Cuộc sống thường ngày khi làm ăn mày
Tạ Liên – Ăn Mày Giữa Lòng Đế Kinh
Đế Kinh phồn hoa, ánh đèn rực rỡ tựa ngân hà, nhưng trong một góc khuất nơi 1 góc hẻm nhỏ, có một kẻ ăn mày gầy gò cuộn mình bên vệ đường không ai khác chính là Tạ Liên.
Tạ Liên khoác trên người một bộ y phục rách nát, mái tóc dài bết dính, khuôn mặt lấm lem bùn đất. Không ai biết y từ đâu đến, chỉ biết rằng mỗi ngày, Tạ Liên đều ngồi đó, ôm chặt chiếc bát mẻ trong lòng, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại.
Y từng có một cái tên.
Nhưng giờ đây, cái tên ấy đã không còn quan trọng nữa.
---
Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Tạ Liên vừa tìm được một mái hiên để tránh mưa thì một cơn đau nhói đột ngột ập đến.
Có kẻ đã đá mạnh vào mạng sườn của Tạ Liên.
Tạ Liên lảo đảo ngã xuống nền đất ướt lạnh.
Trước mặt y là một nhóm nam nhân trẻ tuổi, quần áo hoa lệ, tay cầm quạt ngọc, bộ dáng rõ ràng là con cháu nhà giàu có.
Một kẻ trong số đó cười khẩy, giọng nói đầy khinh miệt:
“Xem ai đây? Một tên ăn mày bẩn thỉu! Chắc chắn là loại lừa gạt lòng thương hại của người khác.”
Một kẻ khác nhếch môi, dùng mũi chân hất chiếc bát của y đi xa. Những đồng xu ít ỏi lăn lóc trên mặt đất, bị nước mưa cuốn trôi.
Tạ Liên lặng lẽ ngước lên, ánh mắt bình thản không chút tức giận.
Nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến bọn họ khó chịu.
Tên cầm đầu nheo mắt, rồi đột nhiên vung tay, giáng một bạt tai thật mạnh lên má y.
Bốp!
Lực đánh khiến cả đầu y lệch sang một bên, khóe môi rách ra, máu tươi hòa vào nước mưa.
“Thế nào, vẫn còn giả bộ thanh cao sao?”
Tạ Liên im lặng, chỉ lặng lẽ vươn tay lau đi vết máu trên môi.
Sự nhẫn nhịn này như đổ thêm dầu vào lửa.
“Thứ vô dụng như ngươi sống trên đời làm gì?” Một kẻ cười nhạt, rút ra một thỏi bạc rồi quăng mạnh xuống vũng nước trước mặt hắn.
"Nhặt đi, rồi ta cho ngươi thêm."
Tạ Liên nhìn thỏi bạc lấm lem bùn đất, rồi chậm rãi ngước mắt lên.
Ánh mắt ấy không mang theo bi thương, không mang theo tức giận, mà chỉ là một sự trống rỗng đến đáng sợ.
Lũ công tử kia chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo lá rụng xào xạc.
Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
"Nếu các ngươi muốn tìm chết, có thể tiếp tục."
Bọn họ giật mình quay đầu.
Dưới mái hiên đối diện, một nam nhân toàn thân hắc y tựa vào cột gỗ, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm bọn họ như dã thú rình mồi.
Y cười nhạt, nhưng nụ cười không mang theo chút ấm áp nào.
“Nhưng hậu quả, các ngươi gánh nổi không?”
Một áp lực vô hình tràn ngập không khí.
Những kẻ vừa hung hăng khi nãy bỗng run lên.
Bởi vì… bọn họ nhận ra người này.
Huyết Vũ Thám Hoa.
Hoa Thành.
Sát quỷ khét tiếng.
Sắc mặt bọn chúng lập tức tái mét. Không ai dám ở lại dù chỉ một giây, vội vàng bỏ chạy, như thể phía sau có quỷ dữ đang đuổi theo.
Chỉ còn lại Tạ Liên, vẫn quỳ gối trong vũng nước, và nam nhân áo đen kia, đang tiến đến gần.
Hoa Thành cúi xuống, rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa sạch sẽ, cẩn thận lau đi vết máu trên môi y.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, nhưng động tác lại nhẹ nhàng đến lạ.
“Ca ca.” Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút buồn bã.
“Sao lại để bọn chúng ức hiếp như vậy?”
Tạ Liên nhìn hắn, rồi đột nhiên bật cười.
“Ta quen rồi.”
Hoa Thành im lặng.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, như thể đang kiềm nén thứ gì đó.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên vươn tay, ôm chặt y vào lòng.
Cơn mưa vẫn trút xuống không ngừng, nhưng trong cái ôm này, Tạ Liên cảm thấy một chút hơi ấm.
Và lần đầu tiên sau rất nhiều năm, y có một nơi để trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro