Chap 18: Chạm mặt

[Ngày hôm sau]
- AD: Êy A Vương, hôm nay ông lại tiếp tục theo dõi anh Thiên hả
- AV: Thì tui đã bảo từ hôm qua rồi, lần này tui phải giám sát ảnh thật kĩ, hôm qua xém nữa là bị phát hiện rồi nên hôm nay tui phải cẩn thận hơn mới được
- AD: Vậy chúc ông may mắn nha, hôm nay tui không có đi với ông được rồi 😌
- AV: Thôi bớt những lời giả dối đó đi bạn, tự mình cũng có thể đi được, không cần nhờ tới bạn đâu..mà bạn còn thiếu tiền mình nữa đó, bạn lo mà gom tiền trả nợ ik ( ˘⁰˘)
- AD: ("¬¬) Biết rồi
- AV: [Rời đi]
- AD: Bye bye nha! 😄
- Giờ mình nên đi đâu đây ta? 🤔
..
[AD đang đi trên đường thì gặp Tín]
- AD: Ah..Tín! (• ▿ •)
- Tín: [Đi qua như thể không nghe thấy tiếng gọi của AD]
- AD: (?) [Thấy vậy nên vỗ vai Tín một cái] Nè!
- Tín: [Giật mình, làm rơi xấp tài liệu trên tay] Hả?!
- AD: (?) Hôm nay cậu bị sao vậy?
- Tín: (!) Àh, An Di đó hả, xin lỗi nha, tớ không để ý
- AD: Sao vậy, thường ngày cậu đâu có mất tập trung như vậy đâu? Có chuyện gì hả?
- Tín: (!) Ơ..đâu..đâu..không có gì! [Lắc đầu]
- AD: 😯
- Tín: Không có gì thật mà!
- AD: ( •́ ▿ •̀")
- Tín: Tớ đi trước nha [Nói xong liền bỏ chạy]
- AD: Chạy rồi 😯 ..Hừm, có gì đó rất là khả nghi ( ͠• -•) Được, dù gì mình cũng đang rảnh mà, phải đi theo xem mới được ( ˘ᵕ˘)

[AD đi theo Tín đến thư viện, cô nhìn thấy Tín đang lấp ló vào một gốc để nhìn gì đó. Lúc này H và MÂ cũng đang trong thư viện tìm sách]
- MÂ: Ah nè, mình thấy lấy cái này làm ý tưởng được đó
- H: Oh
- Tín: [Đang theo dõi]
- AD: Nà, cậu đang làm cái gì đó?
- Tín: (?) [Nhìn thấy AD chợt phát hoảng] (!) Hả..hả! Sao cậu lại ở đây vậy?! 😨
- AD: Tớ chỉ muốn biết cậu đang gặp phải chuyện gì thôi ( ᵕ ༚ᵕ)
- Tín: Tớ..tớ đã nói là không có gì rồi mà [Tỏ vẻ lo lắng]
- AD: Thiệt sao?
[AD nhìn theo hướng mà khi nãy Tín vừa nhìn]
- AD: Oh..ai ở đằng đó vậy?
- Tín: (!) Thiệt không phải đâu mà! >< [Tín chặn phía trước để cho AD không nhìn thấy mặc dù với chiều cao khiêm tốn của cậu thì cũng chẳng che được gì]
- AD: (¬ 。¬) Để coi..[Nhìn thấy MÂ với H] Hở, đó là..
- Tín: Hả?
- AD: Nè, cậu để ý cái bạn tóc ngắn đó hả?
- Tín: Ừ..(!) À..không, không! ><
- AD: Tui biết ngay mà 😄 Như vậy là tui đoán đúng rồi phải không?
[Bị AD nói trúng tim đen, Tín xấu hổ không biết phải trả lời như thế nào]
- AD: Tui có biết cái bạn đó nha ☝️
- Tín: Cái gì! Cậu quen biết với cậu ấy à?!
- AD: Tín muốn làm quen với bạn ấy phải không? Để tui giúp một tay nhé 😉
- Tín: Khoan..khoan!
- AD: Cậu cứ yên tâm ik, không sao đâu 😌
- Tín: Ái..đừng mà! 😫
[AD đang định đi tới chỗ MÂ thì vô tình đụng phải một người]
- AD: Ui ya! ><
- Xin lỗi ạ..ơ!
- Q: An Di
- AD: (Anh Quân) (˵• o •˵)
[Nhìn thấy Q, AD đột dưng quay người bỏ chạy]
- Tín: (!?) [Không biết chuyện gì đang xảy ra] Chạy mất tiêu rồi? 😯
- Q: (..) 😥

..
[AD chạy ra ngoài xong rồi kiếm một chiếc ghế đá ngồi gần đó]
- AD: ( •́ - •̀ ) (Mình làm sao vậy? Mình với anh Quân chia tay cũng lâu rồi, lúc đó mình đã can đảm đứng trước mặt ảnh nói lời chia tay, vậy mà giờ đây gặp lại đến cả một câu chào hỏi mình cũng không dám nói, mình thật là..) 😔 Haizz..

[AD ngước nhìn lên bầu trời, vừa suy ngẫm về mớ hỗn độn đang diễn ra trong đầu cô]
- AD: Cảm giác này là thế nào?! (>༚<)
- ?: Ý em là sao hả cô gái?
- AD: Hở? [Ngước lên thì thấy T đang nhìn mình] Σ(°ロ°) Anh..anh..anh Thiên!
- T: Sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì mà giờ chưa chịu về nhà nữa, trời sắp chiều rồi đó
- AD: Em có suy nghĩ gì đâu, chỉ là có một số chuyện em đang không biết như nào thôi ( •́ - •̀") Anh làm em hết hồn thật đó, sao giờ này anh không ở chỗ làm mà lại ở đây vậy? ( ͠• 。•)
- T: À tại vì anh có một số việc riêng nên xin nghỉ đó mà, nhờ vậy mới gặp em đang ngồi lẩm bẩm một mình ở đây nè 😄
- AD: Σ(⁰ ロ ⁰) Đâu có! Em chỉ..
- T: Haha..anh chỉ chọc em xíu thôi mà
- AD: 😓 (!) (À nếu anh Thiên ở đây thì hôm nay A Vương sẽ theo dõi ai?)
- T: Haizz..đi nãy giờ cũng đói bụng rồi.. [Bước tới ngồi cùng AD] Em còn thiếu anh một bữa ăn mà phải không? Hay là bây giờ em đãi anh luôn đi
- AD: Bây giờ luôn á!
- T: Đúng rồi, không thành vấn đề chứ? (^▿^)
- AD: Àhaha..không thành vấn đề ^^

[Bên phía của AV]
- AV: (Sao hôm nay không thấy anh Thiên đâu hết nhỉ?) (¬¬)

[T với AD đang ngồi ở quán ăn]
- T: Quao..đồ ăn ngon quá! Chúc ăn ngon miệng
- AD: Chúc ăn ngon miệng (^▿^)
...
[Sau khi ăn xong, hai người cùng dạo quanh trước khi về nhà]
- AD: Khi nãy anh Thiên đi đâu vậy?
- T: À..😅 Anh có nhờ người giúp anh tìm hiểu một số vấn đề, khi nãy họ có gọi điện nên anh phải đi gặp họ vì vấn đề này rất là quan trọng đối với anh
- AD: (Không biết vấn đề của anh Thiên là như thế nào? A Vương có biết không nhỉ? Nếu anh ấy không muốn nói thẳng thì chắc mình cũng không nên hỏi nhiều)
- T: Nè, còn chuyện của em thì sao?
- AD: Chuyện của em á? 😯
- T: Cái chuyện mà em lẩm bẩm một mình hồi chiều đó..gì nhỉ? "Cảm giác này là thế nào" á ☝️
- AD: (*゚ロ゚) Anh nghe hết rồi sao!
- T: Chỉ là vô tình thôi, anh không cố ý nghe lén em nói chuyện một mình đâu (^▿^)
- AD: Anh..anh làm em thấy ngượng quá (˵•́ - •̀˵)
- T: Có gì đâu mà..dù gì anh cũng đã lỡ nghe được rồi, em có tâm sự gì thì cứ chia sẻ cho anh biết y, biết đâu anh có thể đưa ra lời khuyên giúp em thì sao? (• ▿ •)
- AD: Àh..chuyện này..( •᷄ - •᷅ ) Cách đây không lâu em có quen một người bạn trai
- T: Ừm
- AD: Sau đó anh ấy vẫn còn yêu bạn gái cũ rất nhiều nên em đã quyết định nói lời chia tay với anh ấy để anh ấy có thể ở bên cạnh người mình yêu
- T: Chuyện này có vẻ dài nhỉ, khoan đã, mình kiếm chỗ nào ngồi xong rồi kể tiếp nha
- AD: Dạ

[AD với T kiếm một ghế đá gần đó để ngồi xong rồi kể tiếp chuyện của cô]
- AD: Mặc dù khi đó em đã rất bình tĩnh nhưng không hiểu sao khi gặp lại anh ấy thì em lại không thể đối diện nói chuyện với anh ấy một cách bình thường được, em đã không nói gì hết, đến cả câu chào hỏi cũng không, cứ vậy mà bỏ chạy, em thật không hiểu mình đang nghĩ cái gì luôn..😔
- T: Hm..
- AD: Em..không phải là còn lưu luyến gì với anh ấy đâu, em thực sự đã quên anh ấy rồi! (° ロ °)
- T: Anh có nói gì đâu 😅
- AD: Chỉ tại hiện giờ em muốn cư xử với anh ấy như bình thường thôi, nhưng em không thể coi như chưa từng có gì xảy ra hết, dù gì em và anh ấy cũng từng quen nhau cho nên..là vậy đó!
- T: Có thật là em chỉ muốn coi anh ấy là bạn không?
- AD: Em cũng không rõ lắm, khi nãy không nói gì mà đã bỏ đi nên giờ em thấy kì lắm
- T: Mm..vậy trong khoảng thời gian chia tay đó em có còn nhớ đến cậu ta nữa không?
- AD: Khoảng thời gian đầu thì buồn thật nhưng đến sau này thì em không còn buồn nữa, thực sự em đã không còn nghĩ đến ảnh cho đến ngày hôm nay bất chợt gặp lại..😔
- T: Vậy thì có thể là em đã thực sự quên cậu ta rồi, nhưng điều làm em ái ngại bây giờ đó chính là làm thế nào để trở thành bạn bình thường với người mà mình đã từng quen, em không biết phải bắt đầu như thế nào thì mới đúng..
- AD: 😯
- T: Nhưng mà em yên tâm đi, nếu em thực sự đã không còn ý gì với người ta thì việc làm bạn cũng trở nên đơn giản thôi☝️ Chỉ cần có chút dũng khí là em sẽ làm được, trốn tránh không phải là cách, nó chỉ làm em có cảm giác ái ngại hơn thôi, tin anh đi 😉
- AD: Có thật là vậy không?
- T: Anh đã nói rồi mà, em chỉ cần chút can đảm để đối diện với nó là sẽ ổn thôi (^▿^)
- AD: Nhưng mà..
- T: Em đang cảm thấy lo lắng phải không?
- AD: (!)
- T: Đưa hai tay ra đây đi
- AD: Sao vậy ạ?
[AD đưa tay ra, T nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên tay cô]
- T: Đây
- AD: (!) Hả! Anh..(˵• o •˵)
- T: Anh sẽ truyền cho em chút dũng khí
- AD: 😯
- T: Như vậy em sẽ có thêm can đảm để đối diện với nó, sẽ ổn thôi (• ▿ •)
- AD: (Bàn tay của anh ấy..ấm quá! Cảm giác thật an tâm) Cảm..cảm ơn anh [Xấu hổ]
- T: Thật ra là lúc nhỏ khi anh cảm thấy lo lắng thì mẹ của anh đều làm như thế này ( •́ ▿ •̀ )
- AD: Mẹ của anh? Ý anh là..
- T: Àh, là mẹ ruột của anh (^▿^)
- AD: (Mẹ ruột của anh Thiên?)
- ?: Xin lỗi vì đã chen ngang buổi hẹn hò lãng mạn của hai cô cậu nhé!
- AD: Hở? (!) Σ(°ロ°) Hẹn..hẹn hò [Vội rút tay lại]
- T: (?)
- AD: (Ai mới vừa lên tiếng vậy?)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro