Chap 82: Tiếng đàn và bước nhảy
[Người phụ nữ cầm một cái nĩa gõ vào ly, leng keng]
- Người phụ nữ: Xin chào các bạn có mặt trong buổi tiệc, hôm nay người bạn của tôi muốn chơi một bản nhạc để dành tặng cho các vị khách mời có mặt tại đây, xin mọi người hãy giành ít thời gian để lắng nghe cậu ấy nhé
...
- AD: (Mình phải mau chóng rời khỏi đây sớm thôi, còn ở lâu chừng nào là cảm thấy bất an chừng đó, không biết cái tên Minh kia chạy đi đâu mất rồi? Mình phải ở đây trông A Vương, nếu lỡ để cậu ta gặp được anh Thiên thì coi như toang)
[Tiếng đàn vang lên]..
- AD: Tiếng đàn sao, ở đây cũng có người chơi đàn nhỉ..ơ khoan, không lẽ nào?!
- AV: Bài nhạc này rất quen, không biết ai là người đang đàn nhỉ?
[AV bước tới với vẻ mặt hiếu kì, đằng trước là bóng lưng của các quan khách tham dự buổi tiệc]
- AD: (Mình phải ngăn cậu ấy đến đó, bằng cách nào đây?)
[AD bước lên đứng phía trước để cản AV lại sau đó quay người lại đối diện với cậu]
- AV: Pà lại đang làm cái trò gì nữa vậy? ( ͠• ༚•́)
- AD: [Quơ tay nhảy múa lung tung] Tui đang nhảy theo bản đàn đó, bản đàn này hay ghê, tự nhiên nghe xong tui muốn nhảy theo à 😄
- AV: Hôm nay pà ăn trúng cái giống gì mà tăng động vậy?
- AD: Ông xem tui nhảy có đẹp không nè (^▿^)
- AV: Không, tui thấy pà giống bị khùng hơn đó, ngưng lại đi!
- AD: Qua đây nhảy với tui y..
[AD kéo tay AV nhảy cùng với mình]
- AV: (!) Ơ nè..pà có thôi đi không, người ta đang nhìn kìa 💢
- AD: 😊 [Vẫn đang nhảy loạn xạ]
- AV:..Đúng là hết nói nổi mà, tự dưng lên cơn gì không biết
[AV đột dưng kéo AD lại rồi giữ tay cô]
- AD: (?)
- AV: Pà nhảy như vậy mà cũng gọi là nhảy à
- AD: Thì đây là nhảy mà? 😯
- AV: Đừng có nhảy lung tung nữa, pà muốn biến cả hai đứa thành trò cười à, bước theo tui
- AD: Hả?
- AV: Im lặng rồi làm theo y!
- AD: 😐 (..)
- AV: Từ từ, cứ di chuyển theo tui là được..
[AD im lặng bước từng nhịp theo bước chân của AV, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng và lắng xuống, cảm giác mọi thứ xung quanh như đang chìm dần vào bản nhạc, chỉ có tiếng đàn và bước chân của hai người đang nhảy..🎶..] [Thêm nhạc nền: Do You Know Me - Stella Jang]
..
[AD xoay người một vòng]
- M: An Di!
- AV: Hở anh Minh
[AV thả tay ra, AD đang xoay thì té sấp mặt xuống sàn]
- AD: Aw! 😣
- AV: •-•"
- M: 😱 An Di, cậu có sao không?!
[Lúc này tiếng đàn cũng kết thúc..]
- AD: Tui không sao
- M: Để tớ đỡ cậu dậy..
- AV: (Tiếng đàn đã ngừng lại rồi, mình muốn đến đó xem thử coi ai là người đã chơi đàn?)
[AV đang định đi đến chỗ cây đàn]
- AD: (!) Ah, đột nhiên tui thấy chóng mặt quá..
[AD giả bộ xong rồi đẩy M sang một bên, cậu vô tình ôm phải người phụ nữ đang đi qua, một tiếng la kèm theo một cái tát]
- ?: Áh..! 💥
- M: [Ôm mặt] Chuyện gì vừa xảy ra vậy?! @@
[AV nghe tiếng tát nên quay lại]
- AV: Anh Minh, anh có sao không?
[Người phụ nữ nói bằng tiếng ngoại ngữ]
- M: Hả, nói cái gì vậy?
- AV: Anh Minh, người phụ nữ đó nói anh thật thô lỗ
- M: Tui đã làm cái gì đâu?
- AV: Haizz..
[AV nói chuyện với người phụ nữ một hồi] [..]
- AV: Em đã giải thích đó chỉ là hiểu lầm thôi, cô ta đã bỏ qua rồi
- M: Nhưng mà rốt cuộc tui đã làm cái gì đâu..dù gì cũng cảm ơn (¬¬)
- AV: Miễn anh không sao là được rồi 😄
- M: Tui ổn, làm ơn tránh xa tui ra
- AD: Tui thấy ông cũng mệt rồi á, chúng ta đi về y
- M: Không sao, tớ vẫn còn khỏe lắm..
- AD: [Đạp vào chân của M] Tui đã bảo là ông mệt rồi ^^"
- M: 😰 À phải tui mệt rồi..
...
[T sau đó được các cô gái xinh đẹp vây quanh bắt chuyện, với tài ăn nói của mình, cậu ngay lập tức được mọi người tán dương]
- VT: (Grừ, tức thật, tên đó không những giỏi ngoại ngữ, biết cách ăn nói và ứng xử của giới thượng lưu, rồi còn cái tài lẻ chết tiệt đó nữa, thân phận của cậu ta không hề tầm thường tí nào, không lẽ cậu ta không phải xuất từ một gia đình bình thường mà là một gia đình quyền quý nào đó? Người như cậu ta chắc chắn cũng phải thuộc tầng lớp trung lưu trở lên, mình đã quá đánh giá thấp đối thủ rồi)
[N lúc này đang đứng chơ vơ một bên]
- N: Vậy là mình ra rìa rồi sao 😳
- ?: Cậu vừa đẹp trai lại còn tài năng như vậy, không biết đã có người yêu chưa nhỉ?
- T: Thật ngại quá, tui đã có người yêu rồi 😅
- ?: Ồ tiếc vậy
- ?: Không biết là cô gái may mắn nào?
- T: Nhưng mà tui có biết một người, anh ấy còn giỏi hơn cả tui nữa đó, đặc biệt là chưa có người yêu (•̀ ▿ •́✧)
- ?: Thật vậy sao, người đó là ai vậy?
- T: Anh ấy cũng có mặt ở đây nữa, anh ấy đang đứng ở đằng kia kìa
[T chỉ tay về hướng của VT]
- ?: 😮
[Nguyên đám con gái kéo nhau qua chỗ VT]
- ?: Anh đẹp trai, cho em xin in4 với!
- VT: Hả (?!)
- T: Thư Nhã
- N: (!) Ơ anh Thiên, anh đã quay lại rồi sao
- T: Khó khăn lắm anh mới cắt đuôi được á, muốn ná thở luôn, chúng ta rời khỏi đây đi
- N: Vậy còn anh Thanh?
- T: Anh Thanh của em hiện giờ còn đang độc thân mà, chúng ta hãy tạo cơ hội cho anh ấy thoát kiếp FA đi
- N: Ừm, anh nói đúng
- T: Đi thôi..
[N với T đi ra ngoài]
- N: Anh Thiên, em không ngờ anh giỏi thật đó
- T: Haha, cái đó cũng bình thường thôi, có gì đâu 😅
- N: So với anh thì em còn phải học hỏi thêm nhiều nữa lắm
- T: Thật ra những thứ này anh cũng được dạy từ nhỏ nên cách ứng xử thông thường ở những nơi như vậy anh vẫn có thể ứng phó được
- N: Cả việc phân biệt các loại rượu nữa sao?
- T: À không, cái đó..haha, thật ra mẹ anh là người đam mê các dòng rượu vang, nói về việc đó thì mẹ anh thực sự giỏi hơn anh rất nhiều, vậy nên anh cũng học được một ít từ bà ấy 😌
- N: Như vậy thì mẹ của anh cũng là một người rất là giỏi nhỉ, thật là ngưỡng mộ quá
- T: Phải, đúng vậy, mẹ không những giỏi mà còn là người chăm lo cho gia đình rất tốt, chính vì vậy mà anh và A Vương đã được giáo dục rất kĩ lưỡng
- N: Nói vậy A Vương cậu ấy cũng giỏi như anh có đúng không
- T: A Vương thực sự rất giỏi, có những thứ thậm chí anh không thể nào bằng em ấy được
- N: 😯
- T: Ah nhắc mới nhớ!
- N: (?)
- T: Anh phải về thôi, nếu mà để em ấy biết anh không có ở nhà thì sẽ nghi ngờ á
- N: Vậy anh về ngay đi
- T: Anh không thể đưa em về nhà được, để anh bắt xe cho em nhé
- N: Dạ..
[Bên phía AD]
- AV: Anh Minh, anh mệt rồi, cứ để em lái cho
- M: Hở, cậu cũng biết lái xe sao?
- AV: Em đương nhiên là biết rồi, gì chứ cái này thì em giỏi lắm, anh cứ yên tâm đi ( ᵕ ▿ ᵕ)
- M: Hm..thôi được rồi, vậy cậu lái y (Mình sẽ ngồi sau với An Di, hihi)
- AD: Tui sẽ lên trước ngồi ( ᵕ ༚ᵕ)
- M: (!) Ơ kìa..
..
[Vừa khởi động xe, AV chợt nhìn thấy T đi ngang qua]
- AV: (!) Anh Thiên..
[Rầm]
- M: Gì vậy (?!)
[AV không chú ý tông vào trụ cứu hỏa bên đường, M vội vã chạy ra thấy xe đã bị trầy]
- M: Trời đất ơi! Cậu làm gì cái xe của tui vậy hả?! 😱
- AV: Xin lỗi anh Minh, em bất cẩn quá, chắc tại lâu rồi mới lái xe..
- M: (Như vậy cha chắc chắn sẽ giết mình mất!)
- AV: 😥
- AD: •-•"
- T: Bất cẩn cái gì chứ, cậu cố tình phá hư xe của tui thì có!
- AV: Em không cố ý thiệt mà
- AD: (..) Tui nghĩ ông cần phải đem xe đi sửa rồi, thật ngại quá, không phiền ông nữa đâu, tui với A Vương có thể tự đi về được, tụi tui đi đây 😅
- M: (!)
[AD kéo AV rời đi]
- AD: Đi thôi
- M: An Di, khoan đã..
- AD: Hẹn gặp lại
- M: An Di.. ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )
...
- AV: Được rồi, đừng có nắm nữa, tui tự đi được
- AD: Ông làm cái gì vậy, nếu mà không chạy được thì đừng có xung phong chứ, bộ ông muốn lôi cả đám chết trùm à? Cũng may là không ai bị sao đấy
- AV: Ai bảo là tui không biết chạy chứ, chỉ là khi nãy tui hơi mất tập trung tí thôi
- AD: Ông làm cái gì mà mất tập trung cơ chứ
- AV: Tại khi nãy tui nhìn thấy anh Thiên chứ bộ
- AD: (!) Anh Thiên sao!
- AV: Phải rồi, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng tui chắc là anh ấy
- AD: (..) Chắc là do ông tưởng tượng thôi
- AV: Tui tưởng tượng sao? 🤨
- AD: Đúng rồi, chắc tại ông cứ nghĩ tới ảnh hoài nên nhìn nhầm người khác thành anh Thiên thôi
- AV: Sao tui lại có thể nhìn nhầm anh Thiên của tui được chứ
- AD: [Hai tay giữ mặt AV] Nghe tui này, chắc là do ông mệt rồi nên nhìn nhầm đấy, chẳng phải ấy đang ở nhà sao, lúc nãy ông còn lái xe tông trụ cứu hỏa nữa mà
- AV: (Nghĩ lại thì..anh Thiên sẽ không thể nào mặc cái bộ đồ ngu ngốc đó được) [Bỏ tay AD ra] Cái đó không phải do tui cố ý thật mà, đáng lẽ ra pà nên để tui giải thích với anh ấy
- AD: Ông nghĩ cái tên đó sẽ chịu nghe ông giải thích sao, khi nãy tui mà không kịp lôi ông đi thì có khi ông bị xé xác mất rồi đấy
- AV: Dù gì chỉ là cái xe thôi mà, cùng lắm thì tui sẽ đền cho ảnh chiếc khác, việc gì phải lo lắng chứ
- AD: Argh..đúng là hết nói nổi mà..thế ông quay lại rồi đền cho ổng đi (•̀ ༚•́)
- AV: Không, ai rảnh đâu mà đã đi rồi còn quay lại
- AD: Ông định đi đâu?
- AV: Đi về!
- AD: (Cái tên rắc rối này, đúng là khiến người khác bực mình thiệt chứ)
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro