Desert Eagle
Trên sân khấu, cô ả tình nhân run rẩy trong bộ váy mỏng manh, ánh mắt hoảng loạn quét qua những kẻ đang hứng thú dõi theo. Cô ta từng ngạo nghễ là tình nhân của đại thiếu gia Quang Anh, nhưng giờ đây lại trở thành món hàng để mặc người ta tranh giành.
Đức Duy nhếch môi, tựa người vào ghế, ngón tay lướt nhẹ theo miệng ly rượu. Những tiếng hô giá bắt đầu vang lên, không khí trong phòng đấu giá nóng lên từng giây.
"Năm triệu đô!"
"Bảy triệu!"
"Mười triệu!"
Con số ngày càng cao, tựa như một trò giải trí của những kẻ có tiền. Đức Duy lười biếng quan sát, ánh mắt ánh lên chút thích thú. Cậu không có hứng thú với cô ta, nhưng nhìn những kẻ này tranh giành một món đồ từng là đồ chơi của mình, lại thấy có chút hào hứng.
"Mười lăm triệu!"
Một giọng nói cất lên từ khu vực VIP, khiến không ít người chần chừ. Số tiền này không nhỏ, nhất là cho một món đồ chơi cũ. Nhưng dường như vẫn có người không cam lòng.
"Mười bảy triệu!"
"Hai mươi triệu!"
Cô gái trên sân khấu dường như càng thêm run rẩy, ánh mắt hoảng loạn quét về phía Đức Duy như cầu cứu. Nhưng cậu chỉ nhếch môi, nâng ly rượu thưởng thức trò chơi trước mặt.
Cuối cùng, khi giá đã lên đến hai mươi bảy triệu, những người tham gia đấu giá dần bỏ cuộc.
"Hai mươi bảy triệu lần ba! Chúc mừng vị khách số 176 đã sở hữu món hàng này!"
Tiếng búa gõ xuống, khẳng định kết quả cuối cùng.
Đức Duy đặt ly rượu xuống, không thèm nhìn về phía cô gái nữa. Một món đồ chơi đã qua tay, cậu không có hứng thú.
Món hàng tiếp theo được đưa lên, và lần này, sự hứng thú trong mắt cậu mới thực sự xuất hiện.
---
Sau khi món hàng "tình nhân cũ" được bán đi, không khí trong phòng đấu giá dường như còn sôi động hơn. Những kẻ có tiền bắt đầu thể hiện sức mạnh tài chính của mình, đẩy giá lên cao một cách không do dự. Nhưng với Đức Duy, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Người dẫn chương trình nở một nụ cười đầy ẩn ý, đưa tay ra hiệu cho trợ lý:
"Tiếp theo đây, một lô hàng vô cùng đặc biệt—dành riêng cho những vị khách thực sự có hứng thú với quyền lực."
Ngay khi tấm màn nhung được kéo lên, một chiếc hộp dài màu đen tinh xảo xuất hiện trên sân khấu. Ánh đèn chiếu rọi, làm nổi bật logo khắc chìm bên trên—một ký hiệu mà chỉ những kẻ trong giới ngầm mới hiểu rõ.
Vũ khí.
Những tiếng bàn luận nhỏ dần vang lên. Một số kẻ nheo mắt, một số thì bắt đầu khe khẽ cười thích thú.
Người dẫn chương trình bước tới, chậm rãi mở nắp hộp. Một khẩu súng ngắn xuất hiện, nhưng không phải loại bình thường.
"Đây là khẩu Desert Eagle phiên bản giới hạn, chỉ có mười khẩu trên toàn thế giới. Được thiết kế riêng với công nghệ giảm thanh hiện đại nhất, phù hợp cho những phi vụ cần sự im lặng tuyệt đối."
Những kẻ có mặt tại đây không phải ai cũng thực sự cần đến một khẩu súng như vậy. Nhưng đối với những người trong giới ngầm, sở hữu một món vũ khí hiếm có không chỉ đơn thuần là để sử dụng—nó còn thể hiện quyền lực.
"Giá khởi điểm: 10 triệu đô."
Ngay lập tức, những bảng số được giơ lên.
"Mười hai triệu!"
"Mười lăm triệu!"
"Mười tám triệu!"
Đức Duy nhẹ nhàng lướt ngón tay trên miệng ly rượu, ánh mắt lười biếng nhưng sâu thẳm. Cậu không vội tham gia, chỉ đơn giản ngồi đó, chờ xem ai mới là kẻ thực sự muốn có món hàng này.
"Hai mươi triệu!"
"Hai mươi ba triệu!"
Giá tiếp tục tăng, nhưng điều bất ngờ hơn chính là giọng nói vang lên tiếp theo.
"Ba mươi triệu."
Căn phòng trở nên yên tĩnh trong vài giây.
Người vừa lên tiếng không phải ai xa lạ—mà chính là Bùi Thế Anh.
Hắn tựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc bén như thể đang chờ đợi ai đó thách thức mình.
Và quả nhiên, sau vài giây im lặng, một giọng nói khác vang lên.
"Ba mươi lăm triệu."
Lần này, không ai khác chính là Đức Duy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro