Chap 29: Xin lỗi

[T dẫn AD vào nhà]
- AD: Anh làm em bất ngờ thiệt đó, hôm nay anh không đi làm à?
- T: Ừm, hôm nay anh xin nghỉ để ở nhà với A Vương
- AD: (..) ( ❛ ᴗ ❛ ) [Nhìn chằm chằm T]
- T: (?)..Em tới kiếm A Vương hả? ^^"
- AD: (!) Àh..em..
- T: Sao thế?
- AD: Về vụ hôm qua á.. 👉👈
- T: Àh..em đã tìm được báo cáo của mình chưa?
- AD: Dạ rồi, là em để quên trong tập ạ ("^▿^)
- T: Như vậy thì hay quá rồi, A Vương không phải là người lấy đúng không 😄
- AD: Ờ dạ, cho nên em muốn..tới đây để xin lỗi ạ 😅
- T: Anh biết rồi
- AD: Mà A Vương đâu rồi anh? Sáng nay không thấy cậu ấy đến lớp
- T: À, A Vương bị bệnh nên nghỉ phép, vì thế nên hôm nay anh mới ở nhà để chăm sóc em ấy nè
- AD: (!) Vậy sao? Cậu ấy bệnh từ khi nào thế? (• ૦ •)
- T: Anh cũng không rõ nữa, tối qua khi đi làm về..

[Hồi tưởng]:
- T: Anh về rồi đây..
[Im lặng]
- T: Hở, sao hôm nay không nghe thấy tiếng trả lời đâu nhỉ? (..) A Vương đi đâu rồi? ( ͠• ༚•)
[T bước vào phòng ngủ thì thấy AV đang nằm trên giường]
- T: [Đi tới] A Vương! Em sao vậy?
- AV: Anh Thiên, anh về rồi sao..em thấy mệt nên muốn ngủ chút thôi
- T: [Sờ trán AV] Để anh coi..hơ, em bị sốt rồi này! Người em nóng lắm đấy..
[Một lát sau, T đi lấy thuốc cho AV]
- T: Em ngồi dậy uống thuốc đi
[AV đang uống thuốc thì nghe có tiếng chuông cửa]
[Ding..dong..]
- T: (!)
- AV: (?)
- T: Ai mà tới đây giờ này nhỉ?
- Để anh ra xem thử..

[Quay lại hiện tại]
- AD: (Ra là vậy, thì ra hôm qua cậu ấy bị sốt, hèn gì hôm qua cậu ta trông có vẻ trầm tính hơn bình thường) •-•
- Bây giờ cậu ấy sao rồi anh?
- T: Giờ nó cũng đỡ hơn rồi, đang ở trong phòng đấy
- AD: Oh..vậy em vào trong đó được chứ? ( •́ ༚ •̀ )
- T: Được mà, em cứ tự nhiên ik
..
[AD đứng trước cửa phòng suy nghĩ]
- AD: (Có nên không ta? Hôm qua cậu ấy đã bị bệnh rồi mà mình còn qua kiếm chuyện với cậu ấy nữa, giờ chắc cậu ta đang giận mình lắm đây >< Không biết là cậu ấy sao rồi? Có lẽ là vẫn còn sốt ( •́ - •̀ ) Giờ chắc cậu ấy đang ngủ, có nên vào không ta? Nếu giờ mình vào lỡ làm phiền cậu ấy nữa thì..cơ mà mình muốn xem cậu ấy như thế nào rồi?)
[AD hé mở cánh cửa để nhìn vào]
- AD: (..)
[Lúc này cô nhìn thấy AV đang ngồi trên bàn trang điểm để sửa soạn]
- AD: Hả! Σ(⁰ ロ ⁰)
- AV: (!) [Giật mình] Hả?! Σ(⁰ ロ ⁰)
- AD: Ông đang làm cái gì vậy? (⁰ ロ ⁰)
- AV: Tui mới là người hỏi câu đó đấy, tự dưng pà vào phòng của người khác rồi hét lên như vậy! (•̀ ロ •́)
- AD: Tại ông làm tui bất ngờ chứ bộ
( •́ ༚ •̀ )
- AV: Lại nữa, cái đó tui nói pà mới đúng, pà ở đâu chui ra vậy?
- AD: Tại tui nghe anh Thiên nói là ông đang bị bệnh mà, bệnh gì mà ngồi làm đẹp vậy?
- AV: Chỉ là sốt nhẹ thôi mà, bây giờ thì tui khỏe rồi ( ᵕ ༚ᵕ) Không lẽ pà nghĩ tui nằm liệt giường luôn à? Tui đâu có yếu tới mức đó (¬¬)
- AD: 😐" (..)
..
[AV sau khi sửa soạn xong]
- AV: Qua đây chi vậy? Muốn kiếm chuyện tiếp nữa hả? (¬¬)
- AD: Mm..tui qua đây để xin lỗi á ("^▿^) Việc hôm qua..
- AV: Tui không quan tâm! ( ˘⁰˘) [Quay mặt bỏ đi]
- AD: Hả?! Σ(⁰༚⁰)
- Nhưng mà..A Vương..
- AV: Tui không cần nghe lời giải thích nào từ pà hết, nếu pà tới đây không phải là để kiếm chuyện hay kiếm anh Thiên thì tui cảm ơn, đi về được rồi đó! (¬ ¬)
- AD: (• ༚ •) Nè, như vậy là ông đang giận rồi phải không A Vương? ( •᷄ ༚•᷅ )
- AV: [Bước đi chẳng để ý những lời AD nói]
- AD: Nè..
..
- T: Ủa A Vương, em thấy sao rồi?
- AV: Em thấy khỏe hơn rồi anh Thiên, em muốn ra ngoài một chút (¬ 。¬)
- T: Em mới vừa hết bệnh mà, sao không ở nhà đi?
- AV: Không sao đâu anh, em đi xíu là về à
- T: Ơ..
- AD: Anh Thiên à, anh đừng lo, em sẽ đi chung với cậu ấy
[Nói xong AD đuổi theo AV]
- T: 😐 (..)
- AD: Nè A Vương..
- A Vương ông giận thiệt á? Tui xin lỗi mà ( •́ ༚ •̀ )
- AV: Đã bảo là không quan tâm rồi mà (¬¬)
- AD: Tui biết là ông giận mà, đừng giận nữa nha! Đi mà, tui xin lỗi thiệt đó
- AV: Lãi nhãi hoài nghe mệt quá! (•̀ o •́)
- AD: Xin lỗi mà, xin lỗi..
[Lúc này hai người đang đi xuống cầu thang, còn vài bước nữa là AD xuống tới dưới nhà, bỗng dưng cô bị vấp ngã]
- AD: Áh! ><
[AD ngã xuống đè lên người AV]
- AV: Ui ya! 😫
- AD: Ơ! (!) A Vương, ông có sao không? ( •᷄ ༚•᷅ )
- AV: Ui..(>༚<) [Ngồi dậy với cái lưng bất ổn] Hây! Nhìn vậy mà hỏi có sao không à?! Có bị đui không? 😠
- AD: 😥 Hu..tui xin lỗi mà (╥。╥)
- AV: [Đứng dậy] Thôi dẹp đi, cái kiểu xin lỗi của pà là vậy đó hả? Hay là pà cố ý làm vậy để trả thù tui mấy vụ lần trước? (•̀ o •́)
- AD: Tui không có cố ý làm như vậy đâu
- AV: Grừ..tránh xa tui ra cái đi! 💢
- AD: ("•᷄  •᷅ )
- AV: [Bỏ đi]
- AD: A Vương..xin lỗi mà (╥。╥)
..
- AV: (¬¬) [Nhìn thấy AD vẫn đi theo phía sau] 💢 Nè! Sao cứ bám theo tui hoài vậy! 😠
- AD: Tui sẽ đi theo cho đến khi ông hết giận thì thôi! (•̀ ༚•́)
- AV: 💢😠..Hứ! Được thôi, tùy pà ( ˘⁰˘)
[AV tiếp tục đi sau đó dừng lại ở một cửa hàng]
- AD: Ông tính mua cái gì hả?
- AV: Phải rồi, tui tính mua..nhiều thứ lắm 😏
- AD: Ừm (• ▿ •)

[AV với AD đi vào trong cửa hàng, AV lấy cái giỏ đưa cho AD]
- AV: Cầm lấy!
- AD: Hả 😯
- AV: Chứ pà đi theo làm cái gì? Không làm được gì hết đi theo vướng víu à (¬¬)
- AD: Ờ ừm..[Cầm lấy giỏ đựng đồ]
..
- AV: Mm..🤔 Lấy cái này!
- Cái này..
- Cái này nữa..

[Lát sau]
- AD: Nè A Vương, ông mua nhiều quá rồi đó! (>༚<) Mà sao không cầm phụ ik, một mình tui xách sao hết!
- AV: 😏 Tui vừa mới hết bệnh mà
( ᵕ ༚ᵕ) Đã vậy vừa rồi còn bị pà ngã đè như vậy nữa..(¬ 。¬) Ây ya! (>༚<) [Ôm cánh tay] Bị đau còn chưa hết nữa nè ( •᷄ ༚•᷅ )
- AD: (!)
- AV: Không lẽ biết bao nhiêu tội lỗi đó bây giờ pà còn bắt tui phải xách cho pà à! (•̀ o •́) Ngoài mặt pà nói xin lỗi sao không tỏ ra có chút lòng thành xíu đi, dùng hành động để mà chứng tỏ lời nói của pà đó!
- AD: 😐"
- AV: Ở đó mà than với vãn, thôi sao hồi nãy không đi về luôn đi!
- AD: Ừ, biết rồi, tui sẽ xách hết ( ─.─)
- AV: Hứ..vậy còn nghe được ( ᵕ ༚ᵕ)
...
- AD: Ui nặng quá! >< (Tên này đúng là ác độc mà, cố tình chọn cái cửa hàng xa vậy 😠)
- AV: Tới nơi rồi
- AD: (Mệt muốn xỉu) =.=
- AV: Đưa đây
[AV lấy lại túi đồ]
- AD: (!) 😯
- AV: Anh Thiên, em về rồi nè (^▽^)
- T: Em về rồi đó hả (• ▿ •) Sao em xách nhiều đồ thế?
- AV: Em mua đồ để dành cho anh đó mà
- T: Vậy hả, cảm ơn em nha (^▿^) Để anh xách phụ cho
- AV: Dạ
[T mang đồ đi vào trong]
- AD: Nè! Khi nãy ông nói tay đau mà, ông gạt tui à?! 😠
- AV: Ừ thì khi nãy đau, nhưng mà bây giờ thì hết rồi ( ᵕ ▿ ᵕ)
- AD: 💢
- AV: Tui đã về tới nhà rồi, việc của pà cũng hết rồi
[AV lấy chiếc túi của AD để trên bàn đeo vào cho cô]
- AD: (!)
- AV: Không có gì nữa thì làm ơn biến giùm cái ( ᵕ ༚ᵕ) [Đẩy AD ra ngoài cửa]
- AD: ..Nè A Vương, tui hỏi ông nè!
(•̀ ༚ •́) Tui nghiêm túc tới đây là để xin lỗi đó, giờ ý định của ông là như thế nào?
- AV: Như thế nào là sao? ( ͠• ༚•)
- AD: Ông có chấp nhận lời xin lỗi của tui không?
- AV: Hâm à? (¬ 。¬)
- AD: Hả! (• ૦ •)
- AV: Tui đã bảo là không quan tâm rồi mà
- AD: Không quan tâm là sao? ( ͠• ༚•)
- AV: Việc pà có đến kiếm chuyện với tui hay không bây giờ cũng là chuyện bình thường thôi ( ˘⁰˘) Vì tui với pà bây giờ là đối thủ cạnh tranh với nhau mà (¬¬) Có thể là tui sẽ chơi xấu pà cũng nên, nhưng mà pà cứ yên tâm đi, tui sẽ không làm gì ảnh hưởng tới kết quả học tập của pà đâu vì vốn dĩ tui không cần làm thì thành tích của pà cũng tệ sẵn rồi 😏
- AD: Vậy là ông không giận tui thiệt á! (• ▿ •)
- AV: (¬¬)
- AD: Hi..cảm ơn A Vương (^▿^)
[AD định đến ôm AV nhưng bị cậu chặn lại]
- AV: (!) Hây! Tránh ra!
- AD: (?) 😯
- AV: 😠
- AD: (..)
- AV: Tui muốn nhắc cho pà biết, chúng ta bây giờ không còn là bạn thân như lúc trước nữa nên làm ơn đừng cố tỏ ra thân thiết với tui (•̀ ૦ •́) Ngược lại giờ tui sẽ đề cao cảnh giác pà, pà cũng đừng coi thường tui, nếu pà cứ tiếp tục tới gần anh Thiên của tui thì tui chắc chắn sẽ không nương tay với pà đâu, nhớ cho kĩ đó! (¬ 。¬)
- AD: Anh Thiên..
- Phải rồi, tui sẽ..(•̀ ༚•́)
- AV: [Đóng cửa]
- AD: (!) Gì vậy? Chưa nói xong mà..
- Tui sẽ không thua ông đâu! (>૦<)
- AV: Xì..đúng là dai như đỉa (¬¬)
- T: Ủa An Di đâu rồi em?
- AV: Em đuổi về rồi ạ ( ᵕ ༚ᵕ)
- T: Hả!
- AV: (!) Àh nhầm! Cậu ấy bảo phải về nhà liền nên đi rồi ạ ("^▿^)
- T: Oh vậy hả (• ▿ •)
...
[AV đi vào phòng]
- AV: [Nghĩ đến câu nói của AD:"Tui hỏi ông, hôm qua ông vào phòng của tui có lấy cái gì không?"] [Đi đến ngăn tủ lấy ra một chiếc phong bì]

[Nhớ lại lúc ở trong phòng AD]:
- AV: Hm..cái gì đây? [Nhìn thấy một chiếc phong bì được cất giữ rất cẩn thận, phía bên trên có ghi chữ đặc biệt]
- Sao trên chiếc phong bì này lại có chữ đặc biệt nhỉ? 🤨 Hừ không lẽ pả tính bí mật viết thư gì đó để gửi cho anh Thiên của mình sao? Đừng có hòng, tui sẽ không để cho pà đạt được ý định đó đâu (¬¬)
[AV đem giấu chiếc phong bì mang về nhà]

[Quay lại hiện tại]
- AV: Để coi pả lén viết cái gì trong này?
[AV mở chiếc phong bì ra, bên trong là một tờ giấy khá là cũ kĩ với nội dung như kể một câu chuyện gì đó]
- AV: Huh? Gì đây..giống như truyện cổ tích vậy? Nét chữ này giống của trẻ con quá, chả có gì đặc biệt hết..vậy mà pả cũng giữ kĩ như vậy? 🤨
- Mặc kệ, ai mà quan tâm chứ, miễn không có liên quan đến anh Thiên của mình là được rồi ( ˘⁰˘)
[Nói xong AV để lại tờ giấy vào trong phong bì và cất vào góc tủ]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro