Chương 2. Nhận việc

Edit: Cam Quất

Thời Chước không xa lạ gì với họ Noin, là một tiểu quý tộc, cùng gia tộc Thời là chư hầu của gia tộc Schilling. Không giống như gia tộc Thời đang trên đà suy tàn, gia tộc Noin đã bám rễ vững chắc ở kinh đô trong nhiều năm. 

Trong những năm tháng Thời Chước học tại Học viện Quân sự Đế quốc, trong số các bạn học của cậu cũng có những thiếu niên là con cháu của gia tộc Noin. Nhưng Thời Chước không có ấn tượng gì với cái tên Mohsen Noin. Các nhánh chính trọng yếu của gia tộc sẽ không cho phép con cháu của họ đến vùng biên giới xa xôi này. Sau khi suy nghĩ kỹ, người đàn ông trước mặt cậu có thể chỉ là nhánh phụ của gia tộc Noin. 

Mặc dù ở trong nhà tù thành phố Luona, nhưng cậu thực sự không muốn chết ở đây, nhưng cậu càng không muốn trở thành một món đồ chơi trên giường của một sĩ quan. Nghĩ cách thế nào để có thể vẹn cả đôi đường, cậu nở một nụ cười vô hại với Mohsen, "Người tình?" Thời Chước duỗi ngón tay ra để chạm vào sợi dây chuyền trong tay đối phương, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào sợi dây chuyền, chúng hơi cong lại và cọ vào lòng bàn tay của vị thượng tá trẻ tuổi.

"Thượng tá đã nói như vậy," Thời Chước nở nụ cười tràn đầy vẻ ngây thơ và bối rối, "Chính là kiểu tình nhân như vậy sao?" 

Mohsen trở tay dùng bàn tay véo đầu ngón tay cậu, liếc nhìn cậu một cách thờ ơ rồi hỏi: "Ai dạy cậu điều này?" 

Cố ý thăm dò hắn, biểu cảm của Thời Chước hơi dừng lại, thu lại nụ cười không hề chạm đến đáy mắt. 

Mohsen nắm chặt đầu ngón tay mà không nới lỏng. "Hay đây là những gì cậu học được ở Học viện Quân sự Hoàng gia?" 

Nhận ra người trước mặt không dễ đối phó, Thời Chước không chút xấu hổ rụt ngón tay lại: "Nếu thượng tá đã điều tra tôi, biết tôi học ở Học viện Quân sự Đế quốc, chẳng phải cũng biết năm đó tôi chưa tốt nghiệp sao?" 

"Với năng lực của cậu, tốt nghiệp không phải là chuyện khó khăn. Tìm được một người tình xinh đẹp ngoan ngoãn thì dễ, nhưng muốn tìm được một người trong bộ phận tác chiến của Học viện Quân sự Đế Quốc thì không dễ." 

Mohsen không để ý đến sự trêu chọc của cậu, nhìn chằm chằm vào mặt cậu và nhấn mạnh, "Tôi không cần cậu lên giường với tôi. Tôi chỉ cần cậu hợp tác với tôi trước mặt người khác và hỗ trợ tôi khi cần thiết."Ánh mắt Thời Chước lóe lên một tia kinh ngạc, lại vờ như cười nhạt, thản nhiên nói: "Tôi thấy thượng tá tuổi còn trẻ, nhưng trí nhớ có vẻ không tốt lắm, nếu thượng tá đọc hồ sơ cá nhân của tôi, hẳn biết tôi học ở khoa Hậu cần của Học viện Quân sự Đế quốc, chứ không phải khoa Chiến đấu mà mọi người đều đổ xô đến." 

Không để lời nói của cậu lừa, Mohsen hơi cúi đầu về phía cậu, đôi mắt sắc bén nhìn sâu vào trong con ngươi của cậu, "Năm thứ hai ở học viện quân sự, cậu đã vượt qua kỳ thi nhỏ của khoa chiến đấu." 

Cậu hơi giật mình trước ánh mắt của hắn, liền che đậy dời tầm nhìn đi, hơi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu. Trong ba năm Thời Chước nhập học tại Học viện Quân sự Đế quốc, học viện không có kế hoạch tổ chức bất kì kì thi phụ chuyên ngành nào, chỉ là nhờ một cơ hội hiếm hoi, cậu được một giáo sư của Bộ tác chiến phá lệ chỉ dạy riêng.

Nhưng chế độ học như vậy không được học viện công nhận, tự nhiên sẽ không xuất hiện trong hồ sơ của Thời Chước, thậm chí ngay cả học viên trong trường lúc đó cũng không có mấy người biết, không biết Mohsen làm sao biết, nhưng đối phương tựa hồ cũng không cho cậu cơ hội phản bác. 

Cậu không còn cố gắng che giấu bất kỳ quá khứ nào của mình nữa. Có được danh hiệu người yêu mà không phải ngủ với người ta xem như là một thỏa thuận khá hời. Điều này trùng hợp với ý định ban đầu của Thời Chước. Cậu giãn lông mày, hào phóng gật đầu và hỏi, "Thời hạn là bao lâu?" 

Lông mày Mohsen giãn ra. "Tôi sẽ không ở lại nơi này quá lâu. Tôi đến đây để làm một số việc, và tôi sẽ rời đi khi xong việc." 

Thời Chước hiểu ý tứ của hắn, dù sao cậu cũng không phải là tình nhân thực sự của Mohsen, lúc rời đi hắn sẽ không mang theo cậu, đến lúc đó cậu cũng có thể rời đi. 

"Được." 

Sau khi nhận CT và sợi dây chuyền đã mất, Thời Chước đồng ý giao dịch với người đàn ông, "Tôi còn một yêu cầu nữa."

"Thượng tá, anh có thể giúp tôi lấy lại quân phục tác chiến không?" Cậu ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu tia sáng, như mang theo tia hy vọng cuối cùng, thấp giọng hỏi, ánh mắt bình tĩnh nhưng không giấu được sự mong đợi. 

Nhìn dáng vẻ của cậu, ánh mắt của Mohsen hơi dừng lại. 

Bộ quân phục chiến đấu cũ nát và bẩn thỉu này là bộ quân phục Thời Chước mặc từ chiến trường trở về, đã bảy ngày kể từ khi cậu cởi nó ra, bộ quân phục đó có thể đã bị trộn lẫn với rác cháy thành tro. Cậu biết yêu cầu của mình có hơi vô lễ. Nhưng không ngờ, Mohsen lại đồng ý. 

Thời Chước không trở về phòng giam, cậu được phụ tá của Mohsen đưa đến một nơi ở tư nhân trong thành phố. Ngôi nhà sạch sẽ và ngăn nắp được trang trí đơn giản, giống như một chiếc lồng vàng cất giấu người  đẹp. Mohsen đích thân xuống xe đưa cậu vào, nhưng lại không hề có ý định ở lại qua đêm, đến khi sắp rời đi hắn mới nhắc đến: "Tôi sẽ cho người đi tìm, nhưng cậu đừng hy vọng quá nhiều."

Thời Chước đã chuẩn bị tâm lý trước và không hy vọng gì nhiều. Trong vài ngày tiếp theo, cậu sống một mình trong căn nhà trống trải này và không gặp lại Mohsen hay phụ tá của hắn. 

Thông tin hộ khẩu trên CT được cập nhật lại và có một số tiền đáng kể trong tài khoản. Mỗi sáng Thời Chước đều dậy đúng giờ, tranh thủ uống 1 tách cà phê, cậu cũng sẽ xem tin tức trong CT được cập nhật mỗi ngày. 

Từ ngày bị điều đến thành phố biên giới này, tin tức về Mohsen Noin chưa từng xuất hiện trên trang nhất. Thời Chước biết chuyện người nọ bị điều đến Luona cũng nhờ thấy trong CT. Cậu không biết chút gì về người tên Mohsen Noin này, chỉ có thể thu thập những tin tức mấu chốt từ trong bản tin.

Người con trai duy nhất của gia tộc Noin, được coi trọng, từ nhỏ đã sống cuộc sống xa hoa, nhưng lại là một cậu ấm lực hung hăng, ham mê rượu chè, tình dục và bạo lực. Có vô số lời đồn về anh ta, như việc lợi dụng chức quyền bộ quốc phòng để vui chơi với nhân tình. Vào ngày thứ hai sau khi chuyển đến thành phố Luona, anh ta bị các phóng viên chụp ảnh khi đang đưa người tình mới của mình trở về dinh thự riêng vào đêm khuya.

Người tình mới Thời Chước cúi đầu chống cằm, nhớ lại lúc trước Mohsen không có ý định ở lại qua đêm, nhưng vẫn xuống xe tiễn cậu, không khỏi suy tư. 

Trong nhà có tiền có quyền là thật, còn ham mê rượu chè, sắc dục và bạo lực thì còn cần phải xem lại. Thời Chước đã thoát khỏi trang tin tức cũ và thay vào đó thấy các tiêu đề mới được phần mềm đẩy lên. Tối nay, bộ quốc phòng sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi tại vườn hoa trên không ở thành phố Luona để chào mừng Mohsen Noin nhậm chức.

 Sau khi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên bản tin một lúc, cậu nhận ra rằng có lẽ tối nay hẳn sẽ có phần mình? 

Vài giờ sau, viên sĩ quan phụ tá gõ cửa nhà cậu mang theo 1 bộ lễ phục và một nhà tạo mẫu. 

Bộ vest trắng bó sát người cậu, tóc của Thời Chước được buộc lên, để lộ ra đường nét thanh tú và tao nhã. Cậu được dẫn đến chiếc xe bay mà cậu đã ngồi lần trước, cánh cửa từ từ mở ra trước mặt cậu. Cậu cúi đầu đón nhận ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trong xe, và mỉm cười bình tĩnh với anh ta, "Chào buổi tối, Thượng tá."

Mohsen không đáp, thu ánh nhìn khỏi gương mặt cậu. Thời Chước khom người, bước vào xe và ngồi xuống. Cửa xe tự động đóng lại bên cạnh cậu, xe từ mặt đất bay lên đường ray trên không. Lúc này, mặt trời đã không còn nhìn thấy được ở thành phố Luona nữa. Toàn bộ thành phố biên giới được thắp sáng bằng đèn neon, đường ray trôi nổi với ánh sáng và dòng chảy tuyệt đẹp rải rác trong tầm nhìn phía trước.

Gạt bỏ những sự tò mò không cần thiết đó, Thời Chước ngồi thẳng dậy.

Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe của khu vườn trên không, người đàn ông bên cạnh bước xuống xe trước, Thời Chước từ phía bên kia cũng theo sát phía sau, lúc quay người lại, vô tình đụng phải ngực người phía sau, đế giày nhấc nhẹ lên đã giẫm phải giày quân đội của người kia.

Thời Chước dừng lại, ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô tội và giải thích: "Xin lỗi, thượng tá, đây là giày mới, đế giày rất sạch."

Nhưng cậu lại bắt gặp đôi mắt đen không rõ ý tứ của người trước mặt.


Những gương mặt xa lạ mặc quân phục, vai đeo huân chương đi đi lại lại bên cạnh, cánh tay thon dài mạnh mẽ của Mohsen vòng qua phía sau eo cậu, kéo người lại gần ôm lấy, cất giọng không cao không thấp trêu chọc: "Nếu đã thích giẫm vậy, thì lần sau lên giường lại giẫm là được."

Thời Chước hơi giật mình nhưng sau đó tức thì nhận ra, giờ đi làm của mình đến rồi.

----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro