Chap 88: Buổi gặp gỡ tình cờ được sắp đặt

[Một ngày đẹp trời, AD rủ MÂ ra công viên]
- AD: Xin lỗi cậu nha, tự dưng tớ cảm thấy đau bụng quá, tớ đi chút nhé 😅
- MÂ: Ờm không sao đâu, tớ sẽ ở đây đợi
- AD: À mà chắc có lẽ sẽ hơi lâu chút đấy, cậu đợi tớ lâu chút nha
- MÂ: Không sao đâu, cậu cứ đi đi
...
- AV: Hm..không hiểu sao mình lại phải giúp cho tên nhóc này nữa, đúng là phiền phức thật chứ 😒
- AD: Cảm thấy có lỗi với Tín quá, mình cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, hy vọng cậu sẽ tha thứ cho mình 🙏
- AV: Biết mà vẫn ráng làm, cậu ta mà biết được chắc chắn sẽ không tha cho pà đâu, tốt nhất là pà nên mong cho cậu ta không biết y
- AD: Nè ông không thể nói câu gì đó tốt hơn được sao?
- AV: Nếu pà tốt vậy thì đã không giúp cậu ta rồi
- AD: Bộ ông không thấy cắn rứt tí nào à?
- AV: Tui không có thân với cậu ta như pà nên không cần phải thấy tội lỗi
- AD: Argh..đáng ghét!
- AV: Tới rồi đó, pà ở đây canh chừng đi, để tui ra gặp nhóc đó
..
[AV ra nói chuyện với KD]
- AV: Cậu ta ở đằng kia kìa, mà nói trước, làm gì cũng nên có chừng mực, nhóc đừng có làm gì quá đó
- KD: Em biết rồi, cảm ơn anh
- AV: Nè, dẫn theo nó
[AV đưa cho KD một con chó]
- AV: Nếu mà dắt chó đi dạo trong công viên sẽ có vẻ tự nhiên hơn..được rồi đi thôi

[AV quay lại chỗ AD]
- AD: Ủa Khả Danh có nuôi chó sao?
- AV: Không, là tui đưa cho nhóc đó á
- AD: Hả, ông kiếm đâu ra con chó vậy?
- AV: Ờm khi nãy thấy nó bị xích ngoài kia nên tiện tay thả ra đó mà
- AD: (!) Ông trôm chó của người ta à?!
- AV: Ai nói tui trôm khi nào chứ, tui đường đường chính chính thả nó ra mà
- AD: Lỡ bị người ta phát hiện thì sao?
- AV: Có gì chứ, chỉ là mượn chút thôi mà
- AD: Đúng là hết nói nổi ("¬¬)
..
[KD giả vờ dắt chó đi dạo rồi tình cờ gặp MÂ]
- KD: Ah, chị Mỹ Ân
[MÂ đang đứng nói chuyện với một bé gái, nghe tiếng gọi nên cô quay người lại]
- MÂ: (?) Là Khả Danh hả?
- KD: (!)
[Trên tay MÂ đang ôm một con mèo, lúc này con chó đột dưng trở nên hung dữ, KD cố giữ con chó lại, con mèo hoảng loạn cào trúng MÂ sau đó bỏ chạy]
- MÂ: Ah!
- KD: (!) Em xin lỗi, chị có sao không?
- MÂ: Chị không sao

[Sau khi bỏ chạy, con mèo trốn trên cây, còn chó thì đứng canh ở dưới, lúc này một người đàn ông từ xa chạy tới]
- ?: Này nhóc kia, dắt con chó của ta đi đâu vậy hả?
- KD: Hả?
- ?: Đây là chó của tui, cậu phải trả lại cho tui
- KD: •-•"
[Bên phía AV]
- AV: Tui không biết cái gì à nha
- AD: 🤦‍♀️

[KD giao lại con chó cho người đàn ông kia, MÂ nhìn cậu chằm chằm]
- KD:..Àh e..em thấy nó bị lạc!
- MÂ: Ra vậy ^^
- Bé gái: Mèo của em! ( •᷄ ༚•᷅ )
- MÂ: 😯 Em mèo à, không sao nữa rồi, hãy xuống đây đi
- KD: (..)
[Con mèo do còn hoảng sợ nên ở im trên cây]
- MÂ: Bé mèo không chịu xuống rồi, làm sao bây giờ?
- Bé gái: Huhu..
- KD: 😐 Để em leo lên đó
- MÂ: Em leo có được không?
- KD: Em làm được mà..
[Nói xong KD liền trèo lên cây]
- MÂ: Cẩn thận đó

[Sau một hồi cậu cũng ôm được con mèo xuống]
- MÂ: Hay quá, được rồi!
- Bé gái: Hihi, cảm ơn anh chị
[Bé gái ôm mèo mừng rỡ sau đó tạm biệt hai người rồi rời đi]
- KD: [..] Chị hãy đi với em
[MÂ chưa kịp phản ứng gì đã bị KD dắt đi]
- MÂ: (!)

[Cậu dẫn cô tới một tiệm thuốc gần đó để mua băng keo cá nhân]
- MÂ: (!) Đó chỉ là vết xước nhỏ thôi, chị không sao mà
- KD: Dù vậy nhưng băng lại vẫn tốt hơn
- MÂ: Ừm, cảm ơn em nhiều nha ^^
- KD: (˵•  •˵) K..không có gì đâu ạ
- MÂ:..Ah chết, chị quên mất!
- KD: (?)
[Tiếng chuông điện thoại đột dưng vang lên]~♪
- MÂ: Alo An Di
- AD: Mỹ Ân à, xin lỗi cậu nha, tự dưng tớ có việc đột xuất nên phải đi gấp rồi, cậu thông cảm cho tớ nhé
- MÂ: Ồ vậy sao, không có gì đâu, tớ cũng vừa đi khỏi một lát, tớ cứ nghĩ là cậu phải đợi rồi, vậy chúng ta hẹn lại khi khác nhé
- AD: Ùm, hẹn cậu khi khác nha
- MÂ: Ừ..[Cúp máy]
- AD: 😔 Haizz..sau đợt này làm sao mà tui dám nhìn mặt Tín nữa đây
- AV: Vậy thôi tốt nhất đừng nhìn 😒
...
- KD: Chị Mỹ Ân, em nghe bảo là chị có bạn trai rồi hả?
- MÂ: Ờm à.. (˵•  •˵)
- KD: Cũng đúng mà nhỉ, chị vừa dễ thương vừa tốt bụng như vậy sao lại không có người yêu được chứ
- MÂ: Thật..thật ra chị và cậu ấy vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu, hiện tại lo cho tương lai quan trọng hơn chứ ^^"
- KD: Vậy sao, thật là ganh tị quá..
- MÂ: (?) 😯
- KD: À không có gì đâu
- MÂ: Phải rồi, chị nghe nói em năm sau là cũng lên đại học rồi hả, giỏi thật đó, em đã có quyết định gì cho tương lai của mình chưa? 😄
- KD: Tương lai sao? [Im lặng]
- MÂ: (?) Ờm xin lỗi, chị nói gì không phải hả
- KD: Không có gì ^^ Chẳng qua là em hơi lo lắng chút thôi, tương lai em muốn trở thành một bác sĩ thú y
- MÂ: Woa..em sẽ trở thành bác thú ý thật sao?
- KD: Đúng vậy, nhìn những con vật nhỏ đáng yêu, em muốn được chăm sóc và bảo vệ cho chúng

[MÂ nắm lấy tay của KD, tỏ vẻ hào hứng]
- KD: (!) 😳
- MÂ: Khả Danh à, chị hy vọng em sẽ đạt được ước mơ của mình, em nhất định sẽ cứu chữa được rất nhiều sinh mạng nhỏ bé, chị sẽ ủng hộ em hết mình luôn
- KD: [Mỉm cười] Cảm ơn chị rất nhiều
- MÂ: Thật ra chị cũng có mong ước là sẽ được chăm sóc những động vật nhỏ bé thế nên chị với em là cùng có chung mục tiêu rồi
- KD: Em tin chị nhất định sẽ làm được
- MÂ: Vậy chúng ta hãy cùng cố gắng nhé (^▿^)
- KD: Vâng..[Đứng dậy] Trời cũng gần tối rồi, em nghĩ là em nên đi về thôi, chị đi về cẩn thận nhé
- MÂ: À..ờm, em cũng vậy nhé, hẹn gặp lại em sau ^^
[KD quay đầu mỉm cười xong lặng lẽ rơi đi]
- KD: (Cảm ơn chị vì đã dành thời gian cho em, dù là khoản thời gian ngắn ngủi thôi nhưng nó khiến em cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, em sẽ không đến tìm chị nữa đâu, nếu mà em gặp lại chị thì em sẽ không nỡ từ bỏ mất, thật vui vì đã được gặp chị, hy vọng là chị sẽ luôn mãi vui vẻ như vậy nhé)..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro