Chương 8: Khao khát trong lặng thầm - Ánh mắt hắn không thể rời khỏi nàng

Tô Vân ngày càng thân cận với Thượng Quan Chỉ. Dưới vỏ bọc một thị nữ hiền lành, hắn tận dụng từng khoảnh khắc được ở bên nàng, như thể mỗi cái liếc mắt, mỗi tiếng gọi, đều là ân huệ không dễ gì có lại. Hắn là kẻ giỏi dịch dung, nhưng còn giỏi hơn thế, hắn là một họa sĩ tài hoa. Và người duy nhất hắn khắc họa mỗi đêm… chính là nàng.

Thượng Quan Chỉ, dung nhan như mộng, khuynh quốc khuynh thành. Dưới lớp mạng che mỏng, vẻ đẹp ấy như ẩn như hiện, càng khiến lòng người rối loạn. Chỉ có ở thật gần mới hiểu, mỹ nhân kia mang trong mình thứ ma lực khiến hồn người say đắm.

Nàng không cần phải cố ý quyến rũ, mỗi cái cau mày, mỗi nụ cười nhạt, mỗi bước đi nhẹ nhàng đều là mũi tên bắn thẳng vào lòng hắn. Hắn từng nghĩ mình đã nhìn thấy tất cả các loại mỹ nhân, nhưng đến khi gặp nàng, mới hiểu thế nào là "vạn chúng vô nhất" — trong ngàn vạn người, chỉ có một mình nàng, rực rỡ như mẫu đơn, cao quý như nguyệt quang, lại vừa mềm mại khiến người muốn chạm mà không dám.

Ban đêm, hắn ngồi bên giá vẽ, vẽ nàng. Từng bức tranh sống động như thật, đôi mắt nàng có thần thái linh động, môi khẽ mím nhưng như đang mỉm cười, một nụ cười chỉ dành riêng cho ai đó trong mộng tưởng của hắn. Trong căn phòng nhỏ, tranh nàng trải dài như một thế giới hắn tự xây, chỉ để giữ lấy hình bóng ấy.

Một ngày nọ, nàng gọi hắn đến hậu viện.

“Giúp ta hầu tắm.”

Nàng nói như chuyện thường tình, không gợn chút cảm xúc, nhưng đối với Tô Vân mà nói, đó như tiếng sấm giữa trời quang.

Hắn đi theo nàng đến hồ nước nóng, hơi nước bốc lên mang theo hương thảo dược thoang thoảng. Nàng đứng quay lưng, mái tóc dài xõa đến eo, áo lụa đỏ trễ xuống bờ vai trắng như tuyết. Mùi đàn hương dịu nhẹ quyện cùng hương mai thanh khiết từ da thịt nàng lơ lửng trong không khí — một mùi hương vừa thanh nhã vừa mê hoặc, như có như không, khiến người ta muốn say đắm chìm mãi.

Hắn cúi người, nhẹ nhàng giúp nàng gội đầu. Bàn tay run run lướt qua từng lọn tóc, qua gáy, qua bờ vai mảnh mai ấy. Tim hắn đập như trống trận, từng hơi thở đều mang theo khát vọng bị dồn nén đến cực hạn.

Tô Vân không giãy giụa, ngược lại còn bật cười khẽ, nụ cười có chút thất thần, có chút đau đớn, và rất đỗi si mê.

“Là ta không khống chế được… Thượng Quan Chỉ, ta chưa từng gặp ai như nàng…”

Nàng không đáp. Ánh mắt thoáng động, rồi buông tay khỏi hắn. Hắn ngồi dậy, gương mặt hiện lên một tia bối rối nhưng không mất đi vẻ si mê trong ánh mắt.

Đêm đó, hắn lại vẽ. Trong tranh là nàng giữa làn hơi nước, mái tóc xõa dài, ánh mắt lạnh như gió thu. Nhưng phía sau đó, là một bóng người quỳ gối — hắn, kẻ si mê đến cuồng dại, chỉ biết ngước nhìn.

Từ hôm đó, trong lòng Tô Vân nảy sinh một khát vọng khác thường: nếu không thể là thị nữ bên nàng, hắn muốn là người duy nhất nàng không thể rời xa. Dù có phải đánh đổi tất cả...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro