Chương 3
Ức Chấp lần đầu giết người vào khoảng 7 tuổi. Những ký ức về những năm tháng đó đã trở nên mơ hồ, anh không nhớ rõ chi tiết, chỉ còn lưu lại đôi nét mơ hồ.
Tuy nhiên, anh nhớ rất rõ người bị anh giết là ai.
Đó là tình nhân của mẹ.
Một gã alpha nổi tiếng xấu xa.
Ra ngoài thì rượu chè, cờ bạc, gái gú, về nhà thì ngày nào cũng động tay động chân. Cả anh và mẹ mình gần như lúc nào cũng trong tình trạng mặt mũi bầm dập.
Hắn thường chửi anh là đồ con hoang, là gánh nặng, và bảo anh đi chết đi.
Thế nhưng mẹ của anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi. Là một omega bị đối phương đánh dấu vĩnh viễn, bà dành trọn trái tim để yêu thương, chấp nhận, phụ thuộc và bao dung cho hắn.
Chỉ cần đối phương tỏ ra một chút ân cần, phát ra một chút tin tức tố rẻ tiền, mẹ anh sẽ quên hết mọi khổ sở và tha thứ cho hắn.
Anh luôn lặng lẽ chứng kiến tất cả những điều này. Khi họ biến thành những thú đang nổi điên, tên alpha sẽ đuổi anh ra ngoài, bất kể là ban ngày hay ban đêm, dù ngoài trời có mưa bão hay mùa đông rét buốt.
Anh sẽ co rúm lại như một con chó, phải chịu đựng lạnh lẽo ngoài trời một hai đêm. Khi tên alpha rời đi, mẹ anh sẽ xuất hiện với vẻ mặt ngọt ngào, hạnh phúc, rồi nhẹ nhàng vỗ đầu anh, dịu dàng nói rằng khi con trưởng thành và phân hóa thành alpha hay omega, con sẽ hiểu được tình yêu và sự hy sinh của mẹ.
Nhìn vẻ hạnh phúc của mẹ, anh đã trở nên tê liệt với những cơn đau, nên cũng không phải là không thể chịu đựng được.
Cho đến một ngày...
"Mẹ ơi, tên đó đã chạm vào dv.t của con".
Mặc dù tên khốn đó chỉ chạm qua lớp quần, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy kinh tởm.
Mẹ sững sờ một lúc rồi né tránh ánh mắt của anh: "Đó là bởi vì người lớn thích trẻ con. Khi con còn nhỏ, mẹ luôn thích chạm vào đôi chân nhỏ của con. Con, điều này có nghĩa là ông ấy đang bắt đầu chấp nhận con..."
Anh vẫn im lặng, chỉ nhìn mẹ mình nói lảm nhảm một lúc, cho đến khi không còn nghe thấy giọng nói nữa, đột nhiên tâm trạng bà bùng nổ và đẩy anh một cái.
Anh bị đẩy ngã xuống đất, mẹ gào lên: "Mày là đồ hèn hạ, đồ đê tiện ! Ngay cả người của tao mày mà cũng cướp! Mày cút đi! Cút ngay đi! Mày còn muốn làm cuộc đời tao khốn khổ thế nào nữa?"
Omega gần như phát điên, khuôn mặt thanh tú của bà bị biến dạng, bà ấy lao tới bóp chặt cổ Ức Chấp, dùng sức mạnh mẽ: "Lúc đó lẽ ra không nên sinh ra mày."
Ngày hôm đó, tên alpha say rượu về lại động tay động chân, Ức Chấp nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của mẹ dần dần yếu đi.
Khi alpha đang cực kỳ phấn khích vì kiểm soát được mạng sống của người khác, Ức Chấp bình tĩnh cắm con dao vào. Nhìn alpha từ từ ngã xuống, những cú đấm của hắn chuyển thành những cơn vật vã cầu xin cứu giúp, Ức Chấp bỗng nhận ra, chẳng có gì là không thể bị đánh bại. Khi con người bị dao đâm, họ sẽ chết.
Và hắn cũng chỉ là một alpha mà thôi.
———————————
Lúc này, Ức Chấp nhìn ánh mắt đầy bất an và sợ hãi của alpha, trong khi anh nhớ lại cái vẻ kiêu ngạo của hắn vài phút trước. Quả thực, nhìn hắn như vậy còn dễ chịu hơn nhiều.
"Đủ rồi." Trì Nghiễn Tây nắm lấy cánh tay cầm súng của Ức Chấp, thấp giọng quát.
Gương mặt của alpha trẻ tuổi hơi tái đi, đôi mắt phượng vốn đầy tình cảm giờ trở nên sắc bén. Lúc này, những người khác mới cảm nhận được sự nồng nặc của tin tức tố mùi rượu, mùi vị như đại dương dồn dập và nặng nề, khiến các alpha cảm thấy bị áp chế, không thoải mái. Các omega thậm chí không chịu nổi, ngã ngồi xuống đất, cơ thể run rẩy không ngừng. Ngay cả beta vốn không nhạy cảm với tin tố tố cũng cảm thấy khó thở, cơ thể như bị xiềng xích nặng nề.
Tin tức tố có cấp độ mạnh yếu khác nhau, và cấp độ của Trì Nghiễn Tây rõ ràng đã đạt đến cấp S.
Tuy nhiên, Ức Chấp lại không hề cảm nhận được điều đó. Anh chỉ cúi mắt, ánh mắt khẽ động, rơi vào tay của Trì Nghiễn Tây đang nắm lấy tay anh. Lông mi dài của anh không hề che giấu được sự chán ghét trong mắt.
Trì Nghiễn Tây nhìn rõ ràng, cậu theo ánh mắt của Ức Chấp nhìn xuống, chỉ thấy tay mình đầy máu làm bẩn tay áo của Ức Chấp. Vào khoảnh khắc ấy, một người cao ngạo như cậu lại cảm thấy xấu hổ.
Cậu buông tay, những giọt máu loang lổ trên tay áo bị rượu làm loãng, chảy xuống nhanh chóng.
Điều này khiến Trì Nghiễn Tây càng thêm xấu hổ, ngón tay không tự chủ cuộn lại.
Cậu hít một hơi thật sâu: "Tôi nói đủ rồi, hạ súng xuống, chúng ta đi."
Ức Chấp lại nắm lấy cò súng, tay anh khẽ nhấc lên rồi hạ xuống, đang suy nghĩ.
Trì Nghiễn Tây có chút vội vàng: "Đừng quên, cậu là vệ sĩ của tôi."
Ức Chấp không đáp lại.
Trì Nghiễn Tây đâu đã bao giờ phải chịu sự lạnh nhạt như vậy. Có bao nhiêu người xếp hàng tìm cách tiếp cận anh, để được nói chuyện một câu với thiếu gia của Trì gia này, trong giới này, không cần nói đến việc cậu chủ động mở miệng, chỉ cần hắng giọng một cái, ngay lập tức sẽ có cả đám người vây quanh hỏi han.
Cảm giác thất bại khiến Trì Nghiễn Tây bất ngờ quay người bỏ đi.
Đôi mày của Ức Chấp nhíu lại.
Anh đành rút khẩu súng ra, bước theo sau Trì Nghiễn Tây.
Quy tắc bảo vệ đầu tiên: Không rời nửa bước.
Trì Nghiễn Tây nghe thấy tiếng bước chân phía sau, sắc mặt cậu nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu đã đoán đúng, làm vệ sĩ cho mình dưới danh nghĩa là tình nhân của dì, quả thực anh ta vẫn coi trọng công việc này, ít nhất cũng phải làm ra gì đó để giải thích với dì của cậu.
Kiều Dục Thần dùng tay lau miệng: "Dừng lại!"
Cả đời này, hắn chưa bao giờ xấu hổ như vậy, lại còn là trước mặt bao nhiêu người. Hôm nay, cứ để Ức Chấp ung dung rời đi mà không hề hấn gì, từ giờ trở đi, mặt mũi của hắn sẽ trở thành tấm thảm cho mọi người dẫm lên!
Trì Nghiễn Tây:....
Cậu vừa khó khăn lắm mới kéo anh ta đi được.
Ức Chấp quay lại, nhìn thấy Kiều Dục Thần lại đứng dậy, không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút mong đợi.
Trì Nghiễn Tây: "Dục Thần."
Ánh mắt ra hiệu dừng lại.
Nhưng lúc này trong mắt của Kiều Dục Thần chỉ có Ức Chấp: "Cậu nghĩ cậu có thể yên ổn rời đi như vậy sao?"
Ức Chấp giơ súng lên, ngắm thẳng vào mục tiêu: "Tầm bắn là 60 mét."
Giọng của anh rất rõ ràng, nghe như nước chảy róc rách qua khe suối trong một khu rừng tuyết rơi, khiến người ta như đang đứng trước một cảnh tượng yên tĩnh và thanh bình.
Giọng nói của anh không có sự dao động, nội dung không phù hợp với vẻ lạnh lùng, nhưng lại được anh nói ra một cách rất bình thản, thậm chí khiến người ta có cảm giác mâu thuẫn.
Kiều Dục Thần nuốt nước bọt, cố gắng dịch chuyển ra khỏi phạm vi họng súng, vẻ mặt dữ tợn nhưng thực tế lại có chút yếu đuối: "Giết tôi, cậu phải có lý do hợp lý đấy."
Ức Chấp nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Kiều Dục Thần bày mưu tấn công Trì Nghiễn Tây, tôi là vệ sĩ không thể không ra tay."
Ánh mắt anh sáng lên, tỏ vẻ rất hài lòng với lý do này.
Chính vì lý do này mà Trì Nghiễn Tây, người đang liếc nhìn anh, cũng phải sửng sốt. Anh chợt tỉnh lại và nhận ra mình đã điên rồi, sao lại nhìn thấy sự ngây thơ trong cách cư xử của Ức Chấp.
Kiều Dục Thần thật sự sắp bị tức điên, đến mức bật cười, chỉ tay nói: "Cậu nghĩ những người này là không biết gì à!"
"Vậy thì giết hết đi."
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
Những người khác: ......
Kiều Dục Thần cảm thấy đau trong lòng nhiều một chút, nhưng anh ta đột nhiên bình tĩnh lại, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát: "Đừng nghĩ chỉ mình cậu có súng!"
Vừa dứt lời, một đám vệ sĩ mặc đồ đen cầm súng xông vào.
Có vẻ như trước đó anh ta đã hành động vội vã chỉ để kéo dài thời gian, tạo dựng một màn kịch.
Kiều Dục Thần cầm ly rượu uống cạn, rồi ném ly qua một bên và ngả người ra ghế sô pha: "Vậy bây giờ, cậu có gì muốn nói không?"
Ức Chấp: "Không."
Kiều Dục Thần nở một nụ cười kẻ chiến thắng, nhưng ngay sau đó anh đột ngột đổi hướng súng, mõm súng chĩa vào một người mà tất cả không ai ngờ tới.
Trì Nghiễn Tây.
Mũi súng chĩa thẳng vào thái dương của cậu, suốt từ đầu đến cuối, Ức Chấp thậm chí không liếc nhìn cậu một lần.
Chiến thắng đã gần trong tầm tay, nhưng Kiều Dục Thần bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào người, khiến anh đứng sững lại tại chỗ.
Ngón trỏ của Ức Chấp nhẹ nhàng đặt lên cò súng, mỉm cười hỏi: "Bây giờ tôi có thể rời đi chưa?"
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Đây là một ván cược, cược xem Ức Chấp có thực sự bóp cò, cược xem Kiều Dục Thần có dám không, liệu anh ta có dùng mạng sống của Trì Nghiễn Tây để đánh cược hay không.
Và ván cược này, mọi người đều hiểu rõ, người thua chỉ có thể là——
Vai của Kiều Dục Thần lại chùn xuống, anh ta trừng mắt nhìn Ức Chấp, tức giận đến mức muốn xé nát mọi thứ nhưng lại bất lực.
Đến lúc này, Ức Chấp mới đặt ánh mắt vào Trì Nghiễn Tây, người đã bị anh lợi dụng. Tay cầm súng không chút khách khí đẩy một cái, khiến đầu Trì Nghiễn Tây hơi lắc lư.
Trì Nghiễn Tây: ...
Cậu cắn chặt hàm răng, bước về phía cửa.
Những vệ sĩ cầm súng xông vào chỉ có thể đứng sang một bên, nhìn Ức Chấp một cách đầy tự tin bước về phía cửa.
Chứng kiến Ức Chấp quay lưng, Kiều Dục Thần lập tức ra hiệu cho Đại Hùng, người này hiểu ý, lén lút tiến lại gần, cố gắng tấn công Ức Chấp từ phía sau.
Ức Chấp nhếch mép, nụ cười đầy vẻ khinh bỉ.
Không ai ngờ tới, đột nhiên quay người lại, một tiếng "bùm" vang lên, Đại Hùng ôm bụng ngõ xuống đất, máu từ những khe ngón tay tràn ra không ngừng.
Kiều Dục Thần ngẩn người một lúc, rồi nghĩ lại, chắc chắn lúc này súng của Ức Chấp đã rời khỏi Trì Nghiễn Tây.
Hắn hét lên đầy kích động: "Nhanh lên! Mở ..."
Nhưng như thể bị ai đó đột ngột nắm chặt cổ họng, đầu súng vẫn còn đang tỏa khói lạnh lùng áp sát vào đầu Trì Nghiễn Tây.
"Xem ra viên đạn thứ hai có thật, cậu rất may mắn." Ức Chấp nói với Kiều Dục Thần.
Kiều Dục Thần há miệng rồi vội vàng khép lại.
Thật sự sợ hãi.
Ức Chấp lại gõ nhẹ ngón trỏ lên cò súng: "Cậu có muốn cược viên đạn thứ ba có không?"
Mỗi lần gõ, chỉ số tin tức tố của Trì Nghiễn Tây lại tăng thêm một bậc, gần như sẽ vượt qua mức quy định, nhưng nhìn vẻ mặt anh ta thì không có vẻ gì là sợ hãi.
Lần này, Kiều Dục Thần đã mất hết sức lực và mọi phương án.
Khi Ức Chấp vừa quay vào hành lang, anh liền nghe thấy một người trong phòng đang tức giận đến mức mất kiểm soát: "Súng đã rời khỏi tay hắn! Các cậu không thể năm bắt cơ hội mà bắn chết hắn sao!"
Các vệ sĩ không dám thở mạnh, họ cũng thấy oan ức, động tác của người kia quá nhanh, nhanh đến mức họ không kịp phản ứng.
Trung Sơn há hốc mồm nhìn Ức Chấp, tay cầm súng chĩa vào đầu Trì Nghiễn Tây mà xuất hiện, anh ta thấy một nhóm lớn vệ sĩ chạy tới liền theo sau.
Nhưng mà gì đây, tình huống gì thế này?
Do dự một chút, anh ta rút súng, nhắm vào Ức Chấp.
Nhưng không ai để ý đến anh ta, thậm chí không ai nhìn anh ta. Trì Nghiễn Tây không hề cảm thấy căng thẳng vì tình huống nguy hiểm, anh bước đi nhanh chóng, tay chảy máu nhưng vẫn điềm tĩnh, còn Ức Chấp thì gõ điếu thuốc từ bao thuốc và châm lửa, trông rất thư thái.
Trung Sơn: ???
Ra khỏi câu lạc bộ, tất nhiên là lại khiến Cao Hàn và những người khác ngỡ ngàng.
Tài xế run rẩy mở cửa xe, Trì Nghiễn Tây và Ức Chấp lần lượt bước vào và ngồi xuống.
Cho đến khi cửa xe đóng lại.
Trì Nghiễn Tây: "Còn không bỏ súng xuống?"
Súng xoay vài vòng trên ngón trỏ dài của Ức Chấp, rồi sau đó biến mất trong tay áo của anh.
Khi trở lại xe, tài xế liếc qua gương chiếu hậu, đợi một lúc nhưng không nhận được chỉ thị gì, liền khởi động xe và lái về phía nhà Trì gia.
Cả chuyến đi yên tĩnh.
Ức Chấp liên tục hút hai điếu thuốc, mùi vị đắng đuối dường như trở nên đậm đặc hơn.
Trì Nghiễn Tây hít một hơi sâu không để lộ dấu vết.
Máu trên tay nhỏ giọt — rơi xuống, mang theo mùi whisky.
———
23:23
Trì Nghiễn Tây đang ngủ trở mình, nằm ngửa.
Có vẻ như cậu đang mơ.
Trong giấc mơ, cậu đang ngồi trên sofa, đột nhiên một khẩu súng đen mạnh mẽ bị đẩy vào miệng, mang theo vị sắt của thép han gỉ.
Cánh tay cầm súng dài và thanh thoát, ngay cả các khớp xương nhô lên cũng rất mượt mà, làn da trắng nõn khiến các tĩnh mạch xanh rõ ràng, và vì cầm súng mà tạo ra một vẻ đẹp nguy hiểm.
Cậu nhìn lên theo cánh tay đó, đầu tiên là thấy những sợi tóc bạc mềm mại rủ xuống ngực.
Ngay cả trong giấc mơ, anh ta ngay lập tức hiểu người kia là ai.
Một kiểu từ chối hoảng loạn khiến anh ta kiềm chế bản thân không nâng mí mắt hoàn toàn, che tai và giả vờ rằng anh ta không nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Đôi mắt rơi xuống bàn tay đó.
Cổ tay di chuyển nhẹ nhàng, và khẩu súng lục đi theo anh ta và quay sang lưỡi anh ta, khiến anh ta không còn nơi nào để đặt.
Đầu lưỡi bất cẩn bị ép buộc hết lần này đến lần khác, khoan vào nòng súng, như thể để cảm nhận các đường đạn đạo, kích thích lưỡi.
Chảy cả nước miếng, cậu giơ tay lên và khẩn trương nắm lấy cổ tay, muốn bên kia dừng hành vi bất lịch sự này.
Nhưng cổ tay đột nhiên đập vào miệng anh ta, và nòng súng đột nhiên đâm sâu vào cổ họng anh ta với một mùi đắng nhẹ.
Tay súng kia liên tục lặp lại hành động này.
————-
Tiếng "xoạt" vang lên—
Sau khi tắm nước lạnh, Trì Nghiễn Tây bước ra từ phòng tắm với vẻ mặt nặng nề, không buồn lau tóc, cứ thế đi ra ban công.
Ngay khi đặt tay lên lan can, ánh mắt của Trì Nghiễn Tây dừng lại.
Bên kia hồ, dưới ánh trăng, trên ban công, là hình bóng của Ức Chấp, mặc bộ đồ ngủ lụa tối màu, đang nằm trên chiếc ghế dài bằng gỗ.
Anh ta có lẽ đã ngủ, đôi mắt nhắm lại, chân co lại một cách tùy ý, mái tóc dài buông xõa có chút rối.
Vòng tay thông tin tố của Trì Nghiễn Tây lại vang lên, nhưng cậu không hề cử động. Tối nay là trăng tròn, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ khiến tầm nhìn của cậu vô cùng rõ ràng, ánh sáng mềm mại như một lớp vải mỏng phủ lên người Ức Chấp, và vì da anh quá trắng, khiến Trì Nghiễn Tây mơ hồ cảm thấy như ánh sáng phát ra từ trên người anh ta.
Ánh mắt lướt qua từng chút một, cuối cùng dừng lại ở đôi chân trần của anh.
Thật đẹp.
Trì Nghiễn Tây lần đầu tiên có cảm giác như vậy.
Đúng là cảm giác sẽ rất thích thú khi bị đôi chân như vậy dẫm lên.
Đó là một suy nghĩ khiến Trì Nghiễn Tây hoảng hốt đến mức suýt nữa thì ngã xuống đất.
Cậu hoàn toàn bỏ chạy, lao vào phòng tắm, và ngay lập tức lại nghe thấy tiếng nước chảy vang lên.
———-
Sau một đêm ngủ ngon, Ức Chấp rửa mặt xong cảm thấy hơi đói. Anh ngồi xuống ghế sofa, nhà của Trì Nghiễn Tây có một nhà ăn nhỏ dành riêng cho nhân viên.
Tuy nhiên, từ chỗ anh đến đó ít nhất phải mất 15 phút, đi rồi lại còn phải mất 15 phút nữa.
Quá xa.
Anh cuộn mình như một con mèo trên sofa, mái tóc bạc dài rối lên khiến anh trông có chút lộn xộn.
Đồ ăn quý giá gì mà bắt anh phải tự đi lấy cơ chứ?
Không ăn nữa.
*******
Lời edit/trans: Thụ có hướng M thì phải, công có chút ảo ma hông biết tiếp theo sẽ như thế nào nữa, để ở đây để mn có dẫm trúng mìn SM không nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro