[C220] Hồi 10.22 - Đào Tuý
Thời tiết trở lạnh. Tháng mười hai lại tới, mùa đông lại về. Một năm bốn mùa cứ thoắt tới thoắt đi. Đối với Tô Nhiễm và Lệ Minh Vũ mà nói, mùa đông này rất quan trọng.
Tin đồn về Lệ Minh Vũ vẫn lan truyền khắp nơi nhưng đau khổ là không có bằng chứng xác thực nên chỉ coi như tin vịt mà thôi. Lệ Minh Vũ và Tô Nhiễm đều bận bịu với công việc. Lễ giáng sinh gần tới, dù gì con người cũng phải vui mừng mới tốt.
Vụ án Hoà Tấn Bằng nhảy lầu và Đinh Minh Khải bị sát hại tất cả đều đang khẩn trương điều tra, đối với bên ngoài không có một chút động tĩnh. Hiển nhiên, lần này Vưu Kim muốn dốc toàn lực khép lại cả hai vụ cùng lúc.
Sáng hôm nay, ánh nắng rạng rỡ chiếu xuyên qua những tầng mây lơ lửng trên trời, xua tan phần nào ngày đông giá lạnh. Đương nhiên với người khác, ngày như vậy cũng không có gì đặc biệt để nói, đều chỉ là một buổi sáng sớm. Nhưng...
Hôm nay là một ngày trọng đại với Tô Nhiễm.
Trong phòng khách tầng một ngồi đầy người. Tô Ánh Vân, Tiêu Quốc Hào, An Tiểu Đóa, Hòa Quân Hạo, Hòa Vy và Giang Dã đều tới. Lệ Minh Vũ ngồi cách khá xa họ, anh trầm mặc không biết đang nghĩ điều gì.
Một lát sau, chuông cửa reo lên. Tô Ánh Vân đi mở cửa, nhìn thấy Tiêu Diệp Lỗi cũng tới.
Hòa Vy cau mày, Giang Dã nhìn Tiêu Diệp Lỗi với vẻ thù địch. Tiêu Diệp Lỗi không quan tâm đến Giang Dã và Hòa Vy, anh nhìn Tô Ánh Vân, "Dì Vân, sao rồi?"
Tô Ánh Vân đưa mắt lên lầu, "Tiểu Nhiễm chưa xuống, mọi người đang đợi kết quả."
Hòa Quân Hạo nói, "Dì Vân, hôm nay mẹ con không tới được. Mẹ kêu con xin lỗi mọi người, hy vọng Đào Túy có thể xuất hiện trên thị trường lần nữa."
Tô Ánh Vân gật đầu.
Hòa Vy nhìn Hòa Quân Hạo, cất giọng lạnh lùng, "Coi như bà ta cũng hiểu chuyện."
Sắc mặt Hòa Quân Hạo hơi lúng túng.
An Tiểu Đóa trông thấy dĩ nhiên đau lòng, cô lên tiếng bênh vực, "Chị nói sai rồi. Chị không thích cũng không được nói như vậy. Dù sao đắc tội với chị cũng không phải Quân Hạo."
"Chưa gì đã thay lòng đổi dạ? Bác sĩ Mộ chưa đi bao lâu cơ mà." Hòa Vy nói lỡ lời.
"Chị..." An Tiểu Đóa bị nói đến đỏ mặt.
"Tiểu Vy." Giang Dã gọi cô, ý bảo cô đừng làm khó họ.
Hòa Vy nhún vai bất cần.
Tiêu Diệp Lỗi tìm chỗ ngồi cách xa họ, anh im lặng liếc nhìn Lệ Minh Vũ.
Một lúc sau, Tô Nhiễm từ lầu hai đi xuống. Thấy mọi người đã đến đông đủ, cô mỉm cười.
Lệ Minh Vũ đứng dậy trước tiên, anh đặt đồ trên tay cô xuống bàn, "Sao rồi em?"
Tô Nhiễm nhịn cười, "Mọi người thử là biết ngay mà." Cô đưa que thử hương cho mọi người. "Ba que thử hương đó lần lượt là hương đầu, hương giữa và hương cuối, em đã phân từng loại, mọi người ngửi thử xem."
Mọi người cầm lên ngửi thử. Mỗi lần ngửi xong, lại ngửi thêm hạt cà phê để bên cạnh. Mùi hương vẫn lưu lại trong khoang mũi dù có ngửi tiếp mùi khác. Tiêu Diệp Lỗi, Hòa Vy, Giang Dã đều còn trẻ, dĩ nhiên không biết gì về Đào Túy. Họ chỉ cảm thấy dễ ngửi, còn cái khác thì không biết. Nhưng Tô Ánh Vân lại khác. Bà nhớ mùi của Đào Túy. Vì vậy khi ngửi que thử hương, mắt bà đột nhiên sáng rực lên. Một cảm giác đã lâu mới có trỗi dậy trong lòng bà, nó như chìa khóa mở ra hồi ức xa xưa, từng câu chuyện hạnh phúc, vui sướng, thống khổ, tuyệt vọng,... đều hiện lên. Mùi này giống hệt mùi trong trí nhớ của bà. Trái tim bà đập mạnh bất an, bà vô thức đưa mắt nhìn Lệ Minh Vũ.
Tô Nhiễm không đưa que thử hương cho Lệ Minh Vũ. Lệ Minh Vũ lại chủ động lấy ngửi thử. Sau khi ngửi xong, anh nhíu mày đăm chiêu. Anh vĩnh viễn không quên được mùi hương này. Tuy hồi ấy còn bé nhưng với anh nó là mùi vị của hạnh phúc. Có điều niềm hạnh phúc này quá ngắn ngủi. Đào Túy là nỗi hận ngần ấy năm qua của anh.
Hôm nay ngửi thấy mùi hương giống hệt ngày xưa, nỗi hận trong lòng anh đã tiêu tan thành mây khói. Anh từng cho rằng khi ngửi lại nó, anh sẽ thống khổ. Nhưng anh sai rồi, anh không những không thống khổ, mà anh còn thấy chan chứa hạnh phúc. Anh nhìn Tô Nhiễm, anh hiểu niềm hạnh phúc của mình phát ra từ cô.
"Chị ba, nước hoa này thơm quá. Sau này rót vào một cái chai thật đẹp là tuyệt vời." Hòa Quân Hạo vui vẻ nói.
An Tiểu Đóa khinh khỉnh liếc anh, "Chẳng phải cậu làm nghệ thuật ư? Từ miêu tả của cậu tầm thường như vậy mà coi được hả? Ít nhất phải dùng vài thuật ngữ chuyên nghiệp chứ."
"Thuật ngữ chuyên nghiệp gì?"
"Phải giống như quảng cáo, dùng toàn từ khen ngợi Đào Túy." An Tiểu Đóa lườm anh.
"Phụ nữ như hoa, hoa như phụ nữ. Câu này được chưa?" Hòa Quân Hạo cười gian xảo.
Hòa Vy lắc đầu chán nản nhìn Hòa Quân Hạo, "Đúng là bùn nhão không xây được tường. Coi ra cậu chỉ chụp hình được mà thôi."
Hòa Quân Hạo mặc kệ, anh bật cười thích thú.
Tô Nhiễm tỏ vẻ chịu thua, "Bảo mọi người ngửi nước hoa mà cứ đấu võ mồm không thôi."
"Tiểu Nhiễm, nước hoa này thơm hơn Midi nhiều, mình thích cực kỳ." An Tiểu Đóa nói.
"Nhất là hương cuối, nhẹ nhưng thơm dai. Tiểu Nhiễm, em làm được thật rồi." Hòa Vy cười rạng rỡ.
Tô Nhiễm cười nhìn Tô Ánh Vân, "Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
Tô Ánh Vân gật đầu liên tục, mắt bà lóng lánh nước, "Giống, giống lắm. Minh Vũ..." Bà đột nhiên xoay đầu nhìn Lệ Minh Vũ, bà cảm thấy chỉ có Lệ Minh Vũ mới có quyền chân chính đánh giá.
Hành động của bà khiến mọi người giật mình. Lệ Minh Vũ hiểu ý của bà, anh để que thử hương sang bên, nhìn Tô Nhiễm, "Chúc mừng em, em thành công rồi. Anh tin nước hoa này sẽ làm cho Hoà thị chuyển mình."
"Thật không?" Tô Nhiễm làm sao không hiểu vướng mắc của anh. Thấy anh nói vậy, cô hiểu anh đã từ bỏ mọi thứ.
Tô Nhiễm cũng nở nụ cười từ tận đáy lòng.
"Chúc mừng cô!" Tiêu Diệp Lỗi vừa cười vừa nói.
Tô Nhiễm nhìn Tiêu Diệp Lỗi, tâm trạng cô hết sức phức tạp nhưng vẫn nói thật lòng, "Diệp Lỗi, tôi cảm ơn cậu mới đúng. Nếu không có Long Diên Tử của cậu, Đào Túy sẽ không thành công."
"Cám ơn tôi?" Tiêu Diệp Lỗi mỉm cười, nhìn thoáng qua Lệ Minh Vũ đầy ẩn ý, "Tôi thấy cám ơn anh ta mới đúng."
"Cậu nói sao cơ?" Tô Nhiễm cố tình hỏi.
Lệ Minh Vũ nhìn Tiêu Diệp Lỗi, mắt anh tối sầm lại, như thể đang cảnh cáo.
"À, không có gì, tôi thấy anh ta luôn ở cạnh giúp đỡ cô. Không có anh ta giúp đỡ, cô cũng không thể tập trung." Tiêu Diệp Lỗi hiểu ý Lệ Minh Vũ, anh nhếch miệng nói hờ hững.
Tô Nhiễm nhìn Lệ Minh Vũ, cô chủ động ôm anh, "Đúng vậy, người đáng cám ơn nhất là Lệ Minh Vũ."
"Cô gái này ngốc quá." Lệ Minh Vũ xoa đầu cô, cất giọng yêu thương.
"Nước hoa này được thật chứ?" Tâm trạng Tô Nhiễm rất kích động.
"Được, chắc chắn được." Lệ Minh Vũ nói chắc nịch.
Tô Nhiễm ôm anh chặt hơn.
Cô lại tới cạnh Tiêu Quốc Hào, "Chú Tiêu, con cũng phải cám ơn chú."
"Chúng ta là người nhà, cái gì mà cám ơn với không cám ơn." Tiêu Quốc Hào cũng xúc động, giọng ông nghẹn ngào.
"Nói vậy chúng ta có thể đưa Đào Túy ra ngoài thị trường ngay rồi ư?" Giọng điệu của Hòa Quân Hạo rất hớn hở.
Hòa Vy nghiền ngẫm chốc lát, "Giới thiệu ngay cũng được. Hơn nữa gần đến phiên giao dịch của Hòa thị, nếu không có tiến triển gì mới, tôi sợ cổ phiếu của Hòa thị sẽ tiếp tục rớt giá."
"Giới thiệu ngay?" Tô Nhiễm chần chừ.
"Ừ, thì sao?" Hòa Vy hỏi.
Tô Nhiễm nói, "Em sợ không kịp. Giới thiệu ngay sẽ quá hấp tấp. Như vậy chúng ta sẽ phải đẩy mạnh tốc độ ở nhà xưởng, gấp rút sản xuất chai nước hoa theo mẫu thiết kế đã chọn sẵn."
"Chúng ta buộc phải làm vậy." Hòa Vy thở dài.
Lệ Minh Vũ cất giọng điềm tĩnh, "Nhiễm nói đúng. Giới thiệu ngay là vội vàng, tính phiêu lưu sẽ rất cao. Một mẫu hàng hóa trước khi đưa ra phải dành thời gian bồi dưỡng thị trường mới đạt được hiệu quả tốt. Tôi nghĩ nên giới thiệu vào lễ Giáng sinh. Làm vậy mọi người sẽ có thời gian tuyên truyền sản phẩm, mở rộng việc đóng gói bao bì, tổ chức quảng bá ngoài trung tâm mua sắm nhằm mang lại hiệu quả tiêu thụ cao. Như thế phần thắng của mọi người sẽ lớn hơn."
"Lễ Giáng sinh giới thiệu? Vậy phiên giao dịch sắp tới phải tính sao?" Giọng Hòa Vy bỗng lạc đi mấy tông.
"Bây giờ đưa tin Đào Túy sẽ tái xuất trên thị trường. Tôi đảm bảo giá cổ phiếu của Hòa thị sẽ được kéo lên." Lệ Minh Vũ nói sơ ý kiến của mình.
Hòa Vy hiểu ra. Lệ Minh Vũ nói đúng!
Mọi người bắt đầu bàn bạc kế hoạch chi tiết. Đào Túy sẽ giới thiệu chính thức vào lễ Giáng sinh. Như vậy thời gian quảng bá sẽ không quá lâu, đối thủ không thể bắt chước. Mà cũng không vì tuyên truyền quá nhanh, chuẩn bị sơ sài vội vàng.
Lệ Minh Vũ lặng lẽ ra khỏi phòng khách, đi ra ban công. Cánh cửa trượt che khuất khung cảnh náo nhiệt trong và ngoài phòng khách. Anh đứng dưới ánh mặt trời có nét cô tịch. Tô Nhiễm đang bàn bạc công việc cũng trông thấy cảnh này. Cô để mọi người tiếp tục bàn, cũng đi tới ban công. Tô Nhiễm lặng thinh ôm Lệ Minh Vũ từ đằng sau, áp mặt vào lưng anh, không nói gì, cũng không hỏi anh điều gì.
Trong phòng làm việc sôi động và ban công yên tĩnh dường như được chia thành hai thế giới, một thế giới chuyển động và một yên tĩnh, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ nhất, cả về thị giác lẫn trái tim.
Lệ Minh Vũ nghĩ tới ba mẹ. Anh không biết Đào Túy đời đầu có mùi gì, nhưng hương thơm của đời sau vĩnh viễn sống trong tâm trí anh. Hiếm có loại nước hoa nào lại có thể cuốn hút đến vậy ở lớp hương đầu. Hầu hết các loại nước hoa trên thị trường đều có quá nhiều lớp hương đầu mãnh liệt, rồi trung hoà đến hương cuối mới mê người. Nhưng Đào Tuý thì lại khác. Đúng như tên gọi của nó, ngay từ đầu, nó khiến người ta không khỏi xuất thần, cho dù là nam hay nữ. Hương thơm của nó giống như người phụ nữ chuyển động trong nước, nhàn nhạt như bị phủ một tầng sương mỏng, nhẹ nhàng ôn hoà, không vội vàng gấp gáp.
Nhưng trong lòng Lệ Minh Vũ, đây là mùi hương của mẹ. Khi cha mẹ trồng long diên hương, đã là đời Đào Tuý thứ hai, lúc ấy ngửi thấy loại mùi này trên người mẹ, không hăng, hương thơm lưu lại rất lâu, giống như thời gian lặng lẽ trôi, khiến thân tâm an lạc. bình tĩnh và dễ chịu.
Anh nhớ mẹ anh thích loại nước hoa này đến nhường nào, và anh cũng ghét loại nước hoa này đến nhường nào, mùi hương của nó từng giống như một khối u ác tính quấy rầy anh.
Hôm nay, thế hệ thứ hai của Đào Tuý lại xuất hiện, loại hương thơm này lưu chuyển trong không khí, theo hơi thở của anh xâm nhập vào nội tạng, mặc dù quá khứ đã buông bỏ, nhưng anh vẫn nhớ về thời thơ ấu.
Cho đến khi thân thể mềm mại của một người phụ nữ dán vào sau lưng anh, kèm theo mùi thơm say đắm lòng người, nhẹ nhàng dựa vào lưng anh, như nước như mây, không chút lưu tình, trái tim anh như bị lông vũ nhẹ nhàng cuốn lấy và nỗi cô đơn của quá khứ theo sau dần tan biến.
Bàn tay anh buông xuống, đặt lên cánh tay cô ôm eo anh, nhẹ nhàng xoa xoa, cảm nhận được làn da mỏng manh mềm mại, có chút lành lạnh, dán sát vào ngón tay ấm áp của anh, sảng khoái dễ chịu.
"Anh nghĩ gì thế?" Người con gái đằng sau lên tiếng.
Lệ Minh Vũ nhoẻn miệng cười, anh cài tay mình vào tay cô, "Không có gì. Anh thấy thời gian này em rất vất vả."
"Em vất vả hồi nào?" Tô Nhiễm khẽ cười, cô buột chặt cánh tay, thở dài thỏa mãn, "Minh Vũ, có anh ở cạnh thật tuyệt."
Trái tim Lệ Minh Vũ rung lên. Anh xoay người ôm Tô Nhiễm, nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của cô. Sau đó, anh lại không nén nổi tình cảm cúi xuống hôn cô. Tô Nhiễm mỉm cười thỏa mãn. Trong mắt anh chỉ còn hình bóng và nụ cười hạnh phúc của cô.
"Có thấy anh ngốc quá không?"
Tô Nhiễm bật cười thành tiếng, "Tại sao lại nói vậy?"
"Em muốn anh lãng mạn nhưng anh không làm được." Lệ Minh Vũ cười nồng ấm, "Trước khi biết em, anh chưa từng yêu đương. Anh không biết theo đuổi con gái, cũng không biết dỗ dành như thế nào mới khiến cô ấy vui vẻ. Hình như anh rất ít thề non hẹn biển, nói ngon nói ngọt với em."
"Thể hiện bằng hành động thực tế đáng quý hơn thề non hẹn biển. Đối xử tốt với một người, không nhất thiết phải nói ngon nói ngọt." Tô Nhiễm cười tủm tỉm nhìn anh.
"Chẳng phải phụ nữ thích như vậy ư?"
Tô Nhiễm nháy mắt với anh, "Không phải chuyện anh biết thì ép anh làm gì?" Nói đoạn, nụ cười của cô càng tươi hơn, "Có trách thì trách anh sinh ra đã đẹp, có thể khiến phụ nữ chủ động tốt với anh. Anh không làm gì, phụ nữ cũng sẽ ôm ấp yêu thương. Vậy anh còn cần hành động lãng mạn để theo đuổi phụ nữ ư?"
"Không khí có mùi rất chua." Lệ Minh Vũ mỉm cười.
"Chảnh chọe." Tô Nhiễm giả vờ hờn dỗi, rồi lại cười tươi như hoa.
Lệ Minh Vũ cũng cười, mắt anh lấp lánh hạnh phúc.
Hai người ôm chặt lấy nhau, như thể đất trời chỉ còn lại họ... Tô Ánh Vân đứng bên trong cũng trông thấy cảnh này. Nỗi lo trong lòng bà cuối cùng cũng tan biến. Bà mong họ sẽ như vậy mãi mãi...
***
Tin tức Đào Túy tái xuất gây náo động toàn bộ giới kinh doanh, đặc biệt là ngành xa xỉ phẩm vốn luôn bị chi phối bởi nước hoa đặc biệt để mắt tới. Đối với Đào Tuý tái xuất lần này, Hoà thị áp dụng chiến lược hoài cổ để kéo lại những khách hàng cũ, bên cạnh đó đảo ngược lại thời gian để thu hút khách hàng mới. Cách tiếp cận quảng cáo này thực sự đã thu hút rất nhiều sự chú ý, cộng với những màn quảng cáo đẹp mắt khiến nhiều người mê mẩn không khỏi háo hức muốn thử.
Đúng như Lệ Minh Vũ dự tính, tin tức này tuôn ra đồng thời kéo lại giá cổ phiếu của Hoà thị, thị trường bắt đầu những phiên giao dịch mới, Hoà thị đã kịp vọt lên, thay đổi hoàn toàn những suy thoái của giai đoạn trước, khiến các nhà đầu tư không khỏi tấm tắc khen.
Tự nhiên, Hoà thị cũng có những bước chuyển biến tốt đẹp. Bởi vì sự quan tâm đến Đào Tuý, các kênh truyền thông bắt đầu khai thác sự chuyển mình huy hoàng của Hoà thị. Tin tức là như vậy, khi đã có những tin mới nóng hổi, người ta thường quên những tin cũ rích, Hoà thị với những tin tức tốt đẹp chiếm quá nửa giang sơn, như một tay che trời, dần dần mọi người bàn tán về Đào Tuý và Hoà thị, về một loại nước hoa truyền kỳ liền quên những sự kiện liên quan đến Lệ Minh Vũ khi trước.
Trời bắt đầu chuyển mình, những đám mây u ám đè nén, nếu vẫn là mùa hè thì chắc chắn sẽ có mưa, nhưng đã là mùa đông, trời mưa thì sẽ đóng băng.
Luồng không khí càng ngày càng lạnh, nhưng lại chưa từng có tuyết rơi, thiếu đi phong cảnh tuyết trắng bốn năm trước.
Tô Nhiễm thở dài đứng trước cửa phòng làm việc. Cô nhìn thân cây xơ xác bên ngoài, không khỏi nhớ tới lễ Giáng sinh bốn năm trước. Tuy bốn năm trước chứa đầy hồi ức đau thương, nhưng hình ảnh Giáng sinh tuyết rơi trắng xóa vẫn rất nên thơ. Cô có cảm giác như tuyết của bốn năm trước chỉ rơi vì trái tim cô đơn của cô. Cô nghe nói ở thành phố này đã lâu lắm rồi không có tuyết rơi.
...
Ở một nơi khác trong thành phố, mọi cảnh vật xung quanh đều toát lên màu sắc ảm đạm lo lắng.
"Bốp!" Hạ Minh Hà đập mạnh bàn. Ông ta nghiến răng trèo trẹo, trên trán hiện đầy gân xanh, sắc mặt ông ta hết sức khó coi.
"Tại sao lại như vậy? Chúng ta tính toán chu toàn, tại sao lại xót chiêu này?"
Giả Ny im lặng đứng trước cửa sổ. Ông ta vờ không biết ánh mắt của Hạ Minh Hà đang phóng tới mình. Ông ta bình tĩnh hỏi, "Có lẽ lần này ông trời cũng giúp Lệ Minh Vũ."
"Tôi không tin! Đã gần đến Giáng sinh, cứ tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ phản kích chúng ta!" Hạ Minh Hà ngồi xuống, hai tay ông ta không ngừng xoắn vào nhau, chứng tỏ ông ta đang bất an.
"Lần này..." Giả Ny nheo mắt, ông ta buông tiếng thở dài, "Nếu không lật đổ được Lệ Minh Vũ, chúng ta sẽ không yên. Cậu ta là người thông minh, chắc chắn biết chuyện này do chúng ta làm."
Hạ Minh Hà siết tay thành đấm.
"Bây giờ chỉ mong Đào Túy mà họ quảng cáo không giống Đào Túy đời sau trước đây. Rất nhiều người đã từng dùng Đào Túy, dĩ nhiên họ nhớ mùi hương của nó. Lần này chỉ cần khác biệt một chút, chúng ta sẽ có cơ hội chỉnh Lệ Minh Vũ đến chết." Giả Ny nói, ông ta rút một điếu thuốc ra châm hút.
"Hòa Thị dám tự tin như vậy thì họ đã dự tính việc ông nói. Tô Nhiễm..." Hạ Minh Hà nhìn Giả Ny, "Tôi thực sự coi thường nó. Tôi chỉ nghĩ nó dựa vào khả năng bẩm sinh làm ra vài thứ lặt vặt, không ngờ nó lại điều chế Đào Túy!"
"Tô Nhiễm rất có bản lĩnh, chúng ta đã coi thường mũi của nó. Nhưng bản lĩnh là một chuyện, nó còn phụ thuộc cả vào nguyên liệu. Ông nói Tiêu Diệp Lỗi đáng tin, vậy tại sao cậu ta cung cấp Long diên tử quý hiếm cho Tô Nhiễm?"
Không nhắc tới điều này thì thôi, nhắc tới Hạ Minh Hà càng tức điên, "Thằng Tiêu Diệp Lỗi chơi hai mang. Nó hợp tác bán đứng Bạch Lâm và Hòa Vy, lừa tôi tin tưởng vào nó. Thằng nhóc này không cho nó một bài học thì khó giải hận trong lòng tôi."
"Ông muốn dạy dỗ nó? Ông không lo nó nói họ biết chuyện này liên quan tới ông ư?"
Nghe Giả Ny nói vậy, Hạ Minh Hà cười khẩy, "Vậy tôi càng phải giết nó chết, người chết không thể nói năng lộn xộn."
"Ông muốn giết người diệt khẩu?" Giả Ny thất kinh.
"Sai, tôi chỉ giải hận trong lòng mà thôi. Trên đời này, người bán đứng Hạ Minh Hà nhất định phải chết!" Hai mắt Hạ Minh Hà lóe vẻ tàn nhẫn.
"Chuyện này cần bàn bạc kỹ lưỡng! Nó bán đứng Hòa Vy, nhưng ở cạnh giúp đỡ Tô Nhiễm, tôi thấy hơi kỳ lạ."
Hạ Minh Hà cười lạnh buốt, "Đơn giản là muốn lấy công chuộc tội. Thằng nhóc này tuyệt đối không thể giữ lại."
Thấy ông ta kiên quyết, Giả Ny cũng đành nghe theo.
Hạ Minh Hà cắn răng. Ông ta có cả trăm thắc mắc còn chưa được giải đáp, "Tôi thực sự không hiểu, tại sao chuyện Hòa Tấn Bằng lại mất hết động tĩnh? Đám cảnh sát cũng chỉ hỏi Lệ Minh Vũ lấy lệ. Lệ Minh Vũ rõ ràng có thế lực và cổ phần ở Hòa thị, tại sao lại không điều tra ra manh mối? Thậm chí hội thương nhân cũng im hơi lặng tiếng."
"Đây là lợi hại của Lệ Minh Vũ, chúng ta không biết được trong đó có vấn đề gì. Cậu ta không dễ đối phó như chúng ta tưởng, đến cả tin đồn hiện tại cũng không ảnh hưởng chút nào tới cậu ta." Giả Ny nói sự thật, "Việc tôi lo lắng nhất là Đào Túy. Nếu Đào Túy thuận lợi ra thị trường, chúng ta sẽ không còn cơ hội lật đổ Lệ Minh Vũ."
Hạ Minh Hà gật đầu, "Đây là điều quan trọng nhất nhưng tôi chưa nghĩ ra cách."
Giả Ny trầm tư, ông ta nhìn Hạ Minh Hà, "Còn một người có thể dùng."
"Ai?"
"Bạch Sơ Điệp." Giả Ny gằn giọng.
"Cô ta?" Hạ Minh Hà không tán thành, "Bạch Lâm chết, cô ta cũng không còn trung thành với tôi. Làm sao cô ta chịu giúp đỡ tôi?"
"Không phải giúp đỡ, mà là hỗ trợ lẫn nhau." Giả Ny nhếch mép, "Cô ta là một người thông minh. Cô ta sẽ biết Đào Túy ra mắt thành công, có nghĩa là con trai của cô ta mất đi cơ hội ngồi trên ghế chủ tịch Hòa thị. Nhưng nếu Đào Túy thất bại, mọi cổ đông sẽ mất hết niềm tin vào hai người con gái của Hòa Tấn Bằng. Lợi dụng rối loạn, ông hoàn toàn có khả năng giúp con cô ta danh chính ngôn thuận ngồi lên ghế chủ tịch tập đoàn Hòa thị. Bên nặng bên nhẹ, tôi nghĩ cô ta sẽ phân biệt rõ ràng."
Hạ Minh Hà híp mắt, ông ta cười lạnh lùng, "Đúng vậy. Dù sao đã từng lợi dụng, thêm lần này nữa cũng chẳng là gì."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro