Hành Trình Vĩnh Cửu
Tin tức đến quá đột ngột, như một cơn sóng dữ ập đến, cuốn trôi hết mọi hy vọng còn sót lại. Suruki đứng sững sờ, ánh mắt trống rỗng khi nghe được lời thông báo từ bác sĩ, như thể thời gian đã ngừng lại. Phẫu thuật đã thất bại, và Sakura chỉ còn lại 5 phút cuối cùng để nói lời tạm biệt. Cô bé không thể tin vào tai mình, một cảm giác như trời đất sụp đổ. Tại sao lại như thế? Tại sao? Mọi chuyện sao lại kết thúc quá nhanh như vậy?
Nhưng không có thời gian để suy nghĩ nữa. Suruki gạt đi những giọt nước mắt, đôi chân cô bé vội vã chạy về phía phòng phẫu thuật. Từng bước, từng bước, trái tim của cô như bị đâm xuyên qua, từng nhịp đập đều nghe thấy nặng trĩu. Mọi thứ trước mắt trở nên mờ đi, tiếng bước chân của cô chỉ vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Và rồi cô đứng trước cánh cửa phòng phẫu thuật, hít một hơi thật sâu và bước vào.
Sakura nằm đó, vẻ mặt thanh thản nhưng vô cùng yếu ớt. Mái tóc dài vẫn nhẹ nhàng rủ xuống giường bệnh, ánh mắt của cô mơ hồ, nhưng khi thấy Suruki bước vào, đôi môi mỏng mỉm cười.
“Chị... Chị không sao chứ?” Suruki hỏi, giọng nghẹn lại, không biết phải nói gì hơn nữa.
Sakura chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé. Mặc dù sức lực đã gần như cạn kiệt, nhưng bàn tay của Sakura vẫn ấm áp, như một lời động viên, một lời an ủi. Cô khẽ nói:
"Nhờ em… Nói với Tsukikage và chính bản thân em… Rằng… Chị rất cảm ơn… xin lỗi… và tạm biệt."
Suruki nghẹn ngào, không thể nói gì. Nhưng những lời tiếp theo của Sakura khiến trái tim cô bé như vỡ vụn. "Chị không thể đi mà không trao hết tất cả những gì chị có… Em sẽ là người tiếp tục... Hành trình của chị."
Với tất cả sức lực cuối cùng, Sakura bắt đầu truyền tải tất cả những gì mình có. Y thuật mà cô đã học trong suốt cuộc đời, thể thuật đã tôi luyện qua những tháng ngày gian khổ, thuật triệu hồi, thuật hồi phục, tất cả những gì cô đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu, học hỏi, rồi giờ đây, đều được truyền lại cho Suruki qua bàn tay yếu ớt của mình.
“Em phải tiếp tục… tiếp tục hành trình này thay chị...” Sakura thì thầm, ánh mắt cô sáng lên một cách mãnh liệt dù cơ thể đã kiệt quệ. “Những gì chị đã học, em sẽ làm được, em sẽ giúp đỡ tất cả những người cần em.”
Cơn đau không ngừng dày vò cơ thể Sakura, nhưng cô vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn Suruki như một người chị trao lại niềm tin và hy vọng. Khi Sakura hoàn tất, ánh mắt cô khép lại, nhắm lại như thể mọi thứ đã hoàn thành. Cô bé nghe thấy lời cuối cùng của chị:
“Tạm biệt, Suruki.”
Một làn sóng cảm xúc dâng lên trong lòng Suruki. Cô hét lên trong đau đớn, không thể tin rằng người chị mà cô yêu quý đã thật sự ra đi. “Sakura!!! Chị không thể bỏ em mà!!!”
Nhưng dù cô bé có gọi tên Sakura bao nhiêu lần nữa, thì cô ấy đã không thể nghe thấy. Cái tên ấy giờ đây chỉ còn là tiếng vọng trong ký ức.
---
Thời gian trôi qua, mùa Xuân đến với những cánh hoa anh đào nở rộ. Những bông hoa mỏng manh, tinh khiết, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, giống như tinh thần của Sakura. Suruki đứng trước mộ của cô, đôi mắt nhìn xa xăm, nước mắt lặng lẽ rơi xuống như những hạt mưa mùa Xuân. Cô bé đã từng nghĩ, không bao giờ có thể thiếu vắng Sakura, người mà cô ngưỡng mộ, người đã cho cô biết thế nào là kiên cường, thế nào là hy sinh. Nhưng giờ đây, mọi thứ đều đã thay đổi.
Suruki nhìn những cánh hoa anh đào bay trong gió, lòng tràn đầy nỗi nhớ nhung. "Chị Sakura, em sẽ làm tất cả những gì chị đã dạy em. Em sẽ tiếp tục con đường này thay chị." Cô bé nắm chặt bàn tay mình lại, sự quyết tâm trong ánh mắt không hề lung lay. "Em sẽ trở thành một y nhẫn giỏi như chị. Một ngày nào đó, em sẽ làm cho chị tự hào. Đây là lời hứa của em."
Suruki đứng lặng yên, ánh mắt đượm buồn nhưng cũng đầy hy vọng. Một phần của cô đã mất đi, một phần của Sakura sẽ luôn sống mãi trong trái tim cô. Tất cả những gì Sakura đã truyền lại cho cô, sẽ là những viên gạch xây dựng nên hành trình tiếp theo mà Suruki sẽ bắt đầu.
Suruki đứng trước mộ Sakura, một đống cảm xúc lẫn lộn bao phủ trong lòng cô bé. Cảnh vật xung quanh thật yên bình, tiếng chim hót líu lo, những bông hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng tất cả những âm thanh ấy dường như không thể xuyên qua sự tĩnh lặng trong lòng cô. Mùa Xuân đã về, nhưng với Suruki, mùa Xuân này thiếu vắng một người quan trọng nhất, người mà cô không bao giờ nghĩ sẽ rời xa mình quá sớm.
Cơn gió nhẹ làm những cánh hoa anh đào rơi xuống như những cánh bướm bay trong gió, tạo thành một thảm hoa hồng phấn dưới chân Suruki. Ánh mặt trời mùa Xuân chiếu rọi khắp mọi nơi, nhưng ở góc này, bên ngôi mộ của Sakura, tất cả chỉ còn lại bóng tối mơ hồ. Từng giọt nước mắt rơi xuống, hòa với những cánh hoa mỏng manh, rồi dập tắt như những ngọn lửa đang lụi tàn.
Suruki ngồi xuống, đôi tay nắm chặt, cố giữ cho mình không được gục ngã. Cảm giác như từng phần cơ thể cô đang tan ra từng mảnh, trái tim vỡ vụn. Đôi mắt cô nhìn vào những hoa anh đào rơi xuống trước mặt, nhưng trái tim lại quay về những khoảnh khắc cũ, những ngày tháng bên Sakura.
Chị Sakura đã dạy cô rất nhiều điều, từ những bài học về y thuật, về cách sống và về cách yêu thương, đến sự hy sinh và khả năng đứng lên sau những vấp ngã. Chị là nguồn động viên lớn nhất trong cuộc đời cô, là ngọn đèn soi sáng mọi con đường tối tăm. Giờ đây, ngọn đèn ấy đã tắt, để lại một bóng tối mênh mông mà Suruki phải tự mình bước đi.
Khi còn sống, Sakura luôn mỉm cười và động viên cô bé rằng "Nếu một ngày chị không còn nữa, em sẽ là người tiếp tục con đường này." Nhưng giờ đây, Suruki không thể hiểu tại sao những lời ấy lại trở thành sự thật quá đột ngột, tại sao người chị ấy lại ra đi trước khi có thể thấy cô trưởng thành.
Suruki cúi đầu xuống, vết nước mắt trên má như khắc sâu những nỗi đau mà cô không thể nào gột rửa. "Sakura... em xin lỗi. Em không thể cứu chị. Em đã hứa sẽ tiếp tục con đường này, nhưng em sợ... em sợ mình không làm được." Giọng cô nghẹn ngào, những từ ngữ như đứt gãy, lạc đi trong nỗi đau lớn lao.
Đôi bàn tay của cô nắm chặt hơn, như thể cố giữ lại tất cả những ký ức về Sakura, những khoảnh khắc vui vẻ mà họ đã chia sẻ với nhau, những lần cô được học hỏi từ Sakura và cả những lần hai chị em ngồi cùng nhau dưới bầu trời sao, kể cho nhau nghe những ước mơ và hoài bão. Giờ đây, tất cả chỉ còn là những mảnh ghép rời rạc trong ký ức, như những ngôi sao lấp lánh mà không bao giờ cô có thể chạm tới.
Ánh sáng mùa Xuân lại một lần nữa chiếu xuống, nhưng lần này nó không còn ấm áp. Mùa Xuân mang đến những cơn gió nhẹ, những làn sóng ký ức vỗ về, nhưng cũng mang theo sự lạnh lẽo của một mùa không có Sakura. Suruki cúi đầu, nhìn ngắm những bông hoa anh đào như những đám mây bay trong không trung, nhưng mọi thứ trước mắt dường như mờ đi trong làn nước mắt không thể ngừng rơi.
“Chị Sakura,” Suruki thì thầm, giọng cô nhỏ đến mức chính cô cũng không nghe thấy. “Em hứa với chị, em sẽ tiếp tục con đường của chị. Em sẽ không bao giờ quên chị, dù có thế nào đi nữa, em sẽ không quên. Chị luôn nói, điều kỳ diệu sẽ đến, và nếu em không may mắn thì em sẽ tiếp tục phần còn lại. Chị không đi một mình, phải không?”
Suruki vươn tay ra, những cánh hoa anh đào mềm mại rơi xuống tay cô. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, như thể những bông hoa ấy đang lắng nghe lời hứa của cô. Cô sẽ không để Sakura ra đi một cách vô nghĩa. Cô sẽ không để sự hy sinh của Sakura trở thành một ký ức mờ nhạt. Cô bé đã quyết tâm, dù cho con đường tiếp theo có gian nan đến đâu, cô cũng sẽ tiếp tục.
“Em sẽ không bao giờ để chị phải hối hận vì đã trao cho em hy vọng. Chị đã dạy em rất nhiều, và em sẽ học cách trở thành một người như chị.” Suruki hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Cô biết Sakura đã đặt rất nhiều niềm tin vào cô, và giờ đây, cô phải làm tất cả những gì có thể để chứng minh rằng sự tin tưởng ấy không sai.
Suruki ngồi đó lâu lắm, chỉ có cô và những cánh hoa anh đào bay trong gió, những cánh hoa mềm mại như hơi thở của Sakura. Mọi thứ dường như trôi đi trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, như thể thời gian đã ngừng lại. Cuối cùng, cô đứng dậy, lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt mình và quay bước đi.
“Chị sẽ sống mãi trong em. Em sẽ làm chị tự hào. Đây là lời hứa của em.”
Dưới bầu trời mùa Xuân, Suruki bước đi với một trái tim tràn đầy quyết tâm. Mùa Xuân này sẽ không còn một mình, mà là với một trái tim đầy tình yêu và trách nhiệm. Cô sẽ làm tất cả những gì có thể để tiếp tục con đường mà Sakura đã bắt đầu, dù con đường ấy có khó khăn và đau đớn đến đâu.
Vì Sakura, Suruki sẽ không từ bỏ. Cô sẽ tiếp tục hành trình, dù có phải một mình bước đi.
---
Thế là một mùa xuân là đến! Lúc em khởi đầu là Một mùa Xuân và lúc em kết thúc cũng là một Mùa Xuân! Một mùa Xuân không có em....
_______Hết_______
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro