Chap 66: Bữa ăn cuối cùng

[Hôm sau]
[AD với M đang đi thì lại bị mấy tên đàn em của K đến tìm]
- ?: Cô An Di, hôm nay đại ca muốn mời cô đến dùng bữa ăn cuối cùng, phiền cô đi theo chúng tui
- AD: Hả?
- M: Bữa ăn cuối cùng?
- M, AD: Như vậy là sao?! 😱
- M: Không lẽ họ muốn thủ tiêu chúng ta, chúng ta đã làm cái làm cái gì sai sao?!
- ?: Mời cô
- AD: 😨..Ơ ơ
- M: Ủa, các người không dẫn tui theo à? 😯
- ?: Tụi này được lệnh dẫn cô An Di đi thôi
- AD: 😧
- M: Này..hãy dẫn tui theo luôn đi
- ?: Không được, đại ca có lệnh chỉ mình cô An Di thôi
- AD: Minh..
- M: An Di, An Di..đừng lo, tớ sẽ kêu người đến giúp cậu, cậu hãy đợi tớ, tớ nhất định sẽ tìm người giúp..
- AD: 😥
- M: Sao bây giờ, sao bây giờ..
[Lúc này M sực nhớ lại lời T nói:"Nếu có gì thì cứ gọi cho anh, anh chắc chắn sẽ đến giúp em"]
- M: Anh Thiên! Đúng rồi, phải đến tìm anh Thiên

[M chạy đi đến nhà tìm T]
- T: Cái gì, An Di bị bắt rồi sao?!
- M: Đúng vậy, cậu ấy bị dẫn đi, họ nói là đến dùng bữa ăn cuối cùng, nhất định là họ tính làm gì cậu ấy rồi, có lẽ là do cậu ấy đã đắc tội gì với tên đó nên hắn muốn ra tay với cậu ấy, An Di ơi
( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )
- T: Như vậy thật không hay tí nào, Minh em hãy mau dẫn anh tới chỗ của bọn họ đi
- M: Ừ..
- T: À, A Vương, em không tính đi cùng anh sao?
- AV: Tại sao em phải đi chứ? (¬¬)
- T: An Di đang gặp nguy hiểm đó, em không quan tâm à?
- AV: Chỉ là bữa ăn thôi mà, anh nghĩ hơi quá rồi á
- T: Nhưng lỡ có gì thật thì sao
- AV: Nếu như tên đó thực sự thủ tiêu cậu ta thì cũng đỡ bớt một phiền phức 😌
- T: Em nói vậy là sao chứ?
- M: Anh Thiên, chúng ta không có thời gian đâu
- T: Được rồi, em không đi vậy thì anh với Minh đi vậy
- AV: Xì..anh Thiên lúc nào cũng lo lắng thái quá cho pả hết, đúng là khó chịu thật mà 😒

[T đi đến nhà của K xong rồi đánh nhau với mấy tên đàn em giữ cửa của hắn]
[Bốp bốp💥]
- ?: Ah! ><
- T: [Đạp cửa xông vào] An Di! 😠
- AD: (!) 😯 Anh Thiên..
- K: Hở, lại nữa à?
- T: Ủa, cậu là..😯
- K: Ah! 😃
[Hai người quen bỗng chốc nhận ra nhau]
...
- T: Kỳ, trông cậu khác xưa quá
- K: Em cũng thấy vậy đấy
- T: Sao giờ cậu lại có nhiều người đi theo đến vậy?
- K: Em đã đi tìm và tập hợp họ, anh nhìn xem, giờ có phải trông em rất là uy quyền không?
- T: Đúng vậy, không giống như trước đây, giờ ai nhìn cậu cũng phải cảm thấy sợ (" •᷄ ▿ •᷅ )
- K: Như vậy chẳng tốt sao, vậy thì chẳng có ai có thể bắt nạt được em ấy nữa
- T: Cậu đúng là thay đổi nhiều thật
- K: Còn anh thì chẳng thay đổi tí nào, anh vẫn thích giúp đỡ người khác như vậy sao anh Thiên?
- T: An Di là bạn của anh nên cậu đừng làm khó em ấy có được chứ
- K: Anh với cô ấy rốt cuộc là có quan hệ gì?
- T: Anh với em ấy chỉ là bạn thôi 😅
- K: Sao cũng được nếu anh Thiên đã lên tiếng rồi thì sao mà em lại làm khó cô ấy được chứ, dù gì mục đích hôm nay của em cũng không phải là như vậy, anh có thể đưa cô ấy đi, từ giờ trở đi em sẽ không làm phiền họ nữa
- T: Em nói thiệt sao?
- K: Đương nhiên, em không có nói đùa
- T: Vậy thì tốt quá, cảm ơn em nhiều nhé
- K: Anh Thiên, đã lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau, cảm ơn anh lúc trước đã luôn giúp đỡ em, nay được dịp sẵn mời anh luôn, anh em mình cùng nhau tán gẫu một lát
- T: Được! 😄
...
[Lúc này AD đang đứng ở bên ngoài cửa]
- AD: Sao mà lâu quá vậy? Không biết họ đang nói cái gì ở trong đó nữa..
[T bước ra khỏi phòng]
- AD: Anh Thiên, sao rồi?
- T: Em yên tâm đi, không sao nữa rồi 😊
- AD: Hở? 😯
- K: Coi bộ anh không có khả năng đấu lại đối thủ của mình rồi, An Di, anh đã hiểu tại sao em lại từ chối anh rồi, thôi được nếu em không thích thì anh sẽ không ép em nữa
- AD: 😯 Có thật không?
- K: Em nghĩ anh nói thật sao? 😏
- AD: 😨
- T: Cậu ấy nói thật đấy, em đừng có lo lắng 😄
- K: Em chẳng bao giờ chịu tin anh nhỉ, chắc anh sẽ rút lại những lời vừa nói 🙄
- AD: À không, không! Em tin anh mà
- K: (• ֊ •) Những lời anh nói thì anh sẽ thực hiện nhưng mà có một điều anh vẫn đang thắc mắc
- AD: (• ༚•)
- K: Người mà em thích là ai vậy?
- AD: 😐 (..)
- K: Em không nói cũng được, anh cũng không cần biết, nếu như mà em muốn đổi ý về bên anh thì bây giờ vẫn chưa muộn đâu
- AD: Dạ thôi ạ 😅
- K: Anh biết em sẽ trả lời như vậy mà, thiệt là cay..
- AD: 🙄
- K: Còn về phần Minh, em nói với cậu ta, khi nào rảnh thì cứ việc tới đây, bất cứ khi nào thì nơi đây cũng sẽ chào đón cậu ấy hết 😌
- AD: Hi, em sẽ nói lại với cậu ấy 😊
...
- M: An Di, cậu không sao chứ!
- AD: À không
- M: May quá, tớ lo cho cậu nãy giờ
- AD: Ờm, cảm ơn ông nha
- M: Nãy giờ ở trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy?
- AD: Chuyện là..@#%..
[AD kể lại mọi chuyện cho M nghe]
- M: Hả, có thật là như vậy không?
- AD: Ừ, từ nay chúng ta sẽ được tự do 😄
- M: Hay quá, vậy là từ giờ tớ không phải bị bắt đến đây hằng ngày nữa 😆
- AD: 😊 Anh Thiên, cảm ơn anh
- T: 😯
- AD: Nhờ có anh mà em với Minh mới thoát khỏi bọn họ, em cảm ơn anh rất nhiều 😄
- T: Có gì đâu, anh chỉ làm việc mà mình nghĩ là nên làm thôi mà
- M: Anh Thiên, lần này thực sự phải cảm ơn anh, ơn nghĩa này suốt đời em sẽ không bao giờ quên đâu, em cảm ơn anh nhiều lắm! 😭
- T: Không có gì đâu mà ^^"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro