Chap 4: Kẻ nói dối vĩ đại



Chapter 4: Kẻ nói dối vĩ đại


Sáng hôm sau, tại tiền sảnh

"Cám ơn ngài," tiếp tân cúi chào khi thành viên đội Nhật trả phòng. "Thật hân hạnh cho chúng tôi nếu được phục vụ các ngài lần tới."

"Arr... thế là xong!" Yashiro duỗi tay.

"Cậu về Kansai ngay hay ở lại một thời gian?" Hikaru hỏi. Cậu muốn Yashiro ở lại, đương nhiên, để họ có thể cùng chơi cờ.

"Tớ muốn ở lắm, nhưng bố tới đón rồi" Yashiro thở dài chán chường.

Sau khi cha con Yashiro đi, cuối cùng Akira cũng có cơ hội nói chuyện với Hikaru.

"Shindou," cậu gọi.

"Sao, Touya?"

"Uhm... Ờ... về ngày hôm qua,"

"Về anh tớ?"

"Phải! Ờ, anh ấy..."

"Ảnh đến thăm tớ, chấm hết," Hikaru nói xạo.

"Thật không?"

"Thật. Mấy người sao thế, một kẻ không có quyền đến thăm em trai khác mẹ của anh ta chắc?" Cậu vờ nổi giận.

"Không, chẳng sao cả, chỉ là..."

"Sao?" Ra vẻ càng lúc càng mất bình tĩnh, Hikaru ngay lập tức hỏi lại.

"Chỉ là... cậu chưa bao giờ nói cậu có một người anh, và anh cậu lại không phải người Nhật, nên tớ... tớ..."

Hikaru biết Akira sẽ không ngừng hỏi cho tới khi nhận được câu trả lời. Sau gần ba năm che giấu cho Sai, kỹ năng bịa chuyện của cậu phải nói là vô cùng thuần thuạc. "Mẹ ảnh mất, sau đó bố ảnh gặp mẹ tớ, họ lấy nhau và sinh ra tớ. Khi tớ lên 4 tuổi, họ ly dị, mẹ giành quyền nuôi tớ và tái hôn với bố tớ. Còn hỏi gì nữa không?"

"Oh! Ra vậy... Thực sự xin lỗi, đáng ra tớ không nên làm phiền cậu," Cái cảm giác tội lỗi vì đã xen vào chuyện người khác bùng lên trong lòng Akira.

"Không sao, không phải là tớ không tin cậu hay gì cả, chỉ là..." Cũng như khi chơi cờ, Shindou-Nhất đẳng luôn biết cảnh chuyển một nước tồi thành một nước đi hay. Và một lần nữa, cậu lại thành công trong việc đó.

"Không, không, tớ hiểu mà. Đó là chuyện riêng tư..." Khuôn mặt Akira đầy vẻ hối lỗi.

"Cám ơn Touya" Hikaru cười nhẹ nhàng. "Đừng cho ai biết chuyện này được không? Eyes khá là nổi tiếng..."

Nổi tiếng? "Oh, được rồi, tớ không nói gì đâu." Nổi tiếng?

"Cám ơn," Hikaru vắt balô lên vai. "Tớ phải về nhà đây. Chào Touya, gặp lại cậu sau". Cậu mau chóng rời khỏi khách sạn.

Đây không phải lần đầu cậu nói dối. Cậu đã nói dối rất nhiều lần về Sai, nhưng lần này thì khác. Trừ sự tồn tại của Sai, cậu chưa nói dối Akira lần nào. Đây là lần đầu tiên.

Xin lỗi Touya, tớ không thể cho cậu biết sự thật. Cậu càng biết ít về tớ chừng nào, cậu càng an toàn chừng ấy.


----------------


Tư gia nhà Touya, 7h tối

Tại phòng khách

Akira đang xem thời sự cùng bố mẹ. Cô phát thanh viên đọc đều đều:

"Ở tuổi 14, cậu đã trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhất Hoa Kỳ. Các album độc tấu piano của cậu đều được phát hành ra hàng triệu bản toàn thế giới. Không ai có thể phủ nhận rằng cậu là người chơi dương cầm tài năng nhất thế kỷ. Hôm qua. một nghệ sĩ mới 17 tuổi, Eyes Rutherford đã tới Nhật Bản dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt để..."

Mắt Akira mở to khi nghe thấy cái tên quen thuộc. Cậu nghĩ lại về những gì đối thủ của cậu đã nhờ.

"Đừng cho ai biết chuyện này được không? Eyes khá là nổi tiếng..."

Anh ta là một nghệ sĩ lớn. Đó là lý do Shindou không muốn kể cho mình. Umm, có vẻ hợp lý đấy. Mình sẽ giữ kín điều này.

"Buổi hoà nhạc của cậu sẽ..." Cô gái vẫn tiếp tục với bản tien.

"Akira-san, hôm nay có chuyện gì vui à?" Touya Akiko hỏi đứa con trai, bởi hiếm khi thấy nó cười như vậy.

"À... vâng... Một chút thôi" Shindou, chắc cậu vui lắm khi gặp lại anh trai, nhỉ.


----------------------


Tư gia nhà Shindou, cùng lúc đó

Từ cửa sổ buồng riêng, Hikaru ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của Tokyo.

Eyes muốn bảo vệ các Blade Children, nên đáng ra anh ấy phải không ngần ngại gì giết gã hunter đó mới phải. Nhưng luật của Ryoko là không giết người, có nghĩa là ảnh chỉ muốn ngừng hắn lại, chứ không giết hắn. Chỉ có thể là kẻ đó, kẻ duy nhất anh không thể giết, kẻ mà anh coi như anh trai của mình.

"Vậy, Kanone, anh đổi phe rồi à?" Hikaru siết chặt nắm tay. "Em sẽ làm, Eyes ạ, nhưng theo cách của em, luật của em."


---------------------


Cùng giờ phút đó, tại buồng riêng của Eyes

Hikaru hiểu rõ mình. Nó biết mình muốn gì. Nó hiểu mình nhất vì hai ta đều ở cùng một vị trí.

"Làm ơn, Hikaru, mang cậu ấy về cho anh," Bản nhạc của Franliszt ngân lên trong bóng tối.


End chap 4.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro