[JackEli] Dương quang (trích)

nắng hoàng hôn đổ về chân trời.

em tới cạnh gã, bàn tay vịn vào khung cửa sổ, đôi mắt xanh biếc màu trời phản lại nắng quái đỏ sẫm của ráng chiều.

"ngài cũng thích hoàng hôn sao?"

ngồi trước giá vẽ, gã ngẩng đầu nhìn em; ngược sáng. bóng em nhỏ bé giữa nền trời huy hoàng của những gì sắp tàn lụi, trông mong manh đến lạ thường. ánh mặt trời của gã quá yếu ớt, đến mức gã muốn vẽ em, một lần nữa; lưu lại tất cả những khoảnh khắc của em mà gã còn nhớ rõ.

phải rồi, em của gã bé bỏng và lẻ loi đến thế, dễ dàng ôm gọn trong một vòng tay, thuần khiết tới nỗi gã sợ em sẽ tan biến vào sắc đỏ những cuối chiều. cuối chiều ấy nhuộm lên gương mặt em sắc đỏ. nép vào lòng gã như một chú chim non, mặc cho máu nhuộm đẫm màu trắng của thánh phục, em vẫn mỉm cười.

nét bút trượt dài trên trang giấy, em trong tranh đứng giữa vòm trời hoàng hôn, đôi mắt khép hờ và nụ cười an yên như thể chẳng còn gì bận tâm. hong khô tờ giấy, đặt vào chiếc tủ ở góc phòng, gã biết, một tủ đầy tranh cũng chẳng đưa em của gã quay về.

cũng chẳng thể phủ nhận rằng chính gã đã dập tắt ánh dương quang hôm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #identiyv