Vel - Chương 1: Tấm gương trong ký ức
Trời đổ bóng về đêm, những ánh đèn thành phố như dải sao buồn trải xuống lòng đường. Trong căn phòng nhỏ ở tầng bảy, cô gái ngồi dựa vào cửa sổ, đôi mắt phản chiếu những ngọn đèn vàng như những ký ức chưa chịu ngủ yên.
Vel đặt tách trà nguội lên bàn. Hơi ấm đã tắt, chỉ còn mùi hương nhài vương lại — thứ hương nhắc cô về những ngày bình yên đã mất. Cô thở ra, khẽ nhắm mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh như tan biến. Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng giữa một khu vườn cổ — cánh đồng hoa trắng ngập gió, và bầu trời màu tím nhạt lặng lẽ rơi xuống từng sợi sáng. Cô không biết đó là mơ, hay là hồi ức, chỉ biết tim mình bỗng chậm lại.
Trên con đường lát đá, một chàng trai bước đến. Mái tóc nâu mềm lay động theo gió, ánh nhìn anh hiền như buổi hoàng hôn cuối cùng trong ngày. Vel mỉm cười, nhẹ như thể cô đã chờ anh cả đời.
“Anh đến rồi à?” – cô khẽ hỏi.
“Anh luôn ở đây,” – giọng anh vang lên, trầm mà ấm, “Em quên rồi sao, chúng ta từng hứa… khi cả hai đủ lớn, sẽ cùng nhau về lại nơi này.”
Vel cười buồn. Phải, lời hứa ấy. Lời hứa của tuổi trẻ, khi trái tim còn ngây thơ tin rằng thế giới sẽ mãi dịu dàng.
Cô nhớ lại năm ấy — khi cả hai chỉ là những người trẻ, đầy mơ mộng. Họ nói chuyện suốt đêm qua điện thoại, vẽ ra tương lai nơi có căn nhà nhỏ, có khu vườn trồng đầy cúc trắng, có tiếng cười và những cái nắm tay không buông.
Anh bảo sẽ đợi cô. Cô tin.
Nhưng rồi, thực tế chia đôi mọi điều họ có. Gia đình, khoảng cách, và những điều không ai có thể chống lại. Vel đã cố gắng — gửi thư, chờ tin, hy vọng. Anh cũng từng cố.
Cho đến một ngày, những tin nhắn không còn phản hồi, và cô hiểu: anh đã buông tay.
Vel đã khóc trong im lặng, như một đóa hoa rũ dưới mưa. Nhưng cô không oán trách.
Chỉ có nỗi buồn – như tấm gương mờ – phản chiếu lại chính cô của năm ấy, người vẫn ngồi đợi bên khung cửa sổ, tin rằng tình yêu có thể thắng được mọi thứ.
Bây giờ, trong thế giới tưởng tượng này, anh lại đang đứng trước mặt cô — dịu dàng như xưa, nhưng ánh mắt ấy đã khác.
Cô khẽ nói:
“Anh có từng nhớ em không?”
Anh im lặng rất lâu. Rồi chỉ đáp:
“Anh nhớ. Nhưng không đủ để quay lại.”
Câu trả lời ấy nhẹ như gió, nhưng đủ để làm trái tim cô khẽ nứt.
Cô nhìn anh, mỉm cười. Không còn nước mắt, chỉ là một nụ cười buồn như ánh trăng sắp tàn.
“Cảm ơn anh, vì từng đến.”
Anh đưa tay ra, định chạm vào cô, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào không khí, hình ảnh ấy vỡ ra như thủy tinh, tan trong hư vô.
Vel mở mắt. Cô lại ở căn phòng cũ, tách trà vẫn nguội, và gió ngoài cửa sổ thổi vào lạnh buốt.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời thành phố — không còn hoa trắng, chỉ có ánh sáng của hàng nghìn ngọn đèn.
Cô tự nhủ:
“Có lẽ tình yêu không chết, nó chỉ ngủ trong ký ức. Và ký ức thì… đôi khi chính là nơi ta học cách mạnh mẽ.”
Vel đứng dậy, gấp cuốn sổ trước mặt, lau nước mắt chưa kịp rơi.
Ngoài kia, thế giới vẫn tiếp tục — như thể chẳng có ai từng hứa hẹn điều gì. Nhưng cô biết, cô đã khác.
Từ trong nỗi đau, cô đã học được cách bước đi một mình, không cần lời hứa, không cần người quay lại.
Chỉ cần bản thân đủ can đảm để sống thêm một ngày, và mỉm cười với quá khứ.
Trên bàn, tờ giấy cuối cùng còn sót lại mang một dòng chữ cô viết từ lâu:
“Tình yêu của tôi không kết thúc, nó chỉ hóa thành ánh sáng – dẫn tôi đi tiếp, dù chỉ có một mình.”
Vel khẽ mỉm cười, rồi gấp tờ giấy lại.
Cô quay về phía cửa sổ, nhìn ra thành phố đang lên đèn.
Và lần đầu tiên, trong lòng cô không còn đau nữa — chỉ có bình yên, dịu dàng, và một chút niềm tin nhỏ nhoi rằng:
*Ngày mai vẫn có thể đẹp, ngay cả khi không có ai bên cạnh.*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro