Hồi 2 : Chương 32-36

Chương 32 : Đoán không ra (H)

"Minh Vũ..." Môi anh nóng bỏng xuôi thẳng xuống dưới. Cô kìm không được khẽ kêu tên anh, rung động ngọt ngào dập dờn giữa hai chân làm cô vô lực, tay cô cài sâu vào mái tóc anh, tìm kiếm nơi an toàn ngả vào, đau đớn đã không còn, chỉ còn muôn vàn khoái cảm xoay quanh. Cô mềm mại vặn vẹo nhiệt tình, bàn tay nắm chặt vào ga trải giường.

"Lẳng lơ trời sinh." Anh nhìn cô chằm chằm, tàn nhẫn lên tiếng, giọng nói anh vì dục vọng hừng hực mà thêm trầm đục, cơ thể căng cứng.

Câu nói nhục nhã khiến Tô Nhiễm khóc không ra tiếng, cô khẽ lắc đầu nhưng thần trí lại bị hạ thân nóng hổi của anh dìu dắt đến biển cả rộng lớn vô hạn.

Cô chỉ cảm thấy anh đang nhẹ nhàng cọ xát, xâm nhập cạn hẹp, độ nóng chết người gần như muốn đem cô nung chảy.

"Minh Vũ..." Cơn sóng tình ái tê dại xa lạ khiến cô không biết làm gì ngoài việc gọi tên người cô yêu.

Lệ Minh Vũ nâng chân cô lên,nhưng lúc ấn xuống không lập tức vào sâu. Vậy nhưng chỉ mới như vậy đã đủ khiến Tô Nhiễm co người lại vì đau, trong tiềm thức cố gắng thoát khỏi cơn đau ấy.

"Đừng nhúc nhích." Đôi bàn tay to lớn của anh ôm chặt eo cô, khống chế sức lực chậm rãi đi tới, nhưng sau khi va vào lá chắn kia, anh dừng lại, lui về phía sau mới từ từ tiến vào, sự căng chặt của cô khiến giọng nói của anh trở nên thô cát, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Anh há mồm cắn mạnh vào miệng nhỏ của cô, "Cô bé, em chặt quá, đừng ép tôi phá nó."

Tô Nhiễm chỉ cảm thấy đau không thể đau hơn, cô đối với việc nam nữ này hoàn toàn xa lạ, chỉ có biết run rẩy.

Lần đầu tiên Lệ Minh Vũ cảm giác được dục vọng của bản thân như núi lửa phun trào, nhiều lần kích động mãnh liệt muốn đâm thủng cô, anh muốn ngay lập tức nếm trải cảm giác như thế nào là hoàn toàn lấp đầy cô. Anh cong môi nhìn cô, đôi mắt ướt long lanh của cô khiến anh càng mê say, kích tình mạnh mẽ.

Dòng nước xiết lạ lẫm khiến Tô Nhiễm cắn chặt môi dưới, đôi mắt mê ly mờ ảo hé mở, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của anh, thân thể đỏ hồng mềm mại di chuyển theo tiết tấu của anh, không ngừng lắc lư mãnh liệt, cảm giác hạnh phúc dung hợp chiếm lĩnh lấy cô.

"Minh Vũ..." Cô thở hổn hển gọi tên anh, nhận lấy sự âu yếm mà anh dành tặng.

Rất lâu sau, khi anh tuôn trào lên tấm chắn cuối cùng của cô, cô thét lớn rồi ngất đi theo tiếng gầm nhẹ của anh...

....

Sáng sớm.

Tuyết vẫn rơi dày ngoài cửa sổ, ánh sáng mỏng manh chiếu vào bờ vai trần của Tô Nhiễm, làn da trắng nõn nổi bật trên nền chăn gối màu đen. Cô khẽ ưm một tiếng tỉnh dậy từ giấc mơ, ngoại trừ cảm giác đau nhức, hai chẫn cô vẫn còn run rẩy.

"Minh Vũ..." Cô khẽ gọi, nhưng khi mở mắt ra, cô thấy bên giường đã trống rỗng.

Khuôn mặt Tô Nhiễm hiện lên bao phần thất vọng, nhưng nhanh chóng lại được tư vị hạnh phúc vây lấy, ngọt ngào như kẹo bông trong tay những đứa trẻ, không khí vẫn còn thấp thoảng mùi hương của anh, ngay cả môi cô cũng có mùi hổ phách dịu nhẹ, anh hôn cô, nhưng...

Nhưng mà cô nghĩ không ra, trải qua tối hôm qua cô có được tính là người của anh không, hay chỉ là "nửa người" thuộc về anh? Cô không hiểu vì sao Lệ Minh Vũ phải kiềm nén như vậy, rõ ràng cô thấy anh chịu đựng rất khổ cực, nhiều lần thỏa mãn nhưng anh vẫn không hài lòng. Hơn nữa, vì sao anh vẫn giữ thân xử nữ cho cô?

Đang nghĩ ngợi, chị Hoa gõ cửa bước vào, Tô Nhiễm vội vã lui người vào trong chăn, chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

~Hết chương 32~

Chương 33 : Là quan tâm sao?

Chị Hoa là người từng trải, vừa nhìn liền biết ngay chuyện gì xảy ra. Tuy rằng trong lòng chị Hoa thấy rất khó hiểu làm sao kết hôn ba tháng rồi mới động phòng, nhưng không nói ra, nhẹ giọng hỏi: "Cô chủ, bây giờ cũng gần buổi trưa, cơm tôi đã chuẩn bị xong, cô mau xuống giường ăn đi ạ."

"Hả? À, tôi xuống nhà ngay đây." Tô Nhiễm đỏ mặt ấp úng đáp, không ngờ đã tới buổi trưa rồi.

"À cái đó ...anh ấy đâu?"

Chị Hoa xoay người, "Cậu Lệ sáng sớm đã ra ngoài, còn dặn tôi gần đến buổi trưa thì lên gọi cô dậy." Đặt quần áo sạch cạnh Tô Nhiễm, chị Hoa cười nói: "Phải nói cậu Lệ là người rất chu đáo. Tôi thấy cậu ấy thật lòng thương cô."

"Thương tôi?" Tô Nhiễm ngẩn người, anh thương cô sao?

"Sao không phải ạ? Lần trước khi cô say rượu, cậu Lệ hầu như cả đêm không ngủ chăm sóc cho cô. Cậu ấy không chỉ tự mình thay váy ngủ cho cô mà còn xuống bếp làm trà giải rượu cho cô nữa. Đêm đó là ngày đầu tiên tôi đến làm việc nên tôi nhớ rất rõ." Chị Hoa ríu ra ríu rít nói.

"Hả?' Tô Nhiễm hoàn toàn ngây người.

Đêm đó...là anh thay váy ngủ cho cô?

....

Tới buổi trưa, phòng cấp cứu bệnh viện mới thoáng yên tĩnh đôi chút. An Tiểu Đóa mệt mỏi thở phì phò nằm bò lên sofa trong phòng nghỉ. Một lúc lâu sau, cô mới uể oải cầm lấy nước cam Tô Nhiễm đưa cho mình, nụ cười vô cùng thê lương "Đồng chí Tô Nhiễm, mặt trời mọc hướng tây phải không? Tôi làm ở bệnh viện nhiều năm như vậy, đồng chí chưa từng chủ động ghé thăm. Hôm nay đồng chí bị sao vậy?"

"Cậu đừng cười ghê như vậy được không?" Tô Nhiễm xoa cánh tay, mở nắp bình nước cam ra đưa cho cô, "Cậu uống nhanh đi, phúc lợi của bệnh viện."

An Tiểu Đóa cười cười "Ân cần quá, nếu không thì làm sao giữ chân được trứng bồ câu quý hiếm nhà cậu nhỉ."

Tô Nhiễm trừng mắt "Bận cả buổi sáng mà cũng không khóa được miệng cậu."

An Tiểu Đóa trở mình ngồi dậy "Cậu không nhắc đến thì thôi, nhắc tới là phát bực à. Cậu nói có phải ông trời muốn diệt vong loài người không, cả buổi sáng toàn là tai nạn giao thông, còn không thì đang đi trên đường lớn rộng rãi thênh thang bị một chậu hoa đập đầu bị thương. Tô Nhiễm cậu phải cẩn thận nha, mình không muốn ngày nào đó nhìn thấy cậu trong phòng cấp cứu đâu đấy. Ui ui, tôi vừa nói nhảm gì vậy nè, xin thần linh đừng trách con. Xí, không đúng à..." Cô bỗng nhìn Tô Nhiễm, "Cậu đừng lảng sang chuyện khác nha. Nói, không có chuyện gì cậu cũng không tới bệnh viện tìm mình."

Tô Nhiễm khóc dở mếu dở, rõ ràng là cô độc thoại liên tục, cô làm gì có tránh sang chuyện khác đâu, thấy cô chăm chú nhìn mình, thanh giọng nói: "Thực ra cũng không có gì, mình chỉ muốn tới bệnh viện làm kiểm tra thôi à."

"Kiểm tra? Nhìn cậu đâu giống bị bệnh đâu." An Tiểu Đóa càng khó hiểu.

"À..." Tô Nhiễm chần chừ, đôi má cô ửng hồng, suy nghĩ một lát rồi cô ngồi lên sofa gần An Tiểu Đóa "Tiểu Đóa, kỳ thực là mình có chuyện muốn cậu tư vấn."

"Được đó, mình thích làm nhất là làm tư vấn tâm lý cho người khác. Cậu nói đi." An Tiểu Đóa cười tươi như hoa.

Tô Nhiễm liếm bờ môi đỏ mọng, thẹn thùng mở miệng "Tiểu Đóa, theo góc độ y học cậu nói, cậu nói...cái kia nửa người có thể mang thai không?" Tối hôm qua Lệ Minh Vũ hết lần này đến lần khác phóng thích hạt giống nóng hổi vào cơ thể cô. Cô đã từng đọc được chuyện xử nữ mang thai trên mạng.

"Phụt...khụ khụ.." An Tiểu Đóa phun nước cam, sặc sụa ho khan, rồi bị lời nói của Tô Nhiễm gây choáng "Nửa người? Cái gì nửa người? Chỉ có nửa người trên hay nửa người dưới? Mẹ ơi, đó không phải người chết à? Người chết làm sao có thai?"

~Hết chương 33~


Chương 34 : Cảm thấy thất vọng

Tô Nhiễm bị kiểu tư duy không căn cứ này khiến cho dở khóc dở cười, đành nói, "An Tiểu Đóa, cậu là con gái đừng nói ghê như vậy được không? Cậu là bác sĩ, không phải pháp y, đừng có cái gì cũng nghĩ đến người chết mà!"

"Mình nào có? Cậu không phải vừa nói nửa người sao? Nào có ai còn một nửa mà sống yên lành đâu? Tàn tật ư?" An Tiểu Đóa càng khó hiểu, nghi hoặc nhìn chằm chằm Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm thực sự khâm phục sức tưởng tượng của cô, giơ tay lên ý bảo cô đừng suy nghĩ miên man thêm nữa, than nhẹ một tiếng "Mình nói nửa người, không phải là nửa đoạn người. Quên đi, mình nói thẳng để cậu đỡ mắc công suy luận bậy bạ." Tô Nhiễm dừng một chút, thấy An Tiểu Đóa mở to hai mắt chăm chú lắng nghe, nuốt nước bọt rồi nói "Tiểu Đóa, ý của mình là, cái kia..nếu nam nữ xảy ra quan hệ với nhau, nhưng cô gái vẫn còn là xử nữ, cậu nói...cô gái đó có khả năng mang thai không?"

Hai hàng mi của An Tiểu Đóa sắp vặn vào nhau, cô nấc cục. An Tiểu Đóa có tật cứ mỗi lần gặp gì đó khó hiểu hay kinh khủng thì sẽ nấc cục, Tô Nhiễm nhìn dáng dấp cô, trong lòng thầm than nha đầu này khẳng định là không hiểu rồi.

Quả nhiên, An Tiểu Đóa mãi lâu sau mới dùng ánh mắt cực kỳ "ngây thơ vô tội" nhìn cô "Chị Tô à, ý chị là gì? Nam nữ phát sinh quan hệ rồi? Cô gái đó vẫn còn xử nữ sao? Khoan, chờ một chút, người đàn ông cậu nói lên giường cùng lúc với mấy người phụ nữ luôn hả? Phát sinh quan hệ rồi mà vẫn còn là xử nữ?"

Càng nói càng quá, lực chú ý của An Tiểu Đóa này đã không còn vào chuyện mang thai rồi. Tô Nhiễm bất đắc dĩ nhoài lên sofa, hồi lâu sau rầu rĩ nói "An Tiểu Đoá, suy nghĩ của cậu có thể bình thường chút được không? Ý mình là người đàn ông đó tuy rất muốn cô gái kia, nhưng, nhưng mà.."

"À, mình hiểu rồi!" An Tiểu Đóa phát mạnh một cái lên người Tô Nhiễm, tỉnh ngộ "Ý cậu là người đàn ông kia thực ra không có phá thân cô gái đó chứ gì?"

"Hơ...Phải." Tô Nhiễm giương mắt nhìn cô "Cậu nói thật thẳng thắn."

"Có gì đâu mà, mình là bác sĩ, trong mắt mình chỉ có bệnh nhân không phân biệt giới tính. Loại chuyện tình thú này cần đứng ở góc độ khoa học để xem, không việc gì phải thần bí và kiêng kỵ hết." An Tiểu Đóa cười đắc chí, rồi lại vô cùng tò mò hỏi câu, "Người đó cậu nói là ai vậy? Mình quen không thế? Người đàn ông này cũng biến thái quá ha? Nếu không muốn người ta thì đừng chạm vào chứ, treo lơ lửng là sao hả?"

Tô Nhiễm nghe xong liền đỏ mặt, mất tự nhiên, đưa tay vuốt vuốt tóc rồi khẽ nói "Chỉ là sáng này mình lên mạng đọc được chuyện như vậy, cho nên thấy hiếu kỳ thôi."

"À, làm mình hết hồn, may mà cậu là phụ nữ có chồng được ba tháng rồi đó, bằng không minh còn tưởng người biến thái kia là người ấy của cậu." An Tiểu Đóa uống nước cam nên không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tô Nhiễm. Sau khi uống hết, cô thư thái nghiêng người dựa vào sofa "Kỳ thực dưới loại tình huống này, tỷ lệ mang thai của cô gái đó rất nhỏ, nếu như vậy mà có thể mang thai ngay thì cô gái kia nên đi mua vé số hoặc đua ngựa, nhất định trúng giải nhất."

"Vậy à." Tô Nhiễm vốn có chút chờ mong liền mất hết, cắn môi, nổi lên thất vọng như có như không...

~Hết chương 34~

Chương 35 : Cáo già và hồ ly

Phòng khách sạn, rèm cửa sổ dày che khuất khung cảnh mỹ lệ của thành phố bên ngoài cửa sổ.

Hạ Đồng mặc váy ngủ đỏ gợi cảm nóng bỏng bước lả lướt, hai ly rượu vang đỏ trên tay ánh lên bàn tay trắng bóng càng thêm tươi sáng, cô ta buông một ly rượu xuống, cánh tay mượt mà ôm lấy cổ người đàn ông, cả cơ thể mềm mại ngả vào lòng người đàn ông đó. "Anh thật là đáng ghét mà, lẽ nào em không bằng những phần tài liệu này sao? Từ lúc đến tới giờ, anh cũng không thèm nhìn em một cái."

Lệ Minh Vũ ôm Hạ Đồng, nhếch môi cười rồi buông tài liệu xuống, nhận lấy ly rượu vang cô ta đưa, nhấp một ngụm rượu vang đỏ "Em phải hiểu rõ, hai ngày nữa là tới bầu cử."

"Biết, đương nhiên em biết mà. Trên đời này còn ai quan tâm chuyện này hơn em chứ?" Cơ thể đầy đặn mĩ miều ép sát vào anh, khẽ vuốt ve lồng ngực đàn ông rắn chắc, ngón tay chậm rãi lướt qua đôi má cương nghị, thở gấp một tiếng, "Nhưng Minh Vũ, người ta rất nhớ anh mà."

Thần sắc Hạ Đồng động tình như một mèo con, nhưng ngược lại Lệ Minh Vũ quá mức nguội lạnh, anh chỉ nhếch miệng nhìn hai mắt mơ màng đỏ hồng ham muốn tình ái của cô ta.

"Hạ Đồng, tài liệu này chưa đủ." Giọng nói anh trầm thấp.

Hai cánh tay cô ta vòng lại ôm anh, đôi môi đỏ mọng cạ vào quai hàm khiêu gợi của anh, cúi đầu nói: "Minh Vũ, Hòa Tấn Bằng là cáo già không dễ ứng phó đâu, anh cũng biết sức ảnh hưởng của ông ta ở giới kinh doanh không nhỏ, ông ta có thể lôi kéo phần lớn người trong thương hội đấy. Em có thể cầm được tài liệu này không dễ chút nào đâu."

Bàn tay Lệ Minh Vũ chậm rãi dời xuống bờ mông tròn trịa của cô ta, nhẹ véo làm cô ta cong môi rên rỉ, "Hòa Tấn Bằng là cáo già, thì em cũng là hồ ly, muốn mấy người trong thương hội đó nhả ra lại khó sao?"

"Minh Vũ, anh thật xấu. Anh cam lòng để em đi giao thiệp với mấy lão già đó vậy sao? Người ta là của anh mà." Hạ Đồng chu miệng õng ẹo.

Anh nâng cằm cô ta lên, ánh mắt không chút ý cười, "Đương nhiên, nếu thấy ấm ức, em có thể không làm. Từ trước tới giờ, tôi đều không thích miễn cưỡng người khác."

Hạ Đồng thấy thế liền vội vàng bổ nhào vào lòng anh, nũng nịu nói: "Người ta nói chút thôi, anh giận làm gì? Anh yên tâm, cáo già Hòa Tấn Bằng này cứ để em điều tra, nhất định kết quả sẽ khiến anh hài lòng."

Lệ Minh Vũ luồn tay vào tóc cô ta, ánh mắt sâu thẳm đăm chiêu, giọng nói trầm thấp "Nhất định phải nhanh."

"Em làm việc đã bao giờ khiến anh thất vọng chưa? Mấy lão già trong thương hội sống đến tuổi này, muốn cái gì em rất rõ." Hạ Đồng vừa nói vừa chủ động cọ đôi môi đỏ mọng vào môi anh, lẳng lơ nói, "Đàn ông các anh thật là xấu. Nhất là anh, lại càng xấu hơn."

"Tôi xấu? Xấu chỗ nào?" Anh đóng tài liệu lại, dựa người ra sau, coi thường lên tiếng.

Hạ Đồng như dây leo nhích gần lại, "Anh lúc nào cũng làm trái tim người ta bất ổn, thế còn không xấu sao?"

Lệ Minh Vũ nhìn người phụ nữ trong lòng, không lên tiếng.

Cô ta chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, dù anh không làm gì, lòng cô ta vẫn không kềm chế được mà điên cuồng. Khuôn mặt tô son trát phấn cầu kỳ dán vào ngực anh, tay cô ta trượt thẳng xuống dưới, mạnh dạn phủ lên bụng dưới của anh, chậm rãi tháo dây nịt hàng hiệu. Cả người cô ta mềm dẻo như động vật không xương, đôi môi đỏ mọng hé ra, kéo mở khoá quần của anh, rồi ngẩng đầu, vô cùng lẳng lơ nói: "Minh Vũ, người ta muốn hút xì gà..."

Lệ Minh Vũ nhếch miệng, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô ta, giọng nói không chút dao động, "Phải xem bản lĩnh của em."

Gương mặt Hạ Đồng tràn đầy vui mừng, như một con cá đói khát dây dưa trên người anh, rồi phóng túng đứng dậy dựa vào bàn trà, cầm qua một ly rượu vang đỏ, tùy tiện nghiêng ly rượu, đổ lên khe rãnh đầy đặn của mình. Rượu vang đỏ nhanh chóng thấm ướt làn váy mỏng đến không thể mỏng hơn của cô ta. Thân hình cô ta trắng trẻo tản ra mùi rượu vang đỏ nồng đậm hấp dẫn.

"Minh Vũ.." Cô ta quyến rũ mời gọi, ẩm ướt nửa che nửa đậy khiến đàn ông phát cuồng.

Lệ Minh Vũ vẫn dựa người vào sofa như trước, ánh mắt sâu thẳm không chút động tình. Anh chỉ thản nhiên cong môi, nhìn cơ thể mềm mại đang nôn nóng trước mặt, rất lâu sau tỉnh bơ buông lời "Tự cởi."

Hạ Đồng muôn vàn lẳng lơ, đưa tay tụt dây váy ngủ. Váy voan mỏng manh ướt sũng rượu vang thoáng chốc rơi xuống đất. Hai tay cô ta khẽ vuốt cơ thể đẫy đà của mình, uốn éo như rắn cám dỗ đôi mắt đàn ông. Sau cùng, cô ta quỳ gối giữa hai chân anh, bàn tay bao phủ vật đàn ông hùng vĩ, đầu lưỡi đói khát trượt lên cánh môi. Có trời mới biết cô ta khao khát vật đàn ông hùng vĩ này đến nhường nào.

"Minh Vũ..." Cô ta rên rỉ, nhìn chăm chú vào ánh mắt anh, rồi không thể chịu đựng được nữa, cô ta liền cúi đầu, há mồm.

Đầu lưỡi mềm nhẵn khiến Lệ Minh Vũ vừa lòng nhếch môi cười, bàn tay to lớn ấn mạnh đầu cô ta khiến cô ta không chịu nổi nhưng cũng không cam lòng đẩy ra, thân thể cô ta chuyển động, lộ ra một mặt khêu gợi nhất.

Toàn bộ quá trình, Lệ Minh Vũ vẫn lạnh nhạt quan sát cô ta. Trong nháy mắt, cô ta thì thầm gọi tên anh, anh lơ đãng nhớ tới Tô Nhiễm. Dáng dấp ngượng ngùng của cô, vẻ mặt lo sợ của cô, run rẩy trên giường của cô, khi cô vì đau nhức mà khóc thầm bên tai anh, cùng với khuôn mặt lúng túng vùi vào chăn nhưng lại không kềm được tiếng rên đê mê của cô... Nghĩ rồi nhớ, đôi mắt trước sau yên ổn của anh rốt cục cũng có biến hóa, đôi mắt anh càng lúc càng tối tăm sa sầm, hô hấp cũng dần dồn dập.

Bàn tay đang đè chặt ót cô ta tăng thêm lực, khiến Hạ Đồng đau đớn thành tiếng, nhưng làm cho dục vọng của Lệ Minh Vũ dâng cao. Anh dường như có thể nghe đến tiếng Tô Nhiễm nức nở xin anh nhẹ lại, hít sâu một hơi, anh dường như ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Tô Nhiễm, như một liều thuốc độc khiến anh điên cuồng không thể kiềm chế.

Hô hấp của Lệ Minh Vũ càng lúc càng khàn đục, anh kéo mạnh người phụ nữ giữa hai chân mình lên, không chút tình cảm đẩy ngã lên giường rộng lớn. Trước mặt anh, tất cả đều thành Tô Nhiễm...

***

Từ bệnh viện đi ra, Tô Nhiễm đi dạo từ con phố này đến con phố khác, mơ hồ không mục đích. Tuyết trắng dày bay phất phơ quanh người, rơi trên áo khoác trắng của cô. Dừng bước trước cửa kính của một tủ trưng bày, gương mặt nhỏ nhắn thoáng phấn khích. Khuôn mặt cô thanh tú khiến cho người đi đường không kìm được mà quay lại nhìn nhiều lần.

Một bộ quần áo kiểu mới trên ma-nơ-canh nam sau cửa kính tủ trưng bày thu hút ánh mắt của Tô Nhiễm. Nhìn một chút, khóe môi cô không nhịn được hơi cong lên, ánh mắt cũng đong đầy hạnh phúc ấm áp. Bộ quần áo này rất hợp với Lệ Minh Vũ. Nhớ lại lần trước cô cùng anh đi chọn lễ phục, trong lòng càng thêm ngọt ngào như những bông tuyết nhẹ rơi. Cô đẩy cửa đi vào, nhân viên cửa hàng ngay lập tức bước tới chào đón...

"Chào chị. Cửa hàng chúng tôi có mẫu mới, chị muốn mua tặng hay là để mặc ạ."

Tô Nhiễm dịu dàng cười, chỉ chiếc áo khoác trong tủ kính "Đây là mẫu mới? Tôi muốn mua cái này tặng chồng tôi."

Nhân viên nhìn cô, ngượng ngùng cười, "Rất xin lỗi chị, cái áo khoác này vừa có nguời đặt trước nhưng chưa kịp tới lấy, cái áo khoác ngoài này là do nhà thiết kế JK mới hoàn thành, trong tiệm chỉ có duy nhất cái này, nếu chị muốn thì có thể đặt trước."

"À, vậy tôi muốn đặt một cái." Tô Nhiễm từng nghe tên nhà thiết kế này, tuy tính cách không tốt nhưng là nhà thiết kế đầy tài năng. "Chồng tôi cao chừng 187 cm, vai rộng..." cô nói ra các số đo như thuộc nằm lòng của Lệ Minh Vũ cho nhân viên.

Sau khi đặt mua xong, Tô Nhiễm đưa tiền đặt cọc, chuẩn bị đi thì nhân viên ở đằng sau gọi cô lại "Chị nếu không ngại, có thể cho tôi một phút được không? Sắp tới là cuộc tranh cử chức bộ trưởng kinh tế. Chị có thể bỏ một phiếu cho nghị sĩ Lệ Minh Vũ được không?" Nói xong, kín đáo đưa cho cô một tờ rơi.

Tô nhiễm sững sờ, khóe môi nhếch lên.

"Tất cả mọi người trong khu phố chúng tôi đều bầu cho nghị sĩ Lệ. Anh ấy thực sự nghĩ cho thương nhân chúng tôi. Nếu như anh ấy trúng cử chức bộ trưởng, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy là một bộ trưởng tốt." Nhân viên hết sức kiên nhẫn nhìn Tô nhiễm, sau đó giơ nắm tay lên, "Chúng tôi tuyệt đối sẽ không công nhận loại người như Giả Ny làm bộ trưởng. Thế nên chúng ta nhất định phải nỗ lực! Cố lên! Bảo vệ quyền lợi của chúng ta."

Tô Nhiễm ấm áp trong lòng, cười "Được, chúng ta cùng nhau nỗ lực."

~Hết chương 35~

Chương 36 : Ống kính ẩn giấu

Bước ra cửa hàng quần áo, tuyết rơi càng lớn hơn, phất phơ vào quần áo của người đi đường.

Tô Nhiễm thở ra một hơi, hơi lạnh trong không khí như đám mây trôi lững bồng bềnh, cô vui vẻ mỉm cười không còn cảm thấy lạnh nữa.

Đường phố xung quanh náo nhiệt vô cùng. Tô Nhiễm đến gần mới phát hiện có vài người đang giơ ảnh chụp rất lớn của Lệ Minh Vũ xung quanh để tuyên truyền, vận động phiếu bầu. Gương mặt Tô Nhiễm tràn trề ấm áp, tâm tình cô thoải mái hơn bao giờ hết.

Trong làn tuyết tung bay, Lệ Minh Vũ trên ảnh chụp cười rất đạm rất nhẹ, trầm tĩnh mà chín chắn, hệt như lần đầu cô nhìn thấy anh. Cô dừng bước đứng yên nơi đó, đôi mắt tĩnh lặng thoáng ý cười nhìn anh, môi cô khẽ cảm khái.

Tình yêu, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ mơ mộng xa vời đó là chuyện của hai người, chỉ cần được yêu sẽ không hối hận. Tuy tình yêu sẽ làm con người hóa rồ, đánh mất tôn nghiêm và lý trí, nhưng thế gian vẫn còn rất nhiều chuyện tre già măng mọc, yêu đến chết vẫn không thay đổi.

Có thể sống một lần vì yêu, cho dù trở thành thiêu thân lao vào lửa, cô vẫn cam tâm tình nguyện.

Kết quả của lần tuyển cử này có thế nào đối với cô mà nói cho tới bây giờ chưa từng quan trọng. Cô yêu anh, không liên quan đến thân phận của anh, địa vị của anh, chỉ liên quan đến anh là Lệ Minh Vũ, chỉ là Lệ Minh Vũ mà cô yêu.

Bên góc đường, có vài người lang thang hát rong, nhảy múa, cạnh họ là túi đựng tiền lớn, trong đó chỉ có lác đác mấy đồng lẻ. Bọn họ ở đối diện với quảng trường, đài phun nước chính giữa vì tuyết rơi mà cũng tạm dừng, xung quanh là những chú chim bồ câu. Khi Tô Nhiễm đi ngang qua, đàn bồ câu sau lưng cô tung bay, cô thấy bông tuyết rơi phấp phới làm những người lang thang càng cố gắng biểu diễn hơn.

Nhiều người đi ngang qua, nhưng thỉnh thoảng có vài người ném xuống vài đồng xu lẻ sau đó liền đi, dường như đô thị bận rộn không ai để ý đến tiếng ca điệu nhảy.

Tô Nhiễm tiến lên phía trước, lấy từ trong ví ra một tờ tiền giấy rồi đặt vào túi, vừa định rời đi thì tiếng hát từ đàn ghi ta cất lên.

Tình yêu à, nó chỉ như một chú mèo

Bạn đuổi bắt nó liền trốn chạy

Vui đùa cùng bạn rồi lẩn trốn

Bạn chạm vào nó liền bay

Rồi quay đầu châm biếm bạn ngây thơ

Thế nhưng

Tình yêu vẫn khiến bạn lưu luyến

Tựa như lưu luyến hình ảnh một con mèo

Vui vẻ rồi trốn chạy...

....

Ca từ bài hát rất dễ thương, giọng hát của những người lang thang cũng rất ngọt ngào. Tô Nhiễm nghe thấy rất thú vị, bước lại đó lần nữa, lẳng lặng đứng trong làn tuyết tung bay nhìn họ biểu diễn.

Tuyết rơi phớt qua làm mái tóc dày khẽ tung bay, đôi mắt đong đầy hạnh phúc, ngay cả khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên. Vài chú bồ câu xám sau lưng lại cất cánh, cảnh này nhìn qua càng thêm tươi đẹp, gợi cho người qua đường không kềm được mà ngoảnh đầu lại nhìn.

Một người đàn ông lang thang bước lại mời Tô Nhiễm khiêu vũ. Cô lúng túng, khiêu vũ trên đường chưa bao giờ cô làm qua. Huống chi, cô cũng không biết khiêu vũ.

Người đàn ông lang thang nhìn ra cô đang lúng túng, cười tươi rồi kéo thẳng cô qua cùng khiêu vũ trong tuyết. Tiếng đệm ghi ta càng thêm hăng say, hát ca cũng trở nên vui tươi hơn, rồi họ cùng đứng dậy vừa hát vừa nhảy.

Tiếng cười của Tô Nhiễm như tiếng chuông ngân nga vang vọng giữa trời tuyết.

Người đi đường dừng chân lại nhìn, có người vỗ tay theo nhịp điệu, như tiếp thêm sinh lực cho thành phố. Con người bởi vì áp lực bộn bề mà tiêu hao sinh lực.

Vài người đàn ông lang thang ca hát khiêu vũ cùng những cô gái dịu dàng bên đường, cảnh này nhìn qua không thích hợp với nhịp điệu bận rộn của cuộc sống nhưng lại thành nét đẹp ý vui.

Vui sướng lây sang cả những chú chim bồ câu, chúng càng không ngừng vui mừng bay lượn trên không trung.

Một chiếc xe thương vụ màu tối vừa vặn chạy ngang, người đàn ông trong xe bất giác cau mày. Tài xế nhìn thoáng qua, cẩn thận hỏi ý "Ngài Lệ, người đó có phải phu nhân không ạ? Hay là chúng ta..."

"Chạy đi." Ánh mắt Lệ Minh Vũ đang nhìn cô gái đối diện liền thu về, mở báo ra lần nữa, ung dung thản nhiên lên tiếng.

Xe hòa vào tiếng ca vui mừng bên cạnh.

Mà ở một góc khác của quảng trường, ống kính ẩn núp chậm rãi tia lại gần, tiếng "tách" nhanh chóng vang lên, dừng lại ở hình ảnh Tô Nhiễm cùng hát múa vui đùa với những người lang thang.

~Hết chương 36~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro