Chap 68: Quà xin lỗi

- M: Anh Thiên, anh có cần gì không? 😄
- T: Được rồi, anh không cần gì đâu 😅
- M: Nếu anh cần gì thì cứ nói em nha 😄..@#%..
- H: Ông Minh hôm nay ổng bị sao vậy? Thấy mọi lần ổng hay cau có với anh Thiên lắm mà, sao tự dưng hôm nay xoay ngoắc 360° vậy?
- AD: Cái đó chắc là do..
[AD kể lại sự việc cho H nghe]
- H: Hả thật sao, anh Thiên ngầu vậy, thật không ngờ một mình ảnh mà dám xông vào đánh nhau với mấy người đó đấy
- AD: Tớ cũng không tin được luôn đấy, thật không nghĩ là giây phút đó ảnh sẽ tới cứu mình
- H: An Di, cậu đúng là may mắn thật đó, ảnh dám vì cậu mà xông vô một mình như vậy có nghĩa là anh ấy quan tâm tới cậu lắm đấy..
- AD: Có sao (˵• ᵕ •˵)
- H: Ah mà nè, tớ thấy cậu với anh Thiên..hai người có gì không vậy?
- AD: Làm gì có chứ 😊
- H: Ah~khuôn mặt đáng khả nghi quá! Cho tớ biết y, hai người tiến triển tới đâu rồi? 😆
- AD: Không có thật mà, haha..
- AV: Có gì vui thế, cho tui tham gia với được không 😌
- AD: 😒 Không có gì
- H: Anh Vương, chào cậu (• ▿ •)
- AV: Chào
- Sao vậy? Thấy các cậu có vẻ vui lắm mà, đừng bận tâm tui, cứ việc kể tiếp ik
- AD: Hết vui rồi (˘°˘)
- AV: 😏
- H: •-•" À hai cậu cứ nói chuyện đi ha, tớ sẽ ra kia một lát 😅
- AD: Ông lại muốn kiếm chuyện cái gì nữa đây? 😒
- AV: Để tui nói cho pà biết, đừng tưởng anh Thiên của tui đối xử tốt với pà một chút thì có nghĩa là anh ấy thích pà ( ˘⁰˘) Chẳng qua là anh ấy đối xử với ai cũng quá tốt nên pà mới bị ảo tưởng như vậy, thật ra người mà ảnh thương nhất chính là tui
- AD: 😒 Hơ, tui thấy người ảo tưởng mới là ông thì đúng hơn, ông dựa vào đâu mà bảo anh Thiên thích ông hơn tui chứ
- AV: Đương nhiên, bởi vì thời gian tui ở bên cạnh ảnh lâu hơn pà
- AD: Lâu hơn thì sao chứ? Tui cũng có thể dành thời gian sau này ở bên cạnh ảnh mà
- AV: Pà đừng quên là sau khóa này anh Thiên sẽ chuyển đi, pà có cố gắng giành thời gian thì cũng không có ích gì đâu cho nên đừng có làm mấy cái chuyện dư thừa để mà lấy lòng anh Thiên của tui nữa
- AD: Tui cứ thích đó thì sao nào?
[AV đưa ra trước mặt AD một cái đồng hồ]
- AD: (!) Ơ cái đó là..của tui mà! 😠
- AV: Haha nhưng mà giờ nó không còn là của pà nữa
- AD: Sao ông dám lấy đồ của tui tặng cho anh Thiên hả! ><
- AV: Tui không cho pà tặng ảnh đó thì sao nào
- AD: Trả đây cho tui!
- AV: Không trả 😌
- AD: Trả đây!
- AV: Không trả đó, làm gì được nhau nào..plè..! 😝
- AD: 😤
[Sau đó cả hai rượt đuổi nhau để lấy lại cái đồng hồ]
..
- AD: Cái tên A Vương đáng ghét đó, chạy đi đâu mất tiêu rồi? 😠
- AV: [..] Hừ giữ cái này rắc rối quá, tốt nhất là đem nó đi quăn cho rồi (¬¬)
[Đúng lúc đó M đi ngang qua]
- AV: 😯
- Anh Minh! 😄
- M: (!) Cậu muốn cái gì đây! (•̀ ٥ •́)
- AV: Em có cái này muốn cho anh này
- M: Thôi đồ cậu tui không cần đâu, làm ơn đi
- AV: Anh cứ nhận lấy đi, có gì phải ngại đâu mà
- AD: Đây rồi! Cuối cùng cũng tìm thấy
- M: Ngại cái gì chứ, ai mà thèm đồ của cậu, tránh ra cái đi!
- AV: Anh không nhận là em không đi đâu đó
- M: Đã bảo là không mà
[M cầm chiếc đồng hồ quăn đi]
- AD: 😱 Ông làm cái gì vậy hả?! [Đấm]
- M: Áh! ><
- AD: Hơ..quà của mình..
- M: Mình đã làm cái gì sai chứ?! (*゚ロ゚)
- AV: 🙄
- AD: Hư rồi..😢
- AV: •-•"

[Sau đó]
- T: Anh thấy hôm nay An Di có vẻ không được vui đó, hai đứa lại cãi nhau nữa à?
- AV: Liên quan gì tới em chứ
- T: Anh thấy từ nãy giờ hai đứa chẳng thèm nói chuyện với nhau, không phải là đang có chuyện gì à
- AV: Thì em cũng có thân thiết gì với pả đâu 😒
- T: Em lại làm gì nữa phải không? 😑
- AV: Em có làm cái gì đâu chứ
- T: Anh không tin đâu, nói đi
- AV: ("¬¬)

[Bên phía KD lúc này, cậu đang đợi ở chỗ hẹn]
- KD: (Công nhận nó giống với tiểu Bối thiệt, nếu không để ý kĩ chút là bị nhầm liền, thảo nào chủ của nó cũng bị nhầm nó với tiểu Bối)
- Mèo con à, tên của mày gì vậy? 😊
- MÂ: Ah, xin lỗi vì để cậu đợi..
- KD: (!) Ơ, không sao tui.. (Là cô gái lần trước!)
- MÂ: Oa..Sa Sa, em đây rồi (^▿^)
[KD ngơ người một lúc sau đó chợt tỉnh ra, cậu vội đưa lại mèo cho MÂ]
- KD: (!) Đây
[Hai người trao đổi mèo cho nhau]
- MÂ: Chị lo cho em quá..
- KD: Tên của nó là Sa Sa à
- MÂ: Đúng rồi, à phải, cảm ơn cậu vì đã chăm sóc nó giùm mình nha
- KD: Không có gì đâu, con mèo của cậu ngoan lắm, tui cũng rất là yêu mèo
- MÂ: Vậy sao, mình cũng thế, mình cũng rất thích em mèo của cậu, em ấy dễ thương lắm 😊
- KD: (˵•  •˵)
- MÂ: Ơ ơ, xin lỗi mình phải đi rồi, cảm ơn cậu nhiều nhá ^^
- KD: Ơ..
[KD đứng nhìn MÂ rời đi mất]
- KD: (Không biết mình có còn được gặp lại cô ấy không?) •-•

[Ngày hôm sau]
[AV đi đến gặp AD]
- AV: Mm..cái đồng hồ đó..😒
- AD: Ông lại muốn kiếm chuyện cái gì nữa đây?
- AV: Ha, giờ chắc nó về một xó nào rồi phải không
- AD: Phải đó, nhờ ơn của ông đó, vừa lòng ông chưa?!
- AV: 🙄 Ừ thì chỉ là cái đồng hồ thôi mà, hư rồi thì quăn đi có sao đâu
- AD: Ông còn nói như vậy được nữa á, cũng tại do ông mà ra hết, tại ông mà nó mới bị hư á, chắc ông vui lắm chứ gì
- AV: Xớ, thì tui có lòng quan tâm hỏi han pà xíu thôi mà, biết vậy chẳng thèm hỏi
- AD: Ông quan tâm tui sao? Ông còn dám nói như vậy nữa á, chẳng phải ông là người đã gây chuyện trước à? Mà nhắc tới chuyện đó, lúc tui gặp nạn thì anh Thiên chính là người chạy đến cứu tui, còn ông thì biết chuyện nhưng lại chẳng thèm quan tâm, cũng chẳng hỏi han miếng nào, đã vậy còn quá đáng như vậy nữa, tui biết thừa ông chỉ có ghét tui thôi, đừng có giả bộ tỏ vẻ lòng tốt với tui 😠
- AV:..Phải đó, pà đúng là đồ đáng ghét, lúc nào cũng tự xưng là bạn thân nhất của tui nhưng lại muốn giành anh Thiên với tui, ai đời nào mà lại có đứa bạn như pà chứ, cứ mỗi lần nhìn thấy pà là đã làm tui khó chịu rồi, lúc nào cũng gây phiền phức, hết kiếm chuyện này rồi lại tới chuyện khác, đúng là đáng ghét thật mà (•̀ o •́)
- AD: Ai kiếm chuyện chứ, là ông lúc nào cũng kiếm chuyện với tui trước mà!
- AV: Thì đã sao hả, chẳng phải tui đã cảnh báo với pà trước đó rồi sao, do pà cố chấp cứ muốn giành anh Thiên với tui chi, cái này là hậu quả do pà chuốc lấy đó, nói cho pà biết, không những lần này mà nếu như có lần sau nữa thì tui cũng không để yên cho pà đâu!
- AD: Ông quá đáng lắm, tui không muốn nói chuyện với ông nữa, ông đi đi! ><
- AV: Pà tưởng tui muốn nói chuyện với pà lắm sao, chẳng qua là anh Thiên kêu tui đến đây thôi, nhìn mặt là thấy không ưa rồi
- AD: 😠
- AV: Hứ! [Bỏ đi]
...
- T: A Vương, sao rồi?
- AV: Anh muốn thì cứ đi mà nói chuyện với cậu ta, em chẳng thèm quan tâm nữa đâu!
- T: Nè rốt cuộc hai đứa đã nói cái gì vậy, em lại chọc tức An Di nữa phải không?
- AV: Ai chọc tức ai chứ?! Là pả cãi nhau với em trước mà
- T: Em lại vậy nữa rồi, chẳng phải anh đã bảo em phải bình tĩnh một chút sao, em là người có lỗi mà
- AV: (¬¬)
...
[Sau đó T đến chỗ AD]
- T: An Di, có phải là em với A Vương đã cãi nhau đúng không?
- AD: Em không muốn nhắc tới cậu ta nữa đâu 😒
- T: Nè..
- AD: 😯
[T đưa cho AD một cái vòng tay]
- T: Anh nghe nói là A Vương làm hư đồ của em nên em mới tức giận như vậy phải không, này coi như là quà đền bù cho em nhé, đừng giận nữa nha 😄
- AD: Anh Thiên..nhưng mà em không dám nhận đâu 😞
- T: Sao vậy, bộ em giận nó dữ lắm hả?
- AD: (Vốn dĩ muốn tặng quà cho ảnh, ai dè đâu bây giờ ảnh phải tặng ngược lại cho mình) Chỉ là cậu ấy là người có lỗi tại sao anh phải thay cậu ấy xin lỗi em chứ, anh có làm cái gì sai đâu?
- T: Mặc dù anh không biết cụ thể là như thế nào nhưng mà anh hy vọng là em đừng có giận nó nữa, em cũng biết tính của A Vương mà, em ấy nhất định sẽ không chịu xuống nước đâu, anh thấy là em ấy cũng thành tâm hối lỗi rồi, em đừng có giận nó nữa nha
- AD: Làm sao mà anh biết cậu ta đã thành tâm hối lỗi chứ? 😒
- T: •-•" (..)
- AD: Được rồi anh Thiên, anh đừng xin lỗi em nữa, anh biết em sẽ không giận cậu ấy lâu được mà, chỉ là em thấy hơi buồn xíu thôi
- T: Vậy thì em hãy nhận nó nhé
- AD: Em..
- T: Em cứ nhận cho anh vui đi nhé 😊
- AD: Ừm..dạ em cảm ơn anh Thiên

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro