Chương 9: Là lỗi của anh

Vì đã thi xong nên Hiểu Khánh thời gian này rảnh rỗi vô cùng, không phải ngày nào cũng vùi đầu vào đề nên đâm ra lại chán.

Suốt tuần nay, Hiểu Khánh cùng Thanh Thảo lượn lờ khắp các quán trà sữa, nhà hàng, quán cóc ở Hà Nội. Khải Phong lại khá bận rộn vì một dự án mới cần họp bàn.

"Khánh! Kia là anh Phong à?" Hiểu Khánh đang định cho miếng thịt vào miệng thì chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn theo hướng Thanh Thảo chỉ, quả thực là Lưu Khải Phong, bên cạnh anh còn có một cô gái, ăn mặc vô cùng thiếu vải.

Hiểu Khánh nhan chóng đứng dậy, bỏ lại cả bàn ăn ở đấy. Khi cô bước tới gần bên đấy là hình ảnh cô gái đó đang cầm ly rượu đưa về phía anh, Khải Phong còn chưa kịp nhận thì ly rượu đó đã bị rơi xuống đất, cô gái kia bị một lực rất mạnh kéo đứng dậy rồi hất ngã xuống đất.

"Khánh!" Khải Phong vội vàng đứng dậy.

"Con điên kia!" Nguyễn Hồng Mai đứng dậy, đỡ lấy cái mông vừa đập đất vô cùng đau đớn của mình, đôi mắt trừng Hiểu Khánh, nhưng đôi diện cô là một đôi mắt đỏ lừ, trông Hiểu Khánh giờ đây không khác gì ma nữ xuất hiện, Hồng Mai vô cùng sợ hãi, lùi về sau mấy bước.

"Khánh! Nghe anh nói!" Khải Phong lập tức lại gần Hiểu Khánh, giữ tay cô lại, rất sợ cô xông lên đánh người.

Hiểu Khánh nghe thấy tiếng gọi, màu đỏ của ánh mắt bỗng biến mất, cô như mất khống chế, hất tay anh ra, chạy ra ngoài nhà hàng, Khải Phong nói mấy tiếng xin lỗi rồi cũng chạy theo.

Hiểu Khánh chạy một đoạn thì dừng lại, như bừng tỉnh điều gì, Khải Phong liền đuổi kịp ngay phía sau.

"Khánh!" Nghe thấy tiếng gọi, Hiểu Khánh lập tức quay lại, nhanh chóng lao vào lồng ngực Lưu Khải Phong, hai tay túm chặt hai bên hông người đàn ông.

"Em xin lỗi! Có phải em đã sai không?" Ngay lập tức anh cảm nhận được trước ngực ướt một mảng, nước mắt ấy như thấm cả vào tim anh, nhói nhói run run.

"Cô ấy là thư ký bên đối tác, được cử đến lấy lòng anh. Lúc đấy anh đã định đẩy cô ta ra rồi ai ngờ em lại nhanh hơn một bước chứ! Để em hiểu lầm mất rồi!" Khải Phong khẽ thở dài, ai mà ngờ được cô nhóc này lại ở đấy chứ!

Hiểu Khánh ở trong lòng anh, nghe âm thanh phát ra từ lồng ngực, rung rung vào màng nhĩ. Thật ra lúc nãy cô cũng không biết mình bị làm sao? Cô thực sự chỉ muốn tới hỏi chuyện một cách đàng hoàng thôi nhưng càng tới gần cô càng không kiểm soát được mình.

"Không sao! Để anh đưa em về!"

Hiểu Khánh khẽ gật đầu, tay nắm chặt áo anh không buông, mặt tèm nhem hết cả. Khải Phong khẽ thở dài: "Đợi anh ở đây, anh đi lấy xe." Hiểu Khánh lập tức lắc đầu, hai mắt vẫn còn ướt nhìn anh, Khải Phong đàn giơ tay đầu hàng, một tay nắm chặt tay cô, đưa cô đi cùng.

Lê Thanh Thảo đứng phía xa nhìn đôi tình nhân kia, đến khi hai người khuất dạng mới quay đầu, gọi taxi.

Chiếc xe Ferrari dừng trước cổng một căn biệt thự, cánh cổng nhanh chóng được mở ra, bánh xe lập tức lăn vào gara. Khải Phong bế Hiểu Khánh khỏi xe, đưa cô lên phòng mình. Đặt người con gái xuống giường, người con gái không biết đã ngủ lúc nào. Trên xe, Hiểu Khánh im lặng vô cùng, im lặng đến mức đáng sợ, cô giống như trầm tư, lại có chút không giống, đến mức khiến Khải Phong đâm ra sợ hãi. Anh khẽ gọi cô, Hiểu Khánh quay đầu nhìn anh, ánh mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức chảy xuống. Những giọt nước mắt ấy như nước muối xát vào tim anh, lạnh buốt, xót xa vô cùng. Khải Phong lập tức dừng xe bên đường, ra sức an ủi cô:

"Khánh! Sao vậy? Anh xin lỗi mà! Là lỗi của anh!" Dù sao Khải Phong cũng không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, nhìn cô thế này, anh luống cuống vô cùng. Tay run run lau nước mắt cho cô, nhưng lau đi rồi, lại có nước mới rơi xuống khiến Khải Phong bối rối, không biết làm sao cho phải.

"Khánh... Hay là em đánh anh đi! Đừng như vậy! Đừng khóc!" Khải Phong tận lực dỗ dành cô, nhìn cô thế này trong lòng anh đau tưởng chết.

Hiểu Khánh nhìn anh, hình ảnh trước mắt cô bị nhòe đi bởi nước mắt. Hiểu Khánh lập tức tháo dây an toàn, lao vào ôm anh, òa khóc nức nở trong lòng anh. Khải Phong vốn đã thào dây an toàn từ lâu, lập tức vòng tay ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, áo trước ngực đã thấm ướt.

"Đừng bỏ rơi em mà! Em... sợ lắm!" Người con gái trong lòng nức nở càng khiến Khải Phong đau lòng: "Sao có thể bỏ em được chứ! Yêu em còn không hết nữa là." Anh khẽ thở dài, con gái nhạy cảm đến vậy sao? Cũng phải thôi, Hiểu Khánh đang ở cái tuổi giữa trẻ con và trưởng thành, dễ bị kích động cũng đúng thôi. Khải Phong thầm nghĩ, sau này phải tận lực yêu thương cô mới được.

Nhìn người con gái yên tĩnh ngủ trên giường, trong mắt Khải Phong chỉ có yêu thương, anh khẽ vén vài sợi tóc lòa xòa trước mặt cô, tay khẽ vuốt má cô. Anh chỉ sợ trở về sau bao năm xa cách, cô nhóc này đã quên mất anh, tạ ơn ông trời, cô vẫn đây! Ngước mắt lên nhìn, một bức ảnh gia đình được treo trên tường, ánh mắt anh tối sầm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro