Hồi 3 : Chương 48-52
Chương 48 : Bức tranh gia đình
Thành phố Paris, mùa hè không nóng bức và mùa đông không rét lạnh. Câu thơ "Ngày đầu xuân, hoa vừa nở rộ" tuy không hợp lắm khi dùng để nói về Paris, nhưng ít nhiều vẫn phù hợp với ý nghĩa đó. Khí hậu nóng dần tô điểm thêm nhiều màu sắc cho thành phố bận rộn này.
Sau khi Tô Nhiễm làm xong nội soi dạ dày, cô dựa vào một bên nghỉ ngơi. Tuy kiểm tra không gây đau đớn nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, vừa nghĩ tới cảnh một ống dẫn soi tới soi lui trong dạ dày là cô đã muốn nôn.
Mộ Thừa vừa làm xong giải phẫu não cho bệnh nhân, anh gõ cửa bước vào phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa nội. Áo blouse trắng toả ra mùi tươi mát dịu ngọt của cam quýt. Thấy Tô Nhiễm ỉu xìu nghiêng người dựa vào một bên, anh liền cười. Mộ Thừa tiến lên trước, kéo cả người cô dựa vào mình. Cô không phản kháng, chỉ như vật không xương mệt mỏi dựa vào ngực anh, vầng trán cô cũng rịn đầy mồ hôi.
"Đáng lẽ hôm qua không nên cho em ăn nhiều kem như vậy." Mộ Thừa dịu dàng lau mồ hôi cho cô nói.
Tô Nhiễm ngẩng đầu, uể oải nói: "Cái này không liên quan đến chuyện em ăn kem. Là do em sợ mà."
"Anh biết mà. Mỗi lần làm xong kiểm tra dạ dày, phản ứng của em còn nghiêm trọng hơn cả bệnh nhân khoa não của anh." Nụ cười Mộ Thừa tràn đầy nuông chiều, tay anh xoa nhẹ tóc rủ trên trán cô.
Tô Nhiễm chỉ cảm thấy ngưa ngứa, ngón tay anh luôn tràn đầy sức mạnh khiến người khác an tâm, khẽ mỉm cười, "Anh nói xem đến khi nào bệnh viện mới có thể nghiên cứu ra cách kiểm tra dạ dày bằng siêu âm? Mỗi lần nhìn thấy ống nội soi đó là em sợ rồi."
Mộ Thừa bị lời nói của cô chọc cười, "Y học là đề tài nghiêm túc, sao em nói nghe lại đơn giản đến vậy nhỉ?"
"Nhưng thực sự rất khó chịu mà. Nhiều người bị đau dạ dày cứ nghe tới nội soi dạ dày liền sợ rồi. Lương y như từ mẫu đó." Tô Nhiễm phục hồi lại chút sức lực, phản bác anh.
Anh chịu thua, không cách nào nói lại cô. "Được được được. Anh nói không lại em. Ngòi bút của em không chỉ lợi hại, mà miệng em cũng chẳng thua ai." Cho tới bây giờ Mộ Thừa luôn nhường nhịn Tô Nhiễm, mãi mãi anh đều như một nguồn nước ấm áp. Đôi khi Tô Nhiễm thắc mắc, không biết khi tức giận, bộ dáng của anh sẽ ra sao?
Cô chưa bao giờ thấy qua.
Nghe vậy, cô vừa muốn lên tiếng thì Ridley – bác sĩ trưởng khoa nội cầm kết quả phim chụp đi tới. Có lẽ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Ridley cười nói: "Trong mắt tôi cô chỉ như một chú thỏ. Bên này tôi gây tê còn chưa xong thì bên kia cô đã sợ toát hết mồ hôi lạnh rồi."
"Cần phải xây dựng một tâm lý vững hơn." Mộ Thừa cười, giơ tay xoa tóc Tô Nhiễm, rồi quay đầu nhìn Ridley, "Kết quả lần này thế nào?"
Ridley đưa phim chụp cho anh, "Khoảng thời gian gần đây cũng không đến nỗi nào. Triệu chứng loét dạ dày không thấy xuất hiện, nhưng mà sau này không nên ăn đồ lạnh nữa."
"Em nghe chưa? Ý kiến của chuyên gia." Mộ Thừa cũng nhìn phim chụp, cười hài lòng. Đúng vậy, tất cả số liệu đều rất bình thường, nói thêm với Ridley: "Anh cứ kê thêm thuốc bổ cho cô ấy đi."
"Mộ Thừa, em không cần đâu." Thực sự uống những thuốc đó thì Tô Nhiễm lại đau đầu.
"Nghe lời anh." Mộ Thừa nhìn cô điềm đạm nói.
Ridley không cần Mộ Thừa nhắc, cũng đã kê xong thuốc từ lâu, đưa anh rồi trêu ghẹo: "Bác sĩ Mộ, bệnh nhân nào của anh cũng được quan tâm quá mức như vậy sao?"
Mộ Thừa nhận lấy đơn thuốc không nói gì, chỉ thản nhiên cười.
Tô Nhiễm hơi xấu hổ, vội vã đứng dậy nói: "Mộ Thừa, anh lo việc của anh trước đi. À, hôm nay Băng Nựu muốn em đón tan học." Băng Nựu bốn tuổi hiện đang học tại một trường mẫu giáo. Bởi vì mấy ngày nay Tô Nhiễm được nghỉ ngơi thoải mái, cho nên cô rất vui sướng khi đón con bé tan học.
Mộ Thừa nhìn đồng hồ, "Em như vậy đi ra ngoài anh không an tâm. Em chờ anh một chút..."
"Không cần. À, thuốc này anh lấy giúp em là được rồi. Em không sao." Cô cầm lấy túi, nhanh như chớp vụt khỏi phòng làm việc.
Mộ Thừa mãi nhìn theo hướng cô biến mất, nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi.
Ridley đi lại, vỗ vỗ vai anh, cố tình nói một câu, "Chuyện bác sĩ yêu bệnh nhân này là khó xơi nhất."
***
"Mommy Tô Nhiễm..." Vừa tới giờ tan học, Băng Nựu chạy ra khỏi đám đông đầu tiên, vui mừng gọi to Tô Nhiễm đang đứng chờ ở cổng trường.
Tô nhiễm ngồi xổm xuống, đón lấy tên lửa Băng Nựu đang phóng như bay về phía mình.
"Ha ha..." Cách Lạc Băng cười tươi như nắng, ôm cổ cô hỏi: "Ba đâu ạ? Sao không cùng tới đón con?"
"Ba à, ba còn đang ở bệnh viện. Chúng ta đi ăn gì trước rồi cùng chờ ba, được không con?" Tô Nhiễm kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, cười hỏi.
Cách Lạc Băng gật mạnh đầu, lại nghĩ tới chuyện gì đó, liền lục tung chiếc cặp nhỏ xíu của mình.
"Con đang tìm gì?" Tô nhiễm dẫn cô bé đến dưới tán cây ngô đồng bên đường, rồi ngồi thẳng xuống bệ vỉa hè, tò mò nhìn cô bé.
Cách Lạc Băng lấy từ trong cặp ra một bức tranh, quơ quơ khoe với Tô Nhiễm, "Hôm nay, cô giáo khen con vẽ bức tranh này rất đẹp."
Tô Nhiễm cầm bức tranh qua nhìn, là một bức tranh gia đình. Trong bức tranh, ba mẹ đang dắt tay một cô bé đi giữa hai người. Cách Lạc Băng nũng nịu giới thiệu, "Đây là con, người này là ba, còn người này là mommy Tô nhiễm. Gia đình chúng ta sẽ mãi mãi sống cùng nhau."
Bức tranh non nớt với màu sắc sặc sỡ đầy hy vọng khiến Tô Nhiễm đờ người rất lâu. Khuôn mặt trẻ con của Cách Lạc Băng cười tươi như hoa làm tâm tư cô bất an. Cô thích đứa trẻ này nhưng cô không biết mình có thể cho trở thành người như con bé hy vọng không.
Nếu bốn năm trước, cô gặp Mộ Thừa thì sẽ thế nào? Lòng cô rất rõ ràng, Mộ Thừa là một người đàn ông hết sức ưu tú, anh luôn toát lên một cảm giác kiên định trấn an người khác, nụ cười của anh, quan tâm của anh và lời nói của anh đều luôn ấm áp như vậy. Nếu cô có thể chọn lựa lần nữa, cô nhất định sẽ chọn yêu một người đàn ông như thế. Chỉ tiếc rằng, cô của ngày hôm nay đã mất hết sức mạnh để yêu, cô không còn cách nào để yêu được nữa. Đoạn tình yêu tai ương bốn năm trước suýt nữa đã cướp đi sinh mệnh của cô. Cô không còn dám tin vào tình yêu thêm lần nào. Bởi vì, tình yêu chưa bao giờ vì cô mà chiếu cố với cô...
"Mommy Tô Nhiễm, mẹ sao vậy ạ?" Cách Lạc Băng thấy ánh mắt cô dại ra, sợ hãi phớt phớt tay trước mặt cô.
Tô Nhiễm chợt định thần lại, tay cô thả lỏng theo bản năng. Bức tranh thoáng chốc bị gió thổi đi.
"A, mẹ, bức tranh bay rồi..." Cách Lạc Băng hét to, khuôn mặt cô bé mếu máo.
"Băng Nựu đừng khóc. Con ngoan đứng yên ở đây. Cô tìm bức tranh về cho con." Tô Nhiễm biết bức tranh này rất quan trọng với Băng Nựu, vội vàng dỗ dành cô bé vài câu, rồi chạy đi tìm bức tranh.
Bức tranh không biết đã bay đi đâu, không thấy bóng dáng đâu cả. Tô Nhiễm thẳng theo hướng gió, ngay cả đường lớn cô cũng đi tìm. Cô chỉ sợ bức tranh rơi vào khu đỗ xe ven đường, vì vậy cô liền tìm kiếm từng chiếc từng chiếc.
Một chiếc xe thương vụ đã đậu bên đường từ rất lâu chậm rãi đóng cửa sổ lại. Kính thủy tinh màu tối ánh lên đường nét lạnh lùng và cương nghị trên gương mặt anh. Trên tay anh chính là bức tranh gia đình vừa bị gió cuốn bay. Khuôn mặt tươi cười của một gia đình ba người chiếu thẳng vào mắt anh, hệt như cảnh tượng anh thấy bên vòng xoay ngựa gỗ ngày hôm qua...
~Hết chương 48~
Chương 49 : Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
Tô Nhiễm không ngừng tìm ở bãi đỗ xe phía trước, trông cô sốt ruột vô cùng, ngay cả gầm xe cô cũng cúi người tìm kiếm.
Dáng dấp của cô hoàn toàn đập vào đôi mắt chim ưng của người đàn ông. Hôm nay, cô ăn mặc như một cô bé nhà hàng xóm, áo dệt kim đơn sắc phối với quần jean đơn giản. Cô đi qua đi lại không ngớt ở bãi đỗ xe như một làn gió tươi mát khiến người khác không muốn quan tâm cũng khó.
"Ơ, cô gái kia tìm gì vậy?" Tài xế tạm thời của Lệ Minh Vũ nghi hoặc lẩm bẩm, không ngừng rướn đầu nhìn xung quanh, rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn người đàn ông phía sau. Trong lòng tài xế càng thêm nghi hoặc.
Mấy ngày nay anh ta là tài xế chịu trách nhiệm việc đi lại của Lệ Minh Vũ, nhưng cứ mãi cảm thấy hành vi của anh Lệ rất kỳ quái, chỉ nói đến ngày hôm nay, khi không lại vô duyên vô cớ muốn đến trước cổng một nhà trẻ, cũng không rõ anh Lệ rốt cuộc đang đợi ai. Dù sao xe cũng ngừng ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Lệ Minh Vũ dường như không quan tâm đến lời nói của anh ta, cũng không động đậy chỉ dựa lưng vào ghế ngồi phía sau, u ám nhìn bức tranh gia đình trong tay. Cô gái trên tranh cười tươi như hoa, dịu dàng điềm tĩnh khiến người khác cảm thấy rất thư thái tươi mát. Anh giương mắt lần nữa, Tô Nhiễm đã tìm tới bên này. Gương mặt cô tuy lo lắng nhưng vẫn rạng rỡ như trong bức tranh.
Ánh mắt sắc bén vẫn luôn ngừng trên Tô Nhiễm bên ngoài cửa xe. Anh nhìn không chớp mắt Tô Nhiễm đến gần chiếc xe, chăm chú nhìn cô tìm kiếm cả buổi hết chiếc xe này đến chiếc xe khác. Bàn tay anh thon dài hơi nắm lại, bức tranh gia đình trong tay liền nhăn nhúm...
Trong nháy mắt bức tranh vừa bay lên, anh thấy cô bé kia lớn tiếng gọi cô...mẹ.
Đôi mắt sâu thẳm dần tối hơn như một màn sương dày đặc đáng sợ.
Tô Nhiễm ngoài cửa xe hồn nhiên không hay biết chỉ lo chuyên tâm tìm bức tranh gia đình bị mất. Bàn tay cô chống thẳng lên thân xe, cả người ghé sát vào xe liên tục dò xét.
"Aiz, người này làm gì..."
"Kệ cô ấy." Lệ Minh Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp như tảng đá.
Người lái xe đành phải thôi.
Bàn tay cô chống lên cửa xe bên trái, Lệ Minh Vũ chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy dáng vẻ tìm bức tranh của cô. Bàn tay Tô Nhiễm mảnh khảnh, như từng búp măng nhỏ nhắn xinh xắn, rực rỡ dưới ánh mặt trời chỉ cách anh bởi một lớp kính phản quang. Anh không kìm được mà giơ tay lên, đặt ngay nơi tay cô đang đặt bên ngoài cửa sổ. Dường như anh có thể cảm nhận ngay hương thơm tươi mát và mềm mại của đầu ngón tay cô.
Có lẽ, rét mướt đã quá lâu nên dù cách nhau một lớp thủy tinh lạnh lẽo, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Bốn năm rồi....
Tô Nhiễm mau chóng đứng dậy, thu tay trên cửa sổ về. Cô khẽ thở dài một hơi, ánh mắt phảng phất thất vọng nhìn xung quanh lần nữa. Xem ra, không tìm được bức tranh rồi. Trong xe, Lệ Minh Vũ cũng chậm rãi bỏ tay xuống, anh vẫn mải miết nhìn Tô Nhiễm. Lần này, cô ở rất gần, chỉ cách anh có một cánh cửa xe. Anh có thể thấy cô thở gấp, thấy sự mềm mại trong đôi mắt đẹp của cô, thấy hàng mi đen nhạt như núi xa, thấy đôi môi anh đào thở nhẹ, mỗi một đường nét đều gần trước mắt anh.
Cảnh này, như một đoạn phim ngừng lại. Một người ngoài xe, một người trong xe. Nam nữ chỉ cách nhau một cánh cửa.
Tô Nhiễm lau mồ hôi rịn ra trên trán. Cô thất vọng vừa định rời đi, trong lòng lại vô cớ nổi lên một cảm giác kỳ lạ. Cô dừng bước, ánh mắt trở nên nghi ngờ, đây là cảm giác gì? Tựa như một loại xúc động xưa cũ, rồi cùng lúc mang đến cho cô bất an và sợ hãi.
Giống như....
Luôn có người nhìn chằm chằm bản thân cô. Cảm giác bị người khác nhìn trộm và đeo bám càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến tâm tư Tô Nhiễm bắt đầu bồn chồn không yên, như một con thú nhỏ đang cố sức lao khỏi lồng ngực, xông về chỗ nào đó mà không rõ phương hướng.
Tô Nhiễm đè nén lồng ngực nặng trĩu, cảm giác đột ngột xảy ra này hết sức kỳ lạ, có gì đó quen thuộc vô cùng, giống như...cô có thể ngửi được mùi hổ phách dịu nhẹ trong không khí, như gần như xa lượn lờ quanh hơi thở.
Trái tim cô chợt co thắt mạnh!
Vì sao cô lại nghĩ đến mùi này thuộc về hơi thở của anh?
Vì sao cảm giác này giống như...
Anh đang đứng ở chỗ nào đó trong đám đông chăm chú nhìn cô, không nhúc nhích mà mải miết nhìn cô...
Mãi lâu sau, Tô Nhiễm không nhịn được mà cười tự giễu bản thân, cố đè cảm giác quái lạ và liên tưởng mơ hồ này xuống đáy lòng. Thực sự là buồn cười mà. Cô và anh đã thành người dưng nước lã. Thời gian bốn năm đã đủ chôn giấu mọi việc xảy ra trong quá khứ, những việc mà cô không còn muốn nhớ tới nữa.
Tô Nhiễm quay lưng bước về cây ngô đồng ven đường. Hình bóng của cô xinh đẹp, mỏng manh dưới ánh nắng mặt trời.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ vẫn không dời khỏi cô. Anh nhìn cô cau mày đứng cạnh xe anh, nhìn ánh mắt cô trở nên mờ mịt, nhìn nụ cười tự giễu bên môi cô, lại nhìn cô quay bước về dưới tán cây ngô đồng, khẽ lắc đầu với con gái của cô, rồi hai người ôm nhau.
Hạnh phúc của cô, dường như đã không còn liên quan đến anh.
Nhưng điều này lại khiến trái tim anh vừa đau đớn khó chịu lại không cách nào nói thành lời.
"Lái xe." Rất lâu sau anh trầm giọng ra lệnh.
Xe dọc theo ven đường chậm rãi lăn bánh về trước, chạy lướt qua Tô Nhiễm, dần bỏ xa hình ảnh cô dẫn cô bé ở sau rồi lại thông qua kính xe khắc thật sâu vào ánh mắt anh...
***
Chương trình phát thanh vào mười một giờ đêm trên đài MNC đa phần đều xoay quanh đề tài tình cảm của phụ nữ. Sóng điện từ bỏ xa tiết tấu bận rộn của đời sống hiện đại ra đằng sau. Chương trình này không ngờ lại mang đến hiệu quả cao bất ngờ ngoài dự tính. Vì chuyên gia nghiên cứu tâm lý phát hiện rằng, con người, dù là đàn ông hay phụ nữ, buổi tối mười một và mười hai giờ là thời điểm lòng người mềm mại yếu ớt nhất. Tình cảm, là đề tài phức tạp muôn thuở của loài người, cũng là vấn đề có năng lực gợi mở được sự đồng tình nhiều nhất.
Tối nay, Tô Nhiễm đồng ý nhận lời mời của đài MNC tới làm khách của chương trình này. Cô là tác giả của cuốn sách đang bán chạy đủ để khiến mọi người quan tâm. Mà cô là khách mời trực tiếp làm cho đường dây điện thoại hỗ trợ sôi động vô cùng.
Chương trình bắt đầu với đề tài vây quanh đời sống tình cảm của phụ nữ, sau đó đường dây nóng liên tục gọi tới tham gia. Tô Nhiễm kiên trì giải đáp các vấn đề và tư vấn tình cảm cho thính giả. Tình cảm không có chương trình dạy nào cụ thể nhưng vẫn có thể học, vô luận là đã từng trải ít hay nhiều.
Một thính giả khóc lóc gọi tới. Đầu tiên là nói về cảm xúc khi đọc "Hào môn kinh mộng". Sau đó, thổ lộ tâm tư phiền muộn của bản thân. Cô gái trong điện thoại kể về người bạn trai cùng hẹn hò trong bảy năm rồi chia tay. Bởi vì cuối cùng phát hiện người bạn trai thực ra luôn luôn lừa gạt cô gái. Khi chia tay cô gái rất đau khổ, thậm chí nghĩ đến cả cái chết. Cô gái không biết bản thân mình có còn đủ dũng khí để tiếp tục sống hay không. Nói xong lời cuối, cô gái không thể kiềm chế được cảm xúc liền vỡ òa.
DJ của đài lúng túng nhìn lướt qua Tô Nhiễm, vài lần cô ta rất muốn cắt ngang lời của thính giả nhưng đều bị Tô Nhiễm dùng ánh mắt ngăn lại. Sau khi nghe xong, cô ta thật sự rất sợ Tô Nhiễm không thể thu xếp được mớ hỗn độn này, cô ta suy nghĩ một chút rồi viết giấy đưa cho Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm cầm qua nhìn, trên đó viết: Cô Riva, tùy tiện nói vài câu rồi chúng tôi sẽ chèn quảng cáo.
~Hết chương 49~
Chương 50 : Yêu với được yêu không nhất thiết tỉ lệ thuận với nhau
Tiếng khóc của một thính giả từ đầu kia gọi tới trong điện thoại rất thương tâm, tình yêu là điều khó có thể buông bỏ. Tô Nhiễm khẽ thở một hơi, vo tờ giấy lại để sang bên rồi quay đầu nhìn DJ, ra hiệu cô ấy đừng chèn quảng cáo vào.
"Tôi nên làm cái gì bây giờ? Cô Riva, cô nói tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Tô Nhiễm lẳng lặng chờ cô ấy khóc xong, nghe cô ấy hỏi, ánh mắt cô xẹt qua vẻ xúc động. Tai họa tình yêu này, cô đã từng nếm trải, vì lẽ đó cô hoàn toàn có thể hiểu rõ nỗi đau này. Hồi lâu sau, cô nhẹ nhàng cất tiếng, "Vậy cô có thể nói tôi biết, cô đã quyết định buông tay chưa?"
"Rồi..." Thính giả nghẹn ngào nói, "Tôi biết anh ta không yêu tôi, anh ta vẫn luôn một mực lừa dối tôi. Tôi không muốn buông cũng phải buông. Tôi, tôi không thể giữ được anh ta nữa rồi."
Tô Nhiễm than nhẹ, mềm mỏng nói: "Đời người vốn dĩ là một kiểu chấp nhận. Trong tình yêu, mỗi người đều không thể rút lui toàn vẹn. Khoảnh khắc rút lui nhất định là đau đớn, nhưng bạn phải biết rằng, thời điểm bạn bi thương nhất chính là thời điểm bạn quyết định buông tay. Trên đời này, không có loại tình yêu nào khiến bạn phải buông bỏ tôn nghiêm mà chà đạp chính mình. Tình yêu, có thể khiến bạn mất trí, làm bạn bi thương tuyệt vọng, làm bạn khóc đau thấu tâm can hoặc phát điên đố ky.. Nhưng tình yêu, trước sau luôn là tình cảm ấm áp nhất, có thể cho bạn hy vọng, cho bạn niềm vui, có thể khiến cho trái tim bất an của bạn an toàn. Nếu bạn không thể cảm nhận thấy những điều này, không phải những điều đó, thì tức là bạn đã dùng sai cách hoặc đã yêu nhầm người. Nếu vậy thì, chi bằng tự cho mình một đường lui..."
"Cô Riva, tôi không biết bản thân mình có thể làm được hay không. Mấy ngày vừa qua, tôi luôn kiềm nén, tôi không biết phải tâm sự với ai, dốc lòng với người nào."
"Khi người đàn ông bạn yêu quyết định rời xa bạn, dù bạn có kêu trời trách đất thế nào cũng chẳng làm nên chuyện gì. Nhiều năm sau khi nhớ lại việc đã qua này lần nữa, bạn sẽ cảm thấy thực ra lúc đó chỉ là một hồi tu thành chánh quả, thời gian sẽ là phương thuốc hồi sinh tốt nhất dành cho bạn. Đừng dồn ép bản thân bạn quá. Không cần phải quá đè nặng bản thân, tủi thân, bất đắc dĩ, muốn khóc, những điều này là một phần không thể thiếu trong cuộc đời bạn. Ấm ức thì hãy tìm chỗ dựa tinh thần, bất đắc dĩ thì hãy thuận theo tự nhiên, muốn khóc thì hãy khóc thật lớn. Trên đời này, ngoại trừ bản thân, không còn người nào thật sự hiểu rõ con người bạn."
Thính giả nức nở, rõ ràng lời nói của Tô Nhiễm khiến lòng cô ta dễ chịu hơn rất nhiều. Cô khuyên bảo đơn giản vài câu rồi cúp máy.
DJ ở bên cạnh nghe cũng cảm động. Cô ta chưa từng nghĩ tác giả bị giới truyền thông đồn thổi là quái dị sẽ kiên trì trấn an người mà mình không quen biết. Cô không như những người khách mời khác chỉ biết động viên hay nói vài lời cổ vũ tinh thần. Giọng nói của cô rất nhẹ, mỗi một câu nói đều như xuất phát từ tận đáy lòng, làm rung động đến người khác. Thế nhưng, cô ta biết thính giả đó vĩnh viễn cũng không thấy được hình ảnh của Riva khi nói tới những lời này. Khuôn mặt cô tuy trầm tĩnh nhưng ánh mắt lại bay tới một nơi rất xa, vừa như là đang hồi tưởng, vừa như trải qua rất nhiều sương mù mờ mịt. Dù giọng nói cô có mềm nhẹ hơn nữa cũng có thể khiến người nghe cảm thấy một nỗi buồn man mác.
Khi chương trình sắp kết thúc, Tô Nhiễm khẽ bổ sung thêm một câu, "Hãy quý trọng người vì bạn mà rơi nước mắt, bởi vì chỉ có tình yêu chân chính mới có thể chứa đựng nhiều nước mắt."
Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng đệm nhạc, như chất chứa từng gợn sóng rung động...
***
Ngoài đài phát thanh, đêm khuya yên tĩnh vô cùng, những chấm sáng nhỏ lấp lánh lay động trên nền trời.
Màn đêm trải dài bao phủ một chiếc xe lờ mờ sáng ở cách đó không xa. Lần này, trong xe chỉ có một mình Lệ Minh Vũ, anh ngồi ngay vị trí lái xe, ánh đèn leo lét chiếu sáng gương mặt thâm trầm của anh.
Khúc nhạc dương cầm nhẹ nhàng như dòng nước quanh quẩn trong xe, giọng nói Tô Nhiễm thông qua sóng điện từ càng thêm sâu sắc trong vắt. Đêm nay, cô như đang khẽ khàng nỉ non vào tai anh, có chút mệt mỏi, còn có chút đau buồn mờ mịt chảy vào lòng anh.
Lệ Minh Vũ thoáng chỉnh âm lượng lớn hơn. Giọng nói của cô và âm nhạc hòa trộn vào nhau, kỳ ảo mà sâu xa...
"Đời người vốn dĩ là một kiểu chấp nhận. Trong tình yêu, mỗi người đều không thể rút lui toàn vẹn. Khoảnh khắc rút lui nhất định là đau đớn, nhưng bạn phải biết rằng, thời điểm bạn bi thương nhất chính là thời điểm bạn quyết định buông tay. Trên đời này, không có loại tình yêu nào khiến bạn phải buông bỏ tôn nghiêm mà chà đạp chính mình. Tình yêu, có thể khiến bạn mất trí, làm bạn bi thương tuyệt vọng, làm bạn khóc đau thấu tâm can hoặc phát điên đố ky.. Nhưng tình yêu, trước sau luôn là tình cảm ấm áp nhất, có thể cho bạn hy vọng, cho bạn niềm vui, có thể khiến cho trái tim bất an của bạn an toàn. Nếu bạn không thể cảm nhận thấy những điều này, không phải những điều đó, thì tức là bạn đã dùng sai cách hoặc đã yêu nhầm người. Nếu vậy thì, chi bằng tự cho mình một đường lui..."
Lông mày anh tuấn vô thức cau chặt, nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh đột nhiên bị những lời nói này va chạm mạnh mẽ, ánh mắt u tối dường như cũng chứa chan cảm xúc khó nói thành lời. Anh nhắm mắt dựa cả người vào xe, lặng lẽ nghe giọng nói của cô qua sóng điện từ. Trong đầu anh, lơ đãng hiện lên hình ảnh bốn năm trước...
"Tôi sẽ phái luật sư tới liên lạc với em về chuyện này."
"Không cần, tôi không cần gì cả, một người đã từng trong tình yêu ngay cả tôn nghiêm cũng có thể mặc kệ, vậy còn gì không thể vứt bỏ? Nói với Hòa Vy rằng, căn biệt thự này tôi trả lại chị ấy, từ nay trở đi, phàm là những gì của chị ấy, tôi đều không cần."
Ánh mắt của cô bi thương mà tuyệt vọng, như là cánh bướm vô tâm lao vào sa mạc, rồi bị bão cát tàn nhẫn cuốn đi đôi cánh bay lượn, chỉ còn biết vùng vẫy đi nốt chặng đường cuối cùng.
Không biết qua bao lâu, Lệ Minh Vũ chợt mở mắt ra, đài phát thanh sớm đã đổi thành quảng cáo, chương trình cũng kết thúc.
Vẻ mặt anh khôi phục về trầm tĩnh như mọi khi, anh đảo mắt, lại thấy Tô Nhiễm đi ra từ đài phát thanh. Dường như cô từ chối xe đưa rước mà đài phát thanh sắp xếp sẵn, một mình cô bước đi dưới ánh đèn đường.
Lệ Minh Vũ không hề do dự khởi động xe. Anh đợi cô đi một đoạn không xa rồi mới chạy theo, vô thanh vô thức mà theo sát phía sau cô.
Đèn đường kéo dài bóng Tô Nhiễm. Cô đi rất chậm, hệt như đang tận hưởng sinh khí của màn đêm, lại càng như đang cùng đêm tối chia sẻ nỗi lòng cô đơn trống trải. Anh không biết lúc này Tô Nhiễm suy nghĩ điều gì, chỉ là bóng lưng yêu kiều của cô khiến anh vô cớ nghẹt thở.
Lệ Minh Vũ chậm rãi lái xe theo sau. Nơi ghế phụ trong xe, bày ra một quyển sách vừa xem xong "Hào môn kinh mộng"...
Mây đen che khuất ánh trăng, bóng dáng của cô sáng loang lổ trên tủ kính của những cửa hàng ven đường. Lệ Minh Vũ chăm chú nhìn bóng lưng cô, đi hết một con đường. Nhưng khi đang rẽ ngoặt, một chiếc xe thương vụ khác chạy lướt qua cạnh anh, hướng về phía Tô Nhiễm...
~Hết chương 50~
Chương 51 : Ôm nhau dưới bóng đêm
Màn đêm yên tĩnh.
Cô hít một hơi thật sâu hương hoa dịu nhạt không biết từ đâu bay tới loáng thoáng trong làn gió nhẹ. Không khí đầu xuân dù là buổi tối vẫn tươi mát vô cùng. Từ đài phát thanh đi ra, Tô Nhiễm dọc theo ven đường, bên tay phải cô vẫn còn vài cửa hàng sáng đèn, những tòa nhà cao tầng tản ra ánh đèn neon như đom đóm lấp lánh. Bên tay trái, thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe chạy qua. Con phố mà cô đang đi này cách xa quán bar nên vắng vẻ vô cùng.
Bóng dáng Tô Nhiễm kéo dài dưới ánh đèn đường, giống như một linh hồn cô đơn vô chủ, phiêu bạt khắp đất trời. Trái tim cô vô cớ nặng trĩu, từ lúc làm xong chương trình cô cảm thấy áp lực bội phần. Đêm khuya vắng vẻ làm cô càng thêm mẫn cảm ưu tư. Tô Nhiễm vô thức quay đầu nhìn xung quanh, đường phố phía sau sạch sẽ vắng vẻ, nhưng vì sao, cô luôn cảm thấy mình bị theo dõi?
Cô đứng yên thật lâu, trái tim cô lúc nào cũng hoảng loạn. Loại cảm giác này cực kỳ giống ban ngày, giống như mọi hành tung của cô đều bị cặp mắt của người khác lom lom nhìn vào. Đôi mắt đó, trầm tĩnh, ảm đạm như con báo đen trong bóng tối, khiến người khác không chạm vào được nhưng lại không cách nào bỏ qua sự tồn tại của nó.
Là ảo giác sao?
Nếu như là ảo giác, vì sao cô lại dễ dàng nghĩ tới chuyện dĩ vãng mà cô không còn muốn nhớ tới nữa? Một đoạn ký ức của bốn năm về trước.
Cô chợt bước nhanh hơn rất nhiều, hô hấp có chút nghẹn ngào, cô có thể ngửi rõ ràng mùi hổ phách lững lờ trong không khí, là mùi hương của người đàn ông đó.
Không thể!
"Thỏa thuận ly hôn trên bàn, nếu em ký, có thể nhận được khoản tiền bồi thường đáng kể, tôi cũng sẽ đảm bảo tập đoàn Hòa Thị hoạt động ổn định trên thị trường, về phần ba em có lập di chúc hay không, phân chia cổ phần Hòa Thị thế nào là chuyện của gia đình em, không liên quan đến tôi. Đương nhiên, em cũng có thể không ký, chúng ta vẫn có thể duy trì quan hệ vợ chồng hợp pháp, nhưng điều kiện tiên quyết là không bao giờ em được can thiệp tới sinh hoạt tự do của tôi."
"Em có thể suy nghĩ một lát."
"Không cần suy nghĩ, tôi ký."
"Còn chuyện anh đền bù, cứ giữ cho Hòa Vy đi, tôi sẽ không lấy một xu nào thuộc về anh hay thứ gì của nhà họ Hòa. Anh và Hòa Vy, ngày hôm nay đã cho tôi lý do tốt nhất để rời đi."
....
Những chuyện xảy ra vào lễ Giáng sinh năm đó lại hiện rõ mồn một trong đầu cô. Người đàn ông ngồi trên sofa, vóc người anh cao lớn, sự lạnh lùng vò nát thân thể và trái tim cô. Đôi mắt anh chưa từng có ấm áp, lời nói anh chưa từng có cảm xúc, hành động của anh chưa từng có cảm thông. Tất cả mọi thứ thuộc về anh, cô đã cố gắng chôn giấu kể từ giây phút cô dốc sức đập mạnh đầu mình vào góc giường.
Ngón tay Tô Nhiễm báu chặt vào dây đeo của túi xách, lòng cô hoảng loạn kích động đau đớn đến thái dương. Cô đã từng có cảm giác này, khi thiết bị lạnh lẽo đi vào cơ thể lấy đi đứa con của cô. Quãng thời gian đó, toàn bộ thế giới của cô đều bị cảm giác sợ hãi bất an này thống trị. Cô mơ hồ không rõ bầu trời trong sáng hay tối tăm, cô chỉ cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều là đen tối mịt mù. Trước mắt cô chỉ còn là cảnh tượng trăng trong gương, hoa dưới nước.
Tô Nhiễm dừng chân, chống tay lên một tủ kính của hàng bên đường điều chỉnh hô hấp, cảm giác bi thương vô cớ hết lần này đến lần khác cứ cuốn tới.
"Tô Nhiễm, tôi hỏi em, có phải em không rời bỏ tôi?"
"Em không đi thì đừng hối hận. Tôi sẽ làm em càng khó chịu. Đây là tự em chuốc lấy."
......
Không...
Cô che chặt lỗ tai mình, ngồi xổm xuống đất, dạ dày cô bắt đầu từng cơn từng cơn đau đớn.
"Tiểu Nhiễm..." Phía sau, Mộ Thừa đi ra từ xe thương vụ, bước nhanh đến đỡ cô, lo lắng nhìn, "Em sao vậy?"
Anh vốn đến để đón cô nhưng không ngờ nhân viên đài phát thanh lại báo rằng cô đã đi, gọi điện thoại thì cô tắt máy, đành đi dọc đường tìm cô. Rốt cục, từ xa anh nhìn thấy cô ngồi xổm nơi đó như một đứa trẻ không có nơi để về, khiến trái tim anh cảm thấy hết sức đau đớn.
"Mộ Thừa..." Tô Nhiễm đờ người nhìn anh, hốt hoảng nhận ra người đàn ông trước mắt.
"Là anh đây. Tiểu Nhiễm, có phải em đau dạ dày không?" Mộ Thừa thấy sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, anh lau mồ hôi bết trên trán cô, thấp giọng hỏi.
Tô Nhiễm không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn anh. Gương mặt anh dưới bóng đêm dịu dàng, ánh mắt anh khẩn trương, từ trong đôi mắt đen láy của anh, cô thấy được hình bóng bất lực của mình.
Cảm giác uỷ khuất kéo tới, viền mắt cô đỏ hoe. Tới bây giờ cô mới biết, thì ra có thời điểm con người sẽ không cần gì hết, chỉ cần có một người quan tâm, khẩn trương vì bạn. Như vậy là đã hạnh phúc.
Thoáng chốc, nước mắt cô lăn dài, Tô Nhiễm ôm lấy Mộ Thừa. Có phải ông trời đã định trước hay không, cứ mỗi khi cô bất lực hay đau khổ, người bạn này sẽ luôn ở bên, người đàn ông không phải người yêu này sẽ mang đến cho cô ấm áp?
Có lẽ Mộ Thừa không ngờ cô sẽ chủ động ôm lấy anh. Ánh mắt anh ngẩn ngơ ấm áp trong bóng đêm, anh vỗ nhẹ đầu cô, thì thầm: "Là em vừa nói trên chương trình của đài phát thanh. Đừng dồn ép bản thân mình quá. Tủi thân, bất đắc dĩ, muốn khóc, những điều này là một phần không thể thiếu trong cuộc đời. Ấm ức thì hãy tìm chỗ dựa tinh thần, bất đắc dĩ thì hãy thuận theo tự nhiên, muốn khóc thì hãy khóc thật lớn."
Anh có thể cảm nhận được cơ thể cô run rẩy. Chính vì vậy mà anh càng thêm đau lòng. Nếu như có thể, anh tình nguyện để cô cả đời dựa vào anh như vậy, dù cho trái tim cô trước sau đều khoá chặt, dù cho cô chỉ xem anh là bạn bè, anh vẫn nguyện ý như vậy.
Tô Nhiễm cố kìm những giọt nước hoen mi, nén cổ họng đang nghẹn ngào. Vài giây sau, cô ngẩng đầu nhìn anh, cô hít mũi rồi nói nhỏ: "Em đâu có khóc? Anh là đàn ông con trai mà cũng nghe đài sao?
"Anh thích làm độc giả của em, càng thích làm thính giả của em hơn." Mộ Thừa cúi đầu nhìn cô, cong môi cười dịu dàng, "Nhưng mà, anh không đồng ý câu cuối của em."
Tô Nhiễm dần giấu đi nỗi đau, nhẹ giọng hỏi, "Câu nào?"
Mộ Thừa vuốt nhẹ lông mày đang cố ra vẻ kiên cường của cô, cúi đầu nói: "Câu cuối em nói với người thính giả kia đó. 'Trên đời này, ngoại trừ bản thân, không còn người nào thật sự hiểu rõ con người bạn.' Nhưng mà anh không đồng ý, anh cho rằng người hiểu bản thân nhất không hẳn là bản thân người đó, mà là người yêu người đó sâu đậm."
Cô sửng sốt.
"Em đã nói, tình yêu là ấm áp, là hy vọng, nhưng vì sao em lại từ chối tình yêu chóng vánh như vậy chứ?" Giọng nói Mộ Thừa tràn đầy từ tính trong bóng đêm, chứa chan dịu dàng, "Anh cho rằng tình yêu là một cuộc gặp gỡ, không cần chờ đợi cũng chẳng cần chuẩn bị. Người yêu em chân chính sẽ hiểu hết những gì thuộc về em. Khi em vô tâm không để ý thì người đó đã chuẩn bị hết tất cả dành cho em rồi."
Tô Nhiễm lẳng lặng nhìn anh, chẳng bao lâu trước đây cô cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng tai họa đã qua khiến cô đánh mất chờ mong ở tình yêu, rất lâu sau cô khẽ nói: "Anh đã trải qua cảnh ngộ bị cô ấy bỏ rơi, anh vẫn còn tin tưởng vào tình yêu như vậy sao?"
"Tin chứ." Mộ Thừa cười bình thản, "Cũng là em nói, nếu tình yêu làm đôi bên đều khó chịu, vậy chính là yêu nhầm người rồi, hay là dùng sai cách để yêu. Anh nghĩ, anh và cô ấy sai ở chỗ là gặp nhau không đúng lúc, rồi sau đó lại dùng sai cách để yêu."
Lời anh nói vang bên tai Tô Nhiễm, nụ cười của anh càng làm cô thêm xót xa, cô lẳng lặng nhìn anh, nói: "Mộ Thừa, anh là người tốt."
Mộ Thừa cười ấm áp với cô, ôm cô vào lòng, thở dài một tiếng, cằm anh khẽ chống lên đỉnh đầu cô.
Tô Nhiễm không đẩy anh ra, vào đêm khuya này, ai cũng cô đơn vắng vẻ. Đôi khi cô nghĩ, cô và anh như hai động vật sưởi ấm cho nhau, vượt qua mỗi mùa hè nóng bức, từng mùa đông giá rét...
Ánh trăng chiếu sáng mọi cảnh tượng ven đường, bông liễu chậm rãi bay lượn dưới màn đêm, rơi xuống quanh một đôi nam nữ đang ôm nhau trước tủ kính của cửa hàng, lẳng lặng như thời gian chảy xuôi.
Trong một chiếc xe thương vụ đỗ ven đường, độ ấm trong đôi mắt Lệ Minh Vũ đã xuống đến không độ, u ám sa sầm một cách đáng sợ. Anh không hề chớp mắt nhìn đôi nam nữ đối diện đang ôm nhau ngoài cửa sổ. Anh dùng tay dập tắt điếu thuốc đang cháy, độ nóng hầu như làm bỏng cả tay anh.
Từ đài phát thanh đi ra, anh luôn chậm rãi lái xe đi theo Tô Nhiễm. Khi cô dừng bước lại nhìn xung quanh, xe anh lặng lẽ tấp vào trong bóng tối, rồi thấy cô không biết tại sao lại ngồi xổm xuống, trái tim anh vô cớ thắt chặt. Anh vừa muốn xuống xe thì một chiếc xe thương vụ khác nhanh chóng từ sau xe anh chạy lên, dừng trước mặt Tô Nhiễm.
Anh tắt máy, hết thảy mọi việc ngoài cửa sổ đều đập vào mắt anh.
Anh thấy người đàn ông kia quan tâm bước lên, lại thấy Tô Nhiễm như một đứa bé bất lực chủ động ôm chầm lấy người đàn ông kia...
Ánh đèn kéo dài hình bóng hai người, bông liễu nhẹ nhàng bay chung quanh họ. Màn này như một cảnh tượng lãng mạn nên thơ trong phim, nhưng khi vào mắt anh lại kinh khủng cùng cực! Con ngươi co rụt, Lệ Minh Vũ khẽ nhíu mắt, anh thấy gương mặt người đàn ông kia vô cùng rõ ràng.
Tô Nhiễm nhìn qua như một chú mèo con, cam tâm tình nguyện để người đàn ông kia ôm vào lòng.
Anh chưa bao giờ thấy cô như vậy, hay là bốn năm trước cô rất giỏi che giấu mặt này của bản thân. Vì vậy, anh không thấy được nhiều mặt cảm xúc của cô. Bốn năm trước, cô chỉ như một nguồn suối trong vắt, phẳng lặng, không chút gợn sóng.
Thời gian là bậc thầy tạo hóa hoàn mỹ nhất, anh tin tưởng những lời này.
Hồi lâu sau, anh châm thuốc lần nữa, hạ cửa sổ xuống, anh hút sâu một hơi. Cánh tay kẹp thuốc từ từ khoát ngoài cửa xe, tiếp tục nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau bên ngoài. Ánh mắt tối tăm lại thu về vẻ sâu thẳm như thường ngày, tựa như thủy triều rút nước không chút dấu vết.
Anh cầm lấy điện thoại, nhấn vào một dãy số, rồi trầm giọng ra lệnh: "Liên hệ với người phụ nữ tên Guerlain. Nói với cô ta có người cảm thấy hứng thú với 'Midi'."
Cúp điện thoại, anh khởi động xe.
Đạp xuống chân ga, xe chạy lướt qua hai người đang ôm nhau bên đường, bông liễu bay càng nhiều hơn...
***
"Huyết áp 90/45, mạch đập 80."
"Cô ấy liên tục mất máu, mau chóng cầm máu đi."
"Huyết áp cô ấy đang tụt, làm sao bây giờ?"
"Cô ấy xuất hiện tình trạng xuất huyết, đứa bé e rằng không giữ được."
"Mau kêu kho máu chuẩn bị 300CC máu O."
"Bác sĩ, cô ấy vẫn là xử nữ?"
"Hết cách rồi, đứa bé không giữ được, phải lấy ngay ra ngoài mới được."
"Máu chảy không ngừng."
"Xuyên qua màng trinh."
Tiếng động ầm ĩ dần nhỏ lại, hình ảnh trước mắt cô đổi sang một cảnh khác...
Ánh mặt trời chói sáng dưới tòa văn phòng 5A.
"Tôi hận cô. Giống như chiếc cốc vỡ trên mặt đất này, dù có tan tành cũng không thể tha thứ."
"Không ngờ à? Tôi cũng không ngờ ánh mắt hai chị em chúng ta lại giống nhau như vậy, bất kể là đàn ông hay là quần áo, đều cùng thích chung."
Là Hòa Vy, là khuôn mặt bi phẫn của cô, là lời nói đầy châm biếm như dao nhỏ gào thét kéo đến.
"Tô Nhiễm, đừng tưởng là cô rất hiểu tôi, nếu như cô hiểu tôi thì nên biết nỗi đau của tôi. Ba mất, tôi và cô cũng không còn là chị em. Từ nay về sau, cô là cô, tôi là tôi. Tô Nhiễm, cô nghĩ cô xứng với Minh Vũ sao? Tôi nói cho cô biết, nếu như không có ba âm thầm giúp đỡ, cô làm sao có thể lấy được Minh Vũ? Cô cho rằng Minh Vũ thực sự thích cô?"
Hết tiếng ồn này đến tiếng ồn khác kéo đến.
Là một giọng nói khác...
"Cô Tô, chúng tôi đã điều tra. Ông Hòa xảy ra chuyện không may ở phòng sách. Trong phòng, không có bất cứ dấu vết gì. Điều tra sơ bộ xác định ông Hòa là tự sát, nhưng chúng tôi sẽ khám nghiệm tử thi và dựng lại hiện trường để điều tra tỉ mỉ. Xin cô yên tâm."
Sau đó lại lâm vào tối tăm vô tận.
Từ từ, trong bóng tối hiện lên màn sương trắng mờ ảo. Toàn thân Hòa Tấn Bằng đầy máu bước từng bước về phía cô, thống khổ nói: "Tiểu Nhiễm, ba chết rất thảm..."
"A..." Tô Nhiễm hét to sợ hãi, tỉnh dậy từ ác mộng, khóe mắt cô ẩm ướt, cô đã khóc.
Cô vô thức nhìn gối nằm của mình đã thấm ướt một mảng lớn.
Ngón tay cô mảnh khảnh cài vào tóc, nhẹ nhàng massage da đầu để giảm bớt cảm giác đau đớn và khẩn trương mà cơn ác mộng này gây ra. Cô làm sao vậy? Dạo gần đây ác mộng dường như cứ xuất hiện tới tấp.
Trong đầu cô không khỏi nhớ tới cuộc nói chuyện với nhà tư vấn tâm lý.
"Mark, dạo gần đây giấc mơ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sinh hoạt của tôi. Hơn nữa, tôi toàn mơ thấy ác mộng. Mỗi lần khi tỉnh giấc, tôi đều thấy cực kỳ sống động."
"Cô Tô, cảnh trong mơ thường có liên quan rất lớn đến những việc từng xảy ra trong hiện thực. Có khi là sự thật đã phát sinh, có khi là ý thức yếu ớt từng trải qua trong hiện thực. Vô luận là giấc mơ như thế nào, đều là hình thái ý thức mà đại não thể hiện hành vi thực tại của cô. Nó có nghĩa là, trong lòng cô vẫn còn vài việc hay người nào đó mà cô không bỏ xuống được."
Nghĩ tới đây, Tô Nhiễm dùng sức hít sâu một hơi. Cô thoáng tỉnh táo hơn, nhìn đồng hồ báo thức ngay đầu giường. Trời đã gần sáng rồi.
Cô đặt bàn chân trần xuống giường, đi tới trước rèm cửa sổ. Từ góc độ này, cô có thể ngắm nhìn phong cảnh mỹ lệ của thành phố Paris. Cô không thích náo nhiệt, nhưng lại không chịu được cảnh sống vắng vẻ thoát ly khỏi mọi người. Vì lẽ đó, cô thuê một căn phòng chung cư.
Guerlain thường thấy khó hiểu hỏi cô, nếu quanh năm đều ở Paris, vì sao cô không mua thẳng một căn hộ để ở? Đôi khi ngay cả Mộ Thừa cũng không hiểu nổi hành động của cô.
Cô chưa bao giờ trả lời câu hỏi này, bởi vì chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ khổ sở khi sống phiêu bạt nơi đất khách quê người.
Thành phố có đẹp hơn nữa, cũng không phải của cô.
Quê nhà có xa hơn nữa, cô cũng thấy gần trong gang tấc.
Sắc trời hôm nay âm u, bên dưới là từng chiếc xe buýt hai tầng qua lại từng góc lớn ngõ nhỏ trong thành phố, nhìn như những chiếc hộp diêm xinh xắn di động.
Trên cửa sổ ánh lên khuôn mặt tái nhợt của cô. Tô Nhiễm xoa bóp huyệt thái dương, không khỏi trầm ngâm suy tư. Cô còn điều gì mà không thể buông? Hòa Vy và Lệ Minh Vũ ư? Tô Nhiễm cười khổ, ngồi xuống thảm trải sàn rồi dựa người vào cửa sổ. Khi còn chưa quyết định đến Paris, cô phong phanh nghe được tin hai người họ đã kết hôn. Chị gái cô cuối cùng cũng được như ý nguyện lấy người đàn ông mà chị cô yêu thương, còn cô thì nguyên vẹn rút lui. Như vậy, không phải là tốt sao?
~Hết chương 51~
Chương 52 : Lời mời từ nhà đầu tư
Về sau, Tô Nhiễm cũng nhận được thông báo của cảnh sát xác minh rằng ba cô đúng thật là nhảy lầu tự sát. Tuy cô đã từng ngờ vực nhưng cảnh sát luôn làm việc nghiêm túc cẩn thận, sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra kết luận này.
Tất cả tin tức cô chỉ có thể hỏi qua mẹ, vì cô thật sự không muốn biết mọi thứ về nhà họ Hòa. Chắc hẳn, Hòa Vy sẽ nhìn cô như kẻ thù, chẳng những không hỏi được gì mà quan hệ càng trở nên bế tắc.
Cho nên Tô Nhiễm thực sự nghĩ không ra còn chuyện gì mà cô không buông xuống được. Cái gì nên trả cô cũng trả rồi, còn gì đáng để băn khoăn nữa?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại cô đổ chuông. Cô nghe máy, là điện thoại của một phóng viên, muốn hẹn cô phỏng vấn.
"Xin lỗi, tôi không có thời gian." Tô Nhiễm không chừa cơ hội cho đầu dây bên kia lên tiếng, lãnh đạm nói rồi cúp máy. "Hào môn kinh mộng" quả thực khiến mọi người muốn biết nhiều hơn về tác giả nhưng trước giờ cô chưa bao giờ là người tham danh lợi. Chỉ viết một cuốn sách thì có gì hay để phỏng vấn? Cô và danh hiệu "Người nổi tiếng" này không liên quan gì với nhau.
Bầu trời âm u cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Tô Nhiễm đang định đến phòng thể dục tập luyện, điện thoại cô lại reo.
Tô Nhiễm bực dọc nghe điện thoại, không màng nhìn số mà cứ trực tiếp bắt máy...
"Tôi đã nói rồi. Tôi không có thời gian, sao mọi người..." Cô nói được một nửa thì bị cắt ngang.
"Tình yêu à, là chị đây. Em mở cửa đi."
Là Guerlain.
....
Ăn sáng xong, Guerlain thoải mái dựa vào một bên, thấy Tô Nhiễm đã dọn hết mọi thứ rồi cũng ngồi xuống, cười: "Chị thấy anh chàng Mộ Thừa cũng được đấy. Rõ ràng bản thân cũng không có thời gian ăn sáng nhưng lại sợ em không chịu ăn, cố ý gọi điện nhờ chị mua đồ ăn đến cho em. Đã bao nhiêu năm rồi, người đàn ông tốt như thế em còn đi tìm ở đâu?"
Tô Nhiễm không lên tiếng, rót hai ly nước cam rồi đưa Guerlain một ly.
"Không phải em ghét bỏ anh ta vì đã từng kết hôn mà còn nuôi con đấy chứ? Không đúng, em và Gargamel không phải rất hợp nhau sao? Chị thấy em rất thích đứa bé đó mà." Guerlain nhận ly nước cam, nhẹ giọng nói.
"Là Cách Lạc Băng." Tô Nhiễm nhẫn nại sửa đúng cách gọi cho Guerlain, uống nước cam, nhìn cô nói, "Bây giờ mới bảy giờ sáng, trước giờ chị cũng không mang đồ ăn sáng đến sớm như vậy. Chị nói đi, tìm em có chuyện gì?"
Guerlain bỏ ly nước xuống, "Đúng là chuyện gì cũng không qua mắt được em mà. Em nhìn cái này đi." Nói rồi lấy từ trong túi ra một phần tài liệu đưa Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm nghi ngờ cầm lấy, cẩn thận mở ra xem, rất lâu sau mới ngẩng đầu nói, "Chị tin có miếng bánh béo bở như vậy từ trên trời rơi xuống sao?"
Đây là hợp đồng hợp tác đầu tư vào việc đóng gói "Midi" và mở rộng thị trường nước hoa. Dựa theo điều kiện quy ước sẵn có, đối phương chỉ đứng ra với tư cách là một tập đoàn trên thị trường. Dĩ nhiên, mặt sau của hợp đồng còn có số liệu thống kê chi tiết về tổng thể cơ cấu của tập đoàn và mở rộng ngành sản xuất sản phẩm cao cấp.
"Tin. Chị đương nhiên tin." Guerlain cẩn thận cầm lấy hợp đồng như đang sợ Tô Nhiễm xé rách, rồi cất vào túi, "Cái này không phải bánh từ trên trời rơi xuống. Tô Nhiễm, điều này chứng minh sự chuẩn bị bao năm qua của chúng ta đã cảm động đến ông trời, cuối cùng cũng ban cho chúng ta một món quà thật to. Đây là cơ hội."
So với kích động của Guerlain, Tô Nhiễm tỏ ra rất điềm tĩnh, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Không đúng, em nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy. Chị ngẫm thử xem, Paris là thiên đường của nước hoa. Ngoại trừ các thương hiệu đẳng cấp trên thị trường không nhận đầu tư từ bên ngoài như Chanel, Guerlain, Shalimar, Joy Jean Patou, thì những cửa hàng nhỏ trong nội thành Paris như chúng ta có rất nhiều. Mỗi cửa hàng đều có thương hiệu nước hoa riêng, vậy vì sao đối phương cứ khăng khăng muốn đầu tư 'Midi'? So với thị trường nước hoa nam, chẳng phải đầu tư vào nước hoa nữ thì sẽ dễ kiếm hơn sao?"
Guerlain thở nhẹ một hơi, "Chị hiểu rõ băn khoăn của em. Nhưng đừng quên nước hoa 'Midi' này chính là dựa vào tình tiết trong 'Hào môn kinh mộng' của em. Chị thì nghĩ ngược lại, hiện tại đầu tư vào 'Midi' là một việc làm sáng suốt. Em nghĩ đi, sách em bán chạy đến mức nào. Lúc này đem nước hoa ở trong sách ra phát triển trên thị trường chắc chắn là cơ hội vô cùng tốt. Đây được gọi là dùng ngành công nghiệp văn hóa để thúc đẩy ngành công nghiệp phụ kiện, hoàn toàn có lời. Những cửa hàng khác thực sự có nước hoa riêng của mình, làm được những thứ còn hơn chúng ta, nhưng không có bối cảnh văn hoá để dựa vào. Em xem thử đi, những loại nước hoa nổi tiếng bây giờ cái nào chẳng có một câu chuyện? Tất cả đều xây dựng dựa trên nền văn hoá hoặc bối cảnh lãng mạn xưa."
Tô Nhiễm thấy thần sắc Guerlain hồng hào, không thể làm gì khác hơn ngoài cười.
Thật lòng mà nói, lúc trước cô điều chế "Midi" chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của độc giả. Có người mua tất nhiên là tốt, không ai mua coi như một lần điều chế hương. Cô chưa từng nghĩ tới nước hoa này sẽ đem ra phát triển sản xuất, chiếm thị phần nhất định trên thị trường. Cho tới bây giờ, cô thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, vô ưu vô lo, không có áp lực và phiền não, có tiền thì đi du lịch, hết tiền thì điều chế nước hoa kiếm tiền. Hiện tại, tiền nhuận bút kha khá của "Hào môn kinh mộng" cũng đủ để cô áo cơm không lo. Cô không muốn bản thân mình sống vất vả.
Thấy biểu cảm của cô, Guerlain cũng hiểu cô nghĩ thế nào. Đã cùng hợp tác nhiều năm, cô rất rõ tính cách của Tô Nhiễm, cô không muốn đi tranh thủ điều gì, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Guerlain suy tư rồi khẽ than, "Tô Nhiễm, chị khác với em. Nếu không cố gắng tranh thủ, chị sẽ sống rất vất vả."
Tô Nhiễm nhìn Guerlain, hồi lâu sau liền lắc đầu, "Không phải là em không cố gắng tranh thủ. Em cũng đã từng tranh thủ. Kết quả đau thương từ gân cốt đến nội tâm. Vì vậy em nghĩ, khi nào cần làm việc thì làm, cứ thuận theo tự nhiên là được, đừng nên yêu cầu quá cao."
Guerlain cười, nụ cười đầy chua xót, "Trải nghiệm của mỗi người đều không giống nhau. Tô Nhiễm, thực ra chị chưa từng nói thật với em. Chị là một người phụ nữ từng kết hôn rồi ly hôn. Chồng trước của chị yêu một cô gái Pháp xinh đẹp, trẻ trung. Kể từ ngày ly hôn, chị nói với bản thân mình, chị nhất định phải thành công, phải thành công hơn anh ta, để anh ta hối hận vì lúc trước đã chọn người khác."
Tô Nhiễm giật mình nhìn Guerlain. Cô không biết thì ra Guerlain cũng từng có quá khứ như vậy. Cảnh ngộ giống nhưng lại không giống cô. Chí ít cô không còn nghĩ làm thế nào để Lệ Minh Vũ hối hận. Cái tên này là quá khứ đã qua, cứ chấp nhất trả thù như thế thì chỉ có một lời giải thích rõ ràng, hoặc là không cam tâm, hoặc là vẫn còn yêu đối phương. Cô hít sâu nhưng không nói ra những lời này. Mỗi người đều có chọn lựa riêng của mình, không ai có thể gò ép ai theo khuôn mẫu.
"Được rồi, nếu chị thực sự nghĩ làm vậy khiến chị vui vẻ. Em đồng ý."
"Thật không? Tốt quá, Tô Nhiễm cảm ơn em." Guerlain vui vẻ ôm cô, "Chị biết em nhất định sẽ đồng ý mà. Đây là địa chỉ gặp mặt nhà đầu tư vào đêm nay. Em nhớ kỹ nhé. À, người trung gian bắc cầu cho mình cũng tới, họ sẽ giúp chúng ta kiểm định lại để phòng ngừa sai sót. Em cứ yên tâm." Guerlain nhanh chóng viết tên khách sạn vào giấy đưa cô.
"Gặp nhà đầu tư? Chị là chủ cửa hàng, một mình chị đi là được rồi." Tô Nhiễm hoang mang.
"Nhưng em là nhà điều chế 'Midi' mà, nhà đầu tư chỉ đích danh muốn gặp nhà điều chế hương đó." Guerlain cười, vỗ nhẹ khuôn mặt cô. "Đêm nay trang điểm xinh xắn một chút. Em phải đi ra ngoài giao lưu nhiều hơn mới được."
Tô Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, đành phải đồng ý.
Ngoài cửa sổ, bầu trời u ám.
~Hết chương 52~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro