Đổi Vận
Anh Bảy ngồi bần thần, mắt dán chặt vào tờ biên nhận, tay nâng niu như thể sợ chỉ cần gấp mạnh một chút, nét chữ trong đó sẽ bay đi mất.
Từ trước đến nay, anh từng cầm biết bao nhiêu tờ giấy: hợp đồng làm ăn, giấy vay nợ, giấy thế chấp. Nhưng chưa có tờ giấy nào làm anh rối bời như thế này.
Tận cả tuần sau, anh Bảy vẫn chưa hoàn hồn, vẫn đi làm, vẫn điều phối đàn em, nhưng hồn vía thì như gửi đi đâu mất. Có lúc, anh đang ngồi bàn công việc, tay vô thức mò vào túi áo, rút tờ biên nhận ra xem lại, nhìn chằm chằm vào chữ ký của bà sơ, rồi lại thở dài gấp lại cẩn thận.
Băng nhóm dưới trướng bắt đầu xì xào, tụi đàn em hoang mang vì đại ca dạo này trầm tư kỳ lạ, không còn hung hãn chửi bới như trước. Tụi nó đoán già đoán non, có đứa bảo "Ảnh bị bùa của thầy pháp già ếm", có đứa thì thì thào "Chắc ảnh gặp được chân sư, khai sáng rồi".
Chỉ có anh Bảy là biết rõ nhất.
Anh nhớ mãi câu nói của cụ Hết, từng lời vẫn còn văng vẳng bên tai:
"Còn vợ con cậu... thì tự cậu phải luyện bùa cho họ."
Anh Bảy chợt hiểu.
Bùa bình an, chẳng phải cái gì cao siêu.
Bùa bình an... chính là do mình tạo ra.
Không phải từ ai khác.
Mấy hôm sau, anh Bảy gom góp hết số tiền mình có—số tiền mà anh có thể tự do tiêu xài mà không ảnh hưởng đến cái băng nhóm của mình, cũng không đụng chạm đến phần tiền dành cho vợ con.
Anh cẩn thận bỏ vào phong bì, trịnh trọng ghi tên vợ con lên đó.
Rồi anh lấy chiếc xe giao hàng cũ kỹ, loại xe mà tụi đàn em vẫn hay dùng để chở thuốc lá lậu, đội vội cái nón bảo hiểm che kín đầu vì sợ người khác nhận ra, rồi tự mình lái thẳng đến mái ấm mồ côi—nơi từng nuôi nấng anh suốt những năm tháng tuổi thơ.
Hôm nay bà sơ già không có mặt, chỉ có các sơ trẻ loay hoay trông lũ nhỏ. Anh Bảy đậu xe bên ngoài, chậm rãi bước vào quầy tiếp tân và lặng lẽ ngồi đợi.
Anh không thúc giục, không vội vã, vì thật ra, anh muốn nán lại thêm một chút. Anh ngẩng nhìn xung quanh, nhìn ngắm từng góc nhỏ loang lỗ cũ kỹ của mái ấm.
Mấy đứa trẻ cười đùa, nghịch phá, có đứa ê a học bài, có đứa được sơ bón cho từng muỗng cơm, vừa ăn vừa bị la rầy vì tội quậy phá.
Tất cả những hình ảnh ấy quá quen thuộc, quá thân thương, quá sâu nặng với anh.
Tựa như chỉ cần ngồi đây lâu thêm một chút nữa thôi...Anh sẽ vỡ òa như sóng biển.
Một sơ trẻ thấy anh Bảy ngồi lặng lẽ ở quầy tiếp tân, vội vàng làm cho xong việc, rồi cầm cuốn sổ lớn, bước đến trước mặt anh.
Sơ đặt sổ xuống bàn, ngước nhìn anh với ánh mắt hiền từ, rồi hỏi vài câu gì đó.
Anh Bảy không nói nhiều, chỉ gật nhẹ đầu, rồi chìa chiếc phong bì ra.
Vị sơ trẻ cẩn thận nhận lấy, rồi rút xấp giấy biên nhận ra, tỉ mỉ ghi chép, nắn nót từng nét chữ khi điền lại những cái tên được ghi trên phong bì.
Sau khi hoàn tất, sơ trịnh trọng gấp phong bì lại, đưa trở lại vào tay anh Bảy, như một lời chứng nhận cho một quyết định lớn lao.
Anh Bảy rưng rưng, đứng dậy, quay người bước đi, không dám nán lại lâu hơn.
Nhưng ngay khi anh vừa xoay lưng, phía trong mấy sơ đã ra hiệu, cả đám trẻ nheo nhóc lập tức đứng phắt dậy, đồng thanh hô lớn:
"Chúng con cảm ơn ạ!!!"
Tiếng trẻ con trong veo, vang vọng khắp căn phòng.
Anh Bảy giật mình, chững lại.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh mới nghe lại câu chào này—câu chào của mái ấm năm xưa, câu anh Bảy đã từng nói biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào hiểu trọn vẹn ý nghĩa của câu cảm ơn đơn giản đó
Cho tới bây giờ, anh Bảy lần đầu tiên cảm nhận được cái sức nặng của câu chào mà mình từng nói hàng trăm lần.
Anh quay người lại, cúi đầu thật thấp, khúm núm như cậu bé ngày nào, lúc đó cậu quyết từ bỏ Mái Ấm đi bụi đời mà chưa kịp chào từ biệt.
"Chào các sơ và mọi người."
Trong khoảnh khắc đó, nước mắt rơi lã chã, nhưng anh không để ai thấy.
Anh vội vàng quệt đi, rồi bước nhanh ra ngoài, như thể sợ nếu còn đứng lại, mình sẽ òa khóc như một đứa trẻ.
Hôm nay, anh Bảy đã quyết rồi. Anh sẽ dứt khoát bỏ nghề. Dù phía trước có ra sao thì ra, dù phải trả giá thế nào, anh cũng không hối hận nữa.
Vì anh biết chắc, từ giây phút này, cuộc đời mình đã sang trang.
Anh Bảy dắt chiếc xe chở thuốc lá dạo ra, đạp mạnh cần khởi động, rồi đội chiếc nón bảo hiểm đen kịt lên đầu.
Anh hít một hơi dài, như thể đang hít trọn cả quá khứ của mình, rồi rồ ga, lao về phía con đường quen thuộc—nơi cái kho hàng thuốc lá đang chờ anh ra quyết định cuối cùng cho sự nghiệp lẫy lừng của mình.
Nhưng ngay lúc đó...
Từ phía đối diện, một thằng choi choi khác, áo khoác phồng to vì lận đầy thuốc lá lậu bên trong, đầu đội nón bảo hiểm đen kịt, giống y hệt của anh Bảy, đang phi như điên về hướng kho hàng.
Thằng nhóc mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, như sợ có ai đuổi theo.
Nó không thấy chiếc xe cà tàng của anh Bảy đang từ từ băng qua đường.
RẦM!!!
Một cú tông trời giáng.
Chiếc xe của anh Bảy bị quăng sang một bên, co rúm lại như một tờ giấy bị vò nát, còn anh Bảy thì bay thẳng vào lề đường, nằm bất động.
Còn thằng nhóc kia...
Như một phép màu nào đó, chiếc xe của nó chỉ xây xác một chút, còn cái áo khoác bị rách bươm, làm thuốc lá rơi lả tả khắp đường.
Nhưng nó không quan tâm.
Nó lồm cồm bò dậy, nhanh như chớp dựng xe, rồi rồ ga phóng mất hút, bỏ lại anh Bảy nằm sõng soài giữa đường, như một kẻ vừa bị chính quá khứ của mình quật ngã.
Anh Bảy được người dân xung quanh đưa đi cấp cứu.
Cú va chạm quá mạnh khiến anh bất tỉnh suốt một tuần. Bác sĩ nói anh rất may mắn, cú đâm gây chấn động não, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Anh chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, rồi sẽ tỉnh lại.
Vợ con anh túc trực ngày đêm bên giường bệnh, lo lắng từng chút một.
Đến ngày thứ tám, anh Bảy lờ mờ tỉnh dậy, đôi mắt nặng trĩu mở ra, nhìn thấy vợ và con ngồi cạnh giường, nước mắt rưng rưng vì vui mừng.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả đều ổn.
Nhưng... ở ngoài kia, trong suốt một tuần anh bất tỉnh, thế giới của anh đã hoàn toàn thay đổi.
Cái băng nhóm mà anh gầy dựng suốt bao năm trời, nay như rắn mất đầu, bị một băng đảng đối lập thâu tóm nhanh gọn.
Tụi đàn em cũ của anh không còn ai lãnh đạo, đứa thì đầu quân cho băng nhóm mới, đứa không muốn theo nữa thì rút êm.
Mặc dù giờ đây tụi nó không còn là đàn em của anh nữa, nhưng đứa nào cũng xem anh như một huyền thoại, như một người mở đường mà tụi nó từng kính nể.
Khi anh Bảy tỉnh lại, có đứa tìm đến, gạ anh tái xuất, lấy lại băng đảng, nhưng anh chỉ khoát tay, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát:
"Tao già rồi... Giờ tao có vợ con. Thôi, nhân cơ hội này, tao cũng rút."
Tụi đàn em nghe vậy, không ai dám ép thêm.
Mọi người gật đầu, ai nấy cũng tự tính đường tương lai của mình.
Một thời đại kết thúc.
Nhưng với anh Bảy, đó không phải là kết thúc... mà là một khởi đầu mới.
Bất giác, anh Bảy sờ tay vào túi áo.
Chạm vào hai tờ biên nhận đã nhăn nhúm vì vụ tai nạn, anh chợt khựng lại. Chắc là vợ anh đã bỏ vào, như một lời cầu nguyện cho anh tai qua nạn khỏi.
Anh mỉm cười, gấp tờ giấy lại cẩn thận, đặt vào ngăn ví.
Giờ đây, cái "bùa bình an" của cụ Hết, không chỉ che chở cho vợ con anh, mà còn cứu cả chính anh nữa.
Về sau, nghe nói anh Bảy quay lại nghề xưa, mở một quầy in vé dò trước chợ, nơi ngày trước anh từng bắt đầu tất cả.
Mỗi tuần, anh đều đi nhà thờ, cúi đầu lặng lẽ cầu nguyện.
Và thỉnh thoảng, người ta lại thấy anh ghé thăm cụ Hết, ngồi uống trà, trò chuyện, như một người học trò cũ thăm lại thầy xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro