Hồi kết: Thiên kiếp (7) H

Thái Thương Sơn từ trước đến nay đều vẫn là Thái Thương Sơn, trăm năm vẫn chỉ sừng sững ở đó, cho dù Tạ Liên có trùng tu nó cách mấy, nhìn chung vẫn là có những điểm mãi mãi vẫn hệt như cũ, có những tảng đá lớn cao thấp loang lổ vết thời gian, mặc cho sự thịnh suy của con người, sự thay đổi của triều đại có đổi thay đến đâu, với nó mà nói lại cũng chẳng hề có chút ảnh hưởng gì.

Chỉ có hôm nay, chỉ có một đêm này, toàn bộ sự bình yên vốn có của nó lại dường như bị nhấn chìm dưới bức màn đêm đen kịt vô tận, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ vầng trăng bị bóng tối của nguyệt thực nuốt dần.

Tạ Liên hơi ngẩng đầu, một mình y đứng trên đỉnh núi phong, đạo bào bay phấp phới, làn tóc tựa tuyết trắng lại cũng theo đó mà bị thổi tung, cuốn theo chiều gió.

Giữa thiên địa rộng lớn, chỉ duy nhất một bóng lưng cô độc đối chọi với trời cao. Lúc này đây, trên trời cuồn cuộn mây đặc, Tạ Liên nét mặt bình thản, vô tâm ngắm cảnh, y nhìn về phía trước, nơi ánh đỏ tựa máu của vầng nguyệt quang dạ qua đáy mắt, cuồng phong nổi lên không ngớt, sét rạch ngang trời, tựa hồ như đang sắp sửa trút cơn phẫn nộ lên chính y vậy.

Ngay thời khắc nguyệt thực vừa đạt đỉnh, vầng trăng hóa thành một vòng máu đỏ rực tỏa ra thứ ánh sáng ma mị, như thể thiên đạo đang phán xét. Linh khí trên Thái Thương Sơn cũng vì vậy trở nên hỗn loạn, đất trời rung chuyển, báo hiệu thiên kiếp sắp giáng xuống. Một cảm giác đè nén vô hình bao trùm khắp không gian, khiến hơi thở của Tạ Liên lại cũng trở nên nặng nhọc. Y thầm hít sâu một hơi, thanh kiếm Phương Tâm cầm trong tay khẽ siết chặt. Trong lúc này đây, Nhược Da dường như cũng cảm nhận được những sự biến chuyện nặng nề kỳ dị này, như thể hiểu được trong lòng Tạ Liên nghĩ gì, nó hơi siết lấy chủ nhân mình, tựa hồ như muốn an ủi y.

Mặc dù không có lí do nào, nhưng Tạ Liên biết, sau đêm nay, mọi chuyện nhất định sẽ hoàn toàn kết thúc.

Không nằm ngoại dự tính, Thiên kiếp lần này thật sự như bùng nổ.

Trên đỉnh Thái Thương Sơn, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, như thể thiên khung bị xé toạc bởi một bàn tay vô hình. Từ tâm điểm nguyệt thực, một cột sáng đỏ rực xen lẫn những tia sét đen kịt cuộn trào như một con mãng xà khổng lồ giáng xuống với khí thế hủy diệt. Mỗi luồng điện quang không chỉ mang sức mạnh có thể san bằng núi non, mà còn như một tâm thế lạnh lùng của thiên đạo, như muốn nghiền nát linh hồn Tạ Liên thành tro bụi. Trong nháy mắt, nơi này đá vỡ tung tóe, đất núi rạn nứt, khói bụi mịt mù cuộn lên, che khuất cả ánh trăng, biến Thái Thương Sơn thành một chiến trường của trời và đất.

Ngay trong khoảnh khắc đó, Tạ Liên kết ấn, tay giơ kiếm lên, linh lực trong phút chốc liền bùng phát thành một vòng sáng bạc, đối chọi với cột sáng của thiên kiếp. Ngay lập tức, Nhược Da cũng tự động bay lên, hóa thành một tấm lưới bảo vệ, chặn lại những mảnh đá vụn bay tứ tung.

Điều mà không ai có thể ngờ tới đó chính là trong giây phút thiên kiếp giáng xuống, Tạ Liên không những không né tránh, ngược lại còn đối chọi trực diện với lôi kiếp!

Chỉ nghe thấy một tiếng bùm chói tai, khắp nơi đất đá bay tứ tung, đạo bào đứng trên đỉnh sau một giáng đó đã lùi lại vài bước. Tạ Liên nghiến răng, khóe môi từ khi nào đã vươn một vệt máu đỏ tươi, một tay ôm chặt giữa lồng ngực.

Y cúi đầu thở dốc từng hơi, mày hơi cau lại.

Kể từ lúc rời khỏi Quỷ giới, Tạ Liên đối chọi với Thiên kiếp đã qua mấy đợt. Mãi đến lúc này mới cảm nhận được sự nặng nề mà thiên kiếp mang lại so với trước dường như còn hơn gấp bội, y mới thầm biết đây chính là giai đoạn cuối cùng của độ kiếp.

Tay Tạ Liên thoáng run rẩy, không phải là vì sợ hãi, mà là vì một giáng vừa rồi, y phải dùng đến chín phần pháp lực mình có mới có thể cản lại một lôi đó. Bây giờ nhìn lại lòng bàn tay mình, y còn cảm thấy nó vừa đau nhức vừa tê rần.

Y nhắm mắt, thầm hít sâu một hơi.

Thực ra lúc gặp được Hạ Huyền, Tạ Liên được hắn truyền cho chút pháp lực để liên lạc với Hoa Thành, chút pháp lực đó thực ra cũng không nhiều. Chỉ là sau khi kể hết mọi chuyện cho hắn nghe, nói đến việc bản thân cần tìm chính là dòng suối nguồn tinh khiết nhất để phá giải kết giới cho Hoa Thành, Hạ Huyền khi đó đã trầm mặc rất lâu, tựa hồ như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó rất quan trọng. Điều mà y không ngờ nhất, chính là Hạ Huyền đột nhiên ném về phía y một chiếc lọ nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp, bên trong nước có màu xanh lam rực rỡ, lấp lánh như đá quý.

Trong lúc đang ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì, Tạ Liên mới chợt nghe Hạ Huyền nói:

"Cầm lấy, mặc dù không phải là thứ ngươi cần, nhưng thứ này chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn."

Tạ Liên nghe vậy tất nhiên vô cùng bất ngờ, y nắm chặt chiếc lọ trong tay, thử hỏi: "Cái này là...?"

Hạ Huyền nhìn lướt qua Tạ Liên, nhàn nhạt đáp: "Bích Hải Triều Sinh, thứ này lấy từ vực sâu dưới lòng biển của Hắc Thủy Quỷ Vực ta. Thứ này lấy từ nơi linh hồn của đại dương hộ tụ, chỉ cần một giọt, sức mạnh tựa như cả một đại dương cộng lại."

Nói như vậy, thứ này quả thực lợi hại, đến mức suối nguồn tinh khiết cũng không thể bì được.

Tạ Liên nghe Hạ Huyền nói, tay cầm chiếc lọ hơi siết chặt. Y ngập ngừng hồi lâu, rốt cuộc cũng không nói gì nhiều, nhanh chóng chắp tay cúi đầu thật sâu.

"Hắc Thủy, Hạ Huyền, ta nợ ngươi ân tình, nhất định về sau sẽ báo đáp."

Hạ Huyền chỉ "hừ" một tiếng, nói: "Nói với Huyết Vũ Thám Hoa, chuyện giữa hắn với ta, coi như không ai còn nợ ai."

Nói xong câu này, Hạ Huyền bỗng dưng đặt tay lên vai Tạ Liên. Trong nháy mắt, một nguồn pháp lực như sóng biển cuồn cuộn truyền vào thân thể y. Đến mức Tạ Liên vô cùng sửng sốt, hai mắt mở to, miệng không thể nói được lời nào. Ngay khi Hạ Huyền vừa thu tay khỏi vai y, Tạ Liên đã mang trong mình nguồn pháp lực vô dùng dồi dào, so với lúc Hoa Thành cho y cũng không hề thua kém.

Hạ Huyền không đợi Tạ Liên thắc mắc, hắn đã nói: "Ngươi đi đi, coi như mối nợ giữa ta với Huyết Vũ Thám Hoa coi như hết, ngươi cũng không cần phải tìm ta báo đáp."

...

Pháp lực Hạ Huyền khi đó truyền cho y nhiều như vậy, vậy mà sau khi đối đầu trực diện với một giáng thiên lôi này, Tạ Liên đã cảm thấy trong người không còn lại bao nhiêu pháp lực nữa!

Sắc mặt Tạ Liên lúc này trắng bệch, y hít sâu từng ngụm khí, cảm giác được mỗi lần hít thở đều khiến phổi mình đau đớn. Đừng nói là chỉ có đau đớn, Tạ Liên biết rõ một cú vừa rồi đã khiến mình bị nội thương, hô hấp hỗn loạn, linh lực tụ trong đan điền cũng hỗn loạn, vừa rồi trong người còn mười phần pháp lực, hiện tại lại chỉ còn đúng một phần.

Thế nhưng Thiên kiếp lại cũng không chờ đợi ai, Tạ Liên chỉ vừa lấy lại được chút hơi thở, Thiên kiếp lại tiếp tục giáng xuống. Tạ Liên lần này biết rõ mình không thể chống lại nó trực diện được, bản thân lúc đó chỉ biết tránh từng lôi kiếp đang ngày một nhắm về mình liên tục không ngừng nghỉ.

Tình thế còn chưa đủ nguy cấp hay sao, ấy vậy mà trong lúc Tạ Liên còn đang chật vật ở bên này, bỗng dưng xung quanh bắt đầu bùng lên hàng chục hàng trăm luồng hắc khí, tất cả toàn bộ đều quy tụ về phía y. Không biết rằng chúng là thực thể nào, nhân lúc đang xảy ra nguyệt thực, đất trời hỗn loạn, chúng lại nhân cơ hội đó đồng loạt xông ra ngoài.

Tệ hơn nữa, tất cả bọn chúng lại đều nhắm vào một mình Tạ Liên mà tiến tới.

Đám hắc khí này bay lơ lửng trên không trung rất nhiều, chẳng mấy chốc đã hóa thành hàng trăm lưỡi dao sắc nhọn lao thẳng vào Tạ Liên từ mọi hướng. Nhược Da biết chủ nhân mình gặp nguy hiểm, nó liền tự động hóa thành một vòng xoáy bảo vệ, bao bọc xung quanh Tạ Liên không để những thứ ở ngoài lấn tới. Nhưng cho dù có như vậy, chưa chắc nó đã có thể chống đỡ được lâu, thử thách nối tiếp thử thách, Tạ Liên một mình phòng thủ tứ phương tám hướng như vậy, tinh thần căng thẳng đến cực điểm, bản thân vừa chịu áp lực từ thiên kiếp, vừa phải đối phó với đám hắc khí, chẳng bao lâu đã khiến Tạ Liên bị dồn vào thế bí.

Tạ Liên vừa né lôi kiếp, vừa tránh khỏi mấy luồng hắc khí kia. Y vận công, di chuyển đến một ngọn núi khác cách đó không xa. Nhưng lúc này đây thiên kiếp cũng đuổi theo, từng tấc từng tấc đều mang lôi giáng mạnh mẽ. Ngay khoảnh khắc Tạ Liên vừa sắp sửa đặt chân đến mặt đất phía bên kia núi cao, một tia sét khổng lồ bất chợt giáng xuống, mạnh hơn tất cả trước đó, một lôi đó lập tức làm nứt đôi mặt đất, chẻ cho đỉnh núi nọ cũng phải nứt toác thành hai mảnh, đá vụn bay tứ tung như . Tạ Liên vừa rồi bị nội thương, sau một hồi vận công, bây giờ lồng ngực đã trở nên đau điếng, nhất thời cũng không phản ứng kịp với tình huống trước mắt. Tạ Liên cũng vì vậy mà bị đánh cho bật ngã, cả thân mình lăn xuống vách đá cheo leo vừa bị chẻ đôi.

Gió rít gào bên tai, từng mảnh đá sắc nhọn cào xé áo trắng Tạ Liên, để lại những vệt máu đỏ tươi. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, y vươn tay, ngón tay run rẩy bám chặt vào một mỏm đá lởm chởm, máu chảy đầm đìa từ lòng bàn tay, thấm đỏ cả phiến đá lạnh giá. Cơ thể Tạ Liên lúc này đã sớm run rẩy vì kiệt sức, hơi thở đứt quãng, nhưng ánh mắt vẫn không có lấy một tia sợ hãi hay hoảng loạn nào.

Trong những lúc như thế này, điều cấm kỵ nhất đó chính là mất bình tĩnh!

Y cắn chặt răng: "Nhược Da..!"

Tạ Liên vừa lâm vào tình thế nguy hiểm, Nhược Da đã vút lên, dùng thân mình quấn quanh một tảng đá lớn ở phía trên giữ chặt Tạ Liên lại. Nhưng lúc ấy, hàng chục hàng trăm hắc khí cũng bay đến, mà từ bóng tối sâu thẳm dưới vách núi, một luồng hắc khí dày đặt lại cũng từ đâu trỗi dậy, cuồn cuộn như sóng dữ. Hắc khí gào thét, hóa thành vô số lưỡi dao sắc lạnh, đuổi theo Tạ Liên với tốc độ kinh hồn, như muốn nuốt chửng y vào bóng tối vĩnh cửu.

Nhìn thấy bọn chúng, cùng với đạo thiên lôi nhấp nháy trên trời sắp sửa giáng xuống đầu mình, trong lòng Tạ Liên không khỏi lạnh đi.

Bàn tay Tạ Liên bám vào mỏm đá lởm chởm sắc nhọn, máu trong tay không ngừng tuôn ra, làm ướt đẫm cả lòng bàn tay y, thậm chí còn nhiều đến mức khiến cả mỏm đá mà y nắm lấy cũng phải trở nên trơn trượt. Dần dần, tay Tạ Liên sắp không giữ được nữa, cảm giác như sắp trượt khỏi vách đá. Nhược Da siết lấy người y rất chặt, nhưng cứ như vậy mãi cũng không được.

Nếu Nhược Da cũng dính phải thiên lôi, e là...

Tạ Liên hít sâu một hơi, cuối cùng cắn chặt răng, ra lệnh: "Nhược Da, thả ta ra, ngay bây giờ!"

Nghe được mệnh lệnh này của Tạ Liên, Nhược Da cũng không muốn làm theo lời y, ngược lại còn siết lấy y chặt hơn. Nhưng thời gian đã gấp lắm rồi, y biết nó sẽ không bỏ mình, vì vậy chỉ đành nói: "Nhược Da, mau thả ta, bằng không, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Câu này Tạ Liên nói rất đúng, nếu cứ ở một chỗ như vậy, bản thân không cách nào tránh được, y chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh trúng. Nhưng nếu rơi xuống vực, kết cục cũng không khác là bao. Chỉ là nếu Nhược Da buông y ra, Nhược Da sẽ không bị thiên lôi tiêu diệt.

Nhược Da lại không biết Tạ Liên toan tính điều gì, vừa nghe thấy chủ nhân nói như vậy, nó liền nới lỏng thân mình, chần chừ một lúc, cuối cùng mới chịu thả y ra.

Nhược Da vừa thoát khỏi người Tạ Liên, Tạ Liên đã không giữ được mình nữa, cứ như vậy rơi khỏi vách đá. Đám hắc khí vừa thấy Tạ Liên rơi xuống, tiếng rít gào của chúng lại trở nên cuồng nộ hơn, nghe như thể chúng đang reo hò, tốc độ bay về phía Tạ Liên so với trước lại còn nhanh hơn. Tạ Liên rơi xuống vách núi, cảm giác như thời gian đang chậm lại, vẻ mặt y có hơi thất thần, thấy rõ hắc khí đang sắp nuốt chửng lấy mình, cũng thấy thiên lôi đang ngày một gần hơn, hướng tới mình mà đánh tới. Y không chớp mắt, lại cũng thấy được Nhược Da lao tới, có lẽ nó mới nhận ra Tạ Liên lừa nó, không muốn nó bị thiên lôi tiêu diệt, mà cũng không sợ mình sẽ bị thiên lôi tiêu diệt.

Tạ Liên nhắm mắt lại, bàn tay dù đã đẫm máu, vẫn vô thức đưa lên ngực, nắm chặt lấy chiếc nhẫn tro cốt của Hoa Thành mà từ trước đến giờ y vẫn đeo trên người.

Tạ Liên chợt nhận ra. Còn tro cốt của Hoa Thành...!

Tạ Liên rơi xuống vực thẳm, từ đầu đến cuối, trong lòng y rõ ràng vẫn trấn định. Duy chỉ khi nhận ra còn một điều quan trọng nữa mà y trước giờ vẫn không nghĩ tới. Đó chính là mạng sống của Hoa Thành.

Chỉ khi nghĩ đến chuyện này, Tạ Liên mới bắt đầu hô hấp hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, gương mặt y bắt đầu vặn vẹo, bấn loạn vô cùng. Y nghĩ nát óc vẫn không có cách nào bảo vệ được thứ này.

Cứ như vậy, một lần nữa, tâm trí y lại bị cảm xúc nhấn chìm, nuốt chửng. Tay y run bần bật, không còn tâm trạng để nghĩ đến chính bản thân mình nữa.

Biết rằng mình đã thực sự rơi vào tuyệt vọng, cuối cùng, một giọt nước mắt cũng rơi ra từ khóe mắt y. Giọt nước mắt đó tựa như một viên ngọc tròn trong suốt, lấp lánh, rơi giữa không trung.

Chưa bao giờ, Tạ Liên lại cảm thấy khó thở đến mức này, đến mức ngay cả giọng nói trông đầu y cũng trở nên run rẩy hơn bao giờ hết.

"Tam Lang, xin lỗi..." Tạ Liên càng siết lấy chiếc nhẫn, chỉ kịp thì thầm: "Xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt tro cốt của đệ."

"...Ca ca!"

Bất chợt, Tạ Liên mở bừng mắt, chỉ thấy giữa lúc cả người đang rơi tự do dưới vực thẳm, trước mắt bỗng xuất hiện một luồng sáng bạc rực rỡ xé toạc bóng đêm, như ngôi sao băng rơi từ chín tầng trời. Một bóng hình cao lớn, vạt áo đỏ rực như máu xuất hiện giữa không trung, mái tóc đen tung bay, đôi mắt sắc lạnh lóe lên sát khí ngập trời.

Là Hoa Thành!

Hắn lao xuống vách đá, trường đao vung lên, Ách Mệnh xuất thế, chém thẳng vào đám hắc khí. Lưỡi đao ánh bạc cắt ngang bóng tối, khiến hắc khí gào rú tan tác, lui về vực sâu.

Vừa nhìn thấy bóng dáng người nọ, mắt Tạ Liên đã sáng lên, lệ quang mơ hồ lấp đầy khóe mi.

Một lần nữa, Hoa Thành vươn tay, gọi: "Ca ca!"

Tạ Liên thấy hắn vươn tay, y lại cũng vươn tay lên, muốn chạm vào hắn. Nhưng chỉ ngay khi đầu ngón tay hay người sắp sửa chạm vào nhau, trước mắt trông thấy thiên lôi đã đến ngay sát phía sau Hoa Thành, Tạ Liên đã nhanh chóng đổi động tác, trực tiếp giật phăng sợi dây chuyền đeo trên cổ mình, trong tay cầm lấy chiếc nhẫn tro cốt sáng như pha lê ném về phía Hoa Thành!

Không ngờ đến Tạ Liên sẽ làm ra hành động này, Hoa Thành chỉ kịp bắt lấy chiếc nhẫn theo phản xạ, giây tiếp theo, hắn chính là kinh hãi nhìn y, vội hô lớn một tiếng:

"Bắt lấy ta!"

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trái tim Tạ Liên không khỏi thắt lại. Y biết thiên kiếp này đáng sợ thế nào đối với y, nhưng y càng biết nó kinh khủng thế nào đối với Hoa Thành. Luồng sét vàng kim này không chỉ là thiên kiếp của y, có thể tước được cả sự bất tử của chính mình, mà nó còn mang theo uy lực tiêu diệt bất kỳ loại yêu ma nào dám chống lại thiên uy. Và Hoa Thành, là một Tuyệt cảnh Quỷ vương, là tồn tại mạnh mẽ nhất trong số tất cả yêu ma quỷ quái, nhưng đồng thời cũng là mục tiêu hàng đầu của thứ sức mạnh thanh trừ này.

Hoa Thành biết rõ phía sau lưng mình là thứ gì, nhưng hắn vẫn không chút do dự, một tay vung mạnh trường đao Ách Mệnh lên. Lưỡi đao ánh bạc phát ra luồng sáng chói lòa, tạo thành một tấm khiên vững chắc chắn trên đỉnh đầu Tạ Liên, hứng trọn luồng thiên lôi dữ dội.

Ầm!!!

Tiếng nổ dữ dội xé toạc màn đêm. Thiên lôi va chạm với ánh sáng bạc của Ách Mệnh. Không chỉ có sự va chạm năng lượng, mà còn có sự đối kháng sinh tử giữa sức mạnh thanh trừ yêu ma của thiên kiếp và quỷ lực của Hoa Thành. Tạ Liên cảm nhận được không khí xung quanh như sôi lên, vặn vẹo dưới áp lực khủng khiếp.

Tấm áo đỏ của Hoa Thành bị ánh chớp bao trùm, nhưng hắn vẫn ở đó, không hề bị thiên lôi làm cho tiêu biến. Ách Mệnh chạm trán với lôi kiếp liền kêu lên từng tiếng âm rung đau đớn, thân đao rung lên bần bật, như một sinh vật đang phải gánh chịu nỗi đau cực hạn. Tạ Liên nhìn thấy vô cùng rõ ràng, luồng sét không chỉ giáng xuống Ách Mệnh, mà còn đang cố gắng xuyên qua nó để chạm tới Hoa Thành, để tiêu diệt hắn, để gỡ bỏ vật cản mà tiếp tục giáng xuống y.

Giữa lúc đó, Hoa Thành lợi dụng thời cơ, lập tức bắt lấy tay Tạ Liên, trong chớp nhoáng liền đem cả thân thể Tạ Liên ôm trọn vào lòng, cuối cùng đáp xuống mặt đất tận sâu vực thẳm.

Nhưng Thiên kiếp tiếp sau đó vẫn không dừng lại, hơn hết nó dường như nhận ra có vật cản chắn đường, nó so với trước tựa hồ như càng trở nên giận dữ hơn bao giờ hết. Cứ liên tục như vậy, luồng thứ hai, thứ ba liên tiếp giáng xuống, mỗi luồng đều mạnh mẽ và hung hạo hơn, mang theo sự phẫn nộ của trời cao khi bị một Quỷ vương thách thức.

Hoa Thành gầm nhẹ một tiếng, gồng mình chịu đựng. Hắn siết chặt tay cầm Ách Mệnh, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, đến cả thân quỷ lại cũng phải nhuốm ra máu tươi, rỉ ra từ kẽ răng bị nghiến chặt. Ánh sáng bạc từ Ách Mệnh lúc sáng lúc tối, dường như đang chiến đấu với một thứ gì đó vô hình nhưng tàn khốc, không ngừng rung lên dữ dội.

"Tam Lang... Dừng lại! Đệ không thể chống lại được nó đâu! Nó sẽ..."

Tạ Liên bỗng chốc nghẹn ngào, nước mắt cũng không nhịn được mà bắt đầu tuôn rơi. Y biết, đối với Hoa Thành, mỗi giây phút đứng chắn thiên kiếp này đều là sự thiêu đốt chính sinh mệnh của mình. Thiên kiếp này không chỉ tước đoạt "mạng" của thần, nó còn xóa sổ sự tồn tại của yêu ma.

Làm sao mà y có thể ngờ tới? Làm sao y có thể ngờ tới được chuyện này sẽ xảy ra?

Thiên kiếp vốn dĩ là của y, người hứng chịu nó đáng lẽ phải là y mới phải. Vậy mà...!

Hoa Thành không đáp lời, hắn chỉ xoay người, kéo Tạ Liên lại gần hơn, dùng toàn bộ thân mình che chắn cho y. Máu tươi từ khóe miệng hắn chảy xuống, nhỏ giọt lên mái tóc trắng tựa tuyết của Tạ Liên.

Luồng sét thứ tư ập xuống, mạnh đến mức Tạ Liên cảm thấy da thịt bỏng rát dù đang được chính Hoa Thành che chắn. Ách Mệnh rung lên âm rung cuối cùng, hệt như một tiếng thét đau đớn thấu tâm can, và rồi... thân đao hiện lên những đường rạn như mạch máu, cuối cùng vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ.

Pháp bảo đã gãy, Ách Mệnh đã bị thiên kiếp của Tạ Liên đập tan thành từng mảnh, nhưng Hoa Thành vẫn ở đó, dùng chính thân thể mình làm lá chắn, ôm chặt lấy Tạ Liên không chịu buông.

Luồng sét thứ năm, thứ sáu liên tiếp giáng xuống thân ảnh Hoa Thành. Tấm lưng áo đỏ rực rỡ giờ đây lấm lem máu tươi và những vết cháy xém do thiên lôi để lại. Tạ Liên cảm nhận được cơ thể Hoa Thành đang run lên bần bật, mặc dù quỷ không cần thở, nhưng Hoa Thành lại hơi thở ngày càng dồn dập và yếu ớt.

Luồng sét thứ bảy, luồng mạnh nhất, mang theo ý chí hủy diệt tột cùng, lao thẳng xuống.

"Tam Lang!!!" Tạ Liên kinh hãi kêu lên, cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay hắn, muốn đẩy hắn ra, muốn tự mình hứng chịu kết cục đã sớm được định sẵn.

Nhưng Hoa Thành không buông tay. Hắn ôm chặt lấy Tạ Liên, ghì đầu y vào ngực mình, để tấm lưng trần trụi hứng trọn luồng thiên lôi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mọi thứ lại như cũ sẽ chìm vào bóng tối, Tạ Liên chỉ cảm nhận được một cái ôm siết chặt đến đau điếng, nghe thấy tiếng thở dốc nặng nhọc của Hoa Thành, và một lời thì thầm trầm khàn, yếu ớt nhưng đầy yêu thương và kiên định bên tai:

"Đừng sợ... Ca ca... Có Tam Lang ở đây..."

Lời thì thầm đó như khắc sâu vào linh hồn Tạ Liên. Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, ánh sáng vàng kim của thiên kiếp và màu đỏ máu của Hoa Thành hòa quyện vào nhau, tạo nên một cảnh tượng vừa dữ dội vừa bi tráng. Trong một phút chốc, toàn bộ dường như chìm vào bóng tối.

Tạ Liên đầu váng mắt hoa, trong một giây bị ảnh hưởng của đòn giáng lôi kiếp khiến cho mất đi ý thức trong chốc lát. Thế nhưng sau khi cơn choáng váng đó đã đi y, y mới lấy lại được chút ý thức, cuối cùng mới nhận ra một điều...

Vòng tay đó vẫn còn.

Chúng siết chặt, dù yếu ớt hơn rất nhiều, nhưng nó vẫn ôm lấy y, vẫn che chở cho y.
Tạ Liên giật mình. Thiên kiếp đã không xuyên qua được lớp lá chắn cuối cùng đó để đoạt lấy sự bất tử cũng như sinh mạng của y. Và vòng tay đang ôm lấy y... không tan biến.

"Tam Lang! Tam Lang!"

Tạ Liên khản giọng gọi tên hắn, cố gắng cựa quậy trong vòng tay đó. Nhiều ngày qua vật lộn với thiên kiếp, đau đớn từ lâu lúc này mới cảm nhận được rõ ràng rằng nó đang lan khắp cơ thể, nhưng Tạ Liên không quan tâm. Dưới vực sâu tối đen hun hút, y lập tức đưa tay sờ soạng trong bóng tối, tìm kiếm người đang ôm mình.

"Tam Lang? Tam Lang!"

Ngón tay y chạm vào tấm áo đỏ bị xé rách, rồi đến làn da... lạnh lẽo.

Trái tim Tạ Liên như ngừng đập. Y sợ hãi đưa tay lên sờ gương mặt hắn. Khuôn mặt quen thuộc, không có chút động tĩnh nào.

"Tam Lang... Đệ sao vậy? Mở mắt ra nhìn ta! Đệ đừng làm ta sợ!" Tạ Liên ôm chặt lấy hắn, run rẩy, dường như đã trở nên hoảng loạn.

Trong bóng tối, Tạ Liên cảm nhận được một cử động rất nhỏ. Một ngón tay lạnh ngắt khẽ chạm vào mu bàn tay y.

Và rồi, một giọng nói khàn đặc, yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy, vang lên: "...Ca ca... Không sao..."

Nước mắt Tạ Liên không kìm được mà trào ra, rơi đầy khắp mặt.

Không sao? Sao có thể không sao?!

Y cố gắng nhìn kỹ trong bóng tối mờ mịt, hoặc có lẽ, chính sự tuyệt vọng đã khiến y có thể nhìn thấy chút ít. Thân ảnh Hoa Thành nằm trong lòng y, tấm áo đỏ rách nát, cơ thể chằng chịt vết thương do thiên lôi để lại. Ách Mệnh đã vỡ nát, nhưng hắn vẫn còn đó. Dù yếu ớt đến không ngờ, dù hơi thở mỏng manh như sương khói, nhưng hắn vẫn còn đó!

Y chợt nhớ ra. Thiên kiếp đó có thể tiêu diệt yêu ma, nhưng Hoa Thành... là Tam Lang của y. Hắn là nỗi sợ hãi, là tai họa, nhưng cũng là tín đồ duy nhất của chính y, là người có ràng buộc sâu sắc với y. Có lẽ, chính vì điều đó, hoặc có lẽ, chính vì chiếc nhẫn tro cốt mà hắn luôn mang theo, thứ ẩn chứa toàn bộ linh hồn và sức mạnh của hắn, đã được bảo vệ trong vòng tay hắn, mà hắn đã không bị thiên kiệt xóa sổ hoàn toàn. Hắn đã chống lại được, dù phải trả một cái giá cực kỳ đắt.

Tạ Liên không dám nghĩ thêm, y vội vàng luồn tay qua người Hoa Thành, muốn kiểm tra vết thương của hắn. Bỗng, ngón tay y chạm vào một vật gì đó lạnh lẽo, cứng rắn nơi ngực hắn.

Đó là... chiếc nhẫn tro cốt! Nó vẫn còn ở đó!

Niềm hy vọng bùng lên trong lòng Tạ Liên. Chiếc nhẫn vẫn còn, nghĩa là Hoa Thành vẫn còn. Hắn chưa chết, hắn chỉ bị trọng thương, bị thiên kiếp đánh cho suy yếu đến cực điểm!

"Tam Lang! Đệ chịu khổ rồi! Là ta vì ta mà đệ...!"

Bao nhiêu lâu chịu đựng bao khổ ải, vất vả thế nào, đau đớn thế nào y cũng chịu được. Vậy mà khi đối mặt với Hoa Thành, hễ là liên quan đến Hoa Thành, y lại không tài nào kiềm nén được.

Trong lòng vừa sợ hãi, vừa lo lắng, vừa đau lòng vì hắn.

Tạ Liên ôm chặt lấy Hoa Thành, gương mặt giàn giụa nước mắt. Y biết hắn đã phải chịu đựng những gì. Thiên kiếp đoạt mạng yêu ma, hắn dùng thân thể mình chống lại nó để bảo vệ y. Đó là sự hy sinh lớn đến mức nào!

Dưới màn nước mắt, Tạ Liên lời mờ thấy được cái nhếch môi yếu ớt của Hoa Thành. Hắn khẽ vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt y, đầu ngón tay vẫn như trước mà dịu dàng gạt đi từng giọt nước mắt đang lăn trên má.

Hoa Thành nhìn y hồi lâu, khẽ nói: "Huynh bị thương nhiều quá."

Nghe thấy câu nói này, Tạ Liên không khỏi đau lòng. Y cau mày, lắc đầu, lại cũng nắm lấy bàn tay đang áp lên má mình. Giọng y gần như vỡ ra: "Tam Lang, đệ mới là người đang bị thương, lại còn nặng thế này... Vì sao lại không lo cho chính mình?!"

Hoa Thành không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y.

Tạ Liên không thấy hắn đáp thêm gì nữa, trong lòng lúc này bỗng cảm thấy có lỗi vô cùng. Vì sao trong lúc này lại có thể nói với hắn như vậy?

Nghĩ đến đây, Tạ Liên chỉ có thể ôm chặt lấy hắn hơn. Y vừa khóc, vừa buông lời xin lỗi.

Hoa Thành thấy y khóc cũng không chịu được, trong lòng còn đau hơn lúc hứng chịu thay Tạ Liên thiên kiếp của y. Hoa Thành vuốt nhẹ lên mái tóc trắng của y muốn ai ủi, vừa khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, cũng đừng xin lỗi. Ca ca... chuyện này là ta tự chuốc lấy."

Tạ Liên không dám cãi lời hắn nữa, cũng không muốn đôi co với hắn. Cảm nhận được cái vuốt ve của hắn ở trên đầu mình, không hiểu sao Tạ Liên lại bình tĩnh hơn trước, hoảng loạn trong lòng cũng nguôi xuống.

Chẳng qua bao lâu, Tạ Liên lại không cảm thấy được bàn tay an ủi trên đầu mình nữa. Thắc mắc, Tạ Liên mới hơi ngẩng đầu, rốt cuộc lại phát hiện Hoa Thành từ khi nào đã sửa lại sợi dây chuyền bị y giật đứt lúc nãy, cứ như vậy mà một lần nữa đeo lại lên cổ y.

Tạ Liên ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn tro cốt vẫn còn lành lặn đeo trên ngực mình, bên tai nghe Hoa Thành nói: "Ca ca, cái này của huynh."

Tạ Liên sửng sốt.

Hoa Thành mặc dù thân thể đã trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết, vậy mà lúc này lại vẫn cố tình nâng lên một đoạn tóc của y rồi hôn lên đó một cái. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ánh lệ quang của y, nhìn ngắm y thật kỹ, lại mỉm cười.

"Ca ca, đẹp lắm."

"..." Tạ Liên bất động vài giây, nhưng chỉ trong chốc lát, y mới khẽ nâng mặt Hoa Thành lên, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Đã lâu không gặp nhau, lại cũng lâu rồi không ở trong vòng tay đối phương. Qua bao nhiêu nan giải, qua bao nhiêu mối hiểm nguy, cuối cùng, hai người họ vẫn là tìm được đường về với nhau, lạc vào vòng tay của nhau.

Hơn hết nữa, lần này, Hoa Thành đã không rời đi.

Tạ Liên lại cũng không bỏ lỡ mất hắn.

.

.

.

"Ách Mệnh!"

"Rghhh!!!"

Tạ Liên ôm lấy Ách Mệnh trong lòng, cảm giác được nó đang vui sướng rung lên bần bật, con mắt đỏ như máu trên chuôi đao híp lại phấn khích, tựa hồ như đang vô cùng vui vẻ sau một khoảng thời gian dài gặp lại y vậy.

Nhược Da thấy vậy cũng ghen tỵ lắm, nhưng trước mắt không làm gì được, chỉ đành xụi lơ trên cánh tay Tạ Liên lủng lẳng giả chết, khiến y nhìn thấy cũng bật cười thành tiếng.

Đã lâu lắm rồi, bây giờ mới có thể yên bình ngồi cười giỡn thoải mái như vậy.

Nhìn thấy Tạ Liên ở bên này vui vẻ cả một buổi trời, Hoa Thành mới chậm rãi đi tới, nói: "Ca ca, huynh đã chơi với nó cả buổi trời rồi."

Tạ Liên vuốt ve trên thanh loan đao vài cái, cười nói: "Không được sao? Ách Mệnh ngoan, vừa dũng cảm vừa mạnh mẽ bảo vệ ta, khó khăn lắm mới được cứu sống lại. Lần này quay trở về rồi, ta phải chơi với nó lâu một chút. Đúng không, Ách Mệnh?"

Ách Mệnh: "Rghhh!"

Hoa Thành nhìn Tạ Liên đang nói chuyện với pháp bảo của hắn, lại "ồ" một tiếng, nói: "Ca ca, vậy còn ta thì sao?"

Tạ Liên nghe hắn hỏi như vậy cũng liền đáp: "Tam Lang cũng rất mạnh mẽ, bảo vệ ta rất tốt."

Hoa Thành nghe y khen liền thỏa mãn, nhịn không được lại cười khẩy một tiếng, nhướn mày hỏi: "Vậy ta có được thưởng gì không?"

Tạ Liên hơi đang vuốt ve Ách Mệnh cũng hơi thoáng ngừng lại động tác. Tạ Liên tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới đành đặt lại Ách Mệnh trên bàn, khiến nó không mấy thỏa mãn mà mắt đảo tròn.

Y hướng sự quan tâm của mình tới Hoa Thành, ngập ngừng một lúc, y mới đành đứng dậy tiến về phía hắn.

Mắt thấy Tạ Liên ngượng ngùng đi đến trước mặt mình, Hoa Thành nhướn cao một bên mày, trên môi vẫn đang nở nụ cười.

Không mất thời gian, ngay khi bước chân Tạ Liên dừng lại trước Hoa Thành chỉ một khoảng nhỏ, chỉ thấy rằng y khẽ nhón gót, hai tay ôm lấy mặt Hoa Thành kéo xuống, bản thân nhướn lên áp môi mình lên môi Hoa Thành.

Thấy được hành động này của Tạ Liên, Hoa Thành vô cùng vui vẻ. Tạ Liên khi đó chợt cảm nhận được có một đôi tay vòng qua eo mình ôm lấy, sau cùng mạnh mẽ siết chặt, kéo về phía trước.

Hoa Thành cúi đầu, đoạt lấy nụ hôn của y.

...

Không biết từ bao giờ, Tạ Liên đã nằm trọn dưới thân của Hoa Thành.

Hắn hôn lên ngực y, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt trắng nõn mịn màn như ngọc. Tạ Liên khép mi, mồ hôi trượt trên tóc mai, khắp má đều phết lên một màu đỏ hồng nóng bỏng.

Y ôm lấy tấm lưng Hoa Thành, dưới đầu ngón tay sờ trúng vài vết nhấp nhô trên da. Tạ Liên khẽ nhíu mày, vừa hít thở khó nhọc, vừa lo lắng nói: "Tam Lang, vết thương này của đệ vẫn chưa khỏi sao? Có còn đau không?"

Hoa Thành cười khẽ một tiếng, đáp: "Phải công nhận vết thương này của thiên lôi để lại khiến ta mất hơi nhiều thời gian để hoàn toàn lành lại, nhưng từ sớm đã không còn cảm thấy gì nữa rồi, ca ca yên tâm."

Cảm nhận được hơi thở của Hoa Thành phả qua da mỗi khi hắn nói chuyện, nó khiến y có hơi nhột một chút, nhưng y vẫn không tránh né, bản thân không dám chạm mạnh vào vết thương của Hoa Thành, sợ rằng mình sẽ vô tình làm hắn đau.

Y thở dài, có lỗi nói: "Xin lỗi đệ, là do ta..."

Người ở trên y hơi động đậy, Tạ Liên nâng mắt, rốt cuộc thấy Hoa Thành từ khi nào đã một lần nữa chống tay ở hai bên người mình. Hắn hôn lên môi y một cái, nói với y: "Không phải Tam Lang đã nói huynh đừng xin lỗi nữa rồi sao? Chuyện này không phải do huynh, là tự ta muốn như vậy."

Nói rồi, Hoa Thành lại luồn kẽ tay qua mái tóc dài của y. Hắn lặng lẽ vuốt ve nó, lúc bấy giờ vẻ mặt mới mang chút trầm ngâm, tựa hồ như đang suy nghĩ đến chuyện gì nghiêm trọng lắm. Nhìn thái độ của Hoa Thành, Tạ Liên không nhịn được mà hỏi:

"Có phải xấu lắm không?"

Hoa Thành hơi nhướn mày: "Không xấu. Rất đẹp."

Tạ Liên trong lòng vô cùng sốt ruột, lại nói: "Vậy già..?"

Hoa Thành đáp gần như ngay lập tức: "Không già. Rất trẻ."

Tạ Liên phì cười, nói với hắn: "Làm sao đệ biết ta sẽ hỏi gì mà lại có thể đáp nhanh như vậy? Có phải đệ cũng nghĩ đến...?"

Nói đến đây, Tạ Liên không khỏi híp mắt nhìn hắn. Điệu bộ của y lúc này vừa nghi ngờ, vừa giống như là đang chọc ghẹo hắn vậy. Nhưng ngoài dự tính của y, Hoa Thành không hề có ý định sẽ đùa giỡn lại, thần sắc của hắn bỗng trở nên nghiêm túc.

Hắn nói: "Điện hạ, ta không có ý đó."

Tạ Liên sửng sốt, chớp chớp mắt, cuối cùng lại bật cười.

Y vuốt ve gương mặt anh tuấn đang cau lại trước mắt, vui vẻ nói: "Ta đùa thôi, không cần phải nghiêm trọng như vậy."

Hoa Thành cúi mắt, tay vẫn còn mân mê lọn tóc trắng của y. Hồi lâu sau, y bỗng nghe hắn thì thầm: "Ca ca rất đẹp. Cho dù có trở thành bộ dáng gì, huynh ở trong mắt ta luôn là đẹp nhất."

Không nghĩ đến Hoa Thành sẽ nói ra mấy lời sến súa như vậy, cả gương mặt Tạ Liên đỏ lên. Y xấu hổ, vì không dám nhìn thẳng vào hắn nữa mà quay đầu đi, khẽ hắng giọng: "Nói gì vậy chứ? Nếu ta nhăn nheo xấu xí, đệ không lẽ cũng dám... thế này với ta ư?"

Hoa Thành nghe y nói thầm mấy câu như vậy, một bên mày liền nhướn cao đến mức muốn biến mất khỏi chân tóc.

"Ca ca? Huynh nói gì vậy?"

Thấy hắn hỏi lại, Tạ Liên lại càng xấu hổ hơn, vội vàng xua tay lắc đầu: "Không có không có, không có gì hết. Ta chỉ đùa đệ thôi."

Tạ Liên càng tỏ ra xấu hổ, Hoa Thành lại càng không có ý định sẽ buông tha cho y. Thế là, hắn chỉ nhìn y bằng một ánh mắt thâm sâu không lường trước được, sau đó mờ ám nói:

"Nếu huynh không tin ta, vậy ta đành phải nhiệt tình hơn, để ca ca không còn suy nghĩ tới chuyện đó được nữa."

Dứt lời, Hoa Thành lại một lần nữa di chuyển. Tạ Liên còn chưa kịp phản ứng lại, tức thì đã bị Hoa Thành giữ chặt, đâm sâu một cái.

Y còn chưa chuẩn bị tâm lý, Hoa Thành đã cứ như vậy mà động mình, khiến Tạ Liên giật bắn mình, kêu lớn một tiếng, tiểu huyệt theo phản xạ siết chặt, nuốt lấy hắn.

Hoa Thành rất thích thú trước phản ứng của y, nhìn thấy người dưới thân mình sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, hắn cười một tiếng, nói: "Ca ca, lâu như vậy rồi, cảm giác cứ như lần đầu tiên vậy."

Tạ Liên nào thể ngờ Hoa Thành lại nói ra mấy lời xấu hổ như vậy được, mặt y so với trước lại càng đỏ hơn, tựa hồ như bị câu nói này của Hoa Thành ảnh hưởng, phía sau một lần nữa thắt chặt, đến mức khiến hắn cũng phải không nhịn được mà đình trệ động tác, thân thể có chút run rẩy.

Hoa Thành hít sâu một hơi, lần này trầm giọng nói: "Ca ca, huynh là đang thách thức ta có phải không?"

Tạ Liên ngậm chặt miệng không nói lời nào, chỉ lắc lắc đầu, một tay che mặt.

Hoa Thành thấy y không nhìn mình, hắn mới giữ lấy cánh tay đang che chắn kia, nói: "Ca ca, sao huynh không nhìn ta?"

Tạ Liên vẫn như cũ không nói lời nào, ánh mắt liếc nhìn đi nơi khác, rõ ràng là đang không dám nhìn thẳng vào Hoa Thành trong những lúc thế này, cho nên y cũng dứt khoát không nhìn hắn luôn.

Còn về Hoa Thành, Hoa Thành thực sự rất thích Tạ Liên ngại ngùng. Nhìn thấy Tạ Liên xấu hổ quay đi, trong lòng hắn lại bùng lên mong muốn nhìn thấy mặt y. Thế là, hắn một tay giữ lấy cổ tay Tạ Liên, một tay nắm lấy cầm y, kéo sang bên này.

Tạ Liên đúng thật là xấu hổ, nhưng cũng không có cự tuyệt hắn. Bản thân thấy Hoa Thành nắm lấy cằm mình kéo sang, y lại cũng ngoan ngoãn không chống cự. Chỉ là quay mặt về phía hắn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng.

Hoa Thành cười cười: "Ca ca, huynh không muốn nhìn ta sao?"

Tạ Liên thầm nuốt nước bọt, không trả lời.

Hoa Thành thấy y như vậy, phía dưới lại đẩy một cái. Tạ Liên giật bắn mình, không kiềm được mà rên lên một tiếng. Âm thanh vừa ngọt ngào vừa dễ nghe, Hoa Thành nghe thấy một tiếng này, khí huyết trong lòng liền dâng lên bừng bừng, nhưng hắn vẫn tận lực nén lại, kiên nhẫn nói:

"Ca ca, huynh nhìn ta."

Tạ Liên hít thở vài hơi, mồ hôi nhễ nhại, mất một lúc lâu mới có thể di dời ánh mắt, ngượng ngùng nhìn lên Hoa Thành.

Vừa nhìn thấy ánh mắt của Tạ Liên, Hoa Thành đã chịu không nổi. Hắn không nói gì, lập tức cúi đầu ngậm lấy môi y, thân thể hoạt động liên tục, khiến cả người Tạ Liên cũng phải di chuyển theo.

Phía trên vừa bị Hoa Thành chiếm cứ, lưỡi bị Hoa Thành móc lấy, thỉnh thoảng còn mút mát, như rằng muốn nuốt y luôn vậy. Bên dưới thì lại bị hắn liên tục dồn ép không chịu được, dáng người Hoa Thành rất đẹp, rất cao, lại khỏe khoắn, phía dưới hắn lại cũng hệt như hắn, cũng vô cùng kinh người, nhiều lần khiến Tạ Liên không thở nổi, đôi khi hai người nhiệt tình quá, bụng của Tạ Liên sau mỗi lần như vậy đều trở nên đau nhức, lưng dưới mỏi đến nỗi ngồi lâu cũng mệt, đành phải nằm xuống nghỉ ngơi.

Vậy mà bây giờ Hoa Thành lại như bị trúng tà, Tạ Liên thậm chí còn cảm nhận được từng cơn co giật của hắn ở bên trong mình, khiến đầu y nóng như đốt, đầu ngón chân co lại, đôi chân thon dài quấn chặt eo hắn, gần như thở không nổi.

"Aa... a... Tam Lang...!"

Hoa Thành vừa tách khỏi môi y, di chuyển xuống cổ để hôn mút. Tạ Liên đã nhịn không được mà kêu lên.

"Chậm... Chậm lại chút!"

Mặt Tạ Liên lúc này đã đỏ lựng, cả người vì đổ mồ hôi mà trắng sáng hơn, chỉ có đôi má y, vành tai y, khuôn ngực y là đỏ hồng diễm lệ. Hoa Thành biết rõ thể chất của Tạ Liên tốt đến mức nào, vậy mà bây giờ nhìn lại, mái tóc dài đen nhánh ngày nào nay đã trắng như tuyết, so với trước lại còn rực rỡ hơn bao giờ hết, trắng sáng không tì vết. Cũng vì điểm này mà hiện tại thứ chỉ cần liếc mắt liền thấy bởi vì nó quá đỗi nổi bật... chính là đôi môi đỏ hồng, là vết hôn ái muội, hay thậm chí... là hai điểm hồng mẫn cảm trên khuôn ngực.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Liên bây giờ, Hoa Thành có hơi mất kiểm soát, trong lòng trỗi lên cảm giác muốn xông đến bắt nạt hai điểm hồng nhàn nhạt kia... nhưng cũng rất nhanh hắn liền giữ lại một chút thần trí, vất vả lắm mới đè được ham muốn trong người xuống. Hắn không muốn bản thân vô tình làm tổn thương y.

Tạ Liên thấy Hoa Thành ngừng hoạt động, nhưng lồng ngực hắn vẫn nhấp nhô từng nhịp khó thở, vẻ mặt hơi tối lại, ánh mắt như thú dữ săn mồi. Y thậm chí... thậm chí còn cảm nhận được bên trong mình hiện tại đang thấy rõ hắn bây giờ đang kích động đến mức nào.

Thấy Hoa Thành nhấc người dậy, Tạ Liên có hơi thắc mắc.

"Tam Lang? Sao vậy...?"

Ngày thường mỗi khi Hoa Thành nhìn y thế này, Tạ Liên thật ra cũng không nghĩ gì nhiều. Chỉ có lần này không biết là vì sao, y bỗng cảm thấy có chút lo lắng, một tia tự ti hiện lên nét mặt. Y hơi hướng ánh mắt đi, ngập ngừng hỏi: "...Sao đệ lại không nói gì nữa?"

Mặc dù vẻ mặt Tạ Liên vẫn giữ nguyên như trước, thế nhưng một giây bất an kia của y lại không lọt qua khỏi mắt hắn. Biết mình vô tình làm người nọ lo lắng, Hoa Thành mới dịu lại sắc mặt, đáy mắt lưu động.

Tạ Liên thấy Hoa Thành vén qua tóc mai của mình, trong lòng y nhịn không được mà khẽ động, tim đập thình thịnh.

Hoa Thành nói: "Xin lỗi, chỉ là ta thấy huynh có chút khác biệt hơn so với mọi ngày."

"..." Tạ Liên im lặng một lúc, sau đó chỉ cười cười: "Ta biết đệ cũng thắc mắc nhưng không có ý định hỏi ta. Thật ra ta cũng thắc mắc, không biết vì sao tóc ta lại biến thành như vậy nữa. Chắc là do thiên kiếp?"

Hoa Thành chỉ "hừ" một tiếng, nhếch mép nói với y: "Thật ra trông rất đẹp, nhìn huynh như vậy, ta cảm thấy mình có chút phạm thượng, nhưng càng nhìn ta lại càng nhịn không được muốn..."

Tạ Liên giật mình, tim bỗng dưng đập nhanh hơn, lắp bắp nói: "Quốc... quốc sư nói về sau tóc ta sẽ trở lại bình thường..."

Hoa Thành nghe vậy cũng không tỏ ra biểu hiện gì, chỉ liếm môi, ánh mắt tối đi, nói với y: "Vậy thì sao? Không phải đều là huynh à?"

Nói rồi, Hoa Thành lại không nhịn thêm được một giây nào nữa. Hắn lập tức nhấc chân Tạ Liên lên khoác qua vai hắn, dương căn đau đớn lập tức đập trong tiểu huyệt sưng đỏ của y, tại tư thế này so với trước còn đi vào sâu hơn, đến mức Tạ Liên cảm thấy eo mình căng chặt như dây cung, tiếng rên rỉ nhịn không được mà bật ra, hòa vào âm thanh ướt át đều nhịp phát ra từ phía dưới.

Tạ Liên ở dưới thân hắn một lúc đã trở nên mềm như bùn, toàn thân y lúc này như muốn rệu rã tới nơi. Y khép hờ mắt, nhiều lần bị Hoa Thành dụ dỗ mà gọi ra tên hắn.

Nghe thấy Tạ Liên gọi tên mình bằng giọng nói ngọt ngào diễm lệ như vậy, Hoa Thành hắn thích lắm, hành động ngày càng hăng say, chăm chỉ vô cùng.

Đỉnh lộng được một lúc, Hoa Thành sợ Tạ Liên sẽ mỏi, lúc này mới nâng y dậy bế y vào lòng, để cho Tạ Liên ngồi trong lòng hắn, hai chân vòng qua eo, tay ôm chặt lấy cổ hắn, mồ hôi chảy ròng ròng dính vào nhau.

Thể lực của Hoa Thành vô cùng tốt, hắn đẩy tới đẩy lui rất lâu, mấy lần làm Tạ Liên đạt cực khoái, cả người mỏi nhừ, hắn vậy mà cũng không có dấu hiệu mệt mỏi nào. Thậm chí trong tư thế ngồi ôm Tạ Liên, hắn lại cũng nhiệt tình hết sức.

Theo động tác đâm rút ngày một kịch liệt của Hoa Thành, Tạ Liên tựa cằm lên vai Hoa Thành, bên tai để gần sát môi hắn, thỉnh thoảng còn bị Hoa Thành quay sang cắn một cái. Nhưng cũng chính bởi vị trí gần mặt như vậy, Tạ Liên mơ hồ còn nghe thấy tiếng thở dồn dập của Hoa Thành, nghe thấy âm thành trầm thấp có phần tan rã của hắn lặng lẽ vang lên.

Mặc dù xấu hổ, Tạ Liên nhiều lần không dám phát ra tiếng lớn, nhưng y lại bị điều đó của Hoa Thành kích thích, khiến bụng dưới y căng lên, đầu dương vật chảy ra dịch nhờn, cọ vào bụng Hoa Thành, chẳng mấy chốc đã khiến ở giữa hai người dính đầy nước nhớp của y. Nhưng chuyện này đã là gì, Tạ Liên nghe thấy âm thanh của hắn, bản thân y cũng không nhịn được, tựa như bị dẫn dụ, Tạ Liên cũng ngày một phát ra càng nhiều tiếng rên rỉ, đầu óc mơ mơ hồ hồ, nóng như thiêu đốt.

Nhưng Tạ Liên không biết, chính vì những phản ứng nhạy cảm này của mình, Hoa Thành lại cũng vì chúng mà trở nên phấn khích hơn bao giờ hết, sức mạnh hắn đâm vào trong ngày một tăng lên, ngày một dữ dội hơn, khốc liệt hơn, khiến Tạ Liên nhiều lúc giật bắn mình, theo phản xạ nhổm người dậy.

Mấy lần đó, Hoa Thành đều nắm lấy hông Tạ Liên đè xuống, đầu dương vật đánh thẳng vào điểm yếu của y, khiến xương cốt y như muốn rữa ra, gãy nát, vô lực.

Chẳng biết qua bao lâu, Hoa Thành mới nâng mặt Tạ Liên xoay về phía mình. Đôi môi hắn vừa chạm tới môi y, Tạ Liên đã vô cùng ngoan ngoãn, khuất phục hé miệng, để Hoa Thành cùng lúc đi sâu vào bản thân mình. Trong những lúc như vậy, động tác của hắn so với trước sẽ càng quyết liệt hơn, mỗi một cú đẩy đều sẽ thẳng thừng chạm được điểm tuyệt vời nhất trong người y, khiến đầu óc y tê rần, cảm giác hệt như sắp chết.

"A.. Aa!..."

Hoa Thành dùng răng nanh cắn nhẹ lên cánh môi y, vừa thở dốc, vừa trầm giọng gọi: "Ca ca, ca ca..."

"A.. ừm...?"

Tạ Liên từ lâu đã bị hắn nuốt chửng tâm trí, bên tai loáng thoáng nghe Hoa Thành gọi, căn bản vẫn không biết hắn gọi mình có việc gì, theo bản năng chỉ đáp lời hắn, nhưng chữ "ừm" vừa thoát ra, lọt vào tai Hoa Thành lại nghe như một loại âm thanh lấy lòng ướt át nào đó. Hắn hít sâu một hơi, nguy hiểm nói:

"Ta sắp không nhịn được rồi."

Thần trí Tạ Liên lúc này đâu còn chút minh mẫn nào nữa? Nghe mấy lời thế này, y cũng không nghĩ ra được gì, chỉ theo bản năng mà đáp:

"Vậy... Vậy đừng nhịn nữa?"

Một câu này vừa nói ra, Hoa Thành đã đè ngã Tạ Liên xuống giường, hắn quỳ trên hai chân, mạnh mẽ nắm lấy đầu gối Tạ Liên ép sát lên ngực y. Mặc dù không còn tỉnh táo, nhưng Tạ Liên vẫn biết, tư thế này vô cùng xấu hổ.

Cả người bị ép cong như vậy, chỗ nhạy cảm nhất bị phơi bày vô cùng rõ ràng, không cách nào che chắn, lại cũng không cách nào chống trả lại được. Bản thân nằm trong tư thế này, Tạ Liên lại không nhịn được mà dâng lên một cảm giác yếu đuối trong lòng. Y mở to mắt, chỉ kịp hô một tiếng "Tam Lang!", còn lại tất cả chính là hàng loạt tiếng va đập của da thịt vang lên, Tạ Liên bị sức mạnh này của hắn làm cho thất điên bát đảo, dương căn to lớn liên tục rút ra đâm vào đến tận nơi sâu nhất.

Tạ Liên kêu lớn mấy tiếng, mồ hôi đổ ra như tắm. Mà Hoa Thành ở trên người Tạ Liên, mồ hôi cũng rơi từng giọt nóng hổi xuống người y.

Đối mặt với sức lực của Hoa Thành, Tạ Liên thực sự không thở nổi!

Mãi đến lúc gần như cảm giác mình sắp sửa bất tỉnh, Hoa Thành mới đẩy mạnh thêm một cái thật sâu, thân thể hai người lúc đó dính chặt vào nhau, thậm chí, y còn cảm giác như Hoa Thành đang cố gắng chui vào tận sâu trong người y, động tác có chút giật cục, đập vào vài cái, lại bất động một lúc.

Hoa Thành khi đó toàn thân căng cứng, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, chạy dọc theo cẳng tay nhợt nhạt của hắn. Hoa Thành cắn chặt răng, đôi mày nhíu thật chặt. Sau một hồi bất động, Hoa Thành mới di chuyển, hông tuy rằng vẫn còn đâm tới lui, nhưng suy cho cùng động tác vẫn rất nhẹ, thậm chí còn có cảm giác uể oải lạ thường.

Mà Tạ Liên sau khi hứng chịu cơn rung chấn cuối cùng của hắn, đầu óc đã lên tới chín tầng mây. Mãi đến khi trên người có cảm giác bị đè nặng, cũng phải mất một lúc lâu sau y mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại được.

Tạ Liên thở dốc từng cơn, khắp người nóng hầm hập, chốc lát sau mới phát hiện Hoa Thành đang nằm sấp trên người mình, mặt chôn vào hõm vai y dụi dụi mấy cái.

Cảm thấy Hoa Thành như thế này rất dễ thương, Tạ Liên nhịn không được mà đưa tay vuốt ve sau đầu hắn mấy cái.

Hơi thở vẫn còn có chút hỗn loạn, Tạ Liên vẫn cười khẽ một tiếng, giọng hơi khàn khàn lẫn chứa một tia vụn vỡ. Y nói với hắn: "Sao vậy? Tam Lang hôm nay vậy mà làm nũng với ta à?"

"..." Hoa Thành không nói gì, chỉ càng vòng tay siết chặt lấy y hơn.

Có thể Tạ Liên không biết, nhưng đối với Hoa Thành mà nói, đây là hai lần trải qua hơn tám trăm năm mới có thể tương phùng với y. Dù vậy, hắn cũng không nói cho y biết, rõ ràng là không muốn phá hỏng tâm trạng của Tạ Liên vào lúc này.

Y đã trải qua đủ mọi loại đau khổ rồi, không nên vì chút chuyện này của hắn mà phiền lòng.

Tạ Liên thấy Hoa Thành không đáp, chỉ có hắn càng bám lấy y hơn, giống như sợ y sẽ biến mất vậy. Thấy hắn như vậy, Tạ Liên khẽ nhíu mày: "Sao vậy? Có chuyện gì? Có phải vết thương cũ lại đau không?"

Hoa Thành lắc đầu.

Tạ Liên nhìn Hoa Thành như vậy, cảm thấy Huyết Vũ Thám Hoa mà Tam giới khiếp sợ không ngờ lại cũng có lúc thế này. Nghĩ đến đây, Tạ Liên lại cảm thấy buồn cười, cuối cùng vẫn là cười lên một tiếng.

Hoa Thành thấy y cười, hắn hồi lâu sau mới chống tay nâng mình dậy, nhìn y thắc mắc: "Ca ca buồn cười chuyện gì vậy?"

Tạ Liên thấy Hoa Thành rốt cuộc mới chịu phản ứng lại, y lúc này mới học theo điệu bộ nhướn mày của hắn, nói: "Huyết Vũ Thám Hoa như thế này là đang làm nũng với ta sao?"

Hoa Thành hơi dẩu môi, khẽ nhíu mày: "Buồn cười lắm sao?"

Tạ Liên cười rất vui vẻ, lắc đầu nói: "Dễ thương lắm."

Không nghĩ tới sẽ có người dùng hai từ "dễ thương" để miêu tả mình, một bên lông mày của Hoa Thành nhướn cao lên, hỏi: "Ca ca thấy ta dễ thương?"

"Ừm!" Ngay lập tức, Tạ Liên gật đầu đồng ý.

Bắt được kẽ hở của y vào lúc này, Hoa Thành bỗng dưng bừng bừng khí thế, ánh mắt một lần nữa trở nên sắc bén.

"Nếu ca ca đã thấy ta dễ thương đến vậy. Vậy... ca ca liệu có thể chiều chuộng Tam Lang thêm một lần nữa không?"

Đây rõ ràng là một cái bẫy rành rành ngay trước mắt!

Tạ Liên có ngốc mới không thấy, nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của Hoa Thành, Tạ Liên lại không tài nào từ chối được. Lại nghĩ đến mấy chuyện vừa xảy ra, trong lòng Tạ Liên lại mềm nhũn.

Gò má y hơi đỏ lên, vừa xấu hổ quay mặt đi, tay lại nhẹ nhàng vòng qua cổ Hoa Thành. Y ngượng ngùng: "Chỉ... chỉ thêm lần này thôi. Ta cũng buồn ngủ lắm rồi..."

Nghe được câu trả lời như mong muốn, Hoa Thành lập tức mắt sáng lên, cười ranh mãnh: "Được, lần cuối."

Nói rồi, Hoa Thành lại lật Tạ Liên qua, khí thế cường tráng một lần nữa xuất trận.

Lần này, Tạ Liên bị hắn nhồi đi nhồi lại, đến mức hai chân không thể chống vững nữa, từ trên giường ngã nằm sấp, rốt cuộc lại bị Hoa Thành lật người nằm nghiêng, chân dài bị nắm lấy ép lên tận eo. Hoa Thành chọn đúng thời cơ, chen mình vào giữa người y, hành côn đỏ bừng chôn sâu vào lỗ huyệt, từng tấc từng tấc như muốn thông đến tận ruột.

Tạ Liên đầu tóc tán loạn, từng sợi tóc trắng như bạch kim rơi khắp giường, vươn trên đầu vai. Hoa Thành vén tóc y qua, vô cùng tận hưởng vẻ mặt của y lúc mất đi ý thức. Trong những lúc như vậy, hắn nói gì Tạ Liên cũng tuân theo, cuối cùng buộc Tạ Liên trong sự nức nở gọi hắn là "Tam Lang ca ca".

Tạ Liên vừa lắc đầu, vừa nấc lên từng tiếng: "Ca ca... Tam Lang ca ca...! Nhẹ một chút..! Ta sắp không xong rồi!"

Hoa Thành cắn nhẹ lên đùi y, vừa đâm ra đâm vào, tay còn độc ác quấn lấy dương vật của Tạ Liên vuốt nắn trêu đùa. Tạ Liên làm sao chịu được thế công đến từ hai phía như vậy?

Toàn thân y co giật từng hồi, thân thể nhạy cảm đến mức không chịu được.

Không biết là do thống khổ hay sung sướng, mà Tạ Liên bị Hoa Thành trêu đùa một hồi, nước mắt cuối cùng cũng rơi khỏi khóe mi, từng giọt nước mắt chảy xuống gò má thành hàng.

Không hiểu sao khi nhìn thấy những giọt nước mắt kia, cho dù biết rằng đó là nước mắt của sự vui sướng, nhưng giữa lồng ngực Hoa Thành vẫn cảm thấy có một cơn đau đớn giày xéo đến lạ. Tim hắn khẽ thắt lại, khiến hắn từ bỏ việc trêu chọc áp bức y.

Hoa Thành ngả người về phía Tạ Liên, bên dưới tạm thời ngưng động tác.

Thấy hắn bỗng dưng dừng lại, Tạ Liên lại bất chợt rên rỉ không hài lòng, mày hơi nhíu lại, mơ màng hé mắt nhìn xem hắn đang làm gì mà lại không tiếp tục nữa.

Thế nhưng khi nhìn về phía trước, Tạ Liên vậy mà thấy Hoa Thành từ khi nào đã ở ngay trước mặt mình, khoảng cách giữa hai người lúc này vô cùng gần. Thấy Hoa Thành cúi người, nghĩ rằng hắn đến để hôn mình, y cũng theo bản năng khép mi, hơi đưa môi ra. Nhưng trái lại với suy nghĩ của Tạ Liên lúc đó, Hoa Thành không cúi xuống để hôn lên môi y, mà là hắn dịu dàng hôn lên khóe mắt đẫm lệ của y, sau đó liếm đi chút nước mắt thấm ướt gò má.

Tạ Liên làm sao ngờ được hắn sẽ như vậy?

Y sửng sốt, mở bừng mắt.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tạ Liên, Hoa Thành mới vươn tay lau đi hàng lệ còn lại ở bên kia, hắn dịu giọng an ủi: "Đừng khóc. Có thoải mái không?"

Nhìn thấy hắn đột nhiên nghiêm túc như vậy, Tạ Liên có hơi bất ngờ, trong vô thức gật gật đầu. Đến tận khi thấy hắn cười khẽ một tiếng, y mới biết mình vừa rồi mới gật đầu vì loại câu hỏi gì của hắn.

Tạ Liên vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không biết trốn vào đâu mới được. Cuối cùng, y mới ôm ghì lấy cổ Hoa Thành ôm xuống người, không cho hắn nhìn mình nữa.

Thấy Tạ Liên chủ động như vậy, Hoa Thành trong lòng cũng nóng lên, lờ mờ trên gò má trắng nhợt hiện lên một vệt hồng nhàn nhạt.

Tình cảm dâng trào như vậy, Hoa Thành vốn dĩ sẽ chỉ dừng lại sau khi kết thúc một vòng này. Vậy mà Tạ Liên sau đó không hiểu vì sao lại không muốn dừng lại, Hoa Thành vừa chuẩn bị rút ra, y đã dùng chân kẹp chặt hắn lại, nói hắn ở lại thêm một lúc nữa.

Cứ như vậy hồi lâu, trong lòng ai cũng trở nên nôn nóng, rốt cuộc cũng không dừng lại ở đó, hai người quấn lấy nhau tới gần sáng. Đến khi thực sự kết thúc rồi, Tạ Liên đã mệt lả người, ngủ gục từ khi nào cũng không hay.

Hoa Thành sau khi lau dọn sạch sẽ cũng trèo lên giường ôm y vào lòng. Hắn ôm chặt Tạ Liên trong ngực, rồi lại dịu dàng hôn lên đỉnh đầu y.

Sau một hồi dài đau khổ và xa cách, cuối cùng, hắn cũng lại có thể ngủ yên được lần nữa.

Hoa Thành nhắm mắt, cảm nhận nhịp thở đều đặn của người trong lòng hắn trong ngực, ngủ được một giấc yên bình đến tận trưa muộn ngày hôm sau.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro