Lời nói của tác gia
Khi ngón tay này dừng lại trên phím cuối cùng, tôi bỗng thấy mình như kẻ vừa đánh rơi một vì sao xuống giữa dòng đời vội vã – nhanh đến mức câu chuyện chính đã tuột khỏi tầm kiểm soát, để lại sau lưng một khung trời ngập tràn dấu hỏi. Có lẽ, tôi đã quên mất rằng đôi khi, những nhân vật tự họ muốn chọn lối đi riêng, không cần chờ tôi vẽ đường. Và "Thuận" cùng "Khang" – họ cứ thế cuốn tôi vào vòng xoáy của những tháng ngày chưa kịp đặt tên, khiến tôi phải thốt lên: "Chẳng lẽ cuộc đời cũng gấp gáp như một trang viết dang dở?"
Nhưng xin đừng vội trách tôi kết thúc sớm – bởi tình yêu đích thực nào có hồi kết? Nó chỉ lấp lánh hơn khi được kể bằng nhịp thở của những buổi sớm mai, bằng nỗi nhớ vụng về trong "nhật ký của Khang", và bằng cách "Thằng Thuận" đang dần xóa mờ bóng hình "Thúy" để nhường chỗ cho một cái tên khác... "Chân ái" ư? Có lẽ nó đang ẩn nấp đâu đó giữa những dòng tin nhắn lỡ gửi, giữa nụ cười vô tình lộ ra khi hai người lỡ nhìn nhau lâu hơn một giây.
Có lẽ, trong cuộc sống, cũng như trong câu chuyện này, chính sự bất ngờ ấy lại làm nên giá trị của mọi trải nghiệm. Mỗi bước chạy qua hành lang tĩnh mịch, mỗi nụ cười giăng mắc giữa những thử thách của thời gian, đều in đậm dấu ấn của một con người đang không ngừng tìm kiếm ánh sáng giữa bóng tối. Và khi mọi thứ chuyển mình, dù chỉ là chốc lát, ta mới nhận ra rằng sự vội vã ấy lại mang theo cả niềm hạnh phúc ngọt ngào của sự sống.
(Tiết lộ bí mật nhỏ) Thực ra, 'Thuận' ngoài đời vẫn chưa 'về chung một nhà' với 'Khang' đâu. Nhưng biết đâu đấy, sau khi đọc được 'kịch bản' này, họ sẽ nhận ra 'chân ái' của đời mình thì sao? 😉)
Tôi muốn tạm khép lại câu chuyện lớn này không phải vì hết lời, mà vì tôi khát khao được lắng nghe cuộc sống thì thầm qua từng trang nhật ký nhỏ. Sẽ chẳng có cao trào đẫm nước mắt hay lời tỏ tình ngọt như mía lùi – chỉ có những buổi chiều Khang ngồi đếm từng chiếc lá rơi, những lần Thuận giả vờ "tình cờ" đi ngang qua cửa lớp, và khoảnh khắc cả hai chợt nhận ra: "À, thì ra trái tim mình đã lên tiếng tự bao giờ..."
Xin cảm ơn bạn – người đồng hành của những xúc cảm chưa bao giờ cũ – đã cùng tôi phiêu lưu qua hành trình gấp gáp này. Sự vội vã ấy, hóa ra, lại là cách cuộc đời thì thầm rằng: "Hãy tin vào điều chưa kịp viết!" Và để trả lời cho những thắc mắc còn bỏ ngỏ, tôi xin được khép lại cánh cửa chính này – không phải bằng một dấu chấm hết, mà bằng một ngoặc đơn rộng mở.
Bởi lẽ, "nhật ký của Khang" sắp sửa bắt đầu – nơi từng ngày trôi qua sẽ là một chương mới, từng chi tiết nhỏ sẽ thầm thì về tình yêu chậm rãi hơn, về những cái nắm tay chưa dám trao, và nụ cười của Thuận khi anh chợt nhận ra trái tim mình đã lỡ đánh rơi ở đâu đó... Có lẽ, khi hai con người ấy dám sống thật với cảm xúc của chính mình, "chân ái" sẽ không còn là kịch bản, mà là trang đời viết bằng hơi thở.
Cảm ơn bạn – người đã dám đồng hành cùng một tác giả "ham vui" như tôi – kẻ thích viết về tình yêu như viết về cơn mưa: chẳng cần báo trước, chỉ cần rơi xuống thật bất ngờ và đẫm ướt những điều chưa nói. Hãy cứ chờ đi – bởi ngoại truyện sắp tới sẽ là những mảnh ghép đời thường, nơi tình yêu không cần kịch bản hoàn hảo để tỏa sáng...
"Thật ra t chưa muốn kết đâu mà thôi kệ đi lỡ kết rồi"
-Than 2025-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro