Chap 67: Sự nhầm lẫn
- N: Danh à, chị dẫn tiểu Bối ra ngoài chơi nhá (• ▿ •)
- KD: Ừm, chị nhớ dẫn nó về đúng giờ nhé
- N: Chị biết rồi
...
[Lúc này ở bên nhà T]
- AV: Anh Thiên à, lát nữa em sẽ ra ngoài, chắc tối mới về lận đó
- T: Ừm, anh biết rồi..[Đột dưng có điện thoại gọi tới]
- Alo..
- AV: (?)
- T: Em đang ở đâu?
- AV: (Anh Thiên đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Trông rất đáng khả nghi) ("¬¬)
- T: Được rồi, anh sẽ tới đón em..
- A Vương à
- AV: Dạ?
- T: Anh có việc đi ngoài một chút, lát nữa sẽ về liền, khi nào em đi thì nhớ khoá cửa cẩn thận nhé
- AV: Em biết rồi 😄
[Sau khi T đi khỏi]
- AV: (Hm, anh ấy tính canh lúc mình không có ở nhà dẫn gái về đây mà, không thể chấp nhận chuyện này, mình phải bắt gian tại trận mới được, hừ 😒)
[Một lúc sau, AD đến nhà của T]
[Ding dong]~♪
- AD: [Gõ cửa] [..] 😕 (Sao không có ai ở nhà hết nhỉ?) Ủa, cửa không khoá này..
- Có ai ở nhà không ạ?
[Im ắng]
- AD: Không có ai lên tiếng hết, lạ thật không có ai ở nhà mà sao không khoá cửa nhỉ? [..] Ah, mà thôi kệ, dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt cho mình 😊 (Sau lần anh Thiên giải cứu mình, vì muốn cảm ơn ảnh nên mình đã chuẩn bị sẵn một món quà, mình nghĩ để như vậy sẽ tạo bất ngờ cho ảnh, hihi)
[AD đi vào phòng của T]
- AD: Đây là phòng của anh Thiên nhỉ, phòng của ảnh đúng là gọn gàng sạch sẽ quá đi..được rồi, mình sẽ để hộp quà ở đây, nhất định ảnh sẽ thấy 😊
[Lúc này T đột dưng trở về nhà]
- T: Đến rồi, đây là nhà của anh..ủa sao cửa không khoá vậy nè? 😯
- A Vương, em vẫn chưa đi hả?
- AD: (!) (Có người vô, phải trốn đi mới được!)
[AD liền chui xuống gầm giường]
- AV: Chà, đúng là ý tưởng lớn gặp nhau nhỉ? (¬¬)
- AD: (!) A Vương! Sao ông lại ở đây vậy?! 😨
- AV: Suỵt, im lặng! Bị phát hiện bây giờ
- AD: 😐 (..)
- T: Không thấy trả lời gì hết, ở trong phòng cũng không thấy, cái thằng nhóc này, khi nãy trước khi đi đã dặn là phải khoá cửa cẩn thận rồi mà
- N: Không có ai ở nhà hết hả anh?
- AD: (Hở, giọng của Thư Nhã)
- T: Ừ, có lẽ A Vương đã ra ngoài rồi
- N: Anh Thiên, vậy thì chuyện này anh có thể giúp em được không?
- T: Cái đó..anh..
- N: Anh phải giúp em, em không thể tự mình làm chuyện này được
- AD: Hai người đó đang làm cái gì vậy?
- AV: Nhất định cậu ấy đang tính quyến rũ, mê hoặc anh Thiên đây mà, không được phải ngăn cậu ta lại
- AD: Bình tĩnh đã..
- T: Nhã à, anh thực sự rất muốn giúp em nhưng mà A Vương sẽ không thích điều này đâu
- AV: (Hm, đúng là anh Thiên của mình, không dễ dàng bị quyến rũ như vậy, em rất tự hào về anh 😤)
- N: Nhưng mà, bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp được em thôi
- T: (..) Thôi được, vậy thì anh sẽ thử
- AV: 😱
- N: Như vậy thì hay quá 😄
- AV: Grr..😤
- AD: Nè, ông bình tĩnh lại y! 😫
- AV: ..Hơ
- AD: (!) Suỵt! Đừng hắt xì lúc này chứ
- AV: Tui tự biết mà 😠
- N: Anh Thiên, cảm ơn anh, nhờ vào anh hết đó
- T: Anh biết là sẽ rất khó nhưng mà anh sẽ cố gắng nói với A Vương
- AV: Hơ..
- AD: (!) Nè ông không được hắt xì đâu đó
[AD lấy tay chặn miệng AV lại]
- AD: Ráng nhịn ik! Sao tự dưng lại như vậy chứ?
- ?: Meo
- AD: (!) 😯
- AV: Hắt xì! ><
- AD: 😨
- T: (?!)
- A Vương em đang làm gì dưới gầm giường vậy?
- Cả..An Di nữa •-•"
- AD: Aàh, anh Thiên, anh đừng có hiểu lầm, tụi em có làm cái gì đâu, không phải là tụi em trốn đó nghe lén anh đâu
[Quay sang AV nhờ nói giúp]
- AD: A Vương..( •᷄ ༚•᷅ )
- AV: 😣
- N: (!) A Vương (˵• ૦ •˵)
- AV: Em chỉ chui xuống kiếm đồ thôi còn pả làm gì thì em không biết 😒
- AD: Ê nè 😦
- T: Không phải em bảo là đi tới tối mới về sao?
- AV: Thì em để quên đồ nên mới về kiếm nè
- T: Thật vậy sao =.=
- AV: Cái đó không quan trọng..
- T: 😯
- AV: Anh với cậu ấy đang tính làm cái gì trong phòng vậy hả? (•̀ ༚•́)
- T: 😨
- AV: Con mèo đó là sao?!
- N: •-•"
[Sau đó]
- N: Chuyện là như vậy, tớ dẫn Tiểu Bối ra ngoài dạo, đến lúc đi về thì..
[Nhớ lại:
- N: Tiểu Bối, chúng ta về thôi nào, lại đây nào..ủa hình như có gì hơi lạ..Hả!!]
- N: Tớ phát hiện nó không phải là tiểu Bối, tớ đã đi tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không thấy đâu nên tớ nghĩ có lẽ chủ của con mèo này cũng đã nhầm tiểu Bối với nó nên tớ thử ngồi đợi nhưng đợi mãi chẳng thấy gì nên tớ đã gọi anh Thiên đến giúp
[T: Alo..em đang ở đâu? [..] Được rồi, anh sẽ tới đón em..]
- AV: (Thì ra là vậy) (¬¬)
- AD: Thế sao cậu không đem nó về luôn mà phải đem qua đây?
- N: Um, tiểu Bối là con mèo cưng của Danh, nếu em ấy mà biết tớ làm lạc mất nó chắc chắn sẽ nổi điên lên cho mà coi
- AV: Hơ hơ, tui cũng muốn biết khuôn mặt của nhóc đó khi nổi điên sẽ như thế nào?
- AD: Vậy nếu như cậu dẫn nó đi chơi mà không dẫn về thì chắc em ấy cũng phải nghi chứ
- N: Tớ đã bảo là A Vương thích nó nên sẽ để cậu ấy giữ nó một ngày, tớ nghĩ chủ của nó cũng sẽ phát hiện ra và rồi liên lạc với chúng ta thôi, vì vậy tớ đã năn nỉ anh Thiên giữ nó ở đây cho đến mai
- AD: Oh 😯
- AV: Nếu là vậy thì tui nghĩ không ổn rồi đó, tên nhóc đó nhất định sẽ chạy đến đây sớm thôi ( ˘°˘)
- N: Sao cậu lại nghĩ như vậy?
- AV: Bởi vì nhóc đó biết tui bị dị ứng với mèo mà
[Hồi tưởng lại lần ở nhà TN:
- AV: Nè, làm ơn để con mèo đó xa ra, tui bị dị ứng với mèo!]
- N: Hả (!)..Như vậy có nghĩa là..
[Lúc này tiếng chuông cửa ở ngoài đột dưng vang lên]
[Ding dong]~♪
- N: •-•"
[N lo lắng đi ra trước cửa, cô từ từ khẽ mở cánh cửa]
- ?: Thông báo hoá đơn..😄
- N: (⁰ ロ ⁰) [Giật mình đóng sầm cửa lại] 💥
- ?: Éc! ><
- N: Ơ xin lỗi, anh có sao không?
(•̪ o •̪)
..
- T: Thì ra là người tới ghi hoá đơn 😩
[Cốc cốc cốc]..
- N: (!) Ah [Mở cửa] Vâng còn chuyện gì nữa á? (^▿^)
- KD: Chị hai, tiểu Bối của em đang ở đâu?! 🔥
- N: 😨
- AV: Tui không biết cái gì à nha 😒
[Một lúc sau]
- KD: Vậy là chị đã để lạc mất tiểu Bối của em à
- N: Chị xin lỗi nha, chị không ngờ sự việc này lại xảy ra 😅
- KD: Dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi
- N: Vậy giờ chúng ta tính sao đây?
- KD: Giờ chúng ta đành phải chờ thôi, dù sao thì trên vòng cổ của tiểu Bối cũng có ghi tên và số điện thoại, nếu có lạc hoặc bị nhầm thật thì chắc người ta cũng sẽ phát hiện sớm rồi gọi lại cho mình thôi
[Khi này bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên]
- N: (!) Có cuộc điện thoại gọi tới nè
- KD: Để em nghe cho
- Alo..?
- ?: Mm..cho hỏi chủ nhân của số điện thoại này, cậu có nuôi một con mèo có phải không?
- KD: Đúng rồi, có phải là cậu đang giữ con mèo của tui không?
- ?: Đúng vậy, có vẻ như là nó bị lạc, thật ngại quá, ban đầu do tưởng mèo của tớ nên tớ đã ôm nó về do nhìn giống với bé nhà tớ quá
- KD: Như vậy thì tui đang giữ con mèo của cậu rồi
- ?: Thật sao, cậu cũng đang giữ mèo của tớ à, như vậy thì hay quá!
- KD: Vậy giờ tui có thể đổi lại mèo với cậu được không?
- ?: Tớ cũng muốn gửi lại bé cho cậu lắm nhưng mà chúng ta hẹn gặp ngày mai được chứ, hiện tại tớ không đi được nhưng mà cậu cứ yên tâm nha, tớ nhất định sẽ chăm sóc bé mèo thật cẩn thận
- KD: Ùm..
...
- AV: Sao rồi?
- KD: Bên đó bảo rằng ngày mai sẽ gặp ở công viên để đổi lại mèo
- AV: Vậy à
- N: Như vậy thì may quá, chúng ta có thể nhận lại tiểu Bối rồi
- AV: Vậy nếu không còn gì thì giải tán được rồi, làm ơn ôm con mèo đó đi giùm tui
[Sau đó mọi người giải tán]
- N: Tạm biệt mọi người, mình về trước nha..
- AV: Pà còn chưa đi đi, ở đây làm cái gì?
- AD: Tui đâu có liên quan đến vấn đề con mèo, tại sao phải đi chứ?
- AV: Pà lại tính bám anh Thiên nữa chứ gì 😒
- AD: (Anh Thiên 😒 (!) Phải rồi hộp quà!)
[AD tính đi vào trong phòng thì bị AV giữ lại]
- AV: Pà tính đi đâu đó?
- AD: Tui..để quên đồ
- AV: Pà có đồ gì để quên ở nhà tui chứ
[Lúc này T đi vào phòng nhìn thấy hộp quà để trên bàn]
- T: Ủa, cái gì đây?
- AD: (!) (˵• •˵) [Bỏ chạy]
- AV: (?) ( ͠• -•́)
[AV đi vào trong]
- AV: Gì vậy anh Thiên?
- T: Tự dưng anh thấy có hộp quà ở trên bàn, của ai vậy?
- AV: (..) Ah, cái đó của em, có mấy bạn thích em nên tặng đó mà ^^
- T: Vậy à, em sướng thiệt đó nha, được tặng quà sao lại để lung tung như vậy
- AV: Hihi, em quên, để em đem đi cất (^▿^) (Hừ, tính tặng quà cho anh Thiên à, đừng có mơ) (¬¬)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro