Phần 1


"Không phải... Không muốn, đừng ở chỗ này... Ưm...A!!!"

Tạ Liên nằm ngửa trên một mảnh cỏ xanh, một thân hoa phục bị kéo hỗn độn , miễn cưỡng phủ ở đầu vai. Thân thể nửa kín nửa hở dưới ánh trăng sáng tỏ, da thịt trên người khoác lên một vầng sáng mờ ảo, nhẵn nhụi trắng nõn như dương chi bạch ngọc.

Hoa Thành khom người cuối đầu giữa hai chân Tạ Liên, đỉnh đầu hai người là một tán cây to lớn, khắp nơi là những khóm hoa hồng đỏ rực như lửa.

"Ưm... Không được, sẽ bị người khác nhìn thấy..."

Tạ Liên gấp đến độ hai gò má ửng hồng, tay để ở bả vai Hoa Thành đẩy ra, nửa chống cự, nửa nghênh đón, đáng tiếc lực đạo ở trước mắt Hoa Thành xác thực nhỏ đến mức không đáng kể. Hoa Thành nắm bàn tay vừa đẩy hắn ra, nghiêng đầu hôn một cái, sau đó không nhịn được nâng lên một bên chân của y, mượn tư thế này bắt đầu xâm nhập sâu hơn !

"A --- "

Tiếng rên rỉ cao vút bất ngờ không kịp đề phòng thay thế tiếng nức nở nhỏ vụn trước đó, Tạ Liên bị chính âm thanh mình dọa sợ, hàm răng không ngừng cắn chặt. Mà tiếng thở dốc đứt quãng lại như cũ ngăn không được được từ cổ họng tràn ra, y xấu hổ đến mức dùng tay che kín hai mắt mình.

"Tam Lang..."

Hoa Thành nắm lấy cổ tay của y, gắt gao khóa lại hai bên mặt. 

"Ca ca, đừng che, ta muốn nhìn huynh một chút." giọng Hoa Thành  trầm thấp ôn nhu, mang theo một chút ý tứ nguy hiểm không dễ dàng phát hiện.

Dưới ánh trăng, hai mắt Tạ Liên tràn ngập hơi nước, lồng ngực sáng bóng không ngừng phập phồng. Rõ ràng là biểu cảm thẹn thùng chống cự, nhưng đuôi mắt lại phảng phất ham muốn không giấu được.

Hoa Thành ở trên ngưng mắt nhìn y, ánh mắt nặng nề.

"Đừng sợ, sẽ không ai nhìn thấy, cũng sẽ không có người nào nghe được. "Hoa Thành cúi người, bên tai y ôn nhu trấn an, đầu tiên là ngậm lấy vành tai y tinh tế liếm mút, sau đó lướt xuống hôn lên vùng cổ trắng nõn và lồng ngực đang ưỡn lên phập phồng, một đường lưu lại vết đỏ mập mờ dâm mỹ. 

"Ưm....." Một trận kích thích khiến toàn thân Tạ Liên run rẩy vui sướng, hai chân câu ở trên hông Hoa Thành nhẹ nhàng cọ xát thắt lưng hắn.

Âm thanh ẩn nhẫn run rẩy khiến cho dục niệm của Hoa Thành trong lập tức đẩy cao. Hắn đột nhiên nâng cao hông Tạ Liên, thô bạo đâm sâu lút cán !

"Aaaaa --- "

Âm thanh rên rỉ đè nén rốt cục không nhịn được được tràn ra,  xen lẫn tiếng nức nở kích tình khó nhịn. 

Dương vật nóng rực to lớn của Hoa Thành bên trong dũng đạo của y mãnh liệt va chạm, Tạ Liên như một chiếc thuyền nhỏ đón nhận những trận sóng gió kinh hoàng, chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt lấy nhúm cỏ dại bên cạnh, va chạm liên tục khiến đầu óc y trắng xóa, tầm mắt tan rã không tiêu cự. Tạ Liên mờ mịt nhìn qua hồng y của Hoa Thành, vô tình thấy được một trận tùy phong hoa rũ. 

Ánh trăng như lụa, tỏa khắp trời, rũ xuống từng khóm hoa dưới những tàng cây, từng cánh hoa phiêu tán bay lả tả xung quanh hai cơ thể quấn quýt triền miên, ôn nhu lưu luyến, phong nguyệt vô biên.

--------

Nguyên nhân cũng phải kể đến từ mấy giờ trước, tại dạ tiệc trên cung đình.

Dạ tiệc vốn dĩ là vì chúc mừng Tiên Kinh mới lạc thành, chúng thần quan đều trở về vị trí cũ, nhưng xuất phát từ một chút nguyên nhân mọi người đều biết, không giống như tiệc rượu Trung thu cùng tiệc rượu thông thường, bữa tiệc này là kết thúc một phân đoạn.

"Ca ca, đừng đi mà. "Hoa Thành lười biếng nghiêng người dựa vào giường, mắt không hề nháy một cái nhìn chằm chằm Tạ Liên đang thay y phục.

Tạ Liên ở trước gương đồng sửa lại đai lưng, ôn nhu cười nói: "Bùi Túc trở về vị trí cũ, Bùi tướng quân tự mình đến mời, sao có thể không đi?"

Nghe vậy, Hoa Thành chỉ phải giả vờ mất mát mà thở dài một hơi, ôm lấy cánh tay, có chút ủy khuất nhìn y. 

Tạ Liên trong lòng mềm nhũn, ngồi xuống bên giường, xoa xoa gò má Hoa Thành, nói: "Ta sẽ tận lực về sớm. "

Hoa Thành trở tay ôm Tạ Liên, cười hì hì nói: "Ca ca nếu như trở lại chậm, ta sẽ trực tiếp đi tới tìm huynh. "

Tạ Liên ở Thiên Đăng quán, từ Quỷ thị tỉ mỉ chọn lựa vài món lễ vật, một đường đi lên thiên đình. Quỳnh lâu ngọc vũ mới xây, tiên khí lượn lờ, xanh vàng rực rỡ. Trên đường lớn Tiên Kinh, các thần quan gặp lại chắp tay chào nhau, nhất phái vui sướng, cảnh tượng phi thường náo nhiệt, nhưng ai biết còn không đợi Tạ Liên một cước bước vào dạ tiệc trong điện ngọc lưu ly, đột nhiên bị một vị hắc y thần quan cản lại.

"Mộ Tình, làm sao vậy?"Tạ Liên cười híp mắt hỏi.

"Thái tử điện hạ.....", Mộ Tình nhíu mày nói: "Lần trước ở tiệc rượu Trung thu ta đã nhắc nhở huynh, huynh nhất định cứ phải mặc loại y phục này đi vào sao?"

Tạ Liên nhìn đạo bào trắng thuần trên người mình, sạch sẽ ngăn nắp, cũng không có gì không ổn. Sau đó không hiểu hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì sao?"

Mộ Tình bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Thái tử điện hạ, huynh....... Đi theo ta. "

---------

Sau đó Tạ Liên lấy một thân hoa phục trắng đỏ đan xen xuất hiện ở trong dạ tiệc, chư thiên tiên thần đều kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn.

Đây chẳng phải là Tiên Nhạc thái tử tám trăm năm trước một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa sao? 

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Tạ Liên lúc nhìn mình trong gương, cũng hoảng hồn. Y phục này mặc dù không giống duyệt thần phục đại khí tinh mỹ, nhưng cũng là dùng chất liệu xa hoa, chế tác tinh xảo. Mặc ở trên người hắn, có thể nói phong thái lỗi lạc, không chút nào kém năm đó.

"Đa tạ. "Tạ Liên tuy là cảm thấy không cần gây chú ý như vậy, nhưng vẫn là chân thành hướng Mộ Tình cảm tạ. 

Mộ Tình không nhiều lời, trực tiếp đi vào trong điện ngồi xuống.

"Thái tử điện hạ, chúc mừng!"

"Chúc mừng Bùi tướng quân!"

Tạ Liên ngồi với lão Bùi cùng Quyền Nhất Chân ở ghế giữa, thần quan lui tới mời rượu nối liền không dứt, Tạ Liên mặc dù kiệt lực khước từ, nhưng lão Bùi nhiệt tình mời gọi, không đỡ được bị chuốc hai ba ly rượu. 

Rượu quá ba tuần, nâng ly cạn chén , Tạ Liên đã hơi say, đem hứa hẹn "Sớm về nhà " quăng sau đầu.

Vì vậy, khi Hoa Thành đột nhiên xuất hiện ở dạ tiệc thiên đình, không cần nói đến Tiên Kinh chúng thần quan, Tạ Liên cũng bất thình lình giật mình: "Tam... Tam Lang?"

Hoa Thành kinh ngạc nhìn dáng vẻ Tạ Liên, hầu kết không nhìn được liên hồi lên xuống, cũng không biết trên mặt là loại biểu tình gì. 

Nhìn được một lúc lâu, hắn chỉ cười nói: "Ca ca, ta đã nói, huynh nếu như về trễ, ta sẽ đích thân tới đón huynh. "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro