Chương 2.2
Chương 2
*Hoa lạc vị thức quân*
*Edit: Mina~Chan
*Beta:Mina~Chan, Đông An
*Hỗ trợ: Gu gồ thúc thúc và QT ca ca
"Khụ khụ khụ. . . . . ." Một hồi tiếng ho suy yếu , Thư Lưu Y chầm chậm ngồi dậy khỏi giường nhỏ, cố sức mặc áo khoác, bước xuống.
Nửa tháng trước, Thu Phượng Vũ kia một chưởng suýt nữa làm vỡ nát lá phổi của hắn, may mắn phái Côn Luân mời thầy thuốc y thuật thập phần tài giỏi. Thư Lưu Y khi đó ngất đến mê muội, một thang tễ thuốc liền ổn định lại thương tình (tình hình vết thương). Sau khi Thư Lưu Y thức tỉnh, lại có Thu Phượng Vũ mỗi ngày tới đây truyền chút chân khí vì hắn làm tan máu đông,kích động kinh mạch, thương thế của hắn thật sự mau khỏi. Hai ngày sau, đã có thể xuống giường hoạt động một lát.
Hắn vịn vào thành tường, chậm rãi đi vào sân, dựa vào cây đại thụ phía trước rồi ngồi xuống. Sắc trời đã gần đến xế chiều, gió thổi xào xạc đầy lạnh lẽo, Thư Lưu Y theo bản năng khép nhanh vạt áo, nghe tiếng ho nhẹ của chính mình vọng lại.
Này Vô Hương viện, hiện giờ cũng chỉ còn hai người là hắn và Thu Phượng Vũ, trừ bỏ lão nô bộc điếc mỗi ngày đến nấu cơm, vẩy nước quét nhà, giặt quần áo. Hoàn toàn không có người nào rãnh rỗi tới quấy rầy.
Thư Lưu Y thấy hiện trạng này thực vừa lòng, lúc trước cố ý thân cận Thanh Đàn, Thu Phượng Vũ liền đem Thanh Đàn đuổi đi . Hắn hiện hảo cùng Thu Phượng Vũ một mình ở chung. Tuy rằng Thư Lưu Y không ở bên cạnh như dự tính, hắn khẽ cắn môi.
Đối phó với Thu Phượng Vũ – nam nhân loại này, nhẫn nại không chắc sẽ thành công , chỉ có thể dùng khổ nhục kế, chỉ có làm cho Thu Phượng Vũ lòng mang áy náy, hắn mới có càng nhiều cơ hội. Ít nhất mấy ngày qua, Thu Phượng Vũ đối xử với hắn cũng không giống lúc ban đầu lãnh khốc khinh miệt, cũng không dùng khẩu khí cười lạnh cùng hắn nói chuyện.
Thu Phượng Vũ dạy xong vãn khoá (giờ học buổi tối), theo vài tiếng họ nhẹ của Thư Lưu Y liền bước chân vào trong viện, khoanh tay lại, không hờn giận nói: "Sao không ở trong phòng hảo hảo dưỡng thương?"
"Vãn sinh nằm cả ngày rồi, nếu không ra hít thở không khí, sợ sẽ mốc meo ."
Thư Lưu Y cười khẽ, ngay sau đó, giơ lên trong tay một đoá bạch hoa, giống như cầm vật quý, hỏi: "Ta mới vừa thấy hoa này rơi xuống đất, xem được không?" Không nghe thấy Thu Phượng Vũ trả lời, hắn liền hiểu rõ nhún vai. Chắc nam nhân này trong đầu trừ bỏ võ học cùng đồ đệ, chỉ sợ không cảm giác với cái gì cả, làm sao hoa cỏ lại khiến y cảm thấy hứng thú.
Hắn dựa vào thân cây rồi đứng lên, thật cẩn thận nhìn Thu Phượng Vũ, mỉm cười nói: " Thu chưởng môn, hoa rơi này kỳ thật rất hợp với tóc của ngươi. Nhưng vãn sinh cũng không thể thay ngươi cài, khụ khụ. . . . . ."
Trâm hoa của nam tử từ thời Nam Bắc triều đã được truyền lưu, lại thịnh hành ở vương triều, qua nhiều các triều đại đế vương quan lại để thể hiện sự cao nhã. Văn nhân mặc khách (người có học biết thơ văn) cũng ganh đua học đòi văn vẻ.
Người trong giang hồ cài trâm hoa cũng không phải số ít. Mặc dù cũng có người cảm thấy không quá dễ chịu với loại thị hiếu này. Vì Thư Lưu Y không có chạm vào người y, cho nên Thu Phượng Vũ vẫn chưa tức giận, gương mặt phía sau mặt nạ nhíu lại mi tâm (điểm giữa 2 đầu lông mày) , hờ hững từ chối: "Ta không thích việc này."
"Chẳng qua là mang một chút. . . . . ." Thư Lưu Y khó nén thất vọng, lại là một hồi kịch liệt ho khan. Những tia nắng chiều cuối cùng sáng rực rỡ, chiếu vào trong đôi mắt hắn, loé ra khát cầu vô tận .
Gương mặt tái nhợt, đôi môi thiếu sức sống, còn có trong tay vẫn cầm đoá hoa. Thu Phượng Vũ bỗng nghĩ tới hình dáng Thư Lưu Y bị thương ngày đó , trong lòng không tự chủ hơi hơi dâng lên một chút tội lỗi, dù nói thế nào thì cũng là do chính mình lúc ấy quá xúc động, thiếu chút nữa liền đem Thư Lưu Y chết ngoẻo dưới một chưởng đó.
Bình tĩnh mà xem xét, Thư gia Đại công tử này ở trước mặt y, đại đa số thời điểm cũng coi như cấp bậc lễ nghĩa (lễ phép) chu đáo, đối với y thập phần cung kính. Ngày đó, cũng là vì y gợi cho hắn cao hứng để ảo thuật, lại bị y đả thương, y giờ phút này nếu tiếp tục cự tuyệt thỉnh cầu nho nhỏ này của Thư Lưu Y, phải chăng chính mình cũng quá hẹp hòi rồi.
Y thỏa hiệp mà vuốt cằm, xem như đáp ứng.
Thư Lưu Y bỗng chốc mặt mày hớn hở, khuôn mặt xuất hiện thần thái phấn chấn, đến gần Thu Phượng Vũ, dùng vòng hoa cài lên mái tóc dài đen như mực đang phiêu tán trước ngực.
Bạch hoa – tóc đen, lưỡng chủng (hai loại) tối và màu trắng mộc mạc không chút cáu bẩn, lại cứ phất phơ trước gió khiến cho tâm tình Thư Lưu Y lay động không hiểu nổi ý tứ hàm xúc gì, tim đập cũng không chịu khống chế, đột nhiên nhanh hơn .
Hắn hít một hơi thật sâu – không khí rét lạnh của chạng vạng (gần tối) , làm nguội lại lồng ngực đang xao động. Mặt mang vẻ mỉm cười thối lui hai bước, nhìn ánh tà dương vàng óng ánh bao phủ nam nhân cao to, tự đáy lòng tán thưởng: "Thật sự, rất đẹp."
Khen hoa, cũng khen người, không mang theo chút tà niệm.
Đuôi áo trắng như tuyết của Thu Phượng Vũ nhẹ nhàng giật giật, có chút kinh ngạc chăm chú quan sắc Thư Lưu Y, con ngươi băng hàn hiện ra vài tia kì lạ khiến Thu Lưu Y nhìn không thấu vẻ mặt phức tạp này.
"Thu chưởng môn, ngươi lại sao vậy?" Thư Lưu Y thử hỏi.
Chạm đến ánh mắt ôn nhu thân thiết của thanh niên, Thu Phượng Vũ thế nhưng nội tâm bên trong lại vi loạn (bối rối), quay đầu bước đi, ngay cả trên tóc cũng đã quên gỡ đoá bạch hoa xuống.
Thư Lưu Y kinh ngạc một chút, lập tức hiểu rõ mỉm cười ── trên đời này e rằng chưa có ai đã từng khen qua bộ dạng xinh đẹp của Thu Phượng Vũ, khó trách nam nhân kia nhất thời khó xử, xem Thu Phượng Vũ cước bộ sốt ruột lúc gần đi, tâm tư của nam nhân này, nhất định cũng là do hắn mà rối loạn, ha hả. . . . . .
Thư Lưu Y luôn hiểu biết về tình yêu trước nay; thủy chung, tin tưởng, chân thành rồi kiên định. Mặc dù , người kia cao ngạo lại lạnh lùng nhưng chỉ cần sớm chiều ở chung, từng bước theo đuổi, thể nào y cũng dao động một ngày nào đó. Ý tưởng này, khiến cho hắn mười năm ở tình trường đều thuận lợi mọi việc, mà nay, lại một lần nữa, bên người Thu Phượng Vũ sẽ được kiểm chứng.
Từ khi Thu Phượng Vũ bị thương ngày đó, hắn nhạy cảm liền cảm thấy được Thu Phượng Vũ đối với hắn thái độ có sự biến hóa nhỏ bé. Ban đầu, y truyền chân khí cho Thu Phượng Vũ xong thì ngay lập tức rời đi, hiện tại thì lại còn có thể thản nhiên hỏi hắn thương tình như thế nào.
Thư Lưu Y đương nhiên thừa dịp thắng truy kích (lấy làm đà tiến tới), khi rảnh rỗi, hắn liền tìm chút đề tài tán gẫu ở bên người Thu Phượng Vũ. Thu Phượng Vũ trời sinh tính cũng không thích nhiều lời, đại đa số thời gian thì lạnh nhạt nghe Thư Lưu Y lẩm bẩm, bất quá cũng không có biểu lộ ra rõ ràng tâm tình phiền chán, ngẫu nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện nào, cũng sẽ xen vào hai câu.
Mối quan hệ giữa hai người bắt đầu có một chút tiến triển song Thư Lưu Y lại mong rằng nó sẽ tiến bước mạnh mẽ.
Theo hiểu biết hằng ngày, Thư Lưu Y phát hiện ra cuộc sống của Thu Phượng Vũ kỳ thật phi thường nhỏ hẹp.Này thiếu niên thành danh, trừ bỏ tuổi trẻ có quãng thời gian ngắn ngủi du ngoạn giang hồ, thì liền vẫn ở tại nơi đây – trên đảo nhỏ gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, dốc lòng nghiên cứu võ học.
Những năm đầu, còn thường thường có người trong võ lâm đến đây khiêu chiến gây hấn, đều không ngoại lệ thảm bại. Nhưng những năm gần đây đã mất người dám dễ dàng giao thiệp với Giao trì. Thu Phượng Vũ nhận thức với thế giới bên ngoài, đơn giản lấy từ môn hạ đệ tử.
Thực tế, nam nhân này suy nghĩ về sự việc trong đời, lại trống rỗng.
Ai, chính là cái không hơn không kém võ si (dở hơi)! Thư Lưu Y cuối cùng ở trong lòng kết luận với Thu Phượng Vũ, xúc động dâng trào, "chinh phục nam nhân này" nguyện vọng của hắn càng phát ra mãnh liệt.
Hắn muốn trở thành người duy nhất của Thu Phượng Vũ.
Chọn càng nhiều tin đồn thú vị làm đề tài để nói nam nhân nghe, vì nam nhân mà làm mấy cái hí kịch nhỏ (hoạt cảnh) lý thú. Nhìn con ngươi đen trầm tĩnh của Thu Phượng Vũ, từ từ tò mò cùng chuyên chú. . . . . .
Thương thế bảy tám phần đã lành lặn, Thư Lưu Y tự mình xuống bếp, sở trường tốt nhất của hắn là nấu ăn , thay người hầu điếc này – người mỗi ngày nghìn bài một điệu (rập khuôn) làm đồ ăn nhạt nhẽo.
Thu Phượng Vũ nếm xong thức ăn, ánh mắt nói là kinh ngạc cũng không quá đáng, "Ngươi cư nhiên hội trù nghệ!"
"Ha hả, Thư gia ta sản nghiệp bên trong tính ra cũng có đến sáu mươi tửu lầu. Mấy chỗ này đều là biển chữ vàng đồ ăn (Hình như biển chữ vàng ý chỉ là đồ tốt, đồ ngon), ta từ nhỏ đã ăn nhiều lần, cũng đi học làm." Thư Lưu Y cười đến vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng bình thản): "Thu chưởng môn nếu thích, vãn sinh ngày mai tiếp tục làm vài món."
Tốt nhất là ở lại Vô Hương viện làm đầu bếp chuyên dụng. . . . . . Hắn dưới đáy lòng bỏ thêm một câu, bất quá hiện tại, nói lời này còn chưa đến thời cơ. Phải bắt được tâm nam nhân, chậm mà chắc, không thể nóng vội, "Đến, nếm thử đi,chút đồ ăn này! Còn có này. . . . . ."
Thu Phượng Vũ chỉ là nga một tiếng, từ chối cho ý kiến, từ từ ăn đồ ăn Thư Lưu Y gắp vào trong bát y, con ngươi đen cũng không tự biết từ lúc nào đã chăm chú nhìn Thư Lưu Y── Thư Lưu Y này, tựa hồ lúc nào cũng ngoài dự kiến của y. . . . . .
Ngày hôm sau, những cái đĩa chứa thức ăn đồng dạng tinh mỹ mê người, văn kiện trên bàn bị Thư Lưu Y dịch chuyển sang phía bên kia.
Đỉnh đầu, hoa khẽ rơi chầm chậm như tuyết bay, bên tai xuất hiện tiếng sáo du dương, trong vắt vang lên.
Thư Lưu Y thổi một khúc liền buông thanh sáo ngọc, nhìn Thu Phượng Vũ cười cười, mở miệng cũng một hồi ho nhẹ.
Thu Phượng Vũ con ngươi âm u, đột nhiên buông bát đũa xuống, nhoáng lên một cái liền không thấy bóng dáng. Thư Lưu Y còn đang kinh ngạc, nam nhân đã quay lại, trong tay cầm áo choàng kêu Thư Lưu Y ở lại trong phòng.
"Phủ thêm." Thu Phượng Vũ thanh âm vẫn lạnh nhạt, Thư Lưu Y lại nghe ra một tia như có như không lo lắng.
Hắn tiếp nhận áo choàng, cúi đầu, khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch lên cười.
Tầng băng cứng rắn này, chốc lát đã nứt ra một chút, tuy chỉ là một vết nứt thật nhỏ. Nhưng thời gian trôi qua, cũng sẽ dần dần tách lớn ra thành lỗ hổng. . . . . .
Thư Lưu Y cảm thấy vì muốn phá vỡ tầng băng quanh thân Thu Phượng Vũ, hắn đã không ngừng triển lộ ra trù nghệ, âm luật, thi từ (thơ ca), thi họa (vẽ tranh) mà đến nổi da bị nẻ. Nam nhân nhìn hắn với ánh mắt bắt đầu mang nhiều tìm tòi nghiên cứu, xưng hô với hắn, cũng theo ban đầu kính nhi viễn chi (tôn trọng nhưng không gần gũi) "Thư gia Đại công tử" biến thành "Thư công tử" .
Thương thế của hắn kỳ thật cũng đã muốn khỏi hẳn, Thu Phượng Vũ không còn truyền khí chữa thương cho hắn nữa, nhưng mà nam nhân phảng phất cũng quên phải đuổi Thư Lưu Y xuống núi, vẫn tùy ý lưu hắn lại trong viện. Thư Lưu Y tất nhiên là âm thầm vui sướng không thôi, mỗi ngày vì Thu Phượng Vũ đều làm cơm đồ ăn thật đa dạng.
Rồi sau đó một ngày buổi trưa, hai người ngồi ở dưới tàng cây vừa dùng cơm vừa nói chuyện phiếm, Thư Lưu Y thực chân thành nói: "Thu chưởng môn, vãn sinh cùng học trò của ngươi là ngang hàng tương giao (cùng vai vế) , ngươi cũng đừng lại gọi ta cái gì công tử, thẳng gọi tên của ta là được."
Thu Phượng Vũ yên lặng một chút, lập tức vuốt cằm nói: "Cũng được.
"Lưu y. . . . . ." Y chuyển mâu ngóng nhìn Thư Lưu Y, than nhẹ: "Với tướng mạo tài hoa của ngươi, nên tìm giai ngẫu (vợ, con gái) làm bạn, vì cái gì lại thích nam tử?"
Thư Lưu Y biết nam nhân là thay hắn tiếc hận, cho nên nghiêm mặt nói: "Lưu y không thương nữ sắc, nếu thực cưới nữ tử, chẳng phải là hại nhân lại hại mình."
Thu Phượng Vũ lại phản bác, giật mình, mới nói: "Nam tử mến nhau, chung quy không hợp thiên đạo nhân luân."
"Trong thiên hạ, không hợp luân thường còn nhiều chuyện mà, đâu chỉ Lưu Y gây nên." Thư Lưu Y hời hợt lắc đầu, "Ta lại không màng sử sách lưu danh, làm gì mà trái với tâm ý chính mình thì sẽ khó chịu nên bỏ đi luân lý cương thường."
Hắn lại gần Thu Phượng Vũ, nhìn lại hai mắt tinh khiết màu đen của nam nhân, mỉm cười chậm rãi nói: "Cả đời này, ta chỉ cầu được một tri kỷ, có thể cùng ta ngồi xem vân khởi hoa lạc, dắt tay sống quãng đời còn lại."
Khoảng cách hai người đã gần đến có thể nghe được hơi thở lẫn nhau. Thư Lưu Y nói xong, chờ xem phản ứng của nam nhân. Bởi vì không quen bầu không khí mập mờ giữa hai người, y xoay người rời đi, vẫn là giận tái mặt muốn quở mắng hắn sao?
Bất quá hắn rất chắc chắn, Thu Phượng Vũ hiện giờ đối với hắn đã có hảo cảm, không đến nỗi lại thưởng cho hắn một chưởng thật mạnh.
Trong mắt Thu Phượng Vũ đầu một xẹt qua một chút vẻ hoang mang, tựa hồ khó có thể hiểu lời nói của Thư Lưu Y. Bỗng nhiên ánh mắt rùng mình liền đứng lên, phất nhẹ hoa rơi trên áo , trấn tĩnh rồi nhìn xuống Thư Lưu Y."Vậy vì sao tình nhân ngươi lại đối với ngươi bội tình bạc nghĩa?"
Thư Lưu Y tuyệt không nghĩ tới Thu Phượng Vũ sẽ hỏi một câu như thế, một ngụm khó chịu ở yết hầu truyền đến liền ho khan vài tiếng, cố gắng điều chế hơi thở cho đều đặn, ngửa đầu cười khổ: "Thu chưởng môn, vốn ta yêu người nào thì người đó đều bỏ ta để cưới vợ sinh con, Lưu Y cho tới hôm nay vẫn là một người cô đơn."
"Thế sao?" Nam nhân ngữ điệu rõ ràng là không tin, nhưng lại không hỏi nhiều, chính là liếc mắt nhìn Thư Lưu Y một cái, lướt người vào nội thất, bỏ lại Thư Lưu Y dưới cây địa thụ phiền muộn vô cùng.
Lần đầu tiên thăm dò đối phương, cứ như thế lại hỏng bét .
**Hoàn chương 2**
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro