Hai Cây Ngải

Sáng hôm sau, cụ Hết ăn mặc chỉnh tề, quần dài, giày da có quai hậu, áo dài tay đóng thùng gọn gàng, đội thêm chiếc nón bê-rê, tay cầm cây gậy chống quen thuộc. Dáng vẻ trịnh trọng, như thể sắp đi hội nghị cấp cao, chứ không phải đi xử lý... hai cây ngải.
Đúng giờ hẹn, thầy Giác đánh chiếc Suzuki... chở hàng tới đón cụ.
Cụ Hết bước ra sân, thấy chiếc xe chở hàng lọc cọc đậu trước cửa, cụ hơi khựng lại một giây. Mặc dù đây cũng là xe hơi như lần trước, nhưng lần này... nó có vẻ "thực dụng" hơn hẳn.
Dù có hơi bỡ ngỡ, nhưng cụ không tỏ ý chê bai. Ngược lại, mắt cụ long lanh như thể lần đầu tiên được ngồi lên một chiếc xe... chở hàng.
Thằng Liêm đầu vàng cũng tọt lên băng ghế sau, mặt nghiêm túc hơn mọi khi. Nó biết hôm nay cụ Hết phải đối mặt với dân giang hồ thứ dữ. Cụ có thể không biết gì, nhưng nó thì biết rõ tụi này.
Nó hít một hơi dài, rồi nắm chặt cái nón bảo hiểm và cái áo khoác độn thuốc lá bên trong—hai thứ giúp nó hiện ra trong mắt người sống khi mặc vào. Hôm nay, nó quyết tâm phải bảo vệ cụ, dù có chuyện gì xảy ra.
Ở băng ghế trước, cụ Hết hoàn toàn không biết những toan tính của thằng đệ cõi âm, cụ vẫn ung dung nghịch cái quạt máy trên xe, chỉnh tới chỉnh lui cho gió thổi ngay vào người cho mát.
Khi đến nơi, một kho hàng tập kết thuốc lá hiện ra, nép mình kín đáo sau dãy sạp bán thuốc lá, khuất khỏi khu dân cư. Không biển hiệu, không ồn ào, chỉ có một bầu không khí nặng trịch như thể nơi đây không dành cho người lạ.
Chiếc Suzuki chở hàng lăn bánh vào bãi đỗ, động cơ vừa tắt, cụ Hết, thầy Giác và thằng Liêm—hai người sống, một người khuất—cùng tiến vào.
Trước khi vào văn phòng, cả bọn phải đi qua một con hẻm chật chội, nơi hàng lớp đàn em xăm trổ đứng chặn cửa, ánh mắt sắc lạnh dò xét từng bước chân.
Thầy Giác hất hàm, không chớp mắt, giọng trầm trầm:
"Cho gặp anh Bảy Vé Dò. Nói có thầy Giác kiếm."
Tụi nó nghe thấy cái tên, không hỏi thêm, như đã được dặn từ trước. Một thằng quay lưng dẫn đường, cả nhóm bước vào một căn phòng lớn, đằng sau chất đầy những thùng thuốc lá.
Giữa phòng là một cái bàn gỗ trầy xước, trước bàn là... anh Bảy. Đang ngồi ghi ghi chép chép trên cuốn sổ nhỏ.
Gã to con như cái tủ lạnh, cởi trần, mặc quần lính rằn ri. Hai vết sẹo dài ngoằn ngoèo nổi bật trên bụng, da ngăm đen, đến mức phải căng mắt mới thấy rõ dòng chữ Tàu xăm trên bắp tay.
Chỉ mới thoáng thấy anh Bảy, thằng Liêm đã căng thẳng tột độ, mặt tái mét như thể muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Nếu không có cụ Hết đứng bên cạnh, nó đã "nhập" luôn vào vách tường mà chuồn từ lâu.
Mặc dù bây giờ không ai có thể làm gì được nó, vì nó chỉ còn là một hồn ma, nhưng chứng kiến lại cảnh này, ký ức của nó khi còn sống trỗi dậy, nỗi sợ cũ làm nó run như cầy sấy.
Anh Bảy vừa thoáng thấy hai bóng người, trong đó có thầy Giác, liền đon đả đứng dậy chào, nét mặt có chút vui mừng. Nhưng khi liếc nhanh qua cụ Hết, gã bất giác nuốt nước bọt cái ực.
Một ông lão đầu bạc như tiên ông, ăn mặc chỉnh tề, lại hạ cố đến một nơi như thế này—chuyện này có vẻ không bình thường chút nào.
Anh Bảy không dám chậm trễ, nhanh chóng kéo ghế mời hai vị khách ngồi, rồi trịnh trọng mở lời:
"Nhờ thầy Giác mà tôi có cơ ngơi như ngày nay. Mấy lần tôi tìm thầy không được. Không phải vì tôi muốn thầy sên thêm ngải... mà thật lòng tôi muốn trả lại thầy hai cây ngải kia."
Câu nói vừa dứt, thầy Giác há hốc mồm, suýt làm rớt ly trà trên tay.
Bao nhiêu năm nay, ổng cứ nghĩ anh Bảy tìm mình là để bắt mình sên thêm ngải, nên mới sống chui sống nhủi, đưa vợ con về quê, rồi tự nhốt mình trong chùa để trốn.
Ai mà ngờ... gã đại ca lẫy lừng này chỉ muốn trả lại hai cây ngải?!
Thầy Giác trợn tròn mắt, miệng lắp bắp, không biết nên vui hay nên tức.
Cụ Hết thì vẫn tỉnh bơ, chậm rãi nhấp trà, như thể chuyện này chẳng có gì bất ngờ lắm.
Thằng Liêm đứng kế bên bụm miệng cười khúc khích.
Chuyện gì chứ chuyện một đại ca giang hồ khét tiếng bỗng hoảng loạn vì hai... cái cây thì đúng là chuyện hiếm có khó tìm.
Anh Bảy tiếp tục kể, giọng đầy nghiêm trọng:
"Từ lúc nhận hai cây ngải, tui làm ăn phất lên dữ lắm. Nhưng có điều lạ..."
Gã ngừng một chút, như để cân nhắc từ ngữ, rồi nhìn thầy Giác chằm chằm:
"Tụi nó càng ngày càng lớn, mặc dù tui vẫn cho tụi nó 'ăn' đầy đủ như thầy dặn. Nhưng hình như... càng lúc tụi nó càng khỏe. Ban đêm ngủ, tui bắt đầu thấy tụi nó trong mơ..."
Anh Bảy liếm môi, giọng thấp xuống:
"Tụi nó nói cái gì mà... 'không đủ'... phải thêm... cái gì đó... mà tui không hiểu."
Nói tới đây, trán gã lấm tấm mồ hôi, như thể nhớ lại những giấc mơ đó cũng đủ khiến gã nổi da gà.
"Tui sợ quá, nên tách hai cây ngải ra, để mỗi cây một phòng riêng biệt. Từ lúc đó, tụi nó có yếu đi một chút. Nhưng mà..."
Gã hít sâu một hơi, rồi kết luận:
"...Dạo gần đây, trong mơ, tui thấy tụi nó trở nên ghê gớm hơn cả hồi xưa! Mà hình như tụi nó không còn hình dạng một cái cây nữa, mà có dạng như bóng của một người."
Cụ Hết nghe xong, vẫn điềm nhiên, nhưng chậm rãi đặt ly trà xuống bàn.
Bên cạnh, thằng Liêm không cười nổi nữa, chỉ nuốt khan một cái.
Thầy Giác nghe xong, mặt cắt không còn giọt máu.
Trong đầu thầy chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
"Kỳ này lớn chuyện rồi!"
Thầy Giác hít sâu một hơi, giọng thấp xuống, đầy lo lắng:
"Cụ ơi, kỳ này nguy rồi! Hai cây ngải này... nó không còn là cây nữa!"
"Tụi nó đang trở thành thực thể có ý thức, có suy nghĩ riêng. Và sức mạnh của tụi nó... không ngừng lớn lên theo thời gian. Nếu không kiểm soát kịp, tui sợ tụi nó sẽ trở thành những thực thể hùng mạnh, có thể gây đại loạn cho cả khu vực, thậm chí là cho cả thành phố!"
Thầy nuốt khan một cái, lau vội mồ hôi trên trán, giọng càng lúc càng thấp như sợ có thứ gì đó nghe được:
"Hồi trước, mình còn kiểm soát được vì tụi nó chỉ cần 'ăn' là đủ. Nhưng giờ... tụi nó không còn chịu nằm yên trong chậu nữa. Tụi nó có thể di chuyển, có thể nghĩ, có thể... làm những chuyện mà tui không dám tưởng tượng."
Thầy Giác siết chặt hai tay, giọng khô khốc:
"Sử dụng cách thông thường... chắc chắn không thể khống chế được tụi nó nữa!"
Nói đến đây, thầy quay qua nhìn cụ Hết, ánh mắt đầy tuyệt vọng, như thể đang cầu cứu vị cứu tinh cuối cùng.
Bên cạnh, cụ Hết vẫn bình thản như đang nghe kể chuyện trong quán cà phê.
Còn thằng Liêm đầu vàng thì run rẩy, lầm bầm:
"Ủa, bộ giờ mình không phải đi nhổ cỏ mà là đi đánh boss hả?"
Từ nãy đến giờ, cụ Hết chỉ ngồi nhấp trà, nghe chuyện, lâu lâu gật gù, chứ chưa nói một câu nào đáng kể.
Giờ đây, cả thầy Giác, thằng Liêm và anh Bảy đều đồng loạt đổ dồn mắt về phía cụ, chờ xem cao nhân sẽ phán gì.
Bầu không khí căng như dây đàn. Cuối cùng, cụ Hết chậm rãi đặt ly trà xuống bàn, thong thả nói:
"Dù có gì, trước hết ta phải xem qua hai cái cây để coi sao đã."
Cả bọn thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa có một cọc gỗ đóng xuống giữa cơn bão.
Dù cụ ít nói, nhưng câu nào cũng hợp lý, làm ai nấy cũng vững dạ hơn.
Anh Bảy nghe xong, nhưng vẫn còn tò mò, quay sang hỏi thầy Giác:
"Vậy nếu nó trở thành cái gì đó như thầy nói, thì nó sẽ làm gì người đã nuôi nấng tụi nó?"
Thầy Giác khẽ nheo mắt, giọng trầm xuống, cố tỏ ra bí ẩn:
"Hồi xưa, tui có nghe mấy thầy dưới quê nói... nếu nó thoát ra khỏi chậu... thì việc đầu tiên nó làm là tìm người nuôi nó đầu tiên."
Anh Bảy khựng lại, lông mày nhíu chặt.
"Rồi... rồi nó làm gì?"
Thầy Giác thở hắt ra, lắc đầu:
"Mấy ổng không chịu nói. Mà tui đoán... chuyện đó chắc không dễ chịu gì lắm đâu. Anh Bảy phải coi chừng."
Anh Bảy im lặng, trán lấm tấm mồ hôi, mặt mày anh Bảy vốn đen đúa, bây giờ trắng bệch còn hơn thầy Giác lúc nãy.
Bên cạnh, thằng Liêm cũng tái mặt, lầm bầm:
"Ủa, vậy chứ nuôi nó từ đầu để làm gì trời..."
Anh Bảy đứng dậy, mặt căng thẳng, ra hiệu mời cả hai vị khách theo mình đến hai căn phòng nhỏ ở góc kho hàng—nơi mỗi phòng đặt một cái cây, tách biệt nhau ra.
Thằng Liêm cũng lặng lẽ đi theo, nhưng mặt nó không còn chút huyết sắc.
Càng bước gần tới, một cảm giác lạnh lẽo kỳ quái dần lan tỏa trong không khí.
Đến nơi, Anh Bảy mở cửa, để lộ ra một không gian kỳ dị.
Bên trong hai căn phòng là nơi chuyên dùng để nuôi cây ngải. Ánh sáng đỏ lòm hắt xuống từ cái đèn trên trần, tạo nên một không gian rợn người.
Trước mỗi chậu cây là một cái lư hương, cắm đầy nhang nghi ngút, khói quẩn quanh trong phòng khiến không khí càng thêm nặng nề.
Nhưng kinh khủng nhất... là mùi.
Một thứ mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ chậu cây. Không giống mùi đất, mà là một hỗn hợp nhớp nháp kỳ quặc, nồng nặc mùi tanh tưởi—mùi của thứ gì đó không thuộc về cõi này.
Còn hai cái cây...
Xiêu vẹo, cao tầm hơn một mét, ốm yếu nhưng lại tủa ra nhiều nhánh nhỏ, như những cánh tay gầy guộc vươn ra từ bóng tối.
Chúng không giống bất kỳ loài cây nào trên đời, mà trông như thể nó đang sống, đang thở, và... đang theo dõi người đối diện.
Cụ Hết đứng im lặng, quan sát thật kỹ.
Bên cạnh, thằng Liêm nuốt khan, rút cái nón bảo hiểm ra ôm chặt, chuẩn bị... bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bỗng, thằng Liêm nghe thấy một tiếng thì thầm.
Rất nhỏ.
Nhưng rõ ràng phát ra từ hai cái cây.
Nó căng tai lắng nghe, và loáng thoáng nhận ra mấy từ rời rạc:
"...không đủ... cho thêm... cứu..."
Nó giật mình xoay qua nhìn cụ Hết.
Cụ cũng nghe thấy.
Nhưng có điều... cụ nghe còn rõ hơn nó.
Không chỉ nghe, mà cụ còn "thấy".
Trên thân cây, hai cái bóng lờ mờ đang ngồi chiễm chệ, ốm tong teo như bộ xương, mắt đen sâu hoắm, không rõ mặt mũi.
Hai cái bóng đó không chỉ đang nhìn chăm chăm vào đám người... mà còn đang nhìn thấy thằng Liêm.
Nhưng thằng Liêm lại không thấy được tụi nó.
Cụ Hết không tỏ vẻ hoảng hốt, chỉ chậm rãi đưa tay ra hiệu cho mọi người đi chỗ khác.
Không ai hiểu gì, nhưng ai nấy đều lặng lẽ rời khỏi căn phòng, để yên cho cụ Hết đứng lại một mình.
Cụ đứng im thật lâu, như thể đang trò chuyện với hai cái cây... hoặc đúng hơn là hai thứ đang ngồi trên nó.
Một hồi sau, cụ Hết quay ra, vẫn dáng vẻ ung dung như không có chuyện gì xảy ra.
Trong khi đó, thầy Giác và anh Bảy căng như dây đàn, mặt cắt không còn giọt máu.
Cụ chậm rãi đề xuất một ý tưởng khiến cả hai người suýt té ghế:
"Tui tính vầy, ông anh cho tui đem hai cái cây kia về nhà, rồi để tui tính."
Anh Bảy giang hồ thứ thiệt, nhưng bất lực hoàn toàn trước mấy chuyện tâm linh.
Nghe cụ Hết nói vậy, gã nhẹ hẳn như rút được cả tấn gánh nặng trên vai.
Thằng Liêm và thầy Giác thì đứng đực ra như trời trồng, mắt mở to như hai hòn bi ve, miệng há hốc.
Cả hai thầm nghĩ cùng một câu:
"Ông già này... một là điên rồi, hai là ổng cao tay tới mức có thể trị được hai cái cây ngải ma quỷ kia!"
Anh Bảy thì cảm động suýt khóc, vỗ vai cụ Hết mà mếu máo:
"Ơn này của cụ... con sẽ không bao giờ quên được! Lỡ cụ có gì... con sẽ lo cho cụ đàng hoàng!"
Nói xong, anh Bảy vội vàng ra lệnh cho tụi đệ tử khiêng hai chậu cây lên xe hàng của thầy Giác, rồi chở thẳng về nhà cụ Hết.
Tới nơi, tụi đàn em khiêng đồ vào xong là chuồn lẹ như có ma rượt, không dám nán lại dù chỉ một phút.
Thầy Giác và thằng Liêm đứng gãi đầu, nhìn cụ Hết bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Cụ không có vẻ gì là dân bùa phép, cũng chẳng có vẻ gì là người biết trấn yểm...
Vậy mà giờ đây, cụ ung dung vác về nhà hai cây ngải hắc ám như thể... đi xin hai chậu hoa về trồng.
Rốt cuộc, cụ có phép gì trong tay, hay chỉ đơn giản là cụ không biết sợ?!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro