Chap 144: Lời hứa gặp lại
[AV ra đến sân bay thì nghe thông báo chuyến bay bị tạm hủy vì do bão]
- AV: Đùa sao ("¬¬)
...
[Cậu không biết đi đâu nên quay trở về nhà]
- AV: Mình quên mất, chẳng phải anh Thiên đã trả nhà rồi sao, giờ mình có về đây thì cũng không có nhà để ở (¬¬)
[Lúc này AV chợt thấy T từ trong căn trọ đi ra]
- AV: (!) Anh Thiên, chẳng phải anh bảo là đã về Hoa Dương rồi sao? Sao giờ này anh vẫn còn ở đây chứ?!
- T: Ủa..là A Vương hả 😐"
- AV: Thì ra là anh gạt em à ("¬¬)
- T: 😅
[Sau đó]
- AV: Em không ngờ anh lại có thể làm như vậy để gạt em á, anh đúng thật là quá đáng mà
- T: Anh xin lỗi, anh không cố tình muốn gạt em đâu, anh cũng định là sắp về rồi nhưng mà giả bộ sớm hơn chút để giúp em với An Di thôi
- AV: Giúp cái gì chứ, anh toàn giúp cho cậu ta thôi, em mới là em trai của anh mà
- T: Em đừng có trách An Di, việc này là do anh nghĩ ra, em ấy cũng không biết đâu
- AV: Sớm biết như vậy em đã không đặt vé máy bay về rồi
- T: A Vương à, em tính trở về Hoa Dương thiệt sao?
- AV: Dĩ nhiên, em đã đặt vé rồi sao không thể không về được chứ, đáng lý ra em đã về bữa nay rồi
- T: Mà sao em vẫn chưa đi vậy?
- AV: Chuyến bay bị hoãn do bão nên là ngày mai em mới đi được
- T: Vậy à
- AV: Đều do anh hết đó, giờ thì anh phải cho em ở lại
- T: Anh biết rồi 😅
[Tối đó, AD vì thất tình nên rủ H và M ra ngoài quán nhậu]
- H: An Di à, đừng uống nữa, cậu uống nhiều lắm rồi đó
- M: Trước giờ tui chưa thấy cậu ấy uống nhiều như vậy bao giờ
- AD: Ôi~con tim tan nát [Nằm bẹp xuống bàn]
- M: An Di đừng lo, Minh đã ở đây rồi, tớ sẽ chữa lành vết thương cho cậu
- H: Gớm quá ông ơi, cút đi chỗ khác y, vết thương là cần phải chữa thiệt nhưng mà chữa không đúng cách thì chỉ có nặng ra thêm thôi, ông chẳng chữa được cho cậu ấy đâu
- M: Nè, có cần nói thẳng như vậy không
- H: Nói ra cho ông bớt ảo tưởng lại
- AD: [..] A Vương, sao A Vương lại đi chứ, ông bỏ tui mà đi thiệt sao?
- H: Trời ơi cậu ấy sỉn quá rồi, phải làm sao đây?
- M: Biết làm sao bây giờ, hay là gọi cho anh Thiên thử y
- H: Ừm
..
[T để điện thoại ở trên bàn, lúc này AV nhìn thấy nên bắt máy]
- AV: Không biết lại con nào gọi cho ảnh nữa đây 😑
- Alo!
- H: Alo, anh Thiên hả, anh tới giúp em với, An Di say quá rồi!
- AV: An Di hả?
- H: Ủa, ai vậy? Anh Vương hả? Cậu chưa đi à?
- AV: Có vấn đề gì vậy, pà An Di sao rồi?
- H: Cậu ấy nhậu say quá nè mà vẫn chưa chịu về nữa, gọi được cho cậu may quá, cậu làm ơn tới rước cậu ấy về y, nãy giờ cậu ấy cứ gào tên cậu hoài nè!
- AV: ("¬¬)..Được rồi, mấy cậu hiện giờ đang ở đâu?
...
[Một lúc sau]
- H: Vương, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mừng quá [..] Nè..đó, giao lại cho cậu đấy
- M: Thực ra tui cũng không muốn giao An Di lại cho cậu đâu nhưng mà cậu ấy đã quả quyết như vậy rồi thì tui cũng đành chịu thôi, đưa cô ấy về cẩn thận đó 😤
[H và M giao AD lại cho AV sau đó trở về nhà]
- AD: A Vương, đừng đi mà A Vương..
- AV: (..) Nè, đứng dậy được không?
- AD: A Vương, tui đang nằm mơ hả? Phải chăng là mình đang mơ..A Vương, đúng rồi là A Vương nè! Ông đừng đi đâu hết, không cho ông đi đâu! [Ôm chặt lấy AV]
- AV: (!) Bỏ ra coi, làm gì mà ôm cứng ngắc vậy
- AD: Vì tui thích A Vương mà ( ꈍᴗꈍ)
- AV: Pà say lắm rồi đó, về nhà thôi
- AD: Tui không có say đâu
- AV: Không có say thì làm ơn nói chuyện như người tỉnh y
- AD: (..) Sao lúc nào ông cũng tránh né tui hết vậy? Tại sao ông có thể nhìn ra tui thích anh Thiên một cách dễ dàng như thế mà lại không nhìn ra tui đang thích ông vậy hả? Chẳng phải ông thông minh lắm sao, sao lần này đầu óc của ông tiếp thu chậm quá vậy
- AV: Cái gì! Cách pà nói chuyện với người mình thích là như vậy đó hả? Rốt cuộc là pà đang tỏ tình hay là đang chửi tui vậy hả
- AD: Ừ, tui đang chửi ông đó! Ai bảo ông cứ cố tỏ ra là không hiểu chứ, A Vương đúng là đồ ngốc, A Vương đáng ghét!
- AV: Phải rồi, tui đáng ghét như vậy đó, pà đừng tưởng là mỗi lần pà nói câu đó là tui không có nghe nhá, tui nghe hết đó, đã đáng ghét đến thế sao mà vẫn thích được hay vậy? Tui nghĩ người đầu óc có vấn đề là pà đó!
- AD: Đúng vậy, là bởi vì đầu óc của tui có vấn đề rồi cho nên tui mới thích ông đó, tại sao ông cứ xuất hiện ở trong đầu của tui hoài vậy? Tại sao tui lại thấy nhớ ông chứ? Tại sao tui lại có cảm giác đau lòng đến vậy? Ông nói tui phải làm thế nào đây, ông nói đi..!
- AV: (..)
- AD: A Vương, tui nói cho ông biết..
- AV: (?)
- AD: Lần này dù có chuyện gì xảy ra thì tui cũng sẽ không từ bỏ ông đâu!
[Nói xong AD kéo AV lại rồi hôn]
- AV: (!)
[AV trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại nhưng cậu cũng không quá bất ngờ vì đây không phải là lần đầu tiên mà hai người họ hôn nhau nhưng chỉ có mình AV biết được chuyện đó, vì vậy cậu cũng không đẩy AD ra mà đợi cho cô bình tĩnh trở lại, lúc này AD đã không còn biết gì nữa rồi, cô dựa vào người AV và cứ ôm lấy cậu]
- AD: A Vương, đừng có đi, ông đừng có đi mà
- AV: (..) Xin lỗi..
[AV sau khi về đến nhà]
- T: A Vương, tối rồi mà em lại còn đi đâu vậy?
- AV: À..không có gì, em chỉ đi dạo một tí cho dễ ngủ thôi
- T: Ừm, ngày mai em cũng phải bay sớm nhỉ, em nên đi nghỉ ngơi y
- AV: Dạ
[Sáng hôm sau]
- T: A Vương, em định về bển luôn à, em có tính quay lại đây nữa không?
- AV: Em chẳng muốn quay lại đây nữa đâu (¬¬)
- T: Em mà không quay lại thì An Di sẽ buồn lắm đấy
- AV: Pả thì liên quan gì tới em chứ
- T: Nè, em đừng có tuyệt tình như thế chứ
- AV: Sao anh không về với em luôn đi, dù gì anh cũng học xong rồi mà
- T: Ờm, anh vẫn còn một số việc chưa giải quyết xong nên anh sẽ về sau
- AV: Sao cũng được, anh Thiên, em sẽ đợi anh ở bên đó trước nhá, anh nhớ là đừng có qua trễ quá đó!
[AV chào tạm biệt T rồi bỏ đi]
- T: 😮 Ơ A Vương à..😟
[Bên phía AD lúc này, cô vừa tỉnh dậy sau cơn say hôm qua]
- AD: Ui ya~ Nhức đầu quá đi.. >< Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
[AD nhớ lại cảnh hôm qua một cách rất mơ hồ]
- AD: Hình như hôm qua mình đi uống với Lam Huệ và ông Minh, sau đó mình không còn nhớ được gì nữa hết..(Hình như mình đã mơ thấy A Vương, mình cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy thật dịu dàng khi mình ôm lấy cậu, cảm giác chân thật đến nỗi khiến cho mình hoài nghi liệu đó có phải giấc mơ hay không nữa..giờ này chắc có lẽ cậu ấy đang ở Hoa Dương rồi nhỉ? A Vương à, ông có trở về đây nữa không?)
[Bên phía T, cậu đã thu dọn hành lý để chuẩn bị trở về]
- T: (Cho đến bây giờ mình vẫn chưa tìm được tung tích của người ấy, còn cả đám người khả nghi đã tấn công mình trước đây nữa nhưng tình hình công ty hiện tại đang bất ổn, mình không thể không trở về phụ giúp ba mẹ được, tạm thời cho đến khi tình hình ổn định trở lại mình sẽ quay về đây..vẫn còn một điều mà mình muốn thực hiện nữa nhưng có lẽ không làm được rồi)
[Bên nhà của N]
- KD: Chị hai à
- N: Sao thế Danh?
- KD: Em nghe nói anh Thiên ngày kia sẽ trở về Hoa Dương đó, chị đã biết tin này chưa?
- N: Anh ấy sắp trở về rồi sao (..)
- KD: Em nghĩ là anh ấy rất muốn gặp chị đó, hay là bữa đó chị đến tiễn anh ấy đi
- N: Nhưng mà chị..
- KD: (..) Có những thứ nếu mà bỏ lỡ rồi sẽ không quay lại được nữa đâu, thôi..em phải dẫn tiểu Bối đến gặp Sa Sa đây, nếu không nó sẽ đi tìm một con mèo khác mất
- N: 😐 (..)
[Vài ngày sau]
[AD cùng mọi người đều ra sân bay để đưa tiễn T]
- M: Anh Thiên, anh lên đường bình an nha, em sẽ nhớ anh lắm đó! ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )
- H: ("¬¬)
- Anh nhớ giữ liên lạc với mọi người nhé
- MÂ: Chúc anh gặp những điều tốt đẹp ^^
- AD: Anh Thiên, lần này không biết là bao lâu sẽ gặp lại, hy vọng là anh sẽ luôn tiến tới và đạt được những điều mình mong ước nhé
- T: Cảm ơn mọi người nhiều lắm, thời gian qua được gặp gỡ mọi người khiến anh cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc, anh sẽ không quên những khoảnh khắc chúng ta ở bên nhau đâu, mấy em cũng phải cố gắng tốt nhé
- AD: Dạ..
[Lúc này N đang trên đường chạy đến chỗ của T, trong lúc đi, cô vừa nhớ lại những kỉ niệm mà cả hai đã trải qua cùng nhau: Lần hai người cùng nhau tham gia lễ hội mèo, lúc T giả làm người yêu của cô, lần đi đến buổi triển lãm, lần T đạp xe chở cô chạy trốn, lần cô cưỡng hôn T khi bị dính thuốc, lần mà T chạy đi tìm cô khi cô ra khỏi nhà, lần T đứng ra bảo vệ cô khi bị bắt nạt, lần hai người cùng nhau chơi đàn ở nhà thờ, lần T chạy đến ôm lấy cô sau khi trở về nhà, lần T đưa cô về khi trời mưa và nói muốn làm vệ sĩ của cô, lần hai người cùng nhau đợi ngắm sao băng, lần T nắm lấy tay cô khi băng qua đám đông, lần T thổi nhẹ vào tay cô khi bị bỏng, lần T đàn guitar ở ngoài phố cho cô nghe,..]
- T: An Di, em đừng lo, anh sẽ qua đó khuyên A Vương, dù thế nào thì anh cũng sẽ lôi nó về đây cho em
- AD: Anh chỉ cần khuyên cậu ấy được rồi chứ đừng có dùng vũ lực nha anh Thiên 😅
- T: Em yên tâm đi, anh sẽ thuyết phục cho đến khi nào em ấy chịu nghe thì thôi
- AD: Dạ, em cảm ơn anh nhiều lắm 😄
[Khi này N vừa kịp chạy tới]
- N: Anh Thiên!
- AD: (?)
- T: 😯
- AD: Thư Nhã..xem ra em phải nhường lại chỗ để cho hai người tâm sự rồi
- T: ^^
..
- N: Anh Thiên, anh thực sự phải đi hả?
- T: Hm..anh phải đi rồi, anh thực sự muốn biết câu trả lời của người ta như thế nào nhưng mà có lẽ anh không chờ được rồi 😔
- N:..Anh sẽ đi trong vòng bao lâu vậy?
- T: Mm..có lẽ là vài tháng, vài năm hoặc cũng có thể là sẽ không quay lại đây nữa 😕
- N: (..) Anh Thiên!
- T: (!) À sao? •-•"
- N: Em..nếu anh quay lại, em muốn có một cuộc hẹn với anh! 😣
- T: (..) Nếu em đã nói như vậy thì anh nhất định phải quay lại trong thời gian sớm rồi 😄
- N: (!)
- T: Khi đó anh hy vọng đó không phải là cuộc hẹn của những người bạn lâu ngày gặp lại nhau đâu, em hiểu ý anh chứ? ☺
- N: (..) (˵• •˵) [Đỏ mặt]
..
[Sau đó T tạm biệt mọi người, máy bay bắt đầu cất cánh và từ từ đi xa, đi xa cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn chỉ còn lại một khoảng trời xanh mây trắng bình lặng. Bắt đầu cho một sự chờ đợi không biết khi nào mới chấm dứt]
[Hết phần 2].
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro