Chương 1

Có người nói, muốn làm điệp viên giỏi thì phải học cách làm một cái bóng. Tôi làm tốt hơn thế, tôi học cách trở thành một phần của bóng tối.

Tổ chức K-Gen, vỏ bọc là viện nghiên cứu tư nhân chuyên về gene trị liệu – nhưng đằng sau lớp kính phản quang đó là những “phòng thí nghiệm sinh học sống”, nơi người ta nhân giống, lai tạo và tiêu huỷ những sinh thể không phù hợp.

Ba tháng trước, tôi nhận nhiệm vụ xâm nhập vào K-Gen dưới thân phận cộng tác viên nghiên cứu, điều tra chuỗi mất tích kỳ lạ liên quan đến các đối tượng “mồ côi không hồ sơ”, đồng thời tìm kiếm manh mối về một cá thể đặc biệt có mã là 001.

Mục tiêu ưu tiên: Tìm – tiếp cận – xác minh – giải cứu.

Hồ sơ 001 bị mã hoá đến cấp tuyệt mật. Những gì tôi biết chỉ là:
“Đầu tiên. Duy nhất. Còn sống.”

Tôi không biết lúc đó mình đang tìm một con quái vật, vũ khí sinh học…

“…hay một sinh thể khiến tôi bắt đầu nghi ngờ: Ai mới là quái vật thật sự?”



---

Phòng thí nghiệm 001 –

Trong căn phòng lạnh lẽo, ánh sáng trắng hắt lên từ những dải đèn khiến bức tường bạc càng thêm vô cảm. Ở giữa căn phòng, bên trong buồng kính dày đặc hệ thống cảm biến, là một sinh thể đang cuộn mình lại như một chiếc lá khô mùa đông.

Mái tóc trắng như tuyết xõa rối quanh khuôn mặt gầy, làn da trắng nhợt nhạt như thể máu chưa từng chảy qua. Là 001 đang nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi khẽ rung như phản ứng lại âm thanh tĩnh lặng đến đáng sợ xung quanh.

Một tiếng tít vang lên, ống truyền dịch nhỏ giọt chậm rãi. Từ hệ thống điều khiển bên ngoài, những con số nhảy múa như trái tim vô hình của căn phòng.

001 không nói, cũng không khóc. Nhưng từng hơi thở yếu ớt như chứng minh cậu vẫn còn sống.

Và dường như... đang đợi điều gì đó. Hay là ai đó.



---

Căn phòng họp tầng chín chìm trong im lặng. Ánh đèn lạnh lẽo hắt xuống gương mặt điềm tĩnh của Vivian Diana, người phụ nữ duy nhất khiến tôi tin tưởng tuyệt đối. Bà là sếp của tôi, là đồng minh của ba mẹ tôi, là người duy nhất tin tưởng tôi một cách vô điều kiện và là người thân cuối cũng của tôi trên cuộc đời này.

“Kha, cháu sẽ thâm nhập vào K-Gen dưới thân phận cộng tác viên nghiên cứu"

Bà nói, đẩy về phía tôi một tập hồ sơ dày cùng thẻ căn cước giả đã chuẩn bị sẵn.

“Thông tin em có sẽ hạn chế. Họ không cho phép tiếp cận sâu, nhưng một khi em vào được bên trong, mọi thứ đều có thể thay đổi.”

Tôi lật mở tập hồ sơ, mắt dừng lại ở dòng mã 001. Một sinh thể bị mã hóa thông tin đến cấp tuyệt mật. Đối tượng duy nhất còn sống trong chuỗi "mồ côi không hồ sơ".

Vivian hạ giọng, ánh mắt trở nên nghiêm trọng: “Họ gọi nó là vũ khí, nhưng tôi muốn em tìm ra sự thật. Nếu đó là sinh thể có tri giác, em phải là người đầu tiên tiếp xúc với nó. Nhưng nếu nó thật sự nguy hiểm thì giết, còn an toàn thì giải cứu và đưa về".

Tôi gật đầu, không nói gì.

Một tuần sau, tôi đáp xuống sân bay San Francisco. Từ đó, xe của K-Gen đưa tôi đến cơ sở nghiên cứu nằm biệt lập giữa vùng núi lạnh giá của bang Colorado. Gió ở đây mang mùi tuyết và kim loại. Tôi khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, thẻ tên mới và một thân phận chẳng ai nghi ngờ.

Trong cái vỏ bọc cộng tác viên ấy, tôi bắt đầu tiếp cận sự thật được che giấu kỹ nhất – sinh thể 001.



---

Sáng đó, tuyết lại rơi dày. Kính phòng thí nghiệm mờ sương lạnh buốt. Tôi bước qua hành lang dẫn đến khu vực biệt lập thì bị chặn lại.

“Anh không nên vào khu này khi chưa được cấp phép đầy đủ.” Một đồng nghiệp cảnh báo tôi.

Tôi đưa thẻ, nở một nụ cười tiêu chuẩn “Giám đốc nghiên cứu đã đồng ý cho tôi khảo sát 001. Đây là yêu cầu đặc biệt từ phòng kiểm soát hành vi di truyền.”

Sau vài giây chần chừ, họ cũng để tôi đi tiếp.

Cánh cửa kim loại mở ra. Bên trong là một căn phòng trắng toát, ánh sáng nhạt khiến mọi vật như không thật. Và rồi tôi thấy cậu ấy.

001 một sinh thể. Không, một người với đôi tai thỏ. Đang thu mình trong góc phòng, giữa nền tuyết trắng nhân tạo lạnh lẽo. Mái tóc trắng rối như sợi bông, đôi tai thỏ cụp xuống theo bản năng phòng vệ. Và đôi mắt… màu đỏ, ánh lên sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Giây phút thấy rõ sinh thể ấy, tôi dường như quên cả thở. Cậu ấy không giống “vũ khí sinh học” như hồ sơ viết. Không dây rợ, không lồng kính. Chỉ có một sinh thể gần như là con người, làn da trắng gần như trong suốt và ánh mắt biết nói.

Tôi bước lại gần, cố giữ giọng trầm ổn: “001? Tôi là cộng tác viên mới. Tôi đến để tìm hiểu về cậu.”

Không có câu trả lời. Nhưng cái nghiêng đầu nhẹ, cái chớp mắt chậm rãi… đủ khiến tôi biết cậu ấy hiểu.



---

Tôi không nhớ rõ tuyết đã rơi bao nhiêu ngày. Chỉ biết, hôm đó có mùi người lạ. Nhẹ, nhưng đủ để tôi rụt sâu hơn vào góc phòng.

Không ai ở đây đến mà không có mục đích. Họ nhìn tôi như món đồ có thể tháo rời, ghi chú, thử nghiệm. Không ai thực sự… "nhìn" tôi.

Nhưng người đó thì khác. Anh ta đứng đó, không nóng vội. Không tránh ánh mắt tôi.

Và lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình được nhìn như một "người".

Tôi nhìn tên anh ta "Zero" tên lạ, người lạ. Nhưng ánh mắt đó... không làm tôi sợ.

Tôi kéo chăn lại gần hơn, trốn vào lớp vải như mọi khi. Nhưng trong lòng… lại thấy nhẹ hơn một chút. Một thứ cảm giác mới mẻ, mơ hồ, len vào giữa mùa đông lạnh hơn cả tuyết.

Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ cần ai. Nhưng giờ, tôi bắt đầu thắc mắc… về cái người tên Zero đó.



---

Ngày thứ hai, tôi mang theo một tách cacao nóng. Đặt xuống bàn, cách cậu vài mét.

“Không phải thuốc, chỉ là cacao.” Tôi nói, rồi lùi về sau.

Cậu nhìn ly sứ bốc khói, như thể đó là thứ gì đó xa xỉ lắm. Đôi tai khẽ rung, vẫn không động đậy. Nhưng ánh mắt, vẫn là đôi mắt đỏ ấy... lần đầu có một tia dao động.

Tôi không ép. Mỗi ngày, tôi sẽ lại đến. Ngồi im lặng bên kia phòng. Để cậu ấy quen với sự hiện diện của tôi và chờ đến ngày cậu tự nguyện gọi tên tôi.

Một sinh thể có cảm xúc, biết sợ hãi, biết cảnh giác, không thể nào chỉ là một vũ khí sinh học.

Và tôi biết, mùa đông này rồi sẽ khác. Không chỉ vì có tuyết, mà vì trong cái giá lạnh ấy... có một bé thỏ đang lặng lẽ chờ được tôi đưa ra khỏi nơi này.

Nhưng tôi đã lầm. Sự im lặng của 001 không phải là yếu đuối. Nó là lớp vỏ cuối cùng bảo vệ cậu ấy khỏi một điều tồi tệ hơn, thứ mà hồ sơ tuyệt mật không hề đề cập.

Tôi bắt đầu nhận thấy những điểm bất thường trong dữ liệu. Lịch kiểm tra sai lệch, thời gian biến mất bí ẩn của cậu vào mỗi đêm trăng. Và đặc biệt… là ánh mắt của những người làm việc tại đây khi nhắc đến "chức năng tiềm ẩn" của 001.

Tôi có cảm giác mình đã bước vào một ván cờ… mà người chơi thực sự không phải là tôi.








Mùa đông vẫn chưa kết thúc và câu chuyện chỉ mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro