Hoa Hoc Tro 2

Một buổi sáng đẹp trời, Nam đã gặp cô gái trong mơ - 100% hợp với mình.

Bạn biết không, có rất ít người trong thế giới này có thể thấy một nửa 100% hợp với mình. Và trong số ít người thấy một nửa 100% hợp với mình đó, có rất ít người biết phải hành động, cư xử đúng như thế nào sau đó. Hừm!

2,5 tháng cuối năm học, khoá ra trường cập rập bắt đầu chuẩn bị làm chương trình Dạ hội chia tay. Trong chương trình này, sẽ có chiếu phim phóng sự. Nội dung kiểu như "Chúng tôi nói về chúng tôi" với những gương mặt, câu chuyện kỷ niệm này nọ...

Nam ở trong nhóm phóng sự. Công việc chính của nhóm là viết kịch bản, quay phim, rồi dựng phim, và chiếu (ngoài ra còn có rất nhiều công việc không tên và mất nhiều thời gian khác), còn Nam- cụ thể là quay phim.

***

Bạn có týp cô gái riêng mà bạn thích. Bạn nghĩ, cô gái với bờ vai mảnh dẻ thật tuyệt; hoặc, nhìn chung, đó phải là người con gái với đôi mắt to; hoặc đó dứt khoát phải là người con gái với những ngón tay dễ thương... Nam không hiểu, nhưng nó bị thu hút bởi cảnh những "bé"... đang ngậm ống hút, hút... sữa. (?)

Một buổi sáng đẹp trời, giờ ra chơi, Nam xuống quay ở căngtin trường. Và vì bản tính thiên vị, nó vô thức tìm quay trước tiên những "ẻm" đang uống sữa hoặc thức khác tương tự.

Và Nam đờ ra mất mấy giây khi nhìn thấy "bé". Ngay lập tức, nó biết ngay đó là cô gái 100% hợp với mình.

Và Nam là một trong số không ít người không biết phải hành động tiếp theo thế nào khi gặp một nửa 100% hợp với mình.

***

Cô gái ấy không hề đặc biệt xinh đẹp. Tóc dài, nhưng không ép (như 99% các cô khác) nên hơi khô và rối. Nhưng khi nhìn thấy bé chậm rãi hút sữa, ngực Nam đập liên hồi, nó liếm đôi môi nứt nẻ liên tục.

ống kính của Nam dính chặt vào "đối tượng" từ phút ấy.

Đôi khi bé nghịch ống hút. Đôi khi bé vuốt lại mái tóc. Đôi khi cô ấy cười và nói chuyện với bạn bè xung quanh. Đôi khi bé nhìn lơ đãng vào máy quay của nó, một thoáng thôi, rồi lại lơ đãng ngó lơ ra chỗ khác.

Có thể Nam đã nhìn thấy cô gái ấy ở đâu đó, hai người học trong cùng một trường cơ mà. Nhưng chỉ trong hoàn cảnh này, ở trong căngtin này, nó mới phát hiện ra rằng đó là cô gái 100% hợp với mình.

***

Nam nói với Kiên, "Sáng hôm qua, tớ đã gặp cô nàng trong mơ rồi. Còn quay hình hẳn hoi"

"Xinh không?''

"Không, không hẳn.''

"Thế thì có cái gì hấp dẫn?"

"Chịu!" Nam nhăn nhó, vẻ khổ sở. Nói thật rằng nhìn bé uống sữa ngon không thể tả thì thằng này cười thối mũi nó mất.

"Quen không? Bắt chuyện được chưa?"

"Chưa". Mặt Nam nghệt ra. Thì đã bảo nó thuộc nhóm người không biết phải hành xử thế nào mà. Một lát sau, nó lúng búng: "Mới chỉ quay phim được bé thôi!"

Kiên nhún vai bỏ đi. Nam tự nó cũng thấy câu chuyện của mình chẳng hấp dẫn gì cả...

***

Ngày hôm sau, vào các giờ nghỉ năm phút, giờ ra chơi, nó xuống căng tin tìm cô gái 100% ấy. Ở căng tin không hề thấy bóng dáng của cô ấy. Nam thẫn thờ cả người. Kiên nói đúng, đáng ra, nó đã phải làm một điều gì đó, nói chuyện hay chí ít mỉm cười với cô gái 100% đó.

"Em có thể nói chuyện với anh được không?" Cách nói đó thực sự chẳng khác gì mời chào mua dầu gội đầu.

"Bạn là học sinh của cô Mai dạy tiếng Anh à?" -Nó có thể làm quen bằng cách mở đầu câu chuyện như vậy. Nhưng thực sự thì nó chẳng hề quan tâm tới tiếng Anh, cũng như cô Mai, cũng như cô gái 100% của nó học lớp nào, dốt hay kém nhất lớp, nhà có mấy anh em, có hay bắt nạt em nhỏ không. Thực sự thì nó sẽ không bao giờ làm quen theo cách ấy, nhất là đối với cô gái 100%.

"Em là cô gái 100% hợp với anh". Nó nghĩ, nó mà đã nói thẳng vậy, có lẽ cô gái ấy sau đó chỉ còn là cô gái 75%, 85% cho nó mà thôi. Bởi vì rồi cô ấy sẽ bối rối, biết đâu không nói được gì cả. Sự bối rối đó có thể đã làm hao hụt đi từng ấy phần trăm.

***

Không thấy cô gái ấy, Nam đành đi lên quay các cảnh khác như kịch bản yêu cầu. Và khi đi ngang qua một lớp nó tình cờ phát hiện ra rằng, cô gái học cùng khoá với nó.

***

Ngày hôm sau nữa, và nhiều ngày hôm sau nữa nữa, Nam lại bắt gặp cô gái (hai người học ở cùng trường cơ mà) và nó lại quay cô gái ấy. Cô gái ấy chơi bóng rổ. Cô gái ấy ngồi học dưới sân trường. Đôi khi cô ấy mỉm cười. Đôi khi cô ấy cười lên thành tiếng. Đôi khi cô ấy nhăn mặt. Đôi khi, cô gái ấy nói chuyện với bạn bè, nói chuyện với thầy cô. Nhưng cô ấy chưa bao giờ nói chuyện với Nam. Mà nói để làm gì cơ chứ, Nam đã từng tự an ủi mình như vậy.

Mỗi khi quay được cảnh hay về cô ấy, tối hôm đó nó lại ngưng học bài sớm hơn thường lệ 30 phút để nghĩ, mỉm cười về cô gái ấy: cô ấy ngã như thế nào, cười ra sao, ăn ô mai như thế nào...

***

Cuối tháng. Việc quay các cảnh gần như xong. Kiên xem những băng bản thô mà Nam quay.

"Thế cậu đã làm quen với nàng chưa?'' Xem xong, Kiên đập vào vai Nam hỏi.

"Nàng?'' Nam hỏi

"Biết rồi cứ vờ hỏi.'' Kiên chỉ vào màn hình TV lúc này đã tắt.

Băng Nam quay, không cứ Kiên mà ai xem cũng nhận ra rằng, Nam đã quay quá nhiều về cô gái 100% ấy.

Nam bó gối, lắc đầu.

"Thế chí ít cậu cũng đã mỉm cười với cô ấy rồi chứ?''

"Tớ chẳng làm gì cả'' Nam nói '' Chỉ quay phim cô ấy thôi.''

***

Giang, trưởng ban tổ chức đi kiểm tra hoạt động của các nhóm.

"Tại sao cô gái ấy lại được quay nhiều như vậy?'' Nó chỉ vào màn hình và hỏi Nam, khi lần thứ 17, 18 gì đó nó lại thấy cô gái 100% của Nam xuất hiện .

"Không biết'' Nam lúng túng. "Có lẽ trùng hợp thôi.''. Nó tự dưng bực mình với bản thân, nó đâu làm gì xấu mà phải lúng túng

"Nói chung là ổn,'' Giang gật đầu '' chỉ cần cắt bớt những cảnh có cô gái đó đi thôi.''

***

Chị dựng phim cười.

"Em quay nhiều bạn này nhỉ".Chị dựng phim lại đang nói với Nam về cô gái 100%.

Nam cười xoà. Mỗi lần nó phải cắt một cảnh nào có cô gái ấy, nó vô cùng xót ruột. Cũng may, nó không phải cắt quá nhiều, vì những cảnh ấy ở chừng mực nào đó vẫn hợp với kịch bản: cảnh ăn, cảnh chơi, cảnh kỉ niệm, ngoài ra, còn rất nhiều những cảnh khác nữa kết hợp vào (Nam chăm chỉ đã đi quay rất nhiều)...

Thật ra là nó cố tình làm như vậy.

***

Chương trình Dạ hội tổ chức vào giữa tháng năm. Xem phóng sự của nhóm Nam làm, mọi người đã cười, đã xúc động, đã vỗ tay nhiều. Nam nghĩ phóng sự của nó thế là đã thành công như cả nhóm của nó mong đợi. Nhưng riêng Nam còn mong đợi một điều gì khác nữa.

Bạn đã xem bộ phim Love Actually chưa? Trong phim, có một chàng trai thầm yêu vợ của bạn mình. Chàng trai ấy quá yêu cô gái ấy nhưng không bao giờ thổ lộ, đến nỗi còn làm cho cô ấy còn tưởng rằng chàng trai có ác cảm với mình, và cô gái ấy chỉ phát hiện ra tình cảm thầm kín ấy khi xem đoạn băng quay đám cưới của mình do chàng trai đó quay. Trong đoạn băng ấy, chàng trai chỉ quay mỗi cô dâu. Tôi rất thích cách phát hiện ra tình yêu đó, dù kết thúc chẳng có hề có hậu.

Nam cũng như tôi, nhưng nó không hề mong đợi một kết thúc không hề có hậu.

***

Viết một cái kết cho một câu chuyện tình yêu đơn phương thật khó. Tất nhiên, tôi và chắc tất cả mọi người, đều mong nó sẽ là một cái kết có hậu.

Hết chương trình: Có lẽ, cô gái 100% cho Nam đã hiểu ra mọi chuyện, chắc chắn là cô ấy chưa có chồng như trong phim Love Actually đi, cô ấy sẽ tiến lại về phía nó và làm quen; hay có lẽ, Nam đã cảm thấy không thể im lặng lâu hơn được; hay Kiên có lẽ sẽ làm gì đó có ích cho bạn mình...

***

Điều thú vị của cuộc sống là chẳng bao giờ có một đáp án chung cho những trường hợp khác nhau. Vậy thì cứ để Nam và cô gái trong mơ của cậu tiếp tục cuộc sống thường nhật. Biết đâu, một ngày nào đó...

Tâm lý người Việt mình là luôn hy vọng một cái kết có hậu nhất, phải không? Vậy thì cứ hy vọng đi, Nam!

Hải dúi vào tay nó cái áo mưa giấy mới tinh.

- Mày ui! Tối nàng đi học thêm mà trời thể nào cũng mưa. Hộ tao cái!

Không biết từ bao giờ, à không, nó biết, từ hồi thằng Hải bị sợi-tình-thít-cổ, nó đã chuyển qua n nghề. Nào là "chị Thanh Tâm" tư vấn toàn cục, nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên điện hoa rồi bây giờ là dịch vụ áo mưa...

Nó nhăn nhăn, đuơng nhiên là thế, nó không thể vui được khi bị làm "đại sứ thiện chí hoà bình" bất đắc dĩ. Cái thằng... rõ lắm chuyện, hôm thì cái bánh mì chống đói, hôm thì mũ nón... Chẳng là Hải lo cho nàng, nàng yếu đuối, mỏng manh, dễ vỡ, luôn cần có sự che chở, hỗ trợ kịp thời.

- Tao "nguyền rủa" cái ngày mày bị "sét thui" với cái My.

Nó cáu kỉnh nhai lại cái câu cửa miệng mỗi khi rơi vào thảm cảnh này. Nói thế nhưng nó vẫn làm - chạy sang lớp B1 cuối tiết 4. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ và biết Hải đang đứng ở hành lang "laze" sang với vẻ mặt "biết ơn" lắm lắm. Nó thường bảo Hải khi nào cưa đổ cái My thì tất cả các vụ chơi bời toé loé về sau nó phải được hưởng "chế độ đãi ngộ" nhớn hơn hoặc bằng cái My. Tức là vé xem phim, "khẩu phần" ở hàng chè, bánh bao chiên... Hải phải "cá chi chi" hết.

Cho đáng đời cái thằng chết vì tình, chăm chỉ quà cáp những mong một ngày thanh toán trái tim nàng. "Iêu" cho lắm vào xem có béo khoẻ hơn người không. Nó coi thiên tình sử của Hải không ra cái củ- cà- rốt gì. Nó thân với Hải từ hồi lớp 10, gần hai năm còn gì, lúc nào cũng dính với nhau kè kè. Thế mà bọn ở lớp chưa bao giờ hiểu nhầm, có lẽ vì chúng nó đi cạnh nhau chẳng giống một đôi chút nào, cũng mày tao chi tớ, cãi nhau suốt như mọi "tri kỷ" khác. Nó hiểu Hải, còn Hải thì coi nó như "chị bé", khá nhường nhịn, và "hy sinh tính chiến đấu" trước những ý kiến ngang hơn cua của nó. Thế mà gắn bó phết, từng đạt danh hiệu "đôi bạn cùng chiến" ở lớp.

***

- Ê! Hôm nọ cái My bị trật khớp lúc thi thể dục, chả biết ra sao... Hải lo lắng.

- Mày có giỏi ra tận nơi mà hỏi! Nhát hơn cáy, chắc sẽ có lúc mày nhờ đứa nào nói hộ nốt cái từ ba chữ chứ gì?

- Không... là tao hỏi...

Nó nguýt dài. Nó chỉ phải nể Hải mấy khoản sửa chữa, tháo lắp, đục đẽo... chứ chuyện tình củ thì thằng này chuối cả rừng!

Nhờ những cuộc nói chuyện của thằng Hải nó mới thấy tự hào về trí nhớ tuyệt vời của mình. Nào là "em My" thích màu hồng, thích nhạc Trịnh, ghét mưa gió... Ôi dào, lý lịch trích chéo, sơ lược hay tổng quát gì gì nó cũng nằm lòng từ lâu... My.My.My. Để nói về My, Hải nào có tiếc "hứng thú". Nó ca ngợi nàng trước mặt con bạn thân mà không thèm biết có lúc con bạn ấy vừa mở miệng buôn về tình hình thời sự nóng hổi hay về hướng nghiệp tương lai thì cái My ở đâu nhảy phắt vào câu chuyện của chúng nó. Nó "cay" mà không (muốn) nói.

Thằng Hải không đủ trình để phân tích tâm trạng nó, không biết là nó buồn, thấy tủi thân hoặc gì đó. Chấp làm gì cái thằng khờ khạo, vô lo, độ "tinh ý" lùn tịt ấy. Nó nghĩ và tự "chia sẻ" một mình.

Nó không thấy buồn. Nhưng một chút ghen tị, chắc chắn phải có, nó cũng là con gái mà, cũng thấy tui tủi khi Hải chỉ lo "cung phụng" cái My. Nó cố vượt khỏi ý nghĩ đó, dù lúc "lèo nhèo" về Hải, nhưng vẫn tôn trọng tình cảm của thằng bạn. Tuy nó từng cười ầm ĩ khi "duyệt" những bức thư tình ngô nghê, trẻ con của Hải, từng "a cay lũng cú" vì phải "hạ mình" làm tay sai cho một gã "hâm tình". Nhưng chắc hơn một lần nó mong chờ một người, đem đến cho nó sự quan tâm, tin tưởng. Nó chán làm người trung gian quá, sợ mất bạn, và cũng mong sự xuất hiện của một-ai-đó...

Nó cũng thấy cô độc khi Hải bị My "bắt cóc", thấy trống trải những chiều về một mình. Nó sẽ thế nào nếu một ngày thằngbạn chí cốt ấy sẽ "bốc hơi" trong cuộc sống của nó. Sẽ không còn những buổi sáng đi tập thể dục, đi xem phim, lượn lờ hàng quán... Nó cũng ngại My hiểu nhầm...

"Nỗi niềm" của nó My không hiểu, Hải cũng không hiểu. Có điều nó không thấy ghét My, vì My không kiêu ngạo, không "tiểu thư", cũng dễ thương và hồn nhiên lắm! Mà nó cũng không giận Hải, tâm lí con gái Hải sao hiểu nổi. Nhưng nó chắc trong lòng vẫn buồn lắm, khi tự dưng nó thấy mình như một quyển lịch cũ bị bỏ quên trong ngăn kéo, Hải sẽ chỉ dùng quyển lịch năm nay thôi mà không để ý trong quyển lịch cũ kia vẫn còn những câu châm ngôn, triết lí có ích và cần thiết với Hải vô cùng. Nó nghĩ thế và dự định nhấc chân ra khỏi "đời tư" của Hải.

Nó hoàn toàn có thể không đưa chiếc áo mưa hôm ấy, có thể xử lí tình hình theo kiểu "bồ câu không đưa thư" hoặc làm cái cầu gãy trong mối liên lạc của My và Hải. Sự ích kỉ trong ai chả có, với tính cách mạnh mẽ như nó, cái tôi còn to bằng mấy lần đứa con gái khác. Và có thể cái My sẽ chẳng biết tới thằng Hải, chẳng "trúng tên" và Hải sẽ chỉ buôn than trước cảnh đứt gánh giữa đường. Và đương nhiên nó và Hải, hai kẻ (vẫn đang đi tìm hai nửa) sẽ lại lượn qua hồ Tây đếm "đôi" vào dịp Valentine như năm ngoái, vẫn lang thang sách cũ, bảo tàng, hoặc phơi mặt ở lòng đường khu phố cổ... Cũng không thể đếm được những nơi nào đã hằn dấu giày hai đứa. Nhớ lúc bọn nó thi ăn kem, đứa nào thắng thì phải khao một chầu ốc luộc để rồi tối hôm ấy có hai đứa "đóng cọc" trong...WC... Hai năm đủ cho bọn nó xây dựng một tình bạn kiên cố, nó không muốn bức tường tình bạn ấy mỗi ngày bị rút đi một viên gạch vì những ẩm ương tuổi này.

***

Đề cương. Thi. Điểm tổng kết. Nó và Hải đều bận, hình như gần tuần nay nó không nói với Hải nhiều. Hải chắc không nhận ra là nó buồn... Hôm tổng kết, một chiều cuối cùng của lớp 11, nó với Hải xuống cầu thang kêu oai oái về cái chồng phần thưởng (toàn vở là vở ạ) nặng gãy tay.

Đã lâu rồi nó không tận hưởng cái không khí vắng lặng ở sân trường. Nó trút lên tay Hải chồng vở mà không thèm thấy tay thằng bạn "đỏ lừ" như thể sắp kêu răng rắc đến nơi.

Còn nó thì hớn hở:

- Giờ mới biết trường mình có tới ba cây hoa phượng tím!

Hai đứa nhặt hoa phượng chơi chọi gà như để cố giữ lại những khoảnh khắc cuối cùng của "lớp nhỡ" ở trường cấp ba. Giờ này sang năm thời gian của Hải sẽ là học thi, học thêm, cả... My nữa. Nó cũng tương tự, chỉ thay "My" bằng chồng đĩa học tiếng Anh thôi.

Cơn mưa đầu hạ ập xuống. Bất ngờ... với những tán cây rung, những giọt nước trong suốt, những chiếc lá rơi...

Hải rút vội chiếc áo mưa. Nó buột miệng: "My của mày cũng chưa về à?"

- Che nhanh lên, lũ vở ướt hết bây giờ! - Hải vội vàng.

Trường vắng lặng, ở góc sân với cây phượng già, có hai đứa bạn vẫn chơi chọi gà, cười vang.

Trời vẫn mưa...

- Mày thấy tao điên có hạng không? Mưa gió thế này!

- Mày có điên một mình đâu, tao cũng điên còn gì?

Trong ánh mắt Hải nó nhận ra mình cũng quan trọng lắm đấy. Chỉ là đôi khi sự quan tâm được thể hiện theo cách nó chẳng nhận ra dễ dàng. Hôm nọ nó tình cờ nghe trên FM, mục chia sẻ gì ý có câu hỏi "nếu đứa bạn thân có người yêu thì bạn nghĩ sao?" Và câu trả lời thật đơn giản: "Thì mừng cho nó chứ sao". Đúng, nó mừng cho Hải. Nó đã từng đánh giá Hải chín chắn trong tình cảm, thì Hải cũng không thể "bỏ rơi" nó, bởi nó cũng là một phần trong mớ- tình-cảm ấy. Dù sao nó vẫn là bà "Nữ Oa vá... tình" của Hải, và chắc chắn sau buổi hẹn (dự kiến là thành công với My) nó sẽ "trúng lớn", phải liệt kê ra "danh sách mè nheo" mới được.

Nó thấy vui và nhẹ nhõm, đương nhiên nó với Hải vẫn sẽ là một đôi, dù chẳng phải là một cặp...

Nó xin thề, nếu gian dối nửa lời nó sẽ không bao giờ được ngủ thêm 5 phút vào mỗi sáng nữa (thật là một lời thề "độc địa"!!): Đó thực sự là một ngày vô cùng bình thường. Bình thường lắm lắm í!

Sau khi "chếch" lại một lần nữa độ "pơ-phếch"của mình, tức là nhe xỉ cười một cái, quay phải quay trái trước gương một cái, xem cái kính có đủ độ sáng bóng không, vân vân và vân vân, nó mới tạm yên tâm cất bước ra đi. Đến cổng trường, nó xì 3.000 trước bà chị bán báo thấp hơn nó cỡ hai cái đầu, không quên lịch sự "Cho em tờ báo".

Đang định giở xem phần truyện cười, phần nó thích nhất, thì thằng chiến hữu của nó từ hàng nước bên đường chạy xộc sang, giúi vào tay nó: "Đưa cho Nàng hộ tao. Tao phải về thay đồng phục". Sau khi gào toáng lên một tiếng "ừ" thừa thãi (vì khi đó thằng bạn đã phóng tít tới tận đầu phố rồi), nó mới nhìn xuống tay và tá hoả khi thấy mình đang ôm gọn một cơ số báo. Kể cả tờ của nó nữa thì phải đến 5 tờ.

"Không hiểu thằng hâm kia mua gì mà lắm thế nhỉ?" - nó vừa lầm bầm vừa dợm bước. Bỗng một cô bé hớt hải chạy đến trước mặt nó, chìa ra ba tờ 1.000: "Anh ơi, cho em tờ báo". Cố nén cười, nó tò mò nhìn cô bé đang xùm xụp cái mũ lưỡi trai cộng với cái kính gọng xanh che kín khuôn mặt. Đứng thẳng người, nó đằng hắng:

- Em cất tiền đi. Anh sẽ cho. Nhưng mà em bỏ mũ ra được không?

- Sao cơ ạ??? - Cô nhóc ngước lên nhìn nó, hai chữ "bối rối" hiện lên trong mắt.

Sau một cơ số giây kha khá trôi qua, biết rằng không thể nào tìm thấy một nét gì gọi là đùa cợt từ khuôn mặt nghiêm trang có bài bản kia, cô nhóc khẽ nhăn mày:

- Thế anh có bán không đây?!!

- à... có chứ... có chứ... Anh đùa một chút thôi - Nó nhanh nhẹn rút ra một tờ từ xấp báo đang cầm trên tay.

Một lần nữa "kính gọng xanh" lại ngước nhìn nó. Lần này nó thấy cặp lông mày đã giãn ra, và cả khuôn mặt nữa chứ. Cô bé cười: "Lần sau mà anh còn đùa thế nữa là mất hết khách đấy!". Trong gần 18 năm làm thành viên của "câu lạc bộ Phản ứng nhanh", lần đầu tiên não bộ của nó gặp phải một đối thủ lợi hại đến thế. Nó đứng sững nhìn theo cái ba lô to uỵch nhảy nhót theo từng bước chân, hoà vào sân trường mênh mông áo trắng. Trong lúc ấy thì đã có một cuộc hội ý chớp nhoáng diễn ra giữa não bộ và tim. Não bộ cười hỉ hả: "Đấy nhé, nguyên nhân của "lỗi kĩ thuật" vừa rồi là do anh tim chứ có phải tôi đâu...". Không hề phủ nhận, trái tim nó bình thản đập theo nhịp mới dò được. Và có lẽ nó còn đứng như thế rất lâu nữa nếu như thằng bạn nó không đến.

"Trống rồi kìa, mày!"- thằng bạn rút lại bốn tờ báo - "Vẫn chưa chuyển cho tao à?". Không để ý gì đến cái vẻ đần đần "hiếm có khó tìm" của nó, thằng kia vẫn tiếp tục thao thao: "Chỗ anh em tao khuyên mày thật lòng, cứ độc thân thế này thôi là nhất đấy. Cỡ mày sau này lấy vợ một phát ăn liền luôn, đừng yêu đương làm gì cho nó khổ. Chẹp, như tao đây này, hôm nào có báo là y như rằng phải một tờ cho Nàng, hai tờ cho hai cô bạn Nàng cùng cắt phiếu cơ hội đổi quà, một cho con Bống nhà tao... Chẹp..."tang thương" lắm mày ơi!".

Nó chợt bừng tỉnh, hệt như vừa ngửi thấy hơi mì tôm chanh vào tiết năm vậy, day qua thằng bạn, nó hỏi dồn: "Đúng rồi, hôm nọ mày khoe với tao mày "câu" được "em" My là nhờ có một quân-sư-đại-tài, đúng không? Ai thế? Giới thiệu cho tao đi, tao đang có việc cần lắm lắm đây!!!". Đúng là không có cái gì tự nhiên sinh ra tự nhiên mất đi cả, bằng chứng là cái vẻ đần đần của nó giờ có thể sờ thấy được ở mặt thằng bạn. Không đợi thằng bạn phải hỏi, nó thông báo, ngắn gọn, súc tích:"Tao đã c-ả-m".

***

Cho đến tận khi đang ngồi trong lớp, say sưa nghĩ về "kính gọng xanh", nó vẫn nhất quyết cho rằng đây là một ngày hoàn-toàn-bình-thường! "Chả lẽ trông mình giống dân bán báo lắm sao nhỉ?"- nó liếc nhanh sang cái hộp bút của con bạn ngồi cạnh. Không, tấm gương gắn trên đó vẫn phản chiếu hình ảnh của một thằng nó rất... đẹp trai. "Hay là cô bé ấy cố tình muốn tiếp cận mình nên mới bắt chuyện bằng cách ấy?" - giả thiết này nhanh chóng bị bác bỏ khi nó nhớ đến đôi mắt sau gọng kính - "Không lí nào! Trông bé hiền lành thế cơ mà". Hết băn khoăn về "mức độ nguy hại" có thể có của "đối tác" trong tương lai, nó yên tâm đút phone vào tai, áp mặt xuống bàn, mắt lim dim tưởng tượng về một người nó không nhìn rõ mặt, không biết cả tên luôn.

- Nếu anh không muốn học tôi cho phép anh ra ngoài chứ đừng có ngả ngốn như thế này, làm mất cả không khí sư phạm của lớp, của trường...

Nó giật mình nhìn lên. Kính gọng xanh! Nhưng chủ nhân của nó thì là cô chủ nhiệm dạy Văn. Liên tưởng khập khiễng vừa thoáng qua làm nó phì cười. Sao nó lại có thể nhầm "người yêu mình"(?) một cách cơ bản như thế được nhỉ. Và cô Văn thì làm sao mà hiểu được là nó cười chuyện khác chứ đâu phải cười lời cô vừa mắng nó. Đã không hiểu thì thôi, cô cũng không cho nó có cơ hội thanh minh, thanh nga gì hết. Thế là xong! Cuối tuần này nó sẽ được phát "phiếu bé ngoan" đem về "tặng" mẹ. Nó cúi mặt "Em xin lỗi cô ạ", rồi rút êm ra khỏi lớp (thì cô cho phép nó rồi đấy còn gì). Xuống đến sân trường, nó được chào đón nồng nhiệt bởi mấy em chíp hôi mới vào đội bóng rổ. Lả lướt vài đường gọi là không phụ lòng "fan", nó vào căn-tin gọi trà đá. Trống. Và nó chớp mắt hai cái. Thì thằng bạn nó đã ngồi đối diện. Nó toét miệng cười:"Trà đá hay đậu nành?"

Với tất cả những thông tin "chi tiết nhất, cụ thể nhất" mà nó có thể đưa ra, thằng bạn lắc đầu ngao ngán, nhấn phím điện thoại nhoay nhoáy.

- Alô... Dạ, thưa cô, cho con hỏi bạn Phương có nhà không ạ? Dạ... cô cho con gặp Phương một chút có được không ạ? Dạ, vâng ạ... (pause) Con ranh, biết tao hay gọi giờ này sao mày không ra nghe ngay hả???

Tốc độ "giở mặt" của thằng bạn không khác gì tốc độ của những đứa quay cóp bị bắt... Mải nghĩ linh tinh, nó giật mình khi thằng bạn quẳng cho cái ống nghe:

- Mày trực tiếp nói chuyện đi cho hiệu quả.

Nó nhanh nhẹn áp ống nghe vào tai:"Alô!". Đầu dây bên kia, con bạn thân của thằng bạn thân của nó bắt đầu bắn liên thanh với một tốc độ kinh hồn:

- Tớ đã nghe thằng Bim (bí danh của thằng bạn thân) kể sơ lược chút chút về "thiên tình sử" (nghe mới mỉa mai làm sao) của Nhím rồi (lần này thì là bí danh của nó). Chuyện của Nhím nghe có vẻ khó hơn của Bim. Nhưng vấn đề chính là tìm cho ra cô "kính gọng xanh" của Nhím là ai thôi đúng không (không phải "vấn đề" mà là "tất cả vấn đề" cơ ạ). Nhím có tin hay không thì tuỳ, tớ có cách của tớ, nếu Nhím thật sự thích "kính gọng xanh" thì hẹn 19 này đến nhà tớ -9 Ngô Tất Tố để cụ thể hoá vấn đề nhé. Còn bây giờ: bye!!!".

Nó đờ đẫn mặt mũi. Mắt hoa lên còn tai ù đặc: "Con bạn mày tác phong công nghiệp thế?" Thằng bạn cười tít: "Thì mày cứ thử tin tưởng và chờ đợi xem sao. Đừng quên tao "câu" được em My là nhờ nó đấy". Tin tưởng!!!

***

Suốt mấy ngày sau đó, nhờ cái băng đỏ thuê tạm của một thằng trong đội thanh niên xung kích, nó có cớ đi khắp trường ngó vào từng lớp một. Từ khối 10, 11, đến khối 12. Từ ca sáng đến ca chiều... để hỏi han về một cô nàng "đeo kính gọng xanh, đội mũ lưỡi trai trắng, có nụ cười mê li phê". Nhưng kết quả chỉ là câu trả lời bắt đầu bằng câu hỏi "Mày điên à?". Nó ngán ngẩm làm theo lời thằng bạn. Chờ đợi!!!

Ngày 19 rồi cũng đã đến. Mà nếu cái ngày ấy đến chậm dù chỉ một ngày nữa thôi thì nó xin cam đoan là nó không chết thì cũng hoá hâm. Từ chối đi với lớp đến nhà các thầy cô chúc mừng 20/11, ba giờ chiều, nó hồi hộp đến cái địa chỉ đã ám ảnh nó suốt năm ngày nay. Sau hai hồi chuông, vài giây chờ đợi. Xuất hiện ở đằng sau cánh cửa là con bạn thân của thằng bạn thân của nó, lại cũng là "người yêu tương lai" của nó - kính gọng xanh. Bước vào nhà và ngồi xuống ghế, uống nước, nó làm tất cả những việc ấy hình như không phải là bằng tay chân của chính mình thì phải. Nó chưa kịp lắp bắp câu nào thì chuông cửa đã lại ré lên. "Khách của mẹ đấy!"- Phương hét vọng lên gác hai sau khi mở cửa "lùa" vào nhà toàn bộ lũ bạn lớp nó. Trên gác, cô... Văn tất tả chạy xuống. Không để ý đến lũ bạn đang nhao nhao bên cạnh:

- Thế mà mày bảo không đi với lớp, hoá ra là đi mảnh hả?

- Chết nhớ, tao mách cô là mày đến đây mà lại bắt con gái cô phải tiếp.

- Cô ơi thằng này nó muốn làm con rể cô đấy nhưng cô đừng nhận nó cô nhé, nó học Văn dốt thế cơ mà.

Nó day sang thằng bạn đang "ngây thơ như bò đeo nơ":

- Thằng chết tiệt. Đây là lí do để mày không đi với tao đấy hả?

Thằng bạn cười hề hề:

- Thì đằng nào tao chả đến rồi đây. Sớm muộn có cách nhau là mấy.

Đến khi lũ bạn nó lục xục đứng lên xin phép ra về, nó vẫn còn ngồi ngây ra như phỗng. Thằng bạn hích nó:

- Mày định ở lại đây luôn đấy hả?

Chờ nó ở cổng là Phương. Thằng bạn nhanh nhảu ý tứ chạy theo lũ bạn. Phương cười: "Ngay khi nghe Bim kể về chuyện của ấy tớ đã thấy ngờ ngợ rồi...".

***

Nó lao như tên lửa lên phòng, sập cửa, nằm lơ mơ ngó trần nhà. Hình bóng mơ hồ bấy lâu đã có lời giải, vô cùng cụ tỉ: tên Phương, rất thích cái kính gọng xanh của mẹ nên thường mượn để diện, học cùng trường với nó, giờ nghỉ thích ra hố cát ngồi nghe Disman cho nó có không khí... biển, và là "con gái chấy rận" của cô Văn - chủ nhiệm lớp nó. Từ từ chìm vào giấc ngủ ngọt hơi ngô, nó chợt nhớ đến lời thề về "một ngày bình thường" của mình. Không chỉ là 5 phút thôi đâu, mà sẽ là 30 phút, để học thuộc một đoạn văn và để đến đón "người ta" đi học.

Giấc mơ về "một ngày bình yên" ở tuổi 17 thật đâu có đơn giản. Đôi khi chỉ là từ một ánh mắt, một nụ cười, một cái mũ, một cái kính và nhiều thứ gì không biết nữa...

Sáng sớm mồng 9/3

Nam phóng ra khỏi nhà lúc chưa đến 7h. Tất cả chỉ vì cái tội tự cho mình cái quyền được tắt chuông báo thức để "nướng" thêm 10 phút. Nhưng sự thực thì nó đã "nướng" gấp ba lần 10 phút và kết quả là thế này đây!

- Ê, sao phải nhanh thế! - Hải không biết từ đâu chui ra, phóng bên cạnh, tỉnh bơ.

- Mày thừa hơi chắc? Sắp đóng cổng trường rồi, không "vọt" cho nhanh lại còn! - Nam gắt.

Hải tỉnh queo:

- Tao đã phóng hộc bơ hệt mày, nhưng là 5 phút trước kia! Còn giờ này, có lắp động cơ phản lực mày cũng chẳng thể đến trường trong 2 phút nữa.

- Kể cũng đúng- Nam gật gù, giảm tốc - Tối qua đi 8/3 kĩ quá hay sao mà giờ này mày còn lang thang ở đây?

- Đâu có!- Hải cười đến buồn- Đêm qua tao không ngủ được, chợp mắt được một tí đã 7h kém rồi.

- Mày đúng là... Cái Nhím nó "bơ" thì thôi! Tội quái gì phải mất ngủ chứ.

Hải thoáng bối rối:

- Nó kể với mày rồi à?

Nhìn bản mặt rầu như quả bầu của thằng bạn thân, Nam thấy mủi lòng quá xá:

- ừ! Mà đằng nào cũng muộn rồi! Bùng nhé! Tao bao mày chầu MU.

- Xời ơi, thank-you-vinamilk! Nhưng sợ sớm quá, chẳng có hàng nào mở?

- Yên tâm đi! Hàng "ruột" của tao 24/24h mà!

Quán Net. 7h sáng.

- Chị, em 2 máy! - Nam la toáng ngay khi ẩn cửa bước vào. Chị chủ quán vồn vã:

- Sao đến giờ này? May quá, trông hàng hộ chị tí nhé, chị ra chợ một nhoáng là về ngay. Sổ ghi cho khách chị để trên bàn kia kìa!

Hai đứa ngồi chưa ấm chỗ thì có khách. Một con nhóc tầm tuổi bọn nó. "Cặp chéo hồng", cứ tạm gọi vị khách như vậy, chọn một máy gần cửa, chỗ ngồi cách khá xa nơi "tọa lạc" của hai anh chàng chủ quán (tạm thời).

"Tao buồn ngủ wá!"- dòng title to tướng đập vào mắt Nam ngay khi nó click vào cái icon mặt cười nhăn nhở đang nháy sáng trên Yahoo!M. Nam đã định send cho thằng bạn một câu thật "đau đớn", nhưng nghĩ thằng bạn thân đang cần được đối xử ân cần sau thảm họa, nó lại xoá đi, thay vào đấy một message tử tế hơn "Có café đấy, uống không?"

"Có!", Hải hét với sang chỗ Nam trong khi tay vẫn đang "tác chiến" trên bàn phím. Gác bài viết dở đang định post, Nam mò xuống bếp tìm café để pha. Đang lúi húi "điều chế" thì thấy quả đầu bù xù của Hải ngó vào, làm nó nổi quạu:

- ở trên đấy trông hàng đi! Xuống đây làm gì!

- Nhưng mà, con nhóc đó... - Hải gãi đầu - Nó khóc mày ạ! Tao ở trên đó không tiện...

- ừ, mày chui rúc dưới này để nó chôm hết đồ trên đấy thì cười. Nhưng mà sao nó khóc?

- Sao lại hỏi tao? Bị bố mẹ mắng, bị điểm kém, đầy lý do... - Chợt Hải ngẩn tò te đầy đồng cảm - mà có thể tình cảnh của nó cũng... giống tao. à này - Hải nhìn Nam nghiêm chỉnh - tao muốn nhờ mày...

***

- Bạn có muốn một tách café không? Tớ trót pha hơi nhiều... - Nam mang một tách café đi tới chỗ "cặp chéo hồng", "à, bạn nên chuyển sang máy khác đi, máy này hay down lắm, để tí nữa mình phải kiểm tra lại xem nó thế nào". "Cặp chéo hồng" bối rối nhận tách café từ tay Nam, mắt con nhóc vẫn đỏ hoe. Trong lúc Hải giúp "cặp chéo hồng" chuyển sang máy mới thì Nam nhanh tay add nick thằng bạn vào hòm thư cô nhóc trước khi sign out ra khỏi đó.

"Mình chat với bạn nhé". - Hải nhảy vào ngay khi thấy nick "cặp chéo hồng" sáng lên. "Nhưng mình không biết bạn" - "cặp chéo hồng" trả lời tức thì. Nam ngồi cạnh Hải, ực café pha tới một huyện sữa, thực sự tò mò, không hiểu thằng bạn đang định làm gì.

"Mình cũng thế, nhưng giờ này sớm quá chẳng thấy ai online cả. Bạn nói chuyện tạm với mình không được sao. Bạn vẫn còn đi học chứ?" - Tất nhiên là một câu hỏi khơi chuyện thôi, chứ nhìn đồng phục, Hải biết thừa "cặp chéo hồng" học cùng trường với nó.

"Mình học lớp 11. Thế còn bạn?"

"Thế thì bọn mình bằng tuổi nhau rồi. Giờ này bạn không đến trường sao?"

"Hôm nay mình bùng. Chán quá!!". Đọc tới đấy, Hải bị Nam đập "bụp" một phát vào lưng, nó thì thào đủ hai đứa nghe "Trời! Bọn mày tư tưởng lớn gặp nhau rồi".

"Sao vậy?"- Hải gõ và liếc nhìn về phía "cặp chéo hồng"

"8/3 vừa rồi mình vừa để mất một người bạn. Giá mà mình đừng nói thật lòng mình với người đó thì đâu đến nỗi vậy..." - Ngồi ở tít bên này nhưng cả hai thằng đều biết "cặp chéo hồng" lại sụt sịt. "Đừng khóc như vậy chứ" - Hải suýt bấm send, may mà kịp nhớ nó đang đóng vai một đứa bạn mới quen trên mạng, đâu thể biết con nhóc đang khóc, thế là lại phải xoá đi. Mà thực sự thì nó cũng chả biết mình nên khuyên "cặp chéo hồng" như thế nào khi tình cảnh của nó cũng bi đát tương tự!

- Vậy thì bạn giống mình... - Hải ngừng lại suy nghĩ để chọn một "thời điểm thích hợp" cho tình cảnh của nó. Nam lẩm bẩm vào tai nó "giống tớ cách đây hai hôm rùi". Thế nhưng Hải ngập ngừng rồi quyết định "đẩy lùi" lại một năm, nó muốn "cặp chéo hồng" tin vào sự từng trải của nó.

"Vậy thì bạn giống mình cách đây một năm rồi". Send. "Mình cũng như bạn, trốn học bùng tiết tùm lum". Send. "Nhưng cuối cùng thì thấy mình thật ngốc!" Send. "Tội quái gì phải khổ thế chứ! Mình còn cả đống thứ cần quan tâm và còn cả bao người quan tâm đến mình". Send. "Dù cũng thật khó khăn mỗi khi phải gặp người đó". Send.

"Vậy, bạn và người đó bây giờ ra sao rồi?" - "Cặp chéo hồng" đã ngừng làm khổ mấy cái khăn giấy cũng màu hồng, hình như đã hứng thú với câu chuyện của một kẻ xa lạ chỉ cách mình với có vài mét.

- "Vẫn là bạn bè thôi, mà thân thiết chẳng kém ngày xưa!" Send. "Vì sau hôm đó, mình đã lấy hết can đảm đến nói chuyện với người ta". Send. "Mong giữ lại được tình bạn như lúc đầu, người ta đồng ý". Send. "Lúc đầu cũng khó lắm". Send. "Nhưng bây giờ thì ổn rồi!". Hải cũng không hiểu sao mình lại viết vậy, từ hôm qua đến giờ nó chưa gặp Nhím, mà có đứng trước mặt người ta, nó cũng chẳng biết mình có đủ can đảm nói chuyện với người ta không... Nhưng khi nó kín đáo liếc mắt sang, thấy "cặp chéo hồng" đang mỉm cười.

- Mình rút thôi! - Hải huých Nam ngay khi thấy chị chủ quán ngoài cửa.

- Ơ, không tiếp tục à? Thế giờ đi đâu?

- Đi đâu nữa, đến trường. Bùng một tiết thôi chứ, mày định bùng cả buổi chắc!

Nam trợn tròn mắt, không tin nổi câu này do thằng bạn phát ngôn. Rủ bùng học là nó, giờ kêu về học cũng là nó. Nam còn trợn tròn hơn khi đi về phía máy chủ để thanh toán, Hải thanh toán hộ luôn cả máy của "cặp chéo hồng", nhưng trước đó đã kịp quay ra tốc ký nốt cái message cuối cùng.

***

- à lúc nãy quên hỏi tên nhóc? - Nam sực nhớ ra khi hai thằng trên cầu thang lên lớp.

- Không sao, tao add nick violet-roses-... của nhóc vào hòm của tao rồi!

- Mà lúc nãy... - Nam quàng cổ thằng bạn - message cuối cùng mày viết gì cho nhóc thế?

- Cũng chả có gì! Chỉ khuyên nhóc đừng bùng học nữa, đến trường còn kịp...

- Rồi mày gương mẫu thực hiện trước chứ gì! Chỉ có thế thôi á! Cóc tin!

Khi hai thằng nhóc vừa chạm vào cửa lớp thì có tiếng gọi, tiếng "cặp chéo hồng". Cô nhóc đang chạy lon ton qua chỗ tụi nó, cái cặp đập lộp bộp trên lưng!

- Hai ấy gì ơi, cảm ơn, café ngon lắm!

- Không có gì! - Nam nhanh nhảu - Nhưng miễn phí lần này thôi nhé!

"Cặp chéo hồng" ngoái lại, cười toe, rồi rẽ ngoặt ở đoạn cuối hành lang, chắc cô nhóc học khối C. Lại thêm một nhân vật bùng tiết nữa quyết định trở về. Ngoài trời, gió vẫn mạnh nhưng trời đã bắt đầu có nắng...

***

Thực sự thì Nam cũng chẳng cần phải tò mò đến vậy, bởi message cuối cùng đó chính là offline Nhím gửi cho Hải tối qua và nó đã forward không chỉ cho mỗi "cặp chéo hồng" mà còn cho tất cả bạn bè của nó (tất nhiên trong đó có cả Nam nữa):

"Khi bạn trao yêu thương cho một ai đó, có thể cái bạn nhận lại được từ họ chỉ là một con số 0. Nhưng chắc chắn bạn sẽ nhận lại nó đầy đủ và còn có thể là hơn thế nữa, từ một người khác, vào một thời điểm khác. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Vậy thì cứ hãy tin rằng: Đến một lúc nào đó..."

Hết năm tiết. Khoác chiếc ba lô to sụ lên vai, tôi lao ra khỏi lớp như một chiếc xe động cơ bốn thì 125 phân khối, muốn đá bay tất cả những gì xuất hiện trên đường đi. Lại thêm một sai lầm vớ vẩn làm đi tong 2 điểm trong một bài kiểm tra quan trọng! Hà, con bạn thân mang phong cách hippy nửa mùa, lếch thếch đuổi theo tôi. Quỷ tha ma bắt...

Còn 500m thì đến bến xe bus gần nhất. Một cái gì đó màu xanh da trời đập vào mắt tôi. Như bị thôi miên, gương mặt tôi lập tức dãn ra hết cỡ. Đó là màu áo của Blue, cái tên dành cho một XX được đặt bởi chính tôi. Quên bẵng cơn cáu giận, tôi chen lấn trong đám đông, muốn bước thật nhanh đến chỗ Blue. Nhưng, quỷ tha ma bắt một lần nữa, tôi đến vừa kịp khi bus đến. Lại không kịp. Tôi dựa lưng vào cột bến xe, thở hắt ra. Vừa lúc đó thì Hà ào tới. Ngồi trên chiếc cào cào "chiến", nó búng tay cái choách, hỏi thăm với một giọng mà theo tôi thì mang tính châm chọc nhiều hơn là quan tâm:

- Lại đuổi theo một bóng hồng nào hả? Đời là thế đấy bạn iu...

Trước một tình huống như thế, tôi chỉ có thể ngoác miệng cười ha ha, dù tận đáy lòng tôi chỉ muốn đưa cả cái ba lô ra để bịt miệng nó. Tuy vậy, nhìn vào mặt tốt của vấn đề, tôi vẫn thấy mình may mắn vì chưa để Hà biết điều gì. Tôi biết rõ nó như lòng bàn tay, do vậy tôi biết cả dàn ý về nội dung những gì nó sẽ bình luận. Nó sẽ dùng một số tính từ, đại để như "chuối một buồng", "sến", hay "ngốc xít" gì đấy. Vân vân và vân vân...

Nhưng may mắn ấy không kéo dài quá lâu. Như mọi lần, Hà chỉ cần một tuần để biết mọi bí mật tôi đã cố công che giấu trong suốt một tháng.

- Vậy là mày đã đuổi theo cái áo blouse màu da trời ấy trong suốt một tháng? Cái ngữ điệu nó thể hiện câu hỏi khiến tôi có cảm giác dường như mình đang làm chuyện gì đó ngu ngốc nhất trên đời.

- ừ, tôi xụi lơ. - Dù gì thì tôi cũng chẳng biết cách nào mà phản pháo.

- Mày ngốc thế! (câu cửa miệng). Mày là con trai mà? Hay là mày để tao làm quen với nó nhé? Tao là con gái, hehe (vẫn cái điệu bộ trào phúng cố hữu...)

- Thôi, tao xin! Tôi gào lên trước khi nhận ra sự thái quá của phản ứng. Mày sẽ làm Blue sợ chết khiếp với cái vẻ hippi lai hiphop này. Nếu mày thông minh đến vậy sao không kiếm một gã bạn trai đi và để tao yên???

Trong một phút yên lặng tôi có thể thấy sự kinh ngạc tột độ qua đôi mắt mở to chưa từng thấy của cô bạn. Có lẽ có điều gì đấy không ổn trong phát ngôn vừa rồi chăng? Nhưng không có nhiều thời gian đến thế cho tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngay sau đấy Hà quay ngoắt đi, lại búng tay cái choách "OK, sẽ như mày muốn. Mày đã cảm thấy bị làm phiền đến thế kia ư?"

Kể từ hôm đó Hippi-nửa-mùa gần như biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Hết giờ, nó lao ra khỏi lớp, lao đến nhà xe, và trên con ngựa sắt thân thương, nó lại lao về nhà mà không thèm nói với tôi câu nào. Tuy vậy tôi dường như không quan tâm lắm. Tôi còn đang bận tận hưởng cái cảm giác không có một người kè kè bên cạnh và biết mọi bí mật của tôi. Quan trọng hơn, tôi còn bận rộn với việc chạy ra khỏi cổng trường thật nhanh cuối mỗi giờ học. Lý do mang tên Blue.

Không học cùng trường, Blue đến từ một bến bus nào đấy và lên một chuyến khác tôi. Có nghĩa là tôi chỉ có cơ hội đứng cạnh Blue tại bến này và chỉ bến này. Cùng với thời gian, tôi ngày càng bị chính sự tò mò của mình hút về phía cô bạn. Từ khoảng cách 5m trong vòng 5 phút mỗi ngày, tôi thích thú phát hiện ra Blue có thói quen cầm bánh mì bằng tay trái nhưng luôn cầm các loại bánh khác bằng tay phải J. Tôi cũng đã khám phá những nét bút xoá kì dị trên chiếc balô màu đen thẫm của cô bé là một dòng chữ tiếng ả Rập mà sau khi chôn mình trong thư viện tôi cũng đọc được nó có nghĩa là "Hello". Ngay khi dòng chữ ấy lướt qua đầu tôi, lần đầu tiên một ý nghĩ mang dáng dấp hành động mới được đưa ra xem xét. Có gì đâu, đơn giản chỉ là tiến lại gần và nói "Xin chào!"

Blue chào lại tôi như thể đó là một điều đơn giản và tự nhiên nhất trên đời, đơn giản và tự nhiên đến mức tôi thực sự thấy mình ngu ngốc khi để lãng phí biết bao nhiêu thời gian J. Kể từ đó, tôi luôn có năm phút đáng chờ đợi mỗi ngày. Blue là cả một kho những câu chuyện thú vị, từ các nền văn minh đã mất cho đến những chương trình hài cuối tuần, từ Beethoven cho đến BoA... Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Tổng hợp của năm phút mỗi ngày, nửa tiếng mỗi tuần đã khiến tôi càng ngày càng muốn nói với Blue một vài điều. Không phải chỉ một lần tôi đã giấu trong áo khoác một bông hồng, một bông duy nhất và cũng chẳng chỉ một lần tôi vẫn thấy gai cứa vào người tê tê khi Blue đã bước lên chiếc xe và vẫy chào tôi. Mọi chuyện vẫn luôn được trì hoãn như thế và vẫn tốt đẹp như thế. Cho đến khi Blue đột ngột biến mất.

Không một dấu vết, tôi đứng đợi ở bến xe bus như một tên khùng. Hà nhìn tôi ái ngại. Tôi cảm thấy cái nhìn ấy ở bất cứ đâu có tôi và nó. Nhưng tôi mặc kệ. Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra với tôi. Chỉ tôi biết. Rất rõ. Đó là sự tồn tại của một cái gì đó giống như một khoảng trống, khoảng trống của năm phút mỗi ngày, ba mươi phút mỗi tuần, một trăm hai mươi phút mỗi tháng... ở đó, mọi thứ được cất giữ trong yên lặng. Và cũng ở đó, tôi chờ chúng mờ dần...

Sự chờ đợi đó không đem lại cho tôi điều gì. Cố ngăn mình khỏi sự trì trệ và lười chuyển động, tôi lấp khoảng trống của mình bằng thêm một lớp luyện thi và một chân chạy bàn part- time tại một quán bán đồ ăn nhẹ. Thời gian biểu kín mít khiến tôi được xoa dịu. Vào một ngày tháng Tư đẹp trời, tôi bất ngờ nhận ra mình đã quên thấy buồn. Chỉ là một chiếc áo màu xanh và chiếc xe bus không cùng đường mà thôi...

- Bàn số 2, một bánh ngọt, một Fanta. Mệnh lệnh ngắn gọn từ anh quản lý khiến tôi lấy lại được tốc độ cần thiết cho công việc. Lao như bay đến bàn số 2, tôi kinh ngạc nhận ra cô bạn hippi nửa mùa. Vẫn với cái búng tay quen thuộc, Hà thốt ra một câu hơi quá mức cầu kì:

- Mày có thấy bị làm phiền không nếu được mời một chiếc bánh ngọt tại đây?

Tôi trợn mắt nhìn cô bạn. Nó lấy ra một đôi mắt hiền lành, thiện chí nhất nhìn tôi. Chẳng có lý do nào để từ chối, tôi xô ghế ngồi thụp xuống, chén ngon lành, không quên gọi thêm chiếc thứ 2 cho Hà. "Mày được tha bổng", tôi tự cho mình cái quyền được nói với nó như thế.

Cô bạn cười sằng sặc theo một kiểu cố hữu của bề trên không thèm chấp (sự thật là sẽ đúng hơn nếu nó nói câu đó với tôi). Nhìn tôi mải mê với chiếc bánh như một chú cún bị bỏ đói lâu ngày, Hà bình luận:

- Trông mày khá lên đấy. Đồ ngọt luôn tốt cho những tế bào thần kinh.

- May mà tao không phải lo giảm cân giống như một số người! Lâu lắm tôi mới thấy có hứng nói đùa.

- Thôi đê. Cân nặng chưa bao giờ làm tao quan tâm. Quà cho mày này. Chúc sinh nhật vui vẻ.

Cái cách Hippi-nửa-mùa chuyển hướng câu chuyện, đưa ra thông báo và đẩy món quà về phía tôi làm tôi suýt chết nghẹn. Vì bất ngờ, vì vui. Tôi đã quên bẵng sinh nhật mình, cũng như ngoài Blue ra tôi đã quên nhiều thứ khác. Bây giờ thì đến lúc tôi nhớ lại rồi. Không nói không rằng, tôi đẩy đĩa bánh sang một bên, rón rén bóc quà. Wwaaa, một lọ đầy những ngôi sao lấp lánh. "1204 ngôi. Tao gấp. Cho những điều ước của mày", cô bạn chú thích, nhoẻn cười. 1204 ngôi sao cho ngày 12 tháng Tư sinh nhật. Tôi mỉm cười theo cô bạn. Có lẽ tôi chỉ cần một điều ước thôi...

Phải ở lại làm bù giờ cho lễ sinh nhật bất ngờ, tôi rời cửa hàng ra về trên chuyến xe buýt cuối cùng khi trời đã tối mịt. Hippi đã về từ lâu. Những ngôi sao nằm yên trong balô cùng với điều ước bí mật của tôi. Và, thật không thể tin được nó đã xảy ra. Tôi thấy Blue. Vẫn áo xanh, vẫn chiếc balô với những kí tự kì dị, Blue đạp xe trên phố. Hầu như quên bẵng mình đang ở đâu, tôi chen qua hàng chục con người để ra cửa xe. Hiển nhiên là không để làm gì. Tôi đang bị nhốt ở đây, trong chiếc xe kín mít chừng nào còn chưa đến bến. Vậy là thêm một lần nữa Blue lại xuất hiện, lại biến mất. Ngay trước mắt tôi...

Bus thả tôi xuống bến gần nhà khi đã bình tĩnh hơn. Nhảy khỏi chiếc xe, tôi hít đầy lồng ngực không khí trong lành của buổi tối và thong thả bước về nhà, sực nhớ ra còn nợ Hippi- nửa- mùa một lời cảm ơn vì công trình hơn một ngàn ngôi sao và điều ước suýt thành hiện thực. Còn Blue, có lẽ chỉ xuất hiện và biến mất để tôi biết rằng mình đã thôi hoàn toàn là trẻ con, mãi mãi...

Hồi nhỏ, tôi thích vô cùng tuổi thơ của Tế Hanh:

Quê hương tôi có con sông xanh biếc

Nước gương trong soi tóc những hàng tre

Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè

Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng

Quê tôi cũng có một dòng sông xanh biếc, tôi cũng mê được lặn ngụp, được "giơ tay ôm nước vào lòng" cho thỏa thích những thú vui con nít của mình.

Thế nhưng, bây giờ tôi vẫn chưa biết bơi, vì rốt cuộc đó chỉ là những mong ước mà thôi, nghe tôi bảo mơ được đi tắm sông, là ba tôi đã "sắm" ngay một chiếc roi "nho nhỏ nhưng có võ" trên đầu tủ, đố tôi có gan bằng trời cũng không dám hó hé. Tắm sông chỉ là một thú vui tiêu khiển của bọn xóm tôi thôi. Đá banh năm mười, trộm ổi, chọc phá, rượt đuổi gà nhà bà Bảy... Ba tôi dọa:" Mày không lo học hành, cứ đi chơi long nhong vậy rồi đầu óc cũng tối mịt, liệu hồn" Tôi chưa thấy đầu óc đen như mực thì đã thấy làn da tôi đen như cục gạch bị quên, nung cháy đen ở lò gạch của ba tôi. Má tôi xót xa, rồi cũng phải lên tiếng:

- Con gái nhà người ta trắng trẻo, múa hay hát giỏi chứ có phải long nhong như con nhà mình đâu hả trời?

Ba tôi gật đầu:

- Gửi nó đi đâu học cho rồi, chứ cứ để nó ở nhà thế này, nó cứ theo tui kia chắc chết.

Tôi nghe mà rợn cả da gà, lại phải học. " Học là bể khổ" thằng Tí cận nó bảo vậy, tôi thấy chí lí cực kỳ. Rồi chuyện gì đến sẽ phải đến, một ngày nọ:

- Chiều mai đi với má xuống huyện nha, đi học đàn.

Ôi trời, ba tôi đang nằm ở ván gỗ, ngồi bật dậy.

- Được đó, đi học đi con, về đánh cho ba hát bài Huế Thương, hay đó. Tôi chẳng dám hé nửa lời ( tôi bảo các bạn rồi, tôi sợ cái roi nho nhỏ mà có võ của ba tôi lắm cơ)

Rồi tôi vào lớp đàn, gặp một ông thầy râu tóc nhiều và đen đến nỗi một phần vì ghét học đàn nên tôi cứ trông thầy giống ông kẹ. Bạn có thể tưởng tượng một đứa bay nhảy như tôi lại phải ngồi còng lưng, mày mò trên cái đàn organ bé xíu. Tôi ức lắm nhưng chưa bao giờ dám "phản kháng"( từ dùng bắt chước thằng Tí cận). Má tôi hân hoan đưa con em mình đến lớp nhạc, má đâu biết là đang nó cho ông kẹ trong trí tưởng tượng của nó đâu. Trong khi tâm hồn các bạn tôi lả lướt trên những phím đàn thì hồn phách tôi cứ lảng vảng ở đâu nơi bờ sông nắng cháy hay trong ruộng bắp của bà Tám xóm trên. Tôi đã thật sự rời xa cái nắng oi ả những buổi trưa hè hái trộm ổi, tôi nhớ cái mùi nắng khét lẹt của thằng Bi đen, tôi mơ đến cái nắng nhảy nhót, nhấy nháy, lấp loáng trên mặt sông. Mỗi lần thấy má tôi chở tôi về nhà là bọn nó lại mon men đến nhà tôi, với những câu thăm hỏi rất thắm thiết.

Thằng Tí cận nghẹn ngào:

- Không có mày, hổng có đứa nào thèm nghe tao kể chuyện Lưu Bị đánh giặc Ngô ( thắng này nổi tiếng thông minh mà có lúc ngu ra phết)

Thắng Bi:

- Hổng có mày, tụi nó cứ thích chọc quê tao là đứa đen nhất bọn

Sao tôi cảm động quá, nhưng tôi bùi ngùi chỉ vào góc phòng:

- Thấy gì không? Ba má đâu có hiểu lòng tao như tụi mày, đó là cây đàn ba má tao mua cho để tập ở nhà. Ba tao nói khi nào đánh được bài Huế thương mới cho tao đi chơi với tụi mày. Bỗng tụi nó hét ầm lên:

- Dzị mày ráng tập đi, ráng "quýnh" được bản đó đi. Rồi lại ra sông tắm với tụi tao.

Tôi tiu nghỉu:

- Thôi đi mày, bài đó khó như lên trời, đến khi có chồng chắc tao cũng chưa đánh được bài đó. Tụi nó ra sức năn nỉ, thằng Tí cận ra vẻ thông thái:

- Mày phải biết yêu nghệ thuật, mày thấy như mấy nữ hiệp trong phim không, đẹp hết chỗ chê, lại còn biết chơi đàn làm mê mệt thiệt nhiều trang hảo hán nữa

- Má tao nói muổn làm gì, mày cũng phải cố gắng tập. Như lúc mày muốn học bơi, phải nhờ tụi tao dạy chứ mày cho cả chục con chuồn chuồn cắn đỏ cả rốn có được gì đâu. Thằng Bi triết lí. Tụi nó còn nói nhiều nữa cơ, tôi dần dần cũng xuôi theo.

Đến lớp, tôi nghĩ đến tụi nó, rồi chợt rùng mình nghĩ đến chiếc roi " xinh xinh " của ba là tôi dằn lòng ngồi lại, đặt tay lên đàn. May thay đến lúc đó tôi đã thuộc nốt và xong những câu chạy ngón. Thầy cho tôi tập những bài dễ, những bài hát thiếu nhi. Thay vì lúc trước chỉ toàn là tình tính tinh những giai điệu lạ hoắc, tôi thêm chút hứng thú với bài "Bắc kim thang" "Con bướm vàng". Tôi vừa tập, miệng lẩm bẩm hát theo. Có khi tôi bực mình lắm vì miệng và tay tôi cứ đấu đá lẫn nhau. Miệng thì muốn hát nhanh hon, khổ thân cho những ngón tay, mới tập có rã cả mồ hôi cũng làm sao mà đánh nhanh cho kịp. Chưa kể những lúc đánh sai nốt, thấy nó quái quái, tôi tức lắm nóng bừng cả mặt. Nhưng thế nào sau đó thầy tôi cũng đến chữa từng nốt, đập nhịp hướng dẫn tôi tận tình. Hồi đó tôi khoái nhảy cóc, mổ cò, tức là một ngón mà đánh nhiều nốt liên tiếp cho nó nhanh. Thầy tôi thấy vậy ngán ngẩm lắm nhưng thấy tôi dần thích học nên dạy đánh số ngón vào từng nốt làm sao cho thuan tiện cho cả năm ngón tay. Tập được bài nào là thế nào tôi cũng kéo thầy về đàn tôi bằng được để nghe tôi đàn và hát. Một ngày, thầy tôi xoa đầu tôi trước mặt má:

- Cháu dạo này có tiến bộ lắm, vùa đàn vừa hát. Giỏi.

Tôi sung sướng vô cùng, tôi nhìn má, chợt bắt gặp nụ cười của má. Một cảm giác vui sướng nhẹ nhàng len lỏi vào tim, tim tôi nhìn thấy một màu nắng xuân tươi rói , sáng bừng trên khuôn mặt má. Tôi biết tôi yêu màu nắng ấy nhất trên đời.

Cứ tập được bài nào chiều hôm đó về nhà thế nào tôi cũng kéo bọn thằng Tí đến. tụi nó bao giờ cũng phải xuýt xoa khen hay và hứng thú hát theo làm tôi mát lòng mát dạ. Thằng Bi không thuộc lời, tôi bắt nó phải máu phụ họa. " Cột nhà cháy" mà làm con vịt đen múa bài đàn vịt con thì có đến tiên nữ cũng gật đầu khen hay. Tôi đề nghị tụi nó: " tụi mày ráng tập mai mốt tao cho lên sân khấu". Tụi nó mừng như vừa chui kịp qua hàng rào trước khi con chó nhà bà tám đuổi kịp.

Một sáng chủ nhật, tất cả nhóc con xóm tôi tập trung vào một phòng học của trường ( trong nhóm có một đứa con bác bảo vệ mà). Tôi lén ba má, khệ nệ ôm đàn đi. Tôi vừa đàn vừa hát chung với thằng Tí, thằng Bi thì múa minh họa. Lúc ấy thật ra tôi chỉ mới biết những nốt đơn vậy mà cũng đủ là tụi ở dưới tụi nó vỗ tay quá trời, hát theo khí thế. Bất ngờ với tôi nhất đến khi hết 5 bài, ba tôi đột ngột xuất hiện trên tay một chùm hoa giấy tặng " nhạc công". Tôi chẳng nói gì được, miệng tôi bỗng nhiên cứng đơ, lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả. Ba ôm tôi vào lòng nói gì đó tôi không rõ. Tôi nhìn ra ngoài sân trường nắng chừng như cũng đang nhảy nhót theo nhịp lòng, theo giai điệu tụi nó đang hát. Tôi nhìn nắng đến hoa mắt và tự hứa với mình: " trước khi ba hổng cho con ở nhà mình nữa ( ba tôi bảo vậy khi tôi lấy chồng), con sẽ đàn cho ba nghe bài Huế thương, quê cha đất tổ của con

[email protected]

_Hey! Tui có 2 vé xem film, đi cùng tui vào tối cuối tuần nhá!

Thằng bạn thân nháy mắt nhìn Tâm, kèm theo đó là nụ cười "zô ziên" để lộ ra cái răng khểnh cũng... "zô ziên" nốt^^ Tâm không nói gì, cứ lẳng lặng bước đi.. Có vẻ như cô bé đang nghĩ ngợi gì đó.

_Này, không nghe thấy tui nói gì hả??? Hay là... không thích đi???

_Uhm, mời ai đó đi đi, tui không đi với Đạt được đâu.

_Sao lạ zậy? Tui thấy cuối tuần nào Tâm cũng rảnh mà^^ Như tuần trước đó, ngồi ở nhà nhâm nhi ly trà sữa rùi thưởng thức album nhạc mới tậu một mình, chán lại phone cho tui sang. Hehe, tuần này đổi không khí đi, film hài đấy!

_Oài, Tuần trước hay tuần trước trước nữa chỉ là quá khứ thui. Tuần này tui có hẹn-một cái hẹn đặc biệt quan trọng. Tâm hào hứng khoe với tên cạ cứng, môi cô bé nở nụ cười rất tươi.

_Chán! Đạt thở dài cái thượt. Thế mà tui cứ tưởng ....

_Hì hì, thui, làm nhiệm vụ quen thuộc của Đạt đi-chở tui về nhà ^^ Tâm lí lắc cười không quên khuyến mãi cho Đạt một cái tét vào lưng kêu "đét"

_o0o_

Con đường quen thuộc ngập tràn sắc nắng óng ả, hai hàng cây bên đường khoe chiếc áo hoa bằng lăng tím biếc. Phá tan sự im lặng là tiếng hát nhí nhảnh của một cô bé có bím tóc hai bên ngồi sau xe một cậu bé có chiếc răng khểnh "zô ziên".

_Uhm, tui hỏi hơi tò mò chút nha, cuối tuần...Tâm hẹn...với ai hả??? Đạt ấp úng hỏi Tâm

_Hi, ừ. Đạt muốn biết không? Tui kể cho. Tâm nhoẻn cười, nhìn với lên phía Đạt.

_Có. Đạt nhanh nhảu. Tui muốn biết lắm lắm! Hi, dù sao cũng hơi lạ, ai có thể làm cho Tâm từ chối thằng thừng lời mời đi xem film với tui nhỉ? Dù sao tui cũng là... hì, bạn thân chí cốt của Tâm mà^^

_Uhm, người ấy là một người bạn tui quen online. Một cậu bạn bằng tuổi tui và Đạt. Cậu ấy hẹn tối cuối tuần tại một quán trà sữa. À, cái quán quen thuộc mà tui và Đạt hay đến đó. Nhắc mới nhớ, công nhận trà sữa ở đó ngon thật^^

Đạt hơi ngạc nhiên. Vì gì nhỉ? Ừ thì...chỉ biết rằng đó là thoáng bối rối của Đạt khi nghe Tâm nói về người bạn online kia. Không phải vì Đạt bị Tâm từ chối đi xem film cùng mà...đúng rồi Đạt lo lắng về người bạn kia của Tâm. Quen qua mạng ảo. Chuyện này...Đạt thấy bất ổn. Dù sao thì báo chí, TV cũng nói đầy về những vụ như thế này đấy thôi. Tâm liều thế nhỉ! Đạt vướng mắc trong mình ngổn ngang những suy nghĩ. Đạt muốn hỏi Tâm thật nhiều, thật nhiều về người bạn ấy, rồi cả về địa điểm mà hai người sẽ gặp...Nhưng, về đến nhà Tâm mất rồi.. Sao hôm nay con đường ngắn thế nhỉ? Hay những suy nghĩ miên man của Đạt làm đường như ngắn lại?

_Về đến nhà rồi.. Tui vào nhà nha. Đạt đi về cẩn thận đó. Tập trung đi một mạch về nhà đi, đừng có suy nghĩ cái gì! Lúc chở tui, tui thấy Đạt nghĩ ngợi cái gì đó.

Đạt ậm ừ cho qua chuyện. Tâm đâu có biết được cậu bạn thân đang lo lắng cho Tâm. Nói đúng hơn là lo lắng cho buổi hẹn cuối tuần của Tâm với một người...lạ hoắc. Lúc nào cũng vậy, Tâm đâu có biết Đạt lo lắng cho Tâm nhiều như thế nào.

_o0o_

"Phập! Lại trượt rồi. Nản thế!" Đạt nhặt cái phi tiêu lên, ngắm nhìn nó rồi lấy tay đập khẽ vào đầu mình. "Hôm nay mình chơi trò này tồi quá! Chắc lâu lắm không luyện đây mà" .Đạt đang chơi trò phi tiêu quen thuộc trong phòng của mình. "Làm thế nào mà ngay cả khi chơi trò chơi quen thuộc này những suy nghĩ về Tâm lại len lỏi vào đầu nhỉ? Lại nghĩ đến Tâm à? Đạt ơi là Đạt. Ngố quá đi!"

Đạt hết vò đầu bứt tai mình rồi đến vò dầu bứt tai con gấu bông to ụ-con gấu mà Tâm tặng Đạt trong dịp sinh nhật: "Đúng là con gái, tặng người ta cái gì không tặng lại đi tặng con gấu bông này. Để bây giờ chú gấu tội nghiệp lại là nơi trút bực tức của mình. Rõ khổ!" "Thôi, ngồi đây than thở + lo lắng= vô nghĩa. Chi bằng mình lên onl gặp Tâm, thể nào Tâm chả đang onl. Dò hỏi thêm thông tin về cuộc hẹn "đặc biệt quan trọng" kia+ khai thác tư liệu về những gã "lừa tình" trên mạng (biết đâu người bạn của Tâm cũng là một gã "lừa tình" thì sao? Có thể lắm nha!) =>có nghĩa ^^" Nghĩ sao làm vậy, Đạt mở máy và bật nick.

_o0o_

Apple: Hey! Tâm cũng onl hả??? Hì, chờ "người ta" à?

Banana: Bậy. Tui lên học chứ bộ. Mà Đạt cũng onl đấy thui :P

Apple: Thế "người ta" có onl không? Cho tui nick nói chuyện zới :D

Banana: Không. Mà Đạt hỏi làm gì?

Apple: àh. Không có gì đâu.. Hỏi chơi thôi^^

Banana: Đạt rủ được người đi xem film cùng chưa? Hay là rủ Linh đi, nó cũng có những cuối tuần buồn đấy^^

(hay nhỉ, đã không đi với mình lại còn đánh trống lảng. Chắc không muốn nói về "người ta" đấy. Biết ngay mà_Đạt nghĩ thầm)

Apple: thôi khỏi, đi một mình cũng được :D có gì cho nhóc em đi cùng. Hì, thế cũng vui mà^^

Banana: ờ, tùy Đạt. Tui gợi ý thế thôi :P

Apple: Thôi, Đạt có việc ra ngoài.

Apple: Bye Tâm nha J

Apple: Chúc Tâm cuối tuần vui^^

Banana: Uh. Bye J

(Apple is now offline)

_o0o_

"Ái chà, chả khai thác được gì từ Tâm. Đành vậy, cuối tuần mình sẽ đến điểm hẹn. Không film gì hết! Tâm trí đâu mà đi chứ!" Ý nghĩ ấy lướt qua đầu Đạt khi cậu đang mải mê vờn quả bóng cam trong sân bóng.

Cuối cùng , ngày có sự kiện quan trọng của Tâm cũng đã đến..

Tâm đã ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, nơi mà Tâm và Đạt hay ngồi khi đến đây. Tất nhiên rồi, vì đó là chỗ đẹp nhất mà: vừa hướng tầm mắt ra xa nhìn sang bên công viện được, lại thoáng nữa^^

Đạt thì lom khom ở góc bàn đối diện. Khác xa chỗ đẹp lí tưởng kia, chỗ này hơi tối. Nhưng không quan trọng, tất cả vì nhiệm vụ bảo vệ Tâm mà ^^

Khá lâu rồi mà không thấy người bạn của Tâm đâu. Liếc mắt nhìn Tâm, Đạt thấy khuôn mặt buồn rượi. Thỉnh thoảng cô nàng lại đưa tay lên nhìn đồng hồ có vẻ sốt ruột lắm. Đạt nghĩ thầm: "Tâm ơi, đừng có buồn như vậy chứ, nhìn mặt Tâm buồn trông xí lắm đấy!"

Hoàng hôn buồng xuống, góc quán có những tia nắng chiều len lỏi vào nơi Tâm ngồi, soi lên mặt cô bé làm Đạt thấy rõ Tâm đang khóc. Đạt đứng dậy, bước ra khỏi quán, chẳng cần quan sát nữa Đạt cũng biết người bạn kia không đến. Và Đạt nhủ mình nên làm gì đó để lau khô đi những giọt nước mắt của cô bạn thân.

_o0o_

_Tui mượn vai Đạt 1 lúc được không? Tâm mở tròn đôi mắt long lanh nước, dường như hàng mi cong chẳng thể giữ được nước mắt đừng lăn ra.

_Tại sao không? Vai tui đủ vững để làm chỗ tựa cho Tâm.

Và Tâm khóc. Đạt im lặng không nói gì, chỉ khẽ ngước lên bầu trời đầy sao.

Đợi đến khi Tâm nguôi ngoai, cô nàng chỉ còn thút thít nhẹ, Đạt mới quay sang hỏi Tâm:

_Trời hôm nay đẹp nhỉ? Tâm nhìn xem. Rất nhiều sao đấy. Cả nền nhung mềm mại của trời đêm được đính lên những ngôi sao xinh xắn.

_Ừ trời hôm nay đẹp thật. Mà nói đúng ra thì, lần nào tui ngồi ngắm sao với Đạt trời cũng rất đẹp. Dù mưa, trời vắng sao cũng đẹp. Bời chủ yếu không phải là trời nhiều hay ít sao mà quan trọng là người ngồi ngắm sao cùng mình là ai.

_...Đạt im lặng.

_ Tui và Đạt là bạn từ hồi tụi mình còn bé xíu nhỉ? Tui nhớ hồi ấy vui lắm nhá! Đạt hay chở tui ra những cánh đồng xanh cỏ thả diều, ngắm hoàng hôn buông xuống. Nhưng ngày ấy còn bé, tui chẳng để ý đến chuyện ông mặt trời trông như thế nào mà chỉ hý hoáy nghịch con diều của Đạt với câu hỏi ngố không tả được : " Ô, Đạt ơi, sao diều của tụi mình không bay được nhỉ?" Tui đâu có biết là tại vì trời không có gió.

_Tâm àh. Đạt quay sang Tâm định nói với cô bé điều gì đó nhưng Tâm lại tiếp.

_Tui còn nhớ cả những lần trời mưa, tui và Đạt vì mải chơi nên không chịu về nhà trú mưa, cứ tha thẩn ở một góc nào đó. Mỗi lần sấm nổ "đoàng" 1 cái, tui lại khóc thét lên vì sợ Đạt nhỉ? Và Đạt nắm lấy tay tui, dỗ khẽ: "Đừng sợ! Có tui đây mà!" Hì, rõ ràng tui biết Đạt cũng sợ sấm vì người Đạt lúc ấy cũng run lên, vậy mà khi nghe xong tui lại hết sợ, thấy an toàn lắm^^ Vì bàn tay Đạt đã nắm chặt bàn tay tui rồi, nắm rất chặt.

_Lớn hơn 1 chút, tui lại ngô nghê với câu hỏi: "Sao tay con trai lại lớn hơn tay con gái nhỉ?" Và Đạt nói rằng: "Tay con trai to hơn tay con gái để nắm chặt lấy tay con gái mỗi khi con gái yếu đuối" Lúc ấy, tui đã hiểu...

_Tâm hiểu gì? Đạt hỏi

_Nắm chặt lấy tay tui đi, không phải vì lúc này tui yếu đuối đâu mà vì...tui sợ ai đấy sẽ rời xa tui.

Đạt mỉm cười, nắm lấy tay Tâm.

Cả hai vẫn ngồi ngắm sao dưới bầu trời thơ mộng, nhắc lại những kỉ niệm thân thương. Và, ai đó đã mỉm cười.

Kí ức ngày hôm qua,...

Một ngày không có nắng, cũng chẳng có gió,... nó BUỒN,.. ngồi lấy "dế" yêu ra chơi,...Nhìn cái list điện thoại trên tay mà lòng nó sao buâng khuâng, cảm giác trống rỗng, đôi bàn tay khẽ run lên khi nhìn thấy số điện thoại của Nhok,....vì...!!!...Vì nó chợt nhận ra là Nhok đã đi xa mãi rồi,...

Ngước lên nhìn trời mà sao hình ảnh bầu trời hôm nay nhòe đi trong mắt nó-hình như có cầu vồng nhưng... không phải!!! Nó thấy lòng nó u ám như những đám mây chiều kia, nặng trĩu....

Trước mấy hôm Nhok ra đi: nó và Nhok đã giận nhau, giận nhau lắm nhưng cũng chỉ vì một lý do không rõ,... nó cũng chẳng còn nhớ là bắt đầu từ đâu và như thế nào để rồi nó đã phạm sai lầm và hai người giận nhau "mãi mãi"...

Nó còn nhớ - rất nhớ những ngày tháng mà nó và Nhok bên nhau vui vẻ và ấm áp biết bao,...Nó và Nhok có một điểm chung duy nhất đó là cả hai cùng rất rất yêu "dế" nhưng chẳng phải vì cái mã bề ngoài của "dế" hay vì "dế" có nhiều chức năng,... Chỉ đơn giản là vì "cả hai đều thích chức năng biết lắng nghe và biết chia sẻ giữa mọi người". Điều đó khiến cho cả hai đều cảm thấy ấm áp-ấm áp lạ kỳ !

Chỉ mới hôm qua thôi - buổi sáng nó và Nhok giận nhau nhưng buổi chiều nó mới nhận ra một điều rằng "nó không thể thiếu Nhok một giây một phút nào-không thể!!!". Nhấc máy lên và gọi cho Nhok, nó chỉ nghe thấy những tiếng tút dài, hình như có gì đó không ổn hay Nhok vẫn giận nó??? Nhưng hình như không phải vì Nhok không phải là người biết cách giận hờn, hơn nữa nó đã nhắn đến tận 12 lần xin lỗi( 12-một con số tròn trịa và đáng tha thứ).

Nó lao nhanh vun vút ra phía chiếc xe máy định phóng sang nhà Nhok,...hình như nó đã linh cảm một điều gì đó không ổn, không phải vì nó sợ Nhok không tha thứ cho nó hay một điều gì đó khác,...Nó đang có cảm giác bất an, bồn chồn và lo lắng lạ thường, linh cảm đó đã thôi thúc nó càng phóng xe nhanh hơn và tất nhiên là nó vẫn đội mũ bảo hiểm và đi đúng phần đường của mình bởi vì mỗi khi ra đường là Nhok lại dặn đi, dặn lại những điều mà bất kỳ một ai khi tham gia giao thông đều biết !!!

Nhưng...

Bỗng có tiếng điện thoại vang lên và rung từng nhịp trong túi áo nó, hình như có gì không ổn và nó nhận được một tin như sét đánh ngang tai từ...từ...từ ba mẹ của Nhok "Thúy...Thúy...Thúy không còn cháu à, nó vừa bị tai nạn trưa nay ".Giọng của mẹ Nhok run lên bần bật, hay là tay của nó run... nó dường như mất cảm giác và tự chủ...sau hồi tút dài mà cuộc gọi vừa nãy để lại,mọi vật xung quanh nó dường như nhòe dần,...nó lao như một mũi tên...trên đường phố, mặc cho tiếng còi ôtô-xe máy thét gào ầm ĩ...

Nó cũng chẳng cần biết là nó có còn trên cõi đời này hay không nữa, nó đang ở trong bệnh viện ...

Một ngày không có nắng, cũng chẳng có gió,... và nó cũng vẫn ngồi đây với "dế" yêu nhưng "không có Nhok", và nó cũng nhận ra một điều rằng "không có gì là không thể"... !!!

Đôi khi bạn càng thông minh bao nhiêu thì sự thông minh ấy càng hại bạn bấy nhiêu. Bạn không tin? Nào, nghe câu chuyện này nhé!

Đó là một buổi tối, khi mà cái túi của tôi lép kẹp đến độ phải uống cà phê đen. Đang ngồi trong quán thì ở đâu lù lù xuất hiện một cô bạn có cái đầu cắt ngắn củn và vàng hoe. Cô ấy mặc kiểu hip-hop. Trông cực dễ thương. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi mắt đã sáng lên. Thề rằng nếu có tắt hết đèn quán thì chỗ tôi ngồi cũng sáng trưng như ban ngày bởi cái nhìn của cô ấy:

Truyện ngắn của Hoàng Anh Tú

Đôi khi bạn càng thông minh bao nhiêu thì sự thông minh ấy càng hại bạn bấy nhiêu. Bạn không tin? Nào, nghe câu chuyện này nhé!

Đó là một buổi tối, khi mà cái túi của tôi lép kẹp đến độ phải uống cà phê đen. Đang ngồi trong quán thì ở đâu lù lù xuất hiện một cô bạn có cái đầu cắt ngắn củn và vàng hoe. Cô ấy mặc kiểu hip-hop. Trông cực dễ thương. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi mắt đã sáng lên. Thề rằng nếu có tắt hết đèn quán thì chỗ tôi ngồi cũng sáng trưng như ban ngày bởi cái nhìn của cô ấy:

- Hê, chào cậu!

Sau câu cảm thán là...

- Sao cậu ngồi một mình thế? Nào, nhận ra tớ không nào?

Tôi thoáng sững lại vì bất ngờ. Nhưng như tôi đã nói đấy, tôi rất thông minh mà. Tôi vội đáp ngay:

- Cậu lại đùa! Cái tính hay đùa đã tố cáo cậu rồi! Ngồi đi nào! Lâu lắm rồi hội mình không gặp đấy nhỉ?

Cô bạn mỉm cười. Nụ cười quen quá chừng. Cô bạn ríu rít:

- Cậu bảo cậu nhớ, thế tớ tên là gì nào?

Tôi cứng họng. Khỉ thật! Định chung kết sớm vậy sao? Đừng hòng nhé! Tôi đã bảo là tôi cực thông minh mà:

- Được rồi! Xa nhau mới tí mà đã không tin nhau rồi! Cậu uống gì cái đã?

- Vẫn như mọi khi, cho tớ xin cốc lipton không chanh, nhiều đường!

Tôi đứng dậy đi ra quầy. Bởi nếu tôi ới tay phục vụ thì hẳn tôi sẽ phải đối mặt với chừng 3 phút (là ít) chờ mang nước ra. Ba phút ấy sẽ là ba thế kỷ nếu như bạn chưa nhớ ra cô bạn này là ai. Tôi nói nhanh:

- Để tớ đích thân đi pha nước cho cậu. Lâu rồi không gặp thì khi gặp phải thể hiện cho ra trò chứ, nhỉ?

Cô bạn mỉm cười:

- Cậu lúc nào cũng thế!

Tôi cười cười rồi đi ra quầy. Tôi bắt đầu huy động toàn bộ số nơ-ron thần kinh của mình ra. Chà, cô bạn này là ai? Lipton không chanh, nhiều đường vẫn như mọi khi chính là một đặc điểm nhận dạng. Ai mà mình đã từng biết khoái Lipton không chanh nhiều đường? Những cái tên bay vòng vòng trên đầu tôi. Tay phục vụ bảo tôi:

- Anh cứ ra bàn ngồi đi rồi tụi em mang ra cho ạ!

Tôi lắc đầu:

- Không! Để tớ tự mang ra!

Tay phục vụ rõ là cầm tinh con... hoẵng. Pha chế gì mà nhanh quá! Một túi Lipton, một thìa đường, ít nước sôi. Xong! Không thể kéo dài hơn được nữa. Tôi buộc phải bưng ra:

- Nào, mời cậu! Chà, cái huy hiệu Che Guevara đẹp quá nhỉ?

- Hmmm! Cậu biết thừa là tớ mê ông này từ xưa rồi còn gì?

Tôi vớ được cọc rồi. Hehe, ăn cú đúp. Vừa thêm một chi tiết gợi nhớ lại tránh được phải trả lời tên cô bạn. Quá tốt! Tôi bắt đầu tấn công:

- Cậu đã xem The Motorcycle Diaries chưa? Phim này làm về Che đấy! Năm nay nó được đề cử giải kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất...

May quá! Hôm qua vừa đọc báo về Oscar 2005 mới biết vụ này. Cô bạn mắt sáng rỡ lên:

- Tớ đã nghe nói rồi nhưng tìm mãi không thấy đâu bán đĩa đó. Cậu có không cho tớ mượn?

Tôi gật đầu ngay tắp lự:

- Chuyện nhỏ! Tớ sẽ mua tặng cậu một DVD bản đẹp luôn!

Tôi không bao giờ mất lòng tin vào chợ Giời, nơi mà phim ảnh luôn có đầu tiên, chỉ sau 1 tuần công chiếu huống chi phim này thì lo gì. Việc cần làm bây giờ là kéo dài thời gian để tìm ra tên cô bạn cũng như hoàn cảnh quen biết.

- Ngày xưa chị tớ cũng mê Che lắm! Thật không hiểu tại sao nhiều người thích Che đến thế?

Hiểu biết về Che thì tôi cóc quan tâm. Cái tôi cần lúc này là thời gian để có thể dò xét về cô bạn này. Cô bạn đặt tay lên chiếc huy hiệu:

- Một con người lý tưởng và tràn đầy nhiệt huyết...

Trong khi cô bạn đang lên đồng về Che, tôi bắt đầu quan sát và truy cứu. Che là một câu chuyện bất tận. Hầu như những ai thích Che cũng đều có thể hàng giờ nói về Che mà không chán. Một cô bạn thích Che, uống lipton không chanh nhiều đường, mắt một mí, giọng nói lanh lảnh, nói rất nhanh. Chà, Thiên Trang chăng? Hay Vân Anh? Chẳng phải! Vân Anh thì đã đi du học. Thiên Trang thì thần tượng Ưng Hoàng Phúc. Hay Yến Anh? Cũng không đúng! Yến Anh mắt một mí thật nhưng chỉ có cái áo phông in hình Che là hết! Vậy cô ấy là ai?

- Hmmm, lâu lắm mới gặp nhau, thế mà tớ cứ đi huyên thuyên về Che - Cô bạn sực tỉnh - Dạo này cậu thế nào?

Tôi cười cười:

- Vẫn thế! Còn cậu?

- Thì học thi, tớ muốn thi Báo chí.

- Hay đấy! Tớ cũng thích, nhưng chắc sẽ học văn bằng 2 thôi.

- Cũng ba năm rồi hội mình chưa gặp lại nhau ý nhỉ?

- Hmmm. Hồi đó tớ với cậu mới lớp 10. Tớ nhớ hồi đó cậu bé như cái kẹo vậy!

- ...

Tôi đã bảo là tôi rất thông minh mà lại. Cô bạn bằng tuổi tôi, ba năm trước thì rõ là phải đang học lớp 10 rồi còn gì. Nào, bây giờ thì khoanh vùng xem năm lớp 10 tôi quen những cô bạn nào. Cô bạn Thanh Trà học dưới lớp 10B2. Nhưng cô bạn này mắt to tròn, đen láy cơ. Người ta chỉ đi phẫu thuật mắt cho thành hai mí chứ ai điên gì đi phẫu thuật thành mắt một mí đâu nào. Còn ai nữa nhỉ? Diệp ngơ ư? Cũng kiểu cười khanh khách, giọng nói lảnh lót, mắt một mí, nhưng mê uống sữa chua đánh đá và thần tượng diễn viên Chí Nghĩa ngày xưa trên chương trình ở nhà Chủ Nhật. Vậy cô bạn này là ai?

- Hồi đó tớ cũng to đùng chứ bé cái nỗi gì? Cậu toàn gọi tớ là Phì Lũ mà!

A! a! a! a! Vậy là loại đám con gái gầy đi. Bây giờ lại phải tra cứu xem tôi đã từng gọi ai là Phì Lũ? Hay đây là Nhật Linh nhà ở Cầu Gỗ? Nhưng tôi chỉ gọi cô bạn ấy là Linh Bé Bự. Hay Hiếu Trang? Hiếu Trang cũng béo thật. Mà tôi đã từng gọi ai là Phì Lũ đâu nhỉ?

- Hồi ấy cậu học phòng nào nhỉ? Trên tầng 2 hay tầng 1?

Số là trường tôi khi ấy, lớp 10 học trên tầng 2 là ban C, còn lớp 10 tầng 1 là ban A. Cô bạn nhíu mày:

- Cậu này! Cậu với tớ học khác trường kia mà! Tớ học Chu Văn An!

Tôi lúng túng. Chà chà, cũng tốt! Biết thêm cô bạn học Chu Văn An. Nhưng khỉ gió chưa kìa, tôi quen không dưới 30 cô bạn trong trường đó mà!

- Tớ đâu nhầm! Bao nhiêu lần trốn học lên trường Chu Văn An chơi bi-a, ăn bún ốc của chị Ngân mà.

- Cậu vẫn nhớ hàng bún ốc của chị Ngân là tốt rồi. Tha cho cậu đấy!

- Hì!

Dạo trước toàn sang bên ấy chơi với Ngọc Lan, Minh Nguyệt... Cô bạn này là ai trong số họ? Hay là Ngọc Lan? Mắt Lan nâu, tròn to. Lông mi cong vút và có lúm đồng tiền. Không mê Che chỉ mê... khen. Hay là Minh Nguyệt? Cũng thấp thấp, nói cười rộn rã. Nhưng Nguyệt thì tôi vừa gặp hồi tháng 10 năm ngoái, cô bạn mở một shop đồ lưu niệm nhỏ. Từ tháng 10 đến bây giờ mới có 5 tháng chứ mấy. Tôi rõ ràng là bị loạn rồi.

- Cậu làm sao mà mặt cứ thất thần ra thế?

- Tất nhiên là không! Chỉ là hơi bị hoài niệm một tẹo! Mà hồi ấy cậu có biết thằng hot boy trường cậu không nhỉ? Thằng Đức Long ấy!

- Tớ nhớ chứ! Hot boy gì! Mắt thì híp híp, cái miệng mỏng quẹt trông điêu lại đanh đá.

Đấy! Thấy chưa! Rõ ràng là tôi thông minh rồi còn gì? Tôi với cô bạn này đều có chung một người quen mà. Trường nào chả có hot boy. Nói chuyện với các cô bạn nên biết đến các hot boy của trường ấy mà lôi ra nói. Chắc chắn sẽ đủ nội dung để bàn luận chẵn 24h. Nếu các cô không chết mê chết mệt thì cũng ghét cay ghét đắng. Nhưng cũng nhờ anh chàng hot boy này mà tôi cầm cự thêm được một chút nữa.

- Đâu! Tớ thấy thằng cu trông cũng sáng sủa đó chứ!

- Tớ chưa bao giờ thích kiểu đó! Cậu biết thừa rồi còn gì!!

Tiếp. Vậy là Phì Lũ cô nương trót đã mê Che nên nhìn hot boy của trường như cái đinh gỉ. Trà Lipton không chanh, nhiều đường. Học Chu Văn An, năm nay lớp 12. Ai nhỉ?

- Ui, đến giờ tớ phải đi học thêm rồi. Cậu ngồi tiếp hay đi luôn?

- Thôi, cậu cứ đi đi! Tiếc quá, hội mình lâu lắm mới gặp lại mà chỉ nói chuyện được một xíu.

- Cậu cứ nói thế! Hôm khác mình lại gặp nhau nữa mà. à, tớ mới chuyển nhà đấy! Hôm nào lên chơi nhé! Mẹ tớ vẫn nhắc cậu luôn đấy!

Chết thật! Một mối quan hệ không phải nhạt nhẽo, đã từng lên nhà chơi và được mẹ cô bạn nhớ mặt, nhớ tên. Vậy mà tôi lại quên??? Tôi cảm thấy áy náy điên lên được!

- Thảo nào! - Tôi được thể - tớ gọi điện về nhà cũ của cậu mãi không được. Cho tớ số điện thoại nhà mới đi!

Cô bạn cười cười và khẽ lắc đầu:

- Cậu nói cứ như thật vậy! Nhà tớ mới chuyển đến Kim Liên được hai tuần chứ mấy! Đây, số nhà tớ đây.

Trong khi cô bạn ghi số điện thoại thì tôi đang cố nuốt sự xấu hổ vào bụng. Đúng là tôi! Cả buổi thông minh, phút cuối lại trì độn. à, phải chăng cô bạn này tên là Phạm Minh Thu Hà? Mẹ cô bạn rất quý tôi. Thôi, chắc là đúng rồi. Ba năm rồi tôi chưa lên nhà Hà mà. Thảo nào... Đúng là Minh Hà rồi. Hồi trước béo ú nên tôi trêu là Góc Tù. Có thể lúc nào đó, tôi đã gọi Hà là Phì Lũ. Hà đưa số điện thoại cho tôi. Tôi cầm và quyết tâm làm cú chót:

- Hoàng "Chấy" vẫn hay nhắc đến cậu suốt đấy!

Và tự đắc chờ Hà sẽ vội hỏi về Hoàng Chấy. Ngày xưa Hà thích mê Hoàng "Chấy". Đã có lần Hà viết thư cho Hoàng nhờ tôi gửi. Lúc đi đá bóng tôi để quên mất thư ở đâu đó. Nhưng vì tính tôi không bao giờ muốn nhận mình sai nên tôi đã vờ là đưa Hoàng rồi. Hà chờ Hoàng hồi âm mãi. Rồi chúng tôi ra trường, mất liên lạc với nhau đến tận giờ.

- Hoàng nào nhỉ? Có phải cái thằng Hoàng cao lêu đêu không? Mà tớ với nó vừa gặp nhau hôm qua thôi. Mà nó cũng bảo đến ba năm rồi không gặp cậu mà!

Chết! Lại sai! Thằng Hoàng "Chấy" lùn tịt chứ cao cái nỗi gì? Chốc nữa nó qua đón tôi đi đá bóng trên sân Vạn Phúc đây. Gặp nhau 3 buổi/tuần mà. Khỉ thật! Vậy Hoàng cao lêu đêu là thằng Hoàng nào nhỉ? Tôi có đến bốn ông bạn tên Hoàng là ít. Trong bốn thằng Hoàng ắt phải có thằng Hoàng lâu lắm không gặp, cao lêu đêu và vừa gặp Hà, à không, không phải Minh Hà, cô bạn này.

- Tớ đi đây, không thì muộn mất!

- Cậu đi trước nhá!

Cô bạn đi ra trong khi tôi cắm cúi vào mảnh giấy ghi số điện thoại. Tôi sẽ phải tìm cho ra thằng Hoàng lâu lắm không gặp, rồi sau đó sẽ gọi điện cho cô bạn này. Hehe, lúc đó nhất định sẽ không phải mệt đầu vì cứ phải tỏ ra nhớ như thế này. Cô bạn thật dễ thương!

***

Sau khi đã say men chiến thắng. Đã làm ra vẻ không quên một người mà thực chất mình chẳng nhớ nổi họ là ai. Suốt gần 2 tiếng cà phê vào vở ngọt như mía lùi. Bây giờ thì tôi mới nhớ ra hôm nay tôi phải chọn đen đá thay vì nâu đá vì trong túi chỉ còn chẵn 3000 đồng. Cốc Lipton cũng phải 2.500 đồng. Tôi đào đâu ra 2.500 đồng bây giờ? Quán này tôi lại không quen. Thôi thì muối mặt vậy. Tôi lò dò bước ra quầy:

- Anh ơi! Em...

Tay chủ quán cười rất tươi:

- Nguyên vừa trả tiền rồi em ạ!

Nguyên? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay tôi chưa quen ai tên là Nguyên (dù đó là cái tên tôi rất thích). Hay là cô ấy cũng nhầm như tôi? Ngơ ngơ ngẩn ngẩn tôi đi ra cửa. Tay chủ quán bỗng gọi giật lại:

- Em ơi! Nguyên có để lại mảnh giấy em này!

Cầm mảnh giấy là một nửa mảnh giấy đã ghi số điện thoại cho tôi, mở ra, một dòng chữ viết vội:

"Gửi cậu, người lần đầu tiên tớ gặp

Trước hết, cho tớ xin lỗi vì đã kéo cậu vào thí nghiệm nhỏ của tớ. Hẹn gặp lại cậu trên số H2T mới nhất trong mục: Những cô nàng tinh nghịch- Kỳ 1: Thí nghiệm về sự cứng đầu của con trai. Tớ muốn thử xem đến lúc nào thì cậu mới chịu thú nhận là cậu không nhớ ra tớ là ai. Và cậu cứng đầu một cách xuất sắc khi vượt qua 2 tiếng đồng hồ. Số điện thoại của tớ sẽ đợi cậu gọi để mời cậu một buổi cà phê miễn phí mang tên: Ta quen nhau đi thôi! Hehe!

Nguyên Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kiet