặng. Đây là kinh nghiệm anh đúc kết được từ ngày sống với cô. Anh biết nếu nói lại với Tả Giai Tuệ, người thua cuộc luôn luôn là anh.
Tả Giai Tuệ thấy anh lặng thinh thì cười toe toét. Cô ngồi cạnh Đồng Hựu, huých anh một cái, cô cười xảo quyệt, "Ủa? Sao ngoan vậy?"
Đồng Hựu phớt lờ, anh nghiêng người, ngồi đưa lưng lại với cô.
Ai ngờ Tả Giai Tuệ lại chủ động sáp vào anh, cô cười hì hì, "Nói đi, em trai có chuyện gì không vui? Chị gái sẽ giải đáp giúp em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro