Chương 3: Bóng ma ẩn sau cờ hoa
Tin nhắn mã hóa hiện lên trên thiết bị cầm tay của Quốc Khánh giữa đêm khuya thanh vắng. Ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên khuôn mặt anh, lộ rõ những đường nét căng thẳng.
Anh siết chặt tay, mắt nhắm nghiền lại trong một giây, nhưng khi mở ra, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng và kiên định. Anh gõ xuống một dòng phản hồi: [Đã rõ. Xin đừng đụng đến cô ấy. Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tuân thủ nghiêm mệnh lệnh.]
Gửi đi tin nhắn, anh nhìn về phía xa, nơi ánh đèn thành phố xa xa như một dải ngân hà nhân tạo. Trái tim anh quặn thắt. "Bông hoa" của anh, giờ đây không chỉ phải đối mặt với sự cô đơn và hiểu lầm, mà còn bị chính đồng đội của anh để mắt tới.
Anh biết rõ chữ "xử lý" trong ngữ cảnh này mang ý nghĩa đen tối đến thế nào. Sự bí mật của nhiệm vụ lần này đã vượt quá mức anh tưởng tượng.
Sự im lặng của Quốc Khánh kéo dài thêm ba ngày nữa. Ba ngày mà Hòa Bình sống trong một vòng xoáy của sự nghi ngờ và cô đơn. Căn hộ gọn gàng giờ đây giống như một cái lồng kính vô hình, nơi em bị nhốt cùng với những câu hỏi không lời đáp.
Lời cảnh báo từ người bạn cũ, sự dè bỉu của Nguyên Kiệt, và cả ánh mắt soi mói từ người hàng xóm đối diện, tất cả như những con rắn độc bò quanh, rỉ vào tai em những lời độc địa.
Những đêm ấy, Hòa Bình trằn trọc không yên. Những lời của Nguyên Kiệt, của Kiều Loan, và cả ánh mắt dò xét từ người đàn ông căn hộ đối diện cứ quẩn quanh trong tâm trí em. Nhưng đáng sợ hơn cả là sự nghi ngờ chính người mình yêu – Quốc Khánh. Anh là người bảo vệ Tổ quốc, hay là một mối đe dọa?
Em vô thức nhớ lại từng chi tiết nhỏ về anh, những lần anh bảo vệ em một cách bản năng, ánh mắt kiên định khi nói về lý tưởng, sự tôn trọng anh dành cho những người lính già… Tất cả đều cho thấy một con người chân chính. Nhưng rồi những lần biến mất, sự bí mật thái quá, và dòng tin nhắn mã hóa em vô tình thấy được từ chiếc máy tính anh để quên… lại vẽ nên một bức tranh khác.
Sáng hôm sau, Em quyết định sẽ không ngồi yên chịu trận. Em đến Trung tâm với một quyết tâm mới. Thay vì chìm đắm trong nghi ngờ, em sẽ tìm hiểu. Em biết, có một người có thể giúp mình, cụ Tư, một cựu chiến binh, nhân chứng sống của lịch sử.
Giờ nghỉ trưa, Em tìm đến phòng cụ Tư, mang theo ấm trà nóng. Sau một hồi trò chuyện, em khéo léo dẫn dắt:
“Cụ ơi, con có một người bạn… yêu một anh quân nhân. Anh ta rất tốt, nhưng công việc thì bí mật quá, nhiều khi biến mất không dấu vết. Bạn cháu lo lắng không biết anh ta có phải… là người tốt không?”
Cụ Tư nhấp một ngụm trà, đôi mắt tinh anh dưới làn da nhăn nheo nhìn Hòa Bình chằm chằng, như thể thấu hiểu mọi chuyện. Cụ cười khẽ:
“Con bé ngốc ạ. Trong chiến tranh, có những người phải sống trong lòng địch hàng chục năm, mang danh nghĩa kẻ phản bội, chịu đựng sự khinh bỉ của đồng bào, chỉ để giữ vững một đường dây liên lạc, một niềm tin vào ngày thống nhất. Họ yêu nước theo cách thầm lặng nhất, đau đớn nhất. Hòa bình rồi, nhưng không phải mọi âm mưu đều chấm dứt. Vẫn có những chiến sĩ thầm lặng hy sinh hạnh phúc cá nhân, thậm chí cả danh dự, để bảo vệ sự bình yên này. Đôi khi, sự im lặng và những lời nói dối của họ chính là lòng trung thành sâu sắc nhất.”
Lời cụ Tư như một luồng ánh sáng xuyên qua màn sương trong lòng Hòa Bình. Em chợt nhận ra mình đang dần đánh mất niềm tin vào Quốc Khánh.
Có lẽ, anh không phải là kẻ phản bội, mà là một người lính đang chiến đấu trong thầm lặng. Và sự nguy hiểm đang rình rập anh, cũng có thể đang rình rập chính em, ý nghĩ đó khiến em rùng mình, nhưng cụ Tư thoáng nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt cô gái trẻ liền lèo lái câu chuyện theo một hướng khác.
"Sắp đến tết độc lập sao không ra Bắc chơi một lần cho biết với người ta." Cụ Tư nhấp ngụm trà, khoảnh khắc ấy cụ chẳng hề giống người hay mất trí thường ngày chút nào.
"Đi đi, kẻo trễ mất. Tám mươi năm mới có một ngày như vậy, nếu bỏ lỡ thì biết chờ đến bao giờ?"
"Dạ, con biết rồi." Lúc ấy em chỉ gật đầu cho có lệ, Quốc Khánh bận không thể đi cùng nên em cũng định hủy vé máy bay, hủy phòng khách sạn nhưng nào ngờ...
Sáng ngày hai mươi tám tháng tám, Hòa Bình quyết định ra Hà Nội xem lễ diễu binh. Em cần thoát khỏi căn hộ ngột ngạt ấy, cần hòa mình vào không khí lễ hội để quên đi những u uất trong lòng, không có người yêu thì thôi đi chơi với đồng bào cũng có sao đâu. Và có lẽ, trong tiềm thức, em vẫn nuôi một hy vọng mơ hồ sẽ lại thấy bóng hình đó - bóng hình khiến em nghi ngờ nhưng cũng khiến trái tim em thổn thức.
Hà Nội những ngày này rực rỡ cờ hoa. Không khí hân hoan, tự hào tràn ngập khắp các con phố. Hòa Bình đứng trong dòng người đông đúc trên phố, cảm giác choáng ngợp trước khí thế sục sôi của lòng yêu nước, không khí hân hoan, náo nhiệt.
Tiếng nhạc hùng tráng, tiếng hô vang dậy đất, và tiếng reo hò của hàng vạn con người vang lên khi tiếng bước chân đều tăm tắp của các đoàn quân xuất hiện. Hòa Bình đứng trong đám đông, cảm giác cô đơn càng thêm rõ rệt. Mọi người đều có người thân bên cạnh, còn em, chỉ có một mình.
Khi đoàn quân chủ lực của Việt Nam đi qua, cả khán đài vỡ òa trong tiếng vỗ tay và niềm tự hào. Rồi đến lượt các đoàn quân nhân nước ngoài, khách mời của lễ duyệt binh đến từ phương xa. Hòa Bình, như bao cô gái trẻ khác, cũng hào hứng hò reo khi thấy những người lính nước ngoài cao to, điển trai với bước đi mạnh mẽ.
Khi đoàn quân nước ngoài diễu binh qua, đám đông lại càng thêm phấn khích. Những người lính với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt điển trai và nụ cười rạng rỡ khiến nhiều cô gái xung quanh Hòa Bình hò hét hơn loa phường mỗi sáng.
"Cao quá! Đẹp trai quá!"
"Nhìn bên kia kìa! Anh chân ngắn đó dễ thương quá."
"Mấy anh gấu nâu phương Bắc ơi!"
"Ura!"
Hòa Bình cũng cố gắng hòa theo. Em vẫy cờ, cười nói, cố gắng tỏ ra vui vẻ như bao người khác. Nhưng trong lòng em, một cảm giác trống rỗng khó tả. Những người lính nước ngoài này hiện rõ mồn một trước ống kính và ánh mắt ngưỡng mộ, hoàn toàn khác với sự lặng lẽ, bí ẩn của người mà em nghi ngờ là Quốc Khánh.
Tiếng em cũng hòa trong tiếng reo hát đó, tạm thời quên đi những u uất trong lòng. Nhưng đột nhiên, ánh mắt em dừng lại ở một nhóm lính đặc nhiệm đi kèm theo đoàn quân nước ngoài. Họ mặc đồng phục tác chiến tối màu, kính đen và khẩu trang che kín mặt, di chuyển một cách linh hoạt và cảnh giác ở rìa đám đông, như những con báo đang rình mồi. Công việc của họ là đảm bảo an ninh, giữ trật tự cho sự kiện.
Một người trong số đó có dáng đi khiến tim em đập thình thịch. Cao ráo, vững chãi, cách anh ta xoay người quan sát xung quanh, cách anh đặt tay lên thiết bị liên lạc... tất cả đều quá quen thuộc.
Không thể nào... Hòa Bình tự nhủ. Anh ấy đang "công tác" ở đây sao?
Em cố gắng nhìn kỹ hơn, nhưng khoảng cách quá xa và đám đông quá đông. Bỗng, như cảm nhận được ánh mắt của em, người lính kia quay đầu lại. Dù khuôn mặt bị che kín, Hòa Bình có cảm giác như một tia ánh mắt sắc lạnh xuyên thấu qua đám đông, chạm thẳng vào cô. Đó là một ánh mắt cảnh giác, lạnh lùng, không chút tình cảm.
Trong giây phút ấy, trái tim em như ngừng đập. Em gần như chắc chắn đó là Quốc Khánh. Nhưng anh không hề có một phản ứng nào khi nhìn thấy em. Anh chỉ dừng ánh mắt lại không quá một giây, rồi lại quay đi, tiếp tục nhiệm vụ, như thể em chỉ là một khuôn mặt xa lạ trong vô vàn khuôn mặt ở đó.
Sự thờ ơ đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Hòa Bình. Em đứng chôn chân tại chỗ, tiếng reo hò xung quanh bỗng chốc trở nên xa vời. Tất cả những lời đồn đại, những nghi ngờ, những lời mỉa mai của Nguyên Kiệt và Kiều Loan bỗng ùa về.
"Lốp dự phòng của em không chừng cũng đang tay trong tay với cô nào rồi."
"Người ta không thèm dành thời gian cho mày, thì rõ ràng là mày không quan trọng."
Và cả dòng tin nhắn bất ngờ mà Quốc Khánh gửi em vào giữa đêm qua, không phải những lời lẽ an ủi tình cảm thông thường mà nó giống như một dòng chữ được gửi vội vàng, như một lời đe dọa, một lời cảnh báo.
[Anh bận việc, em đừng tò mò mà điều tra anh, cũng đừng đụng tới đồ của anh. Cấp trên không vui, mong em hiểu.]
[Mấy ngày sắp tới em đi đâu nhớ ngó trước ngó sau. Cũng không được vạ miệng nói với ai điều gì, cũng đừng dại mà làm điều ngu ngốc. Nghe anh, được chứ?]
Em nhìn bóng hình đó lặng lẽ rời xa khu vực, hòa vào nhóm lính đặc nhiệm khác. Anh ta - hay Quốc Khánh - không hề ngoái lại. Sự chuyên nghiệp và lạnh lùng của anh khiến em bất giác rùng mình.
Hòa Bình bỗng cảm thấy mình thật nực cười. Em đang đứng giữa lễ hội của hòa bình, giữa niềm vui của cả dân tộc, nhưng bản thân lại đang chìm trong một bi kịch riêng. Em yêu một người mà có lẽ không bao giờ thực sự thuộc về em. Một người mà nhiệm vụ luôn đặt lên trên hết.
Em quay lưng, rời khỏi đám đông. Nước mắt lăn dài trên má, nhưng không ai nhận ra trong không khí hừng hực của ngày lễ. Em nhận ra rằng, hòa bình mà em đang tận hưởng, được bảo vệ bởi những con người sẵn sàng hy sinh cảm xúc cá nhân, sẵn sàng trở thành những bóng ma vô danh.
Còn em, liệu có đủ sức mạnh để yêu một bóng ma? Để chấp nhận rằng trong trái tim anh, Tổ quốc luôn ở vị trí đầu tiên?
Khi Hòa Bình bước đi trong vô vàng suy tư, từ xa, sau tấm kính đen, đôi mắt của người lính đặc nhiệm kia vẫn dõi theo bóng lưng em cho đến khi nó khuất hẳn trong đám đông. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra sau lớp khẩu trang. Nhưng rồi, anh quay đi, tiếp tục nhiệm vụ. Vì đó là trách nhiệm của một người lính - bảo vệ hòa bình, dù phải trả giá bằng chính hạnh phúc của mình.
Và trong lòng Hòa Bình lúc này, một quyết định đã được nung nấu. Em cần một câu trả lời rõ ràng. Dù đó là sự thật nào, Em cũng phải đối mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro