Chương 18: Tiểu Bảo Bối Đáng Yêu (2)
Cả nhà ba người đi thuyền đến Hàng Châu.
Hiếm khi có thời gian thư thả vui vẻ, Tạ Liên thường xuyên mang bảo bối nhỏ nhắn của mình ra sưởi nắng.
Đây là cách nhân gian giúp con cái chắc xương khỏe mạnh, tuy đứa bé này đã tiễn mấy món bảo vật quý của Hoa Thành vào khói bụi. Tạ Liên vẫn thấy đứa bé nhỏ nhắn yếu ớt vô cùng: "Đừng cho bảo bảo chơi mấy thứ này nữa, đau tay!"
Hoa Thành gấp một con bướm vàng đưa cho đứa bé, gật gù: "Được."
Bảo bảo có rất nhiều món đồ chơi nho nhỏ, nhỏ đến nằm trong lòng bàn tay nó. Hoa Thành chú phép thêm, vật nhỏ cửa động khiến con nhỏ cười khúc khích không thôi.
Thấy Hoa Thành sáp đến gần, Tạ Liên nhanh nhẹn nhích người ra một chút, hơi bĩu môi khinh thường.
"Ca ca, ta đã ba ngày không cho ta vào phòng rồi."
"Thì đã làm sao? Ta mang thai ba năm đệ cũng đắc ý lâu rồi. Ráng nhịn ba năm đi."
Hoa Thành mím môi hận không thể lăn lộn vật vã: "Ca ca, như thế là lấy mạng ta mất. Ta biết lỗi rồi cho ta vào phòng đi..."
"Bảo bảo, phơi nắng đủ rồi ta dẫn con đi lên bờ chơi nhé." Y không đếm xỉa tới hắn ôm con đứng dậy.
Hoa Thành hết sức rầu rĩ, buổi tối chỉ có thể ôm áo choàng ca ca đã khoác, gối đầu lên gối mềm y dựa bên ghế mềm. Hắn sắp biến thành oán phụ sầu khổ khóc lóc thê thiết không ngừng mất rồi.
Hắn lủi thủi theo y đi đến bên một vũ lâu bên cạnh hồ, chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ uống canh.
Thêm một chút, thêm một chút...
Hỏi sao người ta yêu đương lại tốn nhiều thể lực, xưa nay va ca đối với hắn ưng thuận vô điều kiện. Chỉ cần hắn dụ dỗ một lát, ca ca biết rõ vẫn không nỡ từ chối hắn. Ca ca giận rồi, bàn tay hắn mon mon tiến gần. Môi hắn hơi nhếch lên nụ cười ấm áp di chuyển đến cạnh mục tiêu, sờ nhẹ lên đùi. Hắn thật muốn khẩn thiết bế ca ca vào chỗ khuất, ăn sạch sẽ. Nhưng ở chỗ đông người cũng không phải không có lợi, ca ca sẽ không thể thẳng thừng từ chối, làm mọi người chú ý.
Gò má ca ca mềm mịn.
Hắn tính toán quỹ đạo, sờ được đùi rồi sẽ ôm eo, cắn gò má kia một cái. Mắt Hoa Thành sắp khép thành đường chỉ, bỗng thấy người hơi lảo đảo, trời đất ngả nghiêng.
Khách quan trong quán hết hồn nhìn ra ngoài lan can, dưới vũ lâu là mặt hồ xanh biếc, lúc này nước đang bắn tung tóe. Bất giác nói: "Thứ gì rơi xuống nước thế."
Hoa Thành sầu não bò dưới nước lên, ủy khuất không thôi.
Ta Liên với việc mình 'lỡ tay' chỉ cười qua loa tỏ ra không thể làm gì hơn. Người nào đó người dính đầy rêu bùn, Tạ Liên nhìn hắn thảm hại, không biết là do bản thân ra tay quá mạnh, hay có kẻ cố ý trưng ra bộ dạng đáng thương.
***
Buổi tối, Tạ Liên ôm con nằm trên giường nhỏ trải thảm lông thật dày ngắm sao. Đột nhiên dưới mặt nước lấp lánh hoa sen trôi nổi, gió mang theo hơi ấm khác thường. Y nhìn những vụn trắng ngần đang bay, ngơ ngác: "Tuyết sao?"
"Aa là hoa." Y sờ gò má mình thấy hoa nhỏ rơi trên má, môi cười dịu dàng. Không nghĩ lúc này có hoa mai trắng, hoa nhỏ xíu khác thường, mơ hồ có hơi ấm.
Tạ Liên nghi hoặc sờ mãi, đến khi bị người nào đó thừa cơ sờ mới hoàn hồn húych hắn: "Tam Lang, đệ xem này..."
"Ca ca thích đúng không?"
Hoa Thành mơn trớn bên vành tai y, môi hơi hé, như có như không ngập đóa hoa nhỏ lướt xuống bên cổ.
Tạ Liên run lên bần bật, không muốn bản thân dễ bị mê hoặc bởi chút ngọt ngào. Tạ Liên một tay ôm con nhỏ, giơ nắm đấm hù dọa: "Đệ mà dám thừa cơ sờ soạng lên người ta lần nữa xem."
Hoa Thành nắm lấy tay y kéo đến sờ mặt mình: "Ca ca thích thì cứ đánh đi." Hắn nháy mắt với tiểu Bảo Bảo, tiểu Bảo Bảo cười khanh khách vội ôm cổ y hai chân kẹp bên người y, nhún nhún nhảy nhảy.
Đứa bé chỉ một tuổi thôi hiểu cái gì chứ, lúc y hôn mê hắn dạy hư bảo bảo mất rồi.
Môi hắn lần là hôn lên ngón tay, tiến thêm một chút, hôn từng chút. Quấn quýt dây dưa không chịu dứt. Tạ Liên muốn nổi nóng cũng không nỡ, lúc chiều đẩy hắn xuống nước cũng hơi hơi thấy có lỗi. Hoa Thành cứ nắm tay y hôn, hết lòng trân quý đối đãi.
"Có lạnh không?" Hắn vùi đầu bên hõm cổ, ngón tay dụi má, mấy ngày qua hắn đều muốn sờ, muốn véo mà chẳng được.
"Không lạnh." Bên dưới ghế mềm lót thảm lông vừa dày vừa mềm, bên cạnh còn có lò sưởi ấm áp. Được nép vào lòng hắn y còn ấm áp gấp bội, tình nồng ấm len tận tim: "Đừng véo nữa, đệ đang ngầm chê ta béo đúng không?"
Càng nói hắn càng kéo mặt y ra, thích thú cưng nựng: "Làm gì có ca ca đáng yêu lắm."
"Đệ muốn nói là trước kia ta không đáng yêu à."
Hoa Thành tủi thân: "Ca ca lúc nào cũng đáng yêu hết, đừng giận ta nữa mà."
Y hơi nâng khóe môi lên ngoảnh mặt ngắm cảnh bên ngoài. Thuyền lớn neo cạnh vách đá lởm chởm, cây cối rậm rạp. Lúc này trăng sáng trời nhiều sao, đưa tay vớt hoa, nâng niu ánh trăng. Khung cảnh bình yên không lời nào tả xiết.
Tạ Liên hít sâu đang thư thả lại chợt nhớ ra câu chuyện khi đi dạo tửu lâu. Nhớ lần đó y chê mùa đông nhàm chán hắn liền nói muốn làm hoa nở, lại sợ không đủ linh lực an thai giúp y lúc nguy cấp. Lúc này giữa nơi hồ nước lấm tấm hoa bay, hương thơm vấn vít, chúng tựa như đang phát sáng lấp lánh trong ngần.
Ánh trăng trong như nước dịu dàng soi rọi bóng hoa bay, cảnh sắc như mộng.
"Tam lang, đệ còn hao phí linh lực như thế ta sẽ giận đó."
Hắn cười hì hì: "Chỉ muốn làm ca ca vui không giận ta nữa thôi." Tay hắn lùa vào tóc y mân mê chiếc gáy trắng nõn, yêu mến không thôi: "Ca ca, cho ta vào phòng đi."
Vừa nói vừa thò tay tiến vào trong áo lót của y, Tạ Liên trừng mắt: "Đệ không thấy con nhỏ à?"
"Bảo Bảo còn nhỏ có biết gì đâu? Để Dẫn Ngọc trông đi."
"Nhắc đến Dẫn Ngọc y lại nhớ khi mới tỉnh dậy, luôn nghe người kia gọi tiểu điện hạ, tiểu điện hạ. Làm y nhớ đến Tam Lang hay ác ý trêu chọc gọi... " Nhớ lại làm Tạ Liên đỏ lên, khi đó còn hấp tấp bảo Dẫn Ngọc sửa lại. Hoa Thành đứng khoanh tay dựa cột phía sau cứ cười tủm tỉm...
Tam Lang xấu xa.
Tạ Liên bị hắn bế lên giường mặt hơi ục ra, bỗng há miệng cắn mạnh vai hắn.
Hoa Thành cười khúc khích: "Ca ca, đừng gấp."
Ánh trăng mềm mỏng nâng niu mạn thuyền, Tạ Liên bị hắn giữ trong tay không nhúc nhích được. Ánh mắt Hoa Thành nhìn y đen thăm thẳm, sâu không đáy. Bị nhìn đến hơi mất tự nhiên y thều thào gọi thăm dò: "Tam Lang?"
Lẽ nào thật sự chê y béo lên, y chỉ tăng mấy cân trông rất đáng yêu mà.
Hoa Thành cười rất ấm áp: "Ca ca, ta đã nhịn cả năm rồi."
Hắn như cố ý thổi hơi vào cổ y, Tạ Liên thấy nhột vội vàng rụt cổ mình lại. Con tim y xốn xang lên né không dám nhìn, Hoa Thành nâng má y nhìn lại, gương mặt tà mị càng có ý cười nồng hậu hơn: "Ca ca, nhìn ta đi."
Tay hắn giữ eo của Tạ Liên trong chớp mắt môi đã gần kề. Ngậm lấy môi y Hoa Thành hôn ngấu nghiến, gấp gáp và đầy nóng bỏng. Tạ Liên chấp nhận theo sự dẫn dắt của hắn, hai tay ôm chặt người. Tận hưởng dòng điện chạy rần rật bên trong người, bị hôn đến mặt đỏ da hồng cả người nóng hầm hập.
Trải qua bao nhiêu lần đi nữa y vẫn ngượng ngùng với việc xảy ra hàng đêm. Dục vọng của hắn rất lớn nhưng luôn nhẫn nhịn khi bên cạnh y, vừa kính vừa yêu, luôn sợ làm y đau. Lúc bị mất trí nhớ hắn muốn bao nhiêu lần không đủ, nhưng cuối cùng nhìn về mất sức của y đành nhẫn nhịn buông tha.
Tóc hắn cọ vào mặt y nhồn nhột, Hoa Thành ôm mặt y thành kính hôn, không để y tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ thêm nữa. Hắn nhẹ nhàng chiều chuộng, hôn chiếc cổ tuyệt vời của y, lả lướt trêu chọc.
Tạ Liên thấy ngưa ngứa ngửa cổ rên nhẹ, Hoa Thành phì cười hơi cạ răng nanh rồi lại trượt xuống liếm láp nhũ hoa của y đến tê dại.
"Ca ca, ta nhớ ca lắm."
Tạ Liên bị hắn đùa giỡn trong tay chỉ khẽ kêu mấy tiếng như mèo nhỏ, ôm vai hắn như lời an ủi.
"Thật sự rất nhớ, chỉ được ôm người không thể làm gì thêm rất khó chịu." Bàn tay hắn trượt xuống hạ thể Tạ Liên không ngừng vuốt ve, ma sát dụ dỗ nó bành trướng: "Tiểu điện hạ xem ra rất mong chờ ta."
Tạ Liên bị hắn bất ngờ đánh úp hai chân kẹp lại, nghe hắn nói mặt càng đỏ bừng bừng. Thấy phản ứng của y Hoa Thành thích chí càng nói năng bậy bạ: "Ca ca dù thích cũng không nên giữ chặt tay ta như thế chứ, không dỗ dành tiểu điện hạ được rồi này."
Tạ Liên mặt sắp nhỏ ra máu, mí mắt đỏ ửng. Da mặt mỏng đến sắp biến thành trong suốt, vội vàng thả tay hắn ra. Hoa Thành chồm người phủ lên tai y nụ hôn phớt, thì thầm: "Ca ca, tiểu điện hạ đòi ta quá này." Hắn ác ý: "Tai Dẫn Ngọc thính lắm đấy..."
Hắn vừa thì thầm, bên dưới nơi tư mật cọ xát vào nhau. Không để y trả lời hắn đã ngậm lấy môi y thêm lần nữa, nuốt hết tiếng rên rỉ hoảng loạn của Tạ Liên. Biết y sợ bị người ta nghe thấy, hắn đi vào rất, chậm rãi nhẹ nhàng...
Đến canh tư, bên ngoài yên ắng mọi người như đã ngủ hết, Tạ Liên không nhịn được mà run rẩy, bên dưới vô cùng ướt át, y nỉ non như khóc: "Tam Lang..."
Hoa Thành kịch liệt chọc ngoáy bên trong y, cao hứng: "Ca ca, mấy ngày qua đều không cho ta ôm cái nào, giận đấy!"
Hắn nhấp nháp cọ xát không ngừng, y càng rên rỉ nức nở hắn càng mãn nguyện đâm sâu. Tạ Liên cong người vặn vẹo né tránh, hỏa nhiệt bừng bừng.
Hoa Thành trả đòi hỏi y mệt đến mê man, khóe mắt lưu lại lệ nhòa. Hắn hôn lên những giọt nước mắt lưu trên má, yêu thương vỗ về: "Hôm nay làm nhiều rồi, ngày mai ta chỉ làm một lần thôi. Ca ca đừng khóc..."
Tạ Liên không còn hơi sức lên tiếng, thầm uất ức: đệ đừng mơ chạm vào người ta nữa, vừa tha thứ đệ đã làm càn.
**
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro