Hoa [oneshot]

Mọi người thường lầm tưởng rằng làm chủ một tiệm hoa thì cuộc sống sẽ ngọt ngào và tươi đẹp như những bông hoa xinh đẹp ấy. Tuy tôi cũng có một tiệm hoa cho riêng mình, nhưng cuộc sống tôi hình như lại trái ngược lại so với những lầm tưởng kia.

Tôi ngày trước ngày nào cũng chỉ biết ngồi tỉa tót từng chậu hoa, rồi ngồi nhìn ngắm chúng một cách tẻ nhạt và sống một cách thực vật như bọn hoa kia vậy. Nhưng kể từ khi gặp một người mà tôi không quen cũng chẳng biết, cuộc sống tôi dần trở nên sặc sỡ hơn bởi sắc hoa tươi tắn người ấy mang lại.

Vào một ngày không mưa cũng chẳng nắng, trong khi tôi vẫn thẫn thờ ngồi một góc trong quầy thu ngân thì "Ding Dong!", có khách đến. Cô gái có mái tóc dài màu bạc ánh kim óng ánh, làn da trắng trẻo thường thấy của người bị bạch tạng, hàng mi màu bạch kim trông thật lạ mắt nhưng lại đầy sức hút, cô ấy là người đẹp nhất mà tôi từng thấy, như thể một đóa bỉ ngạn màu trắng trong hình dáng con người vậy. Người con gái ấy lượn lờ nhìn ngắm từng chậu hoa rồi đi đến nơi tôi trong lúc tôi vẫn còn ngớ người vì cái nhan sắc đó, một giọng nói trong trẻo cất lên:

"Cho hỏi chậu hoa bỉ ngạn trắng này giá bao nhiêu thế anh?"

Tôi choàng tỉnh thoát khỏi cơn mơ của mình, bối rối vội vàng tính tiền rồi tiễn khách. Đúng như người ta nói, những khoảnh khắc êm đềm ấy thường trôi qua rất nhanh. Nhưng lúc ấy có lẽ tôi đã đoán sai, từ sau hôm đó, ngày kế tiếp, rồi lại ngày kế tiếp nữa, mỗi ngày người ấy đều đến đây để mua một chậu hoa, thi thoảng cũng hay bắt chuyện với tôi nữa. Rồi chúng tôi cũng dần thân thiết với nhau hơn, hiểu nhiều về nhau hơn khiến tình cảm của tôi ngày một sâu đậm, từ lúc đó em đã trở thành lý do duy nhất để tôi không dẹp cái tiệm hoa nhàm chán này.

Có một hôm em không đến đây, tôi đã nghĩ là do bận việc gì đó nên em đã không tới. Nhưng sau vài tháng, tôi bỗng nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát bảo tôi đến hiện trường của một vụ tự sát với tư cách là những người có quan hệ với nạn nhân. Tôi vừa ngỡ ngàng vừa đi đến hiện trường, và hốt hoảng khi cái xác đang nằm trên giường với mớ thuốc độc xung quanh đó là người con gái tôi thầm thương bấy lâu, xen vào đó là mùi hương ngào ngạt từ các chậu hoa đặt ở xung quanh. Có một bà lão đang ngồi khóc ở gần đó, hình như đó là người bà mà em vẫn hay kể với tôi mỗi khi mua hoa, bà ấy đang cầm một mẩu giấy gì đó, chắc đó là di thư của em gửi cho người bà sống ở quê nhà của mình.
Còn chưa kịp hoàn hồn, cảnh sát nói rằng thấy tên của tôi ở phần người nhận trên bức thư được đặt trên bàn và đưa nó cho tôi, tôi liền vội vàng mở ra đọc:

"Gi anh, ngưi ch tim hoa
"Cm ơn anh vì sut thi gian qua đã tr thành đim da tinh thn ca em nhé. Sut thi gian qua em đã giu đi chuyn mình đang mc mt căn bnh rt nng nên em đã lên thành ph đ tìm cách cha trị nhưng có v như bnh ca em lại khá hiếm gp nên vn chưa có thuc điu trị em lại còn bị bạch tạng nên gp ai cũng bị xua đui vì v ngoài kì dị, em s nếu bà biết chuyn thì s rt bun nên em đã nói di rng đây có gii pháp nên lại thành ph đ điu trị. Cho đến gn đây, em vô tnh đi ngang qua tim ca anh, định bụng ch mua mt chu hoa ri đi v nhưng đến lúc tính tin, anh có nh sau khi tính tin xong anh đã nói gì không, anh đã va gãi đu va nói vi cht giọng dịu dàng "Trông cô đây cũng đẹp ging chu hoa này lm đy" sau đó đ mt ri lúng túng tin khách. Đây là ln đu tiên em thy có ngưi phn ng như vy vi v ngoài ca em đó nên t hôm đó em bt đu mun gp anh nhiu hơn đ cùng anh trò chuyn, gii ta. Xin li vì đ giu anh chuyn này nhé, tiếc là bây gi em cũng không th chuc li đưc na, nên nếu đưc thì kiếp sau em vn mun có th làm bạn cùng anh đ chuc lại li lm này. Tam bit anh."

Đọc xong những dòng chữ ấy, tôi quay sang nhìn thân xác em đang nằm mà hai hàng lệ không khỏi lăn dài trên má. Người con gái ấy giờ đây chả khác gì bông hoa trên đỉnh vách đá cao mà tôi chẳng thể với tới...
Tiếng gào khóc của bà như muốn xé rách cổ họng, bà trước đó không hề biết rằng đứa cháu gái của mình đã mắc phải một căn bệnh nặng mà còn phải một mình chịu đựng nên bà đã đã khóc rất khổ sở, tiếng khóc đau thương ấy và cả nỗi đau mất em có lẽ suốt đời này tôi cũng không thể nào quên.


Sau cái hôm định mệnh đó, tôi dần mất tinh thần, buôn bán cũng chẳng khá khẩm gì và cũng không đem lại thu nhập cho tôi nên tôi đã từ bỏ công việc ấy và sống một cuộc sống ngộp ngạt trong căn hộ của mình. Tôi cố gắng tìm cho mình một công việc mới để trang trải lại cuộc sống nhưng không công ty nào chịu nhận tôi vào làm, vì không có việc làm nên cũng chẳng có tiền để mua thức ăn khiến tôi cũng bị sụt cân khá nhiều.

Một hôm đói lả người vì đã nhịn đói nhiều ngày. Không còn đồ ăn trong nhà, cũng không còn tiền nên tôi quyết định lên trên tầng thượng của tòa nhà để hóng gió mát cho vơi đi cơn đói.
Bỗng tôi thấy bóng dáng một người con gái quen thuộc đang lượn lờ ở nơi lan can, tôi chợt nhận ra rằng đó là em – vẫn là người con gái với mái tóc bạc ấy nhưng.. chẳng phải em đã rời khỏi cõi đời này rồi sao? Tôi ôm hy vọng vội vã chạy đến phía em và hét to:
"Chờ anh, đừng bỏ anh ở lại nơi này! Anh không thể ở lại cái cuộc đời tẻ nhạt này thêm được nữa, cho anh được cùng em đi với!!"
Em chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi chạy đi ra khỏi lan can, tôi cố gắng chạy theo và rồi cũng nắm lấy được tay em. Tôi chợt cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng rồi nhìn thấy em đang khẽ cong lên một nụ cười hiền dịu. Vậy là em đã đồng ý đưa tôi đi cùng rồi sao? Vậy là cuối cùng tôi cũng có thể ở bên em sao?... Tôi không còn thấy đau nữa, cũng không còn đói nữa, mà tôi đang cảm thấy rất hạnh phúc...
.
.
.
.
.
-Sau đó-
Người ta nhìn thấy một thi thể nam bê bết máu đang nắm lấy một nhánh bỉ ngạn trắng đã tàn, nhiều người phát hiện ra đó chính là chủ tiệm hoa vừa đóng cửa vài tuần trước và nguyên nhân tử vong được xác định là tai nạn khi anh hoa mắt và vô tình rơi từ tầng thượng xuống.

​​​​​-20 năm sau-
Một người đàn ông luôn mơ thấy những giấc mơ kì lạ về một cô gái mắc bệnh bạch tạng. Một hôm khi anh đang đi trên đường thì có một cô gái trẻ có tóc màu bạc chạy đến và xin thông tin liên lạc của anh. Dần dần, hai người họ thân thiết với nhau hơn và cuối cùng họ đã tiến đến hôn nhân.

​​​​​ _         END        _

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro