Chap 51: Quà đáp trả
- AV: Anh Thiên, nếu như anh muốn cảm ơn một người thì anh sẽ làm thế nào?
- T: Thì chỉ cảm ơn thôi 😐
- AV: Ý là không phải vậy
- T: Ý em là sao?
- AV: Ờm..ngoài nói cảm ơn ra thì còn hành động nào cụ thể nữa không?
- T: Em có thể tặng quà cho người đó, sẽ tốt hơn nếu là đồ tự làm
- AV: Hm..làm cái gì nhỉ? 🤔
- T: Sao vậy? Em tính làm tặng ai à?
- AV: À không, không phải em, là bạn, bạn em á, em chỉ hỏi vậy thôi, cảm ơn anh nhé 😅
- T: (?) 😯
...
[Hai ngày sau]
- AD: Sao rồi Thư Nhã, cuộc hẹn của cậu hôm bữa như thế nào rồi, có suôn sẻ không? 😄
- TN: Mm..cuộc hẹn rất là tốt, rất suôn sẻ nhưng sau đó thì..
- AD: Sau đó thì sao?
- TN: Bữa đó bọn tớ đi chung với nhau, cả hai đều nói về sở thích chung của mình, thực sự hôm đó cậu ấy và tớ đều cảm thấy rất vui vẻ, tớ đã tặng cho cậu ấy một cuốn sách mà tớ sưu tầm được, Anh Vương tỏ ra rất thích, sau đó thì..
- AD: Sao nữa?
- TN: Hôm sau, cậu ấy đến gặp tớ
- AD: Cậu ta chủ động gặp cậu sao?! 😱
- TN: Ừ..
[Hồi tưởng]
- AV: Chào cậu
- TN: (!) Anh Vương là cậu sao (• ༚•) Cậu..cậu tìm tớ hả?
- AV: Ừ
- TN: (˵• •˵)
- AV: Cái này
[AV đưa gì đó cho N]
- TN: (!?) 😯
- AV: Tui đã làm nó
- TN: (!) Là cậu tự làm sao
- AV: Cảm ơn vì cuốn sách, tui không muốn có cảm giác phải mắc nợ cậu nên cái này coi như là có qua có lại vậy
- TN: Cảm ơn cậu Anh Vương 😄, tớ mở ra xem được chứ?
- AV: Thì cậu cứ mở y
- TN: ..Đây là bánh cậu tự tay làm sao?
- AV: Tui không biết cậu có ăn được không nhưng đó là thứ duy nhất mà tui có thể làm ("¬¬)
- TN: 😊 Sao lại không được chứ, trông cũng ngon mà, tớ sẽ ăn nó..
[N thử cầm miếng bánh lên ăn]
- TN: (..)
- AV: Sao hả, tệ lắm sao?
- TN: Thật sự cũng không tệ lắm đâu, thật đó 😅
- AV: Cậu nói thật không?
- TN: Thật..(" ͠^ ^)
[TN đột nhưng ngất xỉu]
- AV: Ah nè (!) Cậu có sao không vậy? Này cậu!
- TN: 😵 [Dấu hiệu của ngộ độc thực phẩm]
[Quay lại hiện tại]
- AD: Thư Nhã, cậu là người can đảm lắm mới dám ăn đồ cậu ta nấu đấy ("¬¬)
- TN: Thật ra thì cũng đến nỗi tệ thật mà 😅
- AD: Haizz, đúng tình yêu khiến con người ta có thể chịu đựng hy sinh đến vậy, nếu là tớ thì chắc chắn tớ sẽ không bao giờ dám ăn đâu ( ᵕ ༚ᵕ)
- TN: Cậu nói giống như những gì Anh Vương đã nói vậy
- AD: Giống sao?
[Hồi tưởng:
- TN: Mình xin lỗi, mình thực sự không có ý làm cậu thất vọng vậy đâu 😓
- AV: Ăn không được thì phải nói chứ, tại sao lại phải cố như vậy, nếu như là An Di thì cậu ta chắc chắn sẽ không ăn rồi, cậu có thể không ăn nó mà! (•̀ ૦ •́)
- TN: Nhưng tất cả đều là công sức của cậu mà, cậu đã có lòng làm nó cho tớ nên tớ không muốn lãng phí nó, tớ thực sự xin lỗi..😥
- AV: (..) Thật ra người xin lỗi phải là tui mới phải (" ͠ᵕ ᵕ)
- TN: 😯
- AV: Đáng lẽ ra tui không nên đưa thứ đó cho cậu ăn (¬¬)
- TN: Không phải đâu, không phải lỗi của cậu mà, tớ thực sự không sao ^^
- AV: Dù gì cũng cảm ơn cậu vì đã không chê món bánh mà tui đã làm..]
- AD: Cậu ta đã nói như vậy sao
- TN: Tớ không biết cậu ấy nói như vậy có nghĩa gì không nữa, không biết là cậu ấy có giận tớ không?
- AD: Tớ không nghĩ vậy đâu, nếu là tớ khi biết có người chịu tình nguyện vì mình mà hy sinh đến vậy thì tớ sẽ cảm động chết đi được, tớ cá là cậu ta sẽ cảm động rớt nước mắt cho mà coi, đồ ăn cậu ta làm thực sự rất gớm ghiếc
( ᵕ ༚ᵕ)
- TN: •-•" (..)
- AD: Nhã à, cậu nên vui lên đi, như vậy có nghĩa là quan hệ của hai người đã trở nên tốt hơn rất nhiều rồi
- TN: Tớ cũng không chắc nữa, tớ không biết cậu ấy nghĩ về tớ như thế nào?
- AD: Thư Nhã hay là cậu tỏ tình với A Vương đi
- TN: Hả! Tỏ tình sao?!
- AD: Phải đó, bây giờ cậu và cậu ấy trở nên thân thiết như vậy, tớ nghĩ là cậu nên cho cậu ấy biết tình cảm của mình
- TN: Nhưng mà..
- AD: Tớ không biết là sẽ như thế nào nhưng tớ nghĩ cậu nên thử tạo cho mình một cơ hội, dù là cậu ấy đồng ý hay từ chối thì cậu cũng có được câu trả lời cho bản thân cậu
- TN: (..)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro