Chương 8 - Lời mời nguy hiểm
Đêm.
Bình An ngồi một mình trong căn hộ nhỏ. Ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên khuôn mặt lạnh lùng nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa những mạch suy tư rối rắm.
Cuộc thử thách ban sáng vẫn còn ám ảnh.
Tinh Vân không chỉ thử cô. Hắn đã đặt một sợi dây vô hình buộc chặt cô vào thế giới của hắn.
Điện thoại rung. Tin nhắn đến từ một số lạ:
“Ngày mai, 23h. Kho bãi số 12. Nếu muốn chứng minh mình có giá trị… hãy đến.”
Không cần ký tên. Chỉ cần một dấu chấm, cô biết ngay là Trương Tinh Vân.
📌 Cùng lúc đó…
Trong một biệt thự nguy nga thuộc ngoại ô thành phố, Vương Hoàng Đạt nâng ly rượu đỏ, giọng trầm lạnh:
– Trương Tinh Vân bắt đầu ra mặt rồi. Chúng ta không thể để hắn lấn sâu thêm.
Bên cạnh hắn, Hoàng Gia Siêu Thống nhếch môi, ánh mắt sắc như dao:
– Vậy ta cho hắn một bài học. Tin tức từ nội gián báo lại, hắn đang chuẩn bị một phi vụ vận chuyển vũ khí.
– Nội gián? – Vương Đạt nhướng mày.
– Ừ. – Siêu Thống mỉm cười lạnh – Người của chúng ta… đang ở rất gần hắn.
Hai kẻ đối diện cụng ly, tiếng cười khẽ vang lên. Trong căn phòng, mùi rượu sóng sánh cùng âm mưu chết chóc.
📌 Quay lại phía Bình An
Cô đến bệnh viện, vẫn là dáng vẻ y tá bình thường. Nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Nguyễn Minh Khang bước tới, đưa cho cô một tập hồ sơ, giọng dịu dàng:
– Có ca phẫu thuật khẩn. Tôi cần em hỗ trợ.
Bình An gật đầu. Nhưng ngay khoảnh khắc lướt qua ánh mắt Khang, cô cảm thấy có điều gì đó… lạ lùng.
Ánh mắt ấy không chỉ là quan tâm. Mà còn… dò xét.
Sau ca phẫu thuật, Khang bất ngờ hỏi:
– An này… nếu có một ngày, em phải lựa chọn giữa công việc này… và một thứ khác, em sẽ chọn gì?
Câu hỏi khiến Bình An khựng lại.
Tim cô đập mạnh, như thể lời anh có ẩn ý.
Nhưng cô chỉ mỉm cười, tránh đi:
– Tôi không có sự lựa chọn nào khác.
Khang im lặng, đôi mắt sâu dần, ánh sáng trong đó khó đoán.
📌 Đêm hôm đó
Kho bãi số 12.
Ánh đèn cao áp hắt xuống những container xếp chồng. Không khí căng thẳng.
Trương Tinh Vân đứng chờ sẵn, dáng cao gầy, áo sơ mi tối màu. Bên cạnh là Dũng Lân, gương mặt lạnh băng.
Khi Bình An bước tới, Tinh Vân chỉ khẽ liếc nhìn, rồi quay đi:
– Cô đến rồi. Tốt.
Hắn đưa cho cô một tấm bản đồ và một khẩu súng lục đen bóng.
– Đây không phải trò chơi. Đêm nay, cô sẽ cùng tôi… lấy lại một lô hàng bị Vương – Hoàng cướp đi.
Bình An hít sâu, bàn tay siết chặt súng.
Trong đôi mắt cô, vừa có sự quyết đoán của điệp viên, vừa có nỗi run rẩy của một người phụ nữ đứng trước vực sâu.
Tinh Vân nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực dưới ánh đèn:
– Cô có hai lựa chọn. Hoặc quay lưng đi và để tôi coi cô là kẻ thù. Hoặc đi theo tôi, từ giờ trở thành người của tôi.
Không khí đông cứng.
Trong khoảnh khắc, Bình An nhận ra: quyết định đêm nay… sẽ thay đổi tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro