Văn Án

Trong hàng nghìn thí nghiệm thất bại, chỉ có một sinh thể duy nhất thành công và còn sống – được đánh số là 001.

Lần đầu tiên Trần Kha thấy 001, cậu đang ngồi co gọn trong một buồng kính cách ly, đôi tai thỏ mềm mại cụp xuống, ánh mắt lấp lánh phản chiếu đèn huỳnh quang trắng lạnh.

Không giãy giụa. Không sợ hãi.

Chỉ... nhìn anh.

Trần Kha - điệp viên liên bang, con lai Mỹ – Việt, nhận nhiệm vụ xâm nhập vào K-Gen với vai trò “cộng tác viên nghiên cứu”. Nhiệm vụ được gói gọn trong ba dòng hồ sơ: xâm nhập – thu thập chứng cứ – tiêu huỷ toàn bộ hệ thống thí nghiệm trái phép.

Không được để lộ danh tính. Không được để cảm xúc xen vào.

Nhưng lần đầu gặp 001, tất cả lý trí đều chùng xuống.

Cậu sinh thể ấy, nhỏ bé, ngạo nghễ như một con thỏ hoang nhưng ánh mắt lại buồn đến khó hiểu. Không phải kiểu buồn hoảng sợ của nạn nhân, mà là nỗi buồn... như thể đã quen với việc mình không xứng đáng được tồn tại.

Từ khoảnh khắc đó, Trần Kha không còn là người điều tra.

Anh bắt đầu đặt câu hỏi.

Về K-Gen.

Về tổ chức đã cử anh đến.

Và về chính mình.

Một sinh thể lai giữa người và động vật, sở hữu tốc độ phục hồi phục phi thường, trực giác nhạy bén và đôi tai thỏ mềm mại cụp xuống mỗi khi buồn bã. Không biết thế giới ngoài bức tường kính kia có gì, chỉ biết mỗi ngày trôi qua là một lần thử nghiệm, một lần đau đớn và một lần mất đi nhân tính của mình.

Không tên. Không thân phận. Không tương lai.

001 không có tên.

Nhưng anh đã đặt tên cho cậu là Tô An – kẻ mang bất ổn sinh học nhưng khơi lên yên bình trong tim một người đã quá quen với việc giết chóc.

Cuộc gặp gỡ ấy, tưởng chừng chỉ là phần mở đầu của nhiệm vụ, lại trở thành khởi đầu của một thứ tình cảm mà cả hai chưa từng nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro