Chương 34: Dấu Răng (4)
Cái tên Hoa Thành xấu xa đáng đánh ức hiếp người quá đáng, ý thức được chuyện này bảo bối trong bụng không quên đá hắn đòi công bằng cho Tạ Liên.
Hoa Thành hôn lên bụng y mấy cái: "Ngoan, đừng có nghịch ngợm."
Trên vành tai y vẫn còn hơi ngưa ngứa lưu lại cảm giác bị hắn cắn qua. Nghe những lời hắn nói với tiểu bảo bối, y hừ nhẹ ánh mắt mơ hồ, cả đứa bé cũng bất bình thay y.
Tiếc là tuy Tạ Liên hận không thể xé rách bộ dạng đắc ý của hắn, nhưng cơ thể đã sinh ra cảm giác đói khát cực điểm. Y cắn môi tủi thân, khiến người ta càng nhìn càng muốn ôm hôn an ủi. Đầu lưỡi hắn linh hoạt quấn lấy lưỡi y đẩy đưa.
Môi hôn của hắn dần trượt xuống dưới mang theo chút mềm mỏng ẩm ướt như kéo sợi lướt trên da, Hoa Thành ác ý chọc bên eo, nơi chỉ cần bất ngờ ôm lấy đã khiến y nhạy cảm đỏ mặt. Tạ Liên kiềm chế cơn run rẩy, che giấu tiếng rên rỉ. Bất quá cơn khoái cảm ngày càng mạnh mẽ dâng lên áp đảo lý trí của y.
"Ca ca..."
Mười ngón tay của y đều bị hắn đan chặt, nghe âm thanh thủ thỉ của hắn, tay hơi siết lại, ngoảnh mặt không chịu trả lời.
"Ca ca..." Hoa Thành nhìn gò má y như trái đào càng hưng phấn, từng chút lần mò. Tinh khí để trước huyệt khẩu không chịu vào, Tạ Liên hơi căng thẳng biết rõ mở miệng nhất định bị hắn chọc ghẹo không tha.
"Thơm quá." Da thịt đổ mồ hôi dính chặt vào nhau, nóng hôi hổi, Hoa Thành cọ xát chớp mũi lên người y, ngửi ngửi mùi hương thơm ngát. Đầu lưỡi hắn di chuyển liếp láp chơi đùa, hôn nhẹ, ôn nhu cắn một ngụm. Khắp người y đều theo hành động của hắn mà đỏ lên hết, càng nhìn càng yêu.
Hắn hôn một cái thật kêu bên đùi, ôm chân y, không hề biết ngượng nói: "Sao trên mông ca ca lại có dấu răng, là ai cắn mông ca ca?"
Hắn giả bộ xem xét xoa nắn, chọc cho y phải co rút kịch liệt dục hỏa ngập trời. Hắn liếm quanh dấu răng cười tủm tỉm: "Aaa xem ra là Tam Lang tưởng là bánh bao nên cắn nhầm."
Mặt Tạ Liên nóng bừng như sắp chín tới nơi, nhớ lại chuyện trận ghen tuông ngu ngốc của mình, mặt không biết nên giấu vào đâu. Y còn chưa đối phó được sự trêu chọc của hắn. Hoa Thành cười ha hả hành động bất ngờ rúc đầu vào giữa hai chân y mút bên đùi trắng nõn mềm mại như miếng đậu hũ thơm tho. Càng hôn Tạ Liên càng kẹp chặt đầu hắn, vai run lẩy bẩy.
"Ca ca hư quá." Hắn cọ người y nghiêng người y vỗ mông mấy cái: "Như vậy không được đâu."
Hắn liếm bắp đùi rải hồng ngân, Tạ Liên hoảng hốt ôm vai hắn, thắt lưng hơi vặn vẹo nôn nóng. Bên dưới đã căng thẳng giờ càng dựng đứng lên chờ được âu yếm nhiều hơn, liếm ngón chân, mút trong miệng.
Tạ Liên chịu hết nổi, người cuộn lại. Hoa Thành giữ chặt một chân của y bò lên. Nhìn ca ca yêu thương hết mực, cẩn thận tiến vào nơi mẫn cảm của y, để cho y phát run nuốt chặt hắn, hoan nghênh hắn, chờ đợi hắn. Hoa Thành đỡ thắt lưng y tiến sâu, ở bên trong y hệt như địa bàn của hắn, động tác ngày càng cuồng dã, len từng ngóc ngách, đâm chậm rãi trong tiểu huyệt ướt át. Bên trong quá chặt, hắn càng đạt được khoái cảm càng không muốn ra, răng nanh cọ xương quai xanh của y cười hà hà.
Tạ Liên ôm vai hắn, hắn cũng ôm y trong lòng, ngươi đong đưa cắn nuốt lý trí của y, phủ kín da thịt bóng loáng của y bằng lớp hồng ngân, hôn lên bảo bối phong tình vạn chủng của riêng hắn.
Là của riêng hắn, tên Hồng Hồng Nhi kia đừng hòng chiếm được.
Hai chân y không tự chủ được quấn lấy hắn, theo từng hành động của hắn mà nhấp nhô, rên rỉ.
Đêm dài thật dài, Hoa Thành đạt cao trào trút ra hết nằm nghiêng một bên gục đầu trên ngực y mặt đầy thỏa mãn. Hắn vuốt ve bụng y một hồi, lại nhìn những vết hôn, dấu cắn của mình: "Ca ca, mấy dấu vết này là ở đâu ra đấy."
Tạ Liên vẫn còn hơi run nhẹ, hờn giận: "Đệ còn chọc nữa ta sẽ đuổi đệ ra khỏi phòng đấy."
Nếu là ngày thường Hoa Thành đã ôm chân y dỗ ngọt rồi nhưng lần này hắn chỉ nhích người hôn trán y thì thầm: "Bụng ca ca đã lớn lên nhiều rồi, dù sao cũng là sinh đôi không thể không cẩn thận được. Từ nay về sau Tam Lang nhất định kiềm chế thật tốt, không làm càn."
Hắn nói không sai, trong bụng có tới hai đứa bé họ không thể không khắc chế dục vọng được, y nép người vào ngực hắn: "Đệ muốn chia phòng hả?"
"Sao có thể ra mà ra ngoài là tên kia chui vào ngay." Vẫn như cũ hắn sẽ kê giường khác gần cạnh y, cận kề chăm sóc ngày đêm mới yên tâm được: "Ca ca mệt thì ngủ đi ta ôm ca ca đi tắm."
Tạ Liên quả thật hơi mệt, trời cũng dần sáng rồi, y thả lỏng người thiếp đi, cho hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.
Đến trưa tỉnh dậy bên giường đã không có ai, chắc là hắn đã ra ngoài rồi. Tạ Liên bò dậy bỗng thấy không đúng, ngang hông y như có ai đang ôm, kéo chăn ra bỗng thấy một đứa nhóc chừng mười hai mười ba tuổi ôm lấy.
Aaa đúng rồi, đêm qua bộ dạng của đệ ấy cũng chỉ mười lăm, Hồng Hồng Nhi ngơ ngẩn cứ liếc mãi.
Thấy y động Hoa Thành cũng thức, Tạ Liên nhéo mặt hắn: "Hah xem ra đệ biết mình sắp nhỏ lại nên mới kiêng khem chứ gì?"
Hoa Thành bị bắt trúng tim đen phì cười không hề phủ nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro