Chương 2: Duyên Ngộ

Ngày hôm đó Khương Trầm Ngư thức dậy đang trang điểm thì tỳ nữ thân cận Nguyệt Du vui vẻ chạy vào cười nói: "Chúc mừng tiểu thư! Chúc mừng tiểu thư!"

Hoài Cẩn đang chải tóc cho nàng, tặc lưỡi: "Chuyện hỷ sự lớn đến cỡ nào mà đáng để ngươi sáng sớm đã la lối ầm ĩ vậy?"

Nguyệt Du hí hửng cười, chớp chớp mắt nói: "Thật sự là chuyện đại hỷ đó, phu nhân đã mời Hoàng Kim Bà, người được mệnh danh là miệng lưỡi khéo léo nhất kinh thành, nhờ bà ấy đến phủ Kỳ Áo Hầu để mai mối cho tiểu thư, bây giờ đang ở tiền sảnh viết thiệp đó."

Khương Trầm Ngư vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, mặt lập tức đỏ bừng.

Nguyệt Du kéo tay nàng nói: "Tiểu thư, chúng ta đi xem đi!"

Hoài Cẩn cau mày: "Lúc này tiểu thư sao có thể ra mặt?"

"Đâu có nói là phải đi vào xem đâu, chúng ta chỉ lén nhìn từ bên ngoài thôi mà, tiểu thư, mọi người đều nói Hoàng Kim Bà miệng lưỡi trơn tru như chuốt, mặt rỗ cũng nói thành tiên nữ, người chết cũng nói thành sống, tiểu thư không tò mò sao?"

Khương Trầm Ngư tuy cảm thấy không ổn, nhưng rốt cuộc không thể thắng nổi sự tò mò, lập tức thay y phục theo Nguyệt Du vội vã đến tiền sảnh, đi thẳng vào bằng cửa hông, cách một tấm bình phong chắn gió, thấy mẫu thân và một phu nhân khoảng ngoài bốn mươi tuổi đang ngồi uống trà. Không cần nói, vị phu nhân đó chính là Hoàng Kim Bà nổi tiếng.

Phu nhân lông mày dài, trán rộng, cằm nhọn hoắt, dáng vẻ tinh xảo. Lúc này, trên tay bà đang cầm một tấm thiếp, nhìn đi nhìn lại nói: "Được. Không phải ta nói chứ, chỉ riêng cái tên, năm sinh, bát tự của tam tiểu thư đây, thật sự là tướng đại phú đại quý! Hầu gia  tuyệt đối không có lý do gì để từ chối! Bát tự tốt, bát tự tốt quá!"

Nguyệt Du ghé đầu lại gần, thì thầm: "Tiểu thư, bà ấy nói bát tự của người tốt đó!"

Khương Trầm Ngư cười nhạt, thầm nghĩ một bà mối thì hiểu gì về bát tự mệnh lý, rõ ràng là nói những lời chủ nhà thích nghe mà thôi.

Bên kia Khương phu nhân nói: "Vậy mọi việc đều nhờ bà cả."

Hoàng Kim Bà xua tay: "Phu nhân nói gì vậy, tam tiểu thư của quý phủ là mỹ nhân nổi tiếng của nước Bích ta, không chỉ có cả sắc lẫn tài, tính tình cũng chẳng chê vào đâu được, có thể mai mối cho một cô nương như vậy, đó là phúc của Hoàng Kim Bà ta! Hơn nữa, Kỳ Áo Hầu là nhân vật như thế nào, nếu ta thực sự có thể se duyên cho một mối lương duyên trời định như vậy thật là A Di Đà Phật, không biết sẽ khiến người khác ghen tị đến mức nào. Phu nhân cứ yên tâm đi, bà già này dám vỗ ngực mà nói, hôn sự này chắc chắn thành! Đến lúc đó, mong phu nhân cho ta một chén rượu mừng nhé."

Khương phu nhân nghe những lời này quả nhiên rất hài lòng, cười thưởng bạc. Hoàng Kim Bà cũng không dài dòng, liền đứng dậy nói: "Chuyện không nên chậm trễ, ta sẽ đến phủ hầu gia để đưa thiếp ngay, sau ba ngày chọn ngày lành, sẽ mang thiếp của hầu gia về."

Khương Trầm Ngư biết rõ mẫu thân đã biết mình trốn ở phía sau, đành bước ra, nhưng thấy ánh mắt mẫu thân nhìn mình đầy vẻ vui mừng, nàng lập tức lại cảm thấy không thoải mái, vội vàng cúi đầu.

Khương phu nhân tiễn đến tận cửa sảnh, lúc này mới quay đầu lại mỉm cười với bình phong: "Ra đi."

Khương phu nhân kéo tay nàng cùng ngồi xuống nói: "Sắp xếp xong hôn sự của con, ta cũng yên tâm rồi."

"Mẫu thân vất vả rồi."

Khương phu nhân vén vài sợi tóc bên tai nàng ra sau tai, cảm thán: "Thật không ngờ, chớp mắt một cái, ngay cả con gái nhỏ của ta cũng đã lớn đến vậy rồi, đến tuổi xuất giá rồi. Nghĩ đến ba đứa con của ta, ca ca con Hiếu Thành tuy là con trai, nhưng từ nhỏ đã không chịu khó, học hành không được, võ thuật cũng không xong, tuy nhờ phúc của cha con mà làm đến chức Vũ Lâm quân Kỵ đô úy, e rằng đời này cũng chỉ vậy mà thôi; tỷ tỷ con Họa Nguyệt thì tinh xảo khéo léo, nhưng hiếu thắng quá mức khó tránh khỏi có chút sắc sảo; còn con lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, cách đối nhân xử thế có chừng mực nhất, nhưng quá đỗi thuần lương, mẫu thân thực sự sợ con sau này bị bắt nạt, cho nên, nghĩ đi nghĩ lại trong số các quý tộc trẻ trong triều, có thể bảo con cả đời giàu sang và được đối xử rộng lượng, cũng chỉ có Kỳ Áo Hầu mà thôi."

"Mẫu thân..." Khương Trầm Ngư nắm chặt tay mẫu thân, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, đang lúc cảm động thì một gia nhân vội vàng đến báo: "Tam tiểu thư, có khách đến thăm."

Ồ? Nàng cũng có khách sao? Lúc này, ai sẽ đến thăm nàng chứ?

Khương phu nhân đứng dậy nói: "Vậy mời khách vào đây đi. Ta về phòng trước, Trầm Ngư con tiếp đãi người ta cho tốt, đừng lơ là."

Khương Trầm Ngư tiễn mẫu thân đi, liền thấy một thiếu niên áo xanh dưới sự hướng dẫn của gia nhân bước vào đại sảnh. Ánh nắng mùa đông chiếu lên mặt người đó, nàng không kìm được khẽ "à" một tiếng.

"Tiểu sinh Loan Triệu, xin chào Khương tiểu thư." Đôi mắt thiếu niên tròn xoe đảo liên tục, cười bước lên nắm tay nàng, cử chỉ khá là tùy tiện.

Khương Trầm Ngư vội vàng cho người hầu lui ra, hạ giọng nói: "Công chúa, sao người lại đến đây?"

Thì ra thiếu niên đội mũ nhỏ, vóc dáng thấp bé này, không ai khác chính là Chiêu Loan công chúa cải trang thành nam.

Chiêu Loan lầm bầm: "Ở trong cung buồn chết đi được, nên ra cung chơi, ai ngờ đi vội quá không mang theo đồng nào, vừa hay đi ngang qua phủ Hữu tướng, nên chạy đến tìm tỷ giúp đỡ."

Khương Trầm Ngư giật mình: "Công chúa lén chạy ra khỏi cung sao?"

"Coi như vậy đi, nhưng mà trước đây cũng từng chạy ra chơi rồi, thực ra Hoàng huynh biết, nhưng nhắm mắt làm ngơ giả vờ không biết thôi. Chỉ cần không truyền đến tai Thái hậu thì mọi chuyện đều dễ nói." Chiêu Loan nói xong, lay lay tay nàng: "Tỷ tỷ tốt, cho muội mượn ít tiền đi, lát nữa muội trả lại tỷ."

Khương Trầm Ngư nghĩ, công chúa ngang ngược này đã tìm đến tận nhà, muốn tránh khỏi chuyện này e rằng không thể. Kế sách lúc này chỉ có thể vừa trấn an nàng ấy, vừa sai người vào cung báo tin, để Hoàng thượng định đoạt. Nàng lập tức nói: "Bên ngoài người đông chuyện nhiều, có gì hay ho đâu? Công chúa đã đến đây, chi bằng cứ chơi ở chỗ ta đi, đầu bếp trong nhà rất giỏi làm bánh ngọt..."

Lời nàng còn chưa nói xong, Chiêu Loan đã nũng nịu kêu lên: "Ôi chao, trong nhà có gì hay ho để chơi đâu, muốn là cái sự kích thích mới lạ bên ngoài cơ, tỷ tỷ tốt, hay là tỷ cùng muội đi chơi đi, tỷ cả ngày buồn bực ở nhà, cũng thật là vô vị phải không?"

"Đừng có cái này cái kia nữa, mau đi lấy tiền, tiện thể thay nam trang giống muội đi, muội sẽ dẫn tỷ đi vài nơi hay ho, đảm bảo tỷ mở mang tầm mắt!"

Nhìn dáng vẻ hớn hở của Chiêu Loan, ở nhà chắc chắn không giữ được nàng ấy rồi. Thôi vậy, để nàng ấy một mình ra ngoài quậy phá, chi bằng nàng đi theo, ít nhất còn có thể trông chừng nàng ấy không gây chuyện. Nghĩ đến đây, Khương Trầm Ngư liền thay y phục, mang theo ngân phiếu, báo cho mẫu thân biết, sau đó sắp xếp bốn ám vệ bảo vệ, rồi mới ra ngoài.

Dọc đường Chiêu Loan quả nhiên rất quen thuộc với các ngõ ngách, đặc biệt là những nơi nàng ấy dẫn đến, ngay cả nàng đã sống ở kinh thành mười lăm năm cũng là lần đầu tiên biết đến.

Đầu tiên là một quán mì ở một con hẻm cực kỳ hẻo lánh, khách không nhiều lắm, bàn cũng chỉ có bốn cái, bát thô đũa tre, trông cực kỳ đơn sơ. Khương Trầm Ngư ban đầu còn lo không đủ sạch sẽ, nhưng đợi món mì được bưng lên, vừa ngửi thấy mùi thơm nức mũi, nàng liền quên hết mọi thứ.

Cuối cùng Chiêu Loan hỏi nàng: "Thế nào?"

Khương Trầm Ngư hít sâu một hơi, rồi thở dài nói: "Hôm nay mới biết trước đây ta ăn mì đều là phí hoài. Vị cô cô này tay nghề tốt quá."

"Đúng vậy, ngay cả Ngôn Duệ cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của món mì nhà họ Phương này, huống hồ là tỷ muội chúng ta."

Khương Trầm Ngư kinh ngạc: "Đây là mì nhà họ Phương sao?"

Chiêu Loan gật đầu: "Đáng tiếc vị chủ nhân kia đã mất rồi, người làm mì bây giờ, nghe nói trước đây là người giúp việc của bà ấy. Ngay cả người giúp việc làm ra món mì cũng có hương vị như vậy, không được nếm thử món mì gia truyền chính tông ngày xưa của nhà họ Phương, thật đáng tiếc!"

Khương Trầm Ngư quay đầu nhìn người đang nấu mì, trong lòng mơ hồ dâng lên vài phần nuối tiếc. Mẫu thân Phương thị của Hi Hòa chính là đứng ở nơi này ngày đêm bán mì phải không? Vậy Hi Hòa có phải cũng từng ở đây lau bàn rửa bát không? Ai có thể ngờ, một cô nương nhà nghèo ngày xưa áo vải chân đất, hôm nay lại trở thành phi tử đế vương trong thâm cung nội viện?

Cảnh đời thật sự khó nói...

Sau đó họ lại đến một quán trà, cũng là một cửa tiệm nhỏ trên con phố nhỏ, lầu trên lầu dưới đều đông kín người. Khương Trầm Ngư ban đầu định dùng tiền để thuê một gian để ngồi, nhưng Chiêu Loan lại kéo nàng đứng cạnh cột, ra hiệu im lặng. Chỉ nghe tiếng "cốc" của khối gỗ tỉnh mộc vang lên, thầy kể chuyện sau rèm vừa mở miệng, Khương Trầm Ngư ngây người — nữ nhân?

Thầy kể chuyện ở đây, lại là một nữ nhân sao?

Hơn nữa, nữ nhân đó kể chuyện đầy cảm xúc, sống động như thật, tạo không khí căng thẳng và hồi hộp cực kỳ tốt, khiến người nghe tim đập thình thịch. Sau khi nghe xong một đoạn "Thương kích Tiểu Khang Vương", Chiêu Loan kéo nàng ra khỏi quán trà, cười nói: "Thế nào?"

"Ngày xưa trong tiệc mừng thọ của phụ thân, cũng từng mời thầy kể chuyện nổi tiếng nhất kinh thành từ Tinh Bích Quán đến phủ kể chuyện, cứ nghĩ đó là đỉnh cao của thuật nói chuyện rồi, mà nay mới biết núi này cao còn có núi khác cao hơn."

"Tần nương kể chuyện này là một quả phụ, vốn dĩ phu quân của nàng ấy mới là thầy kể chuyện ở đây, nhưng không may ba năm trước mắc bệnh hiểm nghèo mà qua đời. Bây giờ Tần nương kể chuyện ở đây, cũng không phải vì kiếm tiền trang trải cuộc sống mà là nàng ấy cho rằng chỉ có cách này mới có thể tưởng nhớ phu quân mình. Nàng ấy từng nói: 'Mỗi khi ta đứng ở nơi phu quân ta từng đứng, vỗ vào khối gỗ tỉnh mộc phu quân từng dùng, và kể lại những câu chuyện phu quân từng kể, ta lại cảm thấy chàng ấy không hề rời xa ta, vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta.' Lúc đó nghe xong thật sự nước mắt suýt rơi."

Khương Trầm Ngư nhai đi nhai lại hai câu nói đó, không khỏi cũng có chút ngẩn ngơ.

Chiêu Loan đột nhiên khúc khích cười, ghé sát tai nàng nói: "Tỷ tỷ nhìn đằng kia kìa!"

Theo ngón tay nàng chỉ, thấy một nam tử đứng ngoài cửa sổ quán trà, nhìn vào bên trong không động đậy. Nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng vạm vỡ, tướng mạo đường hoàng, mùa đông lạnh như thế này chỉ mặc một chiếc áo khoác da cũ rách, để lộ nửa phần ngực trần cũng không sợ lạnh, trên vai vác một cái đùi heo, bên hông cài một con dao. Nhìn trang phục là một đồ tể.

Chiêu Loan giải thích: "Đồ tể này tên là Phan Phương, thích Tần nương đã lâu rồi, thường xuyên đứng ngoài lén nhìn nàng ấy kể chuyện."

"Người ngay cả cái này cũng biết sao?"

Chiêu Loan đắc ý: "Đương nhiên rồi, ở kinh thành này còn có chuyện gì mà muội muốn biết lại không biết chứ! Đi, muội lại dẫn tỷ đi xem cây mai đẹp nhất kinh thành!" Vừa đi được vài bước, nàng ấy đột nhiên biến sắc nói: "Chết rồi!"

Khương Trầm Ngư còn chưa kịp phản ứng, Chiêu Loan đã kéo nàng quay lại quán trà, trốn sau cánh cửa.

"Sao vậy?" Khương Trầm Ngư nhìn ra ngoài qua khe cửa, thấy bên ngoài đường phố vẫn như cũ, người đi lại lác đác, hàng quán thưa thớt. Nếu có gì khác biệt, thì đó là một cỗ xe ngựa từ góc đường rẽ ra, thong thả tiến về phía này.

Chiêu Loan căng thẳng nói: "Sao mà xui xẻo thế, kinh thành lớn như vậy, lại cứ ở đây mà đụng phải! Tỷ nhìn thấy rồi chứ?"

"Gì cơ?"

"Ôi chao, Bạch Trạch đó!"

Một tiếng như sấm, khiến Khương Trầm Ngư run lên bần bật, nàng lại chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên thấy chiếc xe ngựa tuy giản dị không hoa mỹ, chẳng hề bắt mắt nhưng ở trục xe lại vẽ một con Bạch Trạch.

Bạch Trạch, thần thú trên núi Côn Lôn, có thể nói tiếng người, thông hiểu thế sự, ít khi xuất hiện. Nếu gặp được thánh quân cai trị thiên hạ sẽ mang sách đến. Đương kim Thiên tử  Chiêu Doãn vừa đăng cơ đã ban hình vẽ này cho Cơ Anh. Từ đó Bạch Trạch trở thành biểu tượng độc nhất vô nhị của Kỳ Áo Hầu.

Nói cách khác, người trong xe là... công tử?

Công tử sao lại đến nơi này? Khương Trầm Ngư theo bản năng nắm chặt vạt áo trước ngực. Thấy chiếc xe ngựa chạy đến gần, chậm rãi dừng lại, vừa vặn dừng bên cạnh vị đồ tể tên là Phan Phương.

Sau đó cửa xe mở ra, Cơ Anh một thân áo trắng bước xuống xe, chắp tay hành đại lễ cúi chào Phan Phương.

Chiêu Loan thì thầm: "Thì ra huynh ấy đến tìm Phan Phương, lạ thật, hai người họ quen biết nhau sao?"

Cơ Anh và Phan Phương bắt đầu nói chuyện. Ánh nắng chiếu lên khung cảnh bên ngoài quán, mỗi biểu cảm, mỗi động tác, thậm chí từng nếp gấp trên y phục của huynh ấy đều rõ ràng đến vậy.

Khương Trầm Ngư không khỏi cảm thán, dáng vẻ của họ rốt cuộc là hữu duyên hay vô duyên đây? Nếu nói vô duyên, kinh thành lớn đến vậy, mà nàng lại ngàn năm mới ra ngoài một lần, lại cứ trùng hợp thế mà gặp; nhưng nếu nói hữu duyên, bà mối nhà nàng đã đến phủ huynh ấy cầu hôn, huynh ấy lại không ở nhà mà đến nơi này.

Nghe Phan Phương nói: "Phan mỗ là kẻ thô lỗ, đã không còn lòng dạ làm quan, Hầu gia hà tất phải làm khó người khác?"

Cơ Anh khẽ cười: "Phan huynh quá khiêm tốn rồi. Trên đời này, có mấy người có thể một mình một ngựa truy đuổi giặc cướp ngàn dặm, một mình một thương bắt địch thủ trong vạn quân? Huynh từ nhỏ theo cha tòng quân, thông thạo binh pháp, giỏi dùng trường thương, năm mười sáu tuổi đã đánh bại đại tướng Nhan Chuẩn của nước Nghi, năm mười chín tuổi được phong Khinh Xa tướng quân... Vinh quang như vậy, há có thể gói gọn trong hai chữ 'thô lỗ'?"

Chiêu Loan "wow" một tiếng, ghé sát tai Khương Trầm Ngư nói: "Không ngờ đồ tể này lại lợi hại đến vậy!"

Khương Trầm Ngư giơ một ngón tay lên ra hiệu cho nàng tiếp tục nghe.

Phan Phương có chút cảm động, nhưng cuối cùng lại cười thê lương, trầm giọng nói: "Hầu gia quả nhiên tường tận quá khứ của Phan mỗ, vậy càng nên biết Phan mỗ vì sao lại mất chức quan mà bị đuổi về quê. Một đứa con của tướng phản quân, sao còn mặt mũi nào ra chiến trường nữa?"

Cơ Anh nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt lộ ra vài phần bi ai: "Không ngờ..."

"Đúng vậy, ai cũng không ngờ phụ thân ta lại phản bội..."

"Ta không ngờ là huynh."

Phan Phương sững sờ: "Ta?"

"Phải." Ánh mắt Cơ Anh đặc biệt sáng ngời, nhìn chằm chằm hắn, không rời đi một khắc nào: "Ta không ngờ là Phan lão tướng quân một đời anh hùng, lại sinh ra một đứa con bất tài như vậy. Không những không từng nghĩ đến việc rửa oan cho cha, trả lại sự trong sạch cho ông, lại còn a dua theo người khác, không phân biệt trắng đen, tự mình sa đọa..."

Phan Phương nắm chặt tay huynh ấy, vội vàng nói: "Ngươi nói gì?"

"Ta nói gì? Ta nói...chẳng lẽ huynh thực sự cho rằng phụ thân huynh phản bội? Thực sự cho rằng ông ấy bị bắt sau đó không chịu nổi hình phạt tra tấn nên đã tiết lộ quân tình?"

Biểu cảm của Phan Phương đã không thể dùng hai chữ "kinh ngạc" để hình dung. Hắn trợn tròn mắt như chuông đồng, run rẩy nói: "Ngươi nói... phụ thân ta bị oan sao? Nhưng lúc đó rõ ràng có thư viết tay nhận tội của ông ấy, hai thuộc hạ của ông ấy cũng nói như vậy..."

Cơ Anh cười lạnh: "Phan huynh thông thạo binh pháp, chẳng lẽ không biết hai kế 'mượn đao giết người' và 'từ không thành có' sao?"

Phan Phương đờ đẫn một lúc lâu, cuối cùng từ từ buông tay Cơ Anh ra, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là giả... Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện năm đó đều là giả sao?"

"Thư có thể giả, nhân chứng cũng có thể làm giả, nhưng..." nụ cười lạnh của Cơ Anh chuyển thành nụ cười dịu dàng, như gió xuân thổi xanh cỏ, sương sớm làm rực rỡ hoa hồng, mang theo màu sắc dịu dàng nhất của thế gian này, "Phụ thân huynh không phải giả, tình cảm cha con của huynh không phải giả. Chẳng lẽ ngay cả huynh cũng không tin ông ấy sao?"

Phan Phương ngẩn người đứng một lúc lâu, đột nhiên đấm một cú vào tường, mắt đỏ hoe nói: "Ta sai rồi! Phụ thân, con sai rồi! Con thật sự quá sai rồi!"

Cơ Anh chậm rãi nói: "Chuyện cũ đã qua, tương lai có thể đuổi kịp, bây giờ hối hận vẫn chưa muộn."

Phan Phương quay người "bịch" một tiếng quỳ xuống trước huynh ấy, dập đầu nói: "Tiểu nhân Phan Phương, quỳ xin được thu nhận dưới trướng Hầu gia, chỉ cần có thể rửa oan cho phụ thân ta cam tâm tình nguyện có đổ máu cũng không từ!"

Cơ Anh đỡ hắn dậy, ánh mắt lấp lánh như sao, mang theo nụ cười dịu dàng như nước: "Phan huynh quá khách sáo rồi, Anh vốn ngưỡng mộ tài năng mà đến, Phan huynh đồng ý, là vinh hạnh của ta. Chỉ là..."

"Chỉ là gì?"

Ánh mắt Cơ Anh xuyên qua cửa sổ nhìn về phía bóng người sau tấm rèm trong quán trà: "Quan lộ hiểm nguy, Anh có quyết tâm cùng huynh chung kẻ thù, chỉ không biết Phan huynh có thực sự có dũng khí phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền) không?"

Sắc mặt Phan Phương tức thì biến đổi, trắng bệch. Hắn nhìn chăm chú vào bóng người đó, ánh mắt chớp động không ngừng, rõ ràng là cực kỳ do dự và đau khổ. Từ góc nhìn của Khương Trầm Ngư, nàng có thể thấy bàn tay hắn nắm chặt thành quyền trong ống tay áo, các khớp ngón tay đã bắt đầu trắng bệch. Cuối cùng, bàn tay đó đột nhiên buông lỏng, Phan Phương ngẩng đầu nói: "Tiểu nhân đã hiểu! Cùng nhau kéo xe lộc vốn là điều xa xỉ, từ nay về sau sẽ không còn ý niệm đó nữa!"

Tim Khương Trầm Ngư chùng xuống, hắn nói vậy tức là sẽ từ bỏ Tần nương rồi sao?

Ai ngờ Cơ Anh nghe xong lại "ha" một tiếng cười, giãn mày nói: "Phan huynh hiểu lầm ý của Anh rồi."

"Ơ?"

Cơ Anh từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa qua: "Đời người ngắn ngủi, một tấc thời gian quý hơn một thước ngọc, Phan huynh đã đứng trước quán nhìn ba năm, còn bao nhiêu ba năm nữa để lãng phí? Giai ngẫu nên tìm, lương duyên chớ lỡ, đi đi." Nói xong đẩy Phan Phương một cái, Phan Phương loạng choạng bước qua ngưỡng cửa, mãi mới giữ vững được thân mình, lại thấy mọi người trong quán trà đều quay đầu nhìn hắn, một sự yên lặng kỳ lạ.

Hắn nắm chặt chiếc hộp trong tay, sắc mặt từ đỏ chuyển trắng, lại từ trắng chuyển đỏ, thay đổi rất nhiều lần. Còn những người trong quán trà, dường như cố ý muốn xem hết vở kịch này, tất cả đều nín thở không một tiếng động.

Trong sự chứng kiến của bao nhiêu ánh mắt như vậy, Phan Phương từng bước đi cực kỳ chậm rãi nhưng lại rất kiên định đến trước bàn kể chuyện, mở chiếc hộp ra, quỳ một gối xuống: "Phan Phương nghèo hèn, xin cưới Tần nương làm vợ."

Quán trà im lặng một lát, sau đó tiếng vỗ tay như sấm nổ vang lên.

Chiêu Loan vươn dài cổ ra nhìn, vui vẻ nói: "Thì ra trong hộp là sính lễ! Đúng là không hổ danh là hồ ly chết tiệt, đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi!"

Tấm rèm tre rủ xuống khẽ lay động, người phía sau rèm khẽ thở dài: "Đúng là điều ta mong muốn, nhưng không dám thỉnh cầu."

Tiếng vỗ tay lại vang lên, mọi người trong quán đều đứng dậy chúc mừng, vui mừng cho đôi tình nhân cuối cùng đã thành phu thê. Còn bên ngoài quán, Cơ Anh dựa vào xe ngựa, nhìn họ mỉm cười. Ánh nắng rọi lên chiếc áo trắng của huynh ấy và con Bạch Trạch trên trục xe, trắng tinh như tuyết.

Chiêu Loan thở dài: "Không ngờ Tần nương cũng có tình cảm với Phan ngốc nghếch đó... Nghe nói họ là thanh mai trúc mã, sau này Phan ngốc nghếch đi lính đánh trận, Tần nương cũng lấy chồng rồi, đợi đến khi Phan ngốc nghếch trở về, chồng của Tần nương cũng đã qua đời, loanh quanh luẩn quẩn, hai người vẫn có thể ở bên nhau, thật đúng là hai chữ 'duyên phận' mà."

Khương Trầm Ngư nhìn mọi thứ trước mắt, hồi vị lại câu nói "Giai ngẫu nên tìm, lương duyên chớ lỡ" mà Cơ Anh vừa nói, trong lòng tràn ngập một nỗi dịu dàng.

Bên kia, Phan Phương cầu hôn thành công, đưa chiếc hộp vào sau rèm, lại nhìn bóng người trên rèm vài lần, rồi vui vẻ chạy ra, cúi người hành đại lễ với Cơ Anh: "Nếu không có công tử ra đòn cảnh tỉnh, tiểu nhân đến nay vẫn say sưa sống vô nghĩa, lại càng không có dũng khí cầu hôn Tần nương... Đa tạ công tử đại ân!"

Cơ Anh nhận lễ này của hắn.

Phan Phương lại nói: "Từ nay về sau, tiểu nhân chỉ biết lấy công tử làm chỗ dựa, tùy ý sai bảo!"

Cơ Anh nói: "Đừng vội. Huynh hãy lo việc cưới gả của mình trước, làm tân lang cho tốt. Ngày sau chiến sự nổi lên, tự khắc có chỗ cần dùng đến huynh."

Phan Phương liên tục đáp "vâng".

Cơ Anh quay người định lên xe, chợt dừng lại nói: "Ồ, phải rồi, hiện tại có một việc cần huynh giúp đỡ."

Phan Phương vội vàng nói: "Công tử cứ việc sai bảo!"

Cơ Anh lại mỉm cười, Khương Trầm Ngư đang cảm thấy nụ cười lần này của huynh ấy khác hẳn những lần trước, ít đi vài phần trang trọng, thêm vài phần tinh ranh thì thấy ánh mắt huynh ấy chuyển về phía chỗ họ ẩn nấp: "Vui chơi đủ rồi, hai vị còn không về nhà sao?"

Chiêu Loan quay đầu định chạy, nhưng Phan Phương loáng một cái, đã đến trước mặt, thân hình vạm vỡ đứng đó như một ngọn núi lớn chặn hết đường đi.

Khương Trầm Ngư lúc này mới biết thì ra Cơ Anh đã sớm nhìn thấy họ rồi.

Chiêu Loan xông đến trước mặt Cơ Anh, căm hận nói: "Chỉ có cái đồ cáo già ngươi tinh mắt nhất! Đi đường của ngươi, giả vờ như không thấy thì không được sao?"

Cơ Anh cười lắc đầu, mở cửa xe, làm động tác mời.

Chiêu Loan không sợ Thái hậu, không sợ Hoàng đế, chỉ sợ duy nhất huynh ấy , vì nàng ấy biết rất rõ Kỳ Áo công tử tuy ôn văn nhã nhặn phong độ phi phàm, nhưng quyết định đã đưa ra thì còn khó thay đổi hơn cả thánh chỉ. Lần này bị huynh ấy bắt được, chuyến du ngoạn chỉ có thể tạm dừng, ngay lập tức không tình nguyện bĩu môi lên xe. Khương Trầm Ngư đang nghĩ xem mình có nên đi theo không thì Cơ Anh dặn dò phu xe vài câu, phu xe vung roi đánh xe đi mất.

Chiêu Loan thò đầu ra khỏi cửa sổ, kêu lên: "Tỷ tỷ, muội về trước đây, lần sau lại đến tìm tỷ chơi, tiện thể trả tiền cho tỷ nữa..."

Nhìn thấy xe ngựa rẽ một khúc cua, biến mất khỏi tầm mắt, còn Phan Phương cũng có việc cáo từ trước, cứ thế trước cửa quán trà chỉ còn lại nàng và Cơ Anh.

Tim nàng đập thình thịch rất nhanh, cúi đầu không dám nhìn huynh ấy. Thế nhưng, mùi hương phật thủ thoang thoảng từ người huynh ấy bay vào mũi, trong chốc lát, nàng càng thêm bối rối.

"Tiểu thư Khương gia?" Giọng nói ôn hòa mang theo sự hỏi han đầy lễ phép, truyền vào tai khiến tim đập nhanh hơn.

Thì ra huynh ấy thật sự nhận ra nàng... Khương Trầm Ngư vội vàng thỉnh an: "Trầm Ngư tham kiến Hầu gia."

Ngẩng đầu lên, vẫn là nụ cười thanh thoát như nước, so với sự bối rối của nàng, Cơ Anh càng thêm bình tĩnh, giữa lông mày tràn đầy vẻ thong dong: "Trời không còn sớm, Anh đưa tiểu thư về phủ."

Lòng nàng thắt lại, rồi lại vui mừng, ngượng ngùng gật đầu.

Chiếc xe ngựa duy nhất cũng đã đi rồi, hai người chỉ có thể đi bộ. Khương Trầm Ngư nhìn bóng huynh ấy và bóng nàng trên mặt đất, mọi thứ xung quanh trong ánh chiều tà này đều nhạt nhòa thành hư vô, chỉ còn lại hai bóng người, bị ánh hoàng hôn kéo dài thật dài.

Cứ như trong mơ.

Không, ngay cả trong giấc mơ xa xỉ nhất, nàng cũng chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, nàng sẽ kề vai sát cánh cùng Cơ Anh đi bộ.

Huynh ấy nhận ra nàng.

Huynh ấy đưa nàng về nhà.

Không hỏi han, không trách mắng, cũng không nói thêm lời nào, cứ thế lặng lẽ đi cùng nàng về nhà.

"Ngài..." Nàng cuối cùng không nhịn được hỏi, "Làm sao ngài biết ta và công chúa ở đó? Lại làm sao biết... thân phận của ta?"

"Ta nhìn thấy ám vệ của quý phủ."

Thì ra là vậy. Tin đồn Kỳ Áo Hầu không chỉ văn tài phong lưu, võ công cũng cực cao, thảo nào những ám vệ rõ ràng ẩn mình trong bóng tối, lại vẫn bị huynh ấy nhìn thấu ngay lập tức.

"Ta... ta ăn mặc thế này, cùng công chúa làm loạn, rất... thất lễ phải không?" Nàng lo lắng nhìn huynh ấy , sợ huynh ấy coi nàng là nữ tử phù phiếm, nhưng Cơ Anh vẫn mỉm cười, giọng nói mang theo sự dịu dàng trầm thấp: "Không đâu, nam trang của tiểu thư rất đẹp."

Huynh ấy đang khen nàng đẹp sao? Khương Trầm Ngư cắn môi dưới, trái tim nàng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Hơn nữa," Cơ Anh lại nói, "quán rượu trà quán vốn là nơi để người ta tiêu khiển vui chơi, nam tử có thể đến, nữ tử cũng không có gì không được."

Khương Trầm Ngư nghe xong càng vui mừng, Cơ Anh quả nhiên không phải nam tử bình thường, không những không có những thành kiến, thói quen hẹp hòi đó, mà còn rất giỏi hóa giải sự bối rối của người khác, ở cùng huynh ấy, như được tắm trong gió xuân, thảo nào lại có một tỷ tỷ như vậy.

Vẫn còn muốn nói thêm vài lời, nhưng phủ tướng đã đến ngay trước mắt, Cơ Anh dừng lại cách cửa mười trượng, chắp tay nói: "Anh xin phép chỉ đưa đến đây."

"Đa tạ... công tử." Vốn muốn gọi huynh ấy là Hầu gia, nhưng lời đến miệng, cuối cùng lại biến thành công tử. Bởi vì, đối với nàng, huynh ấy chưa bao giờ liên quan đến thân phận hay tước vị...

Khương Trầm Ngư cắn môi, cố gắng không để lộ quá nhiều biểu cảm quyến luyến, nhanh chóng bước vào cổng phủ. Nhưng sau khi vào cửa, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại, thấy Cơ Anh đứng tại chỗ, ánh mắt không theo nàng, mà nhìn xuống mặt đất phía trước, thần sắc nghiêm trọng, trầm tư.

Huynh ấy đang nghĩ gì vậy?

Tại sao người đó, khi không có người khác nhìn, lại không bao giờ cười?

Tại sao huynh ấy rõ ràng đối xử với nàng rất lễ phép, ôn hòa, nhưng lại cho nàng một cảm giác luôn cách rất xa?

Công tử... Khương Trầm Ngư nhìn bóng người cao ráo như ngọc dưới ánh chiều tà, nhàn nhạt nghĩ, rốt cuộc huynh ấy có biết không, hay nói cách khác, rốt cuộc huynh ấy có nguyện ý, để ta trở thành... thê tử của huynh ấy không?

Khương Trầm Ngư sau khi về phủ, vì đã báo trước với Khương phu nhân, nên Hữu tướng Khương Trọng về nhà cũng chỉ cằn nhằn vài câu, không trách mắng nhiều. Nhưng Chiêu Loan công chúa thì xui xẻo hơn nhiều, bị đưa đến ngự thư phòng đứng một canh giờ, Chiêu Doãn vẫn tự mình phê duyệt tấu chương, ngay cả nhìn nàng ấy một cái cũng không thèm.

Chiêu Loan dùng chân trái dẫm chân phải, rồi lại dùng chân phải dẫm chân trái, đổi tư thế như vậy khoảng hơn chục lần, cuối cùng không nhịn được thốt ra tiếng gọi thảm thiết: "Hoàng huynh..."

Trước án ngự, Chiêu Doãn như không nghe thấy, vẫn vùi đầu vào tấu chương.

Chiêu Loan cắn răng, lại gọi: "Hoàng huynh..."

"Muội biết lỗi chưa?" Giọng Chiêu Doãn không lạnh không nóng từ án trước truyền ra.

Chiêu Loan vội vàng gật đầu, tủi thân nói: "A Loan biết lỗi rồi, đứng lâu như vậy hai chân đều cứng đờ rồi, Hoàng huynh tha cho muội đi!"

Chiêu Doãn khẽ nhướng mắt phượng, liếc nàng ấy một cái, thong thả nói: "Vậy nói xem, sai ở đâu?"

Chiêu Loan cúi đầu, thành thật trả lời: "Thần muội không nên ham chơi, tự ý xuất cung."

"Còn gì nữa?"

"Còn nữa?" Chiêu Loan lại nghĩ rất lâu, "Không nên không báo trước với Hoàng huynh."

Chiêu Doãn khẽ "hừ" một tiếng: "Trẫm trăm công ngàn việc, nào có rảnh quản muội có xuất cung hay không."

Chiêu Loan thấy trong mắt y rõ ràng có ý cười, biết mình bị trêu chọc, ngay lập tức thở phào một hơi dài, cười nói: "Đúng đúng đúng, Hoàng huynh cần cù chính sự yêu dân, vốn không nên phí tâm vào những chuyện vặt vãnh này của thần muội, vậy thì tha cho muội đi!"

"Muội đó..." Chiêu Doãn đặt bút xuống, nhìn muội muội duy nhất của mình lắc đầu, "Thái hậu thân thể không khỏe, muội không ở cạnh giường hầu hạ, trái lại chỉ một lòng nghĩ đến chơi bời là bất hiếu, đây là thứ nhất; muội thân là công chúa, thân phận quan trọng biết bao, ra ngoài nên có bảo tiêu tùy tùng, sao có thể một mình đi, đây là thứ hai; tự mình làm loạn thì thôi đi, còn kéo người khác xuống nước, làm hỏng danh tiếng khuê nữ, đây là thứ ba..."

Chiêu Loan kêu lên: "Khoan đã! Hoàng huynh, muội đâu có làm hỏng danh tiếng người ta? Muội chỉ đưa tỷ tỷ Khương gia đi ăn mì, tiện thể nghe kể chuyện mà thôi, sao lại làm hỏng danh tiếng được?"

"Thiên kim phủ tướng, nữcải nam trang, ra vào nơi thị dân, đây còn không phải làm hỏng danh tiếng sao?"

Chiêu Loan tự biết mình đuối lý, đành cúi đầu, nhưng dù sao cũng không cam lòng, khẽ lầm bầm: "Nơi thị dân thì sao, cũng không nghĩ đến phi tử nào đó của huynhxuất thân từ thị dân, sao huynh không nói nàng ta không có danh tiếng?"

Chiêu Doãn nhướng mày: "Muội nói gì?"

"Không có gì. Muội có thể nói gì chứ?"

"Thôi được rồi, muội lui xuống đi. Chuyện hôm nay tạm gác lại, không được có lần sau."

Chiêu Loan mừng rỡ, vội vàng bái tạ: "Biết ngay Hoàng huynh thương muội nhất mà, Hoàng huynh vạn tuế!" Đang định nhảy nhót rời đi, Chiêu Doãn đột nhiên hỏi: "Khương Trầm Ngư là người như thế nào?"

Chiêu Loan mắt sáng lên, quay người hào hứng nói: "Tỷ tỷ Khương gia là một đại mỹ nhân đó! Muội không nói sai đâu, tỷ ấy còn đẹp hơn cái gì đó Tây Hòa Đông Hòa nhiều lắm, lại dịu dàng lại lương thiện, còn rất tài hoa, đánh đàn rất hay..."

Khóe mắt Chiêu Doãn cong cong, cười như không cười nói: "Nói cách khác, vừa có tài năng của Cơ Hốt, lại có dung mạo của Hi Hòa sao?"

Chiêu Loan "a" một tiếng: "Đúng! Phải miêu tả như vậy! Quá chính xác rồi, đúng vậy, tỷ ấy chính là một cô nương tốt như vậy đó!"

"Được rồi, ta biết rồi, muội ra ngoài đi."

"Ồ." Chiêu Loan quay người đi ra. Nụ cười trên mặt Chiêu Doãn dần nhạt đi, cúi đầu nhìn xuống bàn sách, giữa một đống tấu chương, một mật báo được đặt phẳng, trên đó chỉ có một câu: "Hữu tướng có ý gả tiểu nữ Trầm Ngư cho Kỳ Áo Hầu làm thê."

Y chú ý đến hàng chữ đó, trầm ngâm rất lâu, đột nhiên gọi: "Điền Cửu."

Điền Cửu xuất hiện trong thư phòng như một bóng ma.

"Gần đây Hoàng hậu có động tĩnh gì?"

"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu hàng ngày chỉ chuyên tâm chăm sóc Tiết Thải, không có gì bất thường, cũng không hề liên lạc với phụ thân mình."

"Vậy còn Tiết Túc thì sao?"

"Trung lang tướng cả ngày chỉ cùng các tướng lĩnh khác uống rượu vui chơi, cũng không có gì bất thường, nhưng đêm hôm trước giờ Hợi khắc đầu tiên, con rể của Tả tướng là Thị trung lang Điền Vinh có đến phủ hắn, hai người nói chuyện riêng một lúc, ngồi chưa đầy một chén trà đã đi rồi. Còn nói những gì, vẫn chưa biết."

Chiêu Doãn im lặng, cuối cùng đứng dậy nói: "Truyền giá, Trẫm muốn đi Bảo Hoa Cung."

Điền Cửu cúi người lui xuống, thay thế bằng Đại thái giám La Hoành đến phục vụ, đoàn người hùng dũng ra khỏi Cảnh Dương Điện, đi đến Bảo Hoa Cung. Khi đêm xuống, đèn cung sáng trưng, phản chiếu trên lưu ly, ngũ sắc rực rỡ.

Bảo Hoa Cung xa hoa lộng lẫy, trong cảnh đêm càng thêm rực rỡ, nhưng không thấy bóng người.

Thấy tình hình này, trong lòng Chiêu Doãn ít nhiều cũng hiểu rõ, liền vẫy tay ra hiệu cho các thị vệ phía sau cũng lui xuống, một mình bước vào trong.

Đi qua một hành lang dài, một hồ nước biếc hiện ra trước mắt, bên cạnh nước có bậc thang, bậc thang hình vòng cung, và dưới đáy hồ ba thước vuông, chất đầy những mảnh sứ vụn.

Bên hồ có một người đang ngồi.

Người đó xõa mái tóc dài, mặc một chiếc áo lụa trắng tinh, vạt áo lụa được vén cao, để lộ đôi chân trắng nõn như ngọc, ngâm trong hồ nước. Trên khoảng trống bên cạnh nàng, đặt rất nhiều chén rượu. Thân chén mỏng manh, hoa văn trong suốt, chạm vào mịn màng như ngọc, được nung từ "Bích Sứ" nổi tiếng của nước Bích.

Và nàng ta, cứ thế tùy tiện cầm một trong những chén rượu đó, rồi lại tùy tiện ném xuống hồ. "Loảng xoảng--" Tiếng đồ sứ rơi vào nước, va chạm với lưu ly, phát ra một âm thanh giòn tan khó tả.

Nàng nhướng mày, lại cầm một chiếc khác, lại ném xuống hồ. Trong chốc lát, trong đại điện chỉ nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe liên tục, rõ ràng trong trẻo giòn giã, nhưng lại thê lương u oán.

Nàng ta lắng nghe những âm thanh đó, nhìn những mảnh gốm sứ xanh lam ngày càng dày dưới đáy hồ, trên khuôn mặt trắng nõn như áo vẫn mang một vẻ ủ rũ. Và cảnh tượng này lọt vào mắt Chiêu Doãn, đột nhiên, có một chút xúc động đến mức mất hồn.

Y đi tới, nắm lấy tay nàng ta, rồi ôm nàng ta vào lòng, khẽ gọi: "Hi Hòa..." Hai chữ này thốt ra, âm điệu trầm lắng, lại là sự triền miên thấu xương không kể xiết.

Hi Hòa không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn xuống những mảnh sứ vụn dưới đáy hồ, lạnh lùng  thờ ơ.

Chiêu Doãn tựa đầu vào cổ nàng ta, khẽ thở dài: "Nàng lại dùng những thứ đồ này để trút giận rồi..."

Khóe môi Hi Hòa nhếch lên, lười biếng nói: "Không phải rất tốt sao? Xưa có Muội Hỉ xé lụa, nay có Hi Hòa ném chén; xưa có Đát Kỷ lấy rượu làm hồ, treo thịt làm rừng, nay có Hi Hòa lấy sứ làm hồ, lưu ly làm cung. Chỉ có như vậy, mới xứng với hai chữ 'yêu cơ', không phải sao?"

Chiêu Doãn xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào nàng, khẽ cười: "Nàng tự ví mình với Muội Hỉ Đát Kỷ, chẳng lẽ muốn trẫm làm Hạ Kiệt Thương Trụ?"

Hi Hòa nhìn thẳng vào y, rất lâu sau mới quay mặt đi, nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng dù có muốn làm Hạ Kiệt Thương Trụ, cũng phải có bản lĩnh mới được, người giờ tay không có thực quyền, khắp nơi bị thần tử chế ngự, làm gì có oai phong của Hạ Kiệt Thương Trụ mà nói."

Bị nàng ta chế nhạo như vậy, Chiêu Doãn không những không giận, trái lại còn bật cười, ôm nàng tachặt hơn một chút: "Hi Hòa à Hi Hòa, thế gian ai cũng chỉ biết trẫm yêu dung mạo của nàng, nhưng không biết, điều trẫm thực sự thích chính là tính cách tàn nhẫn này của nàng, không cho người khác đường lui, cũng không cho mình đường lui. Lời này nếu truyền ra ngoài, dù có mười cái đầu cũng phải mất."

Trên mặt Hi Hòa vẫn không có biểu cảm gì: "Mất thì mất đi, dù sao Hoàng thượng cũng không phải lần đầu tiên hy sinh thần thiếp."

Chiêu Doãn khẽ thở dài: "Hi Hòa, thời cơ chưa đến. Trẫm hứa với nàng, rất nhanh thôi, rất nhanh thôi sẽ có thể để nàng giải tỏa mối hận bị rơi xuống nước ngày đó."

Hi Hòa nghe xong, đột nhiên cười, ngũ quan của nàng ta vốn mang vẻ đẹp nghiêm nghị, nhưng khi cười lên lại trở nên quyến rũ tà khí không tả xiết, giữa lông mày càng có phong thái kiều diễm, thần thái lười biếng, khiến người ta nhìn vào mà mất hồn.

"Hoàng thượng tính toán giỏi thật đó, lại đổ chuyện này lên đầu thần thiếp, đến lúc đó nếu Tiết gia bị diệt tộc, dân chúng khi nhắc đến chắc chắn sẽ nói là thần thiếp hãm hại, xem ra danh xưng yêu cơ này của thần thiếp, đúng là không thể không tiếp tục làm rồi."

Chiêu Doãn nhìn nàng ta, trong mắt lộ ra vài phần bi thương: "Trẫm biết trẫm nợ nàng rất nhiều..."

Đáp lại Chiêu Doãn là một tiếng cười lạnh của Hi Hòa.

Chiêu Doãn phớt lờ sự chế nhạo của nàng ta, tiếp tục nói: "Vì vậy trẫm sẽ bù đắp cho nàng ở những chuyện khác. Một số việc, chỉ cần nàng cảm thấy vui, trẫm sẽ cố gắng làm theo ý nàng."

"Ví dụ như cung Lưu Ly này, hồ Bích Toái này?"

"Còn nữa..." Chiêu Doãn dừng lại một chút, mỗi chữ đều nói rất chậm, "Khương Trầm Ngư."

Hi Hòa giật mình, quay đầu nhìn y, bóng hình của nhau trong đôi mắt lay động, mờ ảo thành những gợn sóng.

Ngày thứ hai, trong cung truyền lời ra, muốn Khương Trầm Ngư vào cung dạy phu nhân Hi Hòa đánh đàn.

Cả nhà họ Khương đều không hiểu tại sao lại giao việc này cho Trầm Ngư. Theo lý mà nói, phi tần muốn học đàn, có thể mời thầy từ Thiên Nhạc thự, nếu không được, tìm cung nữ biết đàn trong cung, cũng không đến lượt con gái của Hữu tướng. Hi Hòa là người nổi tiếng kiêu căng ngang ngược, dạy nàng ta đánh đàn, chỉ một chút bất cẩn có thể sẽ rước họa vào thân.

Khương phu nhân suy nghĩ rồi nói: "Trầm Ngư, hay con giả ốm đi?"

Tẩu tẩu nói: "Đúng vậy, vẫn nên tìm lý do từ chối đi, việc này, tuyệt đối không được nhận."

Ngay cả Khương Trọng cũng nói: "Lần này e rằng gian nan, vẫn nên không đi thì hơn."

Nhưng Khương Trầm Ngư cuối cùng lại khẽ cười, nói: "Cha, mẹ, tẩu tẩu, phu nhân Hi Hòa triệu con, nhất định là trong lòng đã có quyết định rồi, dù con lần này mượn cớ bệnh tật từ chối, lần sau nàng ta vẫn sẽ tìm cớ khác để tìm con, là phúc không phải họa, là họa thì khó tránh. Vì vậy, con quyết định rồi, con đi. Vì con cũng rất muốn biết, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì."

Cứ như vậy, Khương Trầm Ngư ngày hôm sau vào hoàng cung. Kiệu dừng trước Bảo Hoa Cung, nàng được cung nhân đỡ vào hoa sảnh, giữa màn lụa mỏng, Hi Hòa tựa vào khung cửa sổ trầm tư, ánh nắng phác họa nên đường nét khuôn mặt nghiêng gần như hoàn hảo của nàng ta, lông mày dài đậm.

Không hiểu sao, trông lại buồn bã đến thế.

Thì ra mỹ nhân kiêu ngạo, bá đạo này, cũng có lúc buồn bã.

Khương Trầm Ngư khụy gối hành lễ.

Hi Hòa quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo mang theo ba phần ngạc nhiên, ba phần dò xét, ba phần đánh giá và một phần cay đắng, nhìn nàng, nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng thở dài một hơi.

Từ đó về sau, Hi Hòa cách vài ngày lại triệu Khương Trầm Ngư vào cung dạy đàn, nhưng danh nghĩa là dạy đàn, thực chất, chỉ là Trầm Ngư phụ trách đánh, nàng phụ trách nghe, cơ bản không nói chuyện.

Khương Trầm Ngư cảm thấy nàng ta đang quan sát mình, nhưng không rõ nguyên nhân, vì vậy chỉ có thể cố gắng giữ lời nói và hành động cẩn trọng.

Trong khoảng thời gian này, Hoàng Kim Bà không thất hứa, quả nhiên đã mang canh thiếp của Cơ Anh về. Canh thiếp được gấp từ giấy màu tím nhạt, in hoa văn sợi bạc, hình ảnh vẫn là Bạch Trạch. Ngoài bát tự, phía trên còn viết một vế đối trên:

Anh quân tử hoa, triêu bạch ngọ hồng mộ tử, ý nan vong nhất dạ thính xuân vũ. (Hoa anh quân tử, sáng trắng trưa hồng tối tím, khó quên một đêm nghe mưa xuân.)

Chữ như người, thanh tú thoát tục, linh hoạt khác thường.

Khương Trầm Ngư suy nghĩ một chút, đối lại vế đối dưới:

Ngu mỹ nhân thảo, xuân thanh hạ lục thu hoàng, vu trung hảo lục thái kết đồng tâm. (Cỏ ngu mỹ nhân, xuân xanh hè biếc thu vàng, trong đó tốt sáu sắc kết đồng tâm.)

Hoàng Kim Bà khen ngợi: "Quả không hổ là Khương tiểu thư, đối hay, đối tuyệt!"

Tẩu tẩu cười nói: "Hoa anh quân tử của y, ẩn chứa chữ 'Anh'; Trầm Ngư thì đối lại cỏ ngu mỹ nhân, có được chữ 'Ngư', quả là một cặp đối hay."

Mọi người nói cười một lát rồi tản đi. Khương Trầm Ngư trở về khuê phòng, nhưng lại bắt đầu ưu sầu: Liên đối này của công tử dường như có ý chỉ, bỏ qua nửa câu đầu không nói, vậy "ý nan vong" là có ý gì? Mà hai chữ "mộ tử" lại ẩn dụ điều không may, thực sự khiến người ta suy nghĩ mãi không thấu.

Nhưng nàng cũng chỉ có thể âm thầm suy nghĩ trong lòng, không dám nói cho mẫu thân biết. Đêm đó trời lại trở lạnh, tuyết rơi đầy đất, ngày hôm sau, nàng đến hoàng cung đánh đàn, vừa bước vào Bảo Hoa Cung, đã nghe cung nữ nói phu nhân bệnh rồi.

Một cung nữ tên Vân Khởi dẫn nàng vào phía trong, trong phòng có lò sưởi ấm, còn lẫn với mùi thuốc thoang thoảng. Trong màn gấm thất bảo, Hi Hòa đắp chăn ngồi, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ rất yếu ớt.

Nàng vốn định lui ra, nhưng Hi Hòa lại nói: "Cô đến đúng lúc lắm. Không biết cô có biết đánh khúc 'Thương Giang Dạ Khúc' không?"

Khương Trầm Ngư sững sờ một chút, đáp: "Biết." Ngay lập tức nàng bắt đầu đánh.

Tiếng đàn trong trẻo du dương, như dòng Trường Giang cuồn cuộn, khi chảy dài từ từ, bỗng một trận mây kéo đến, mưa lớn như trút, sóng sông vỗ bờ, cuốn lên ngàn lớp sóng lớn. Trong cảnh đêm nước trời một màu, mây mù giăng lối, một con rồng xanh từ trong mây bay ra biển, lúc ẩn lúc hiện.

Khúc cổ nhạc này hùng tráng mạnh mẽ, lại rất chú trọng chi tiết, nhưng nàng nhẹ nhàng gảy từng phím, tùy ý đánh, lại không tốn chút sức lực nào.

Hi Hòa lắng nghe và nhìn, mắt bắt đầu ngấn lệ, cuối cùng nước mắt rơi xuống.

Khương Trầm Ngư giật mình kinh hãi, một thoáng mất tập trung, dây đàn góc lập tức đứt, nàng vội vàng quỳ xuống nói: "Trầm Ngư đáng chết, xin phu nhân thứ tội!"

Hi Hòa không nói gì, chỉ không ngừng nhìn nàng, ánh mắt như có nỗi bi thương vô hạn, cuối cùng đột nhiên thân thể run rẩy kịch liệt, phụt một tiếng phun máu ra.

Không lệch chút nào, toàn bộ phun lên mặt nàng.

Cung nhân bên cạnh kinh hãi kêu lên: "Phu nhân! Phu nhân người sao vậy?"

Hi Hòa đổ ầm về phía sau, rơi vào trạng thái hôn mê. Còn Khương Trầm Ngư đứng đó với đầu và mặt đầy máu tươi, sợ đến mức gần như không biết mình đang ở đâu—

Sao lại như vậy?

Những chuyện xảy ra sau đó giống như một vở kịch, còn nàng thì quỳ trên mặt đất, trân trân nhìn vở kịch đó, từ đầu đến cuối, cảm thấy một sự hỗn loạn bình tĩnh gần như chết chóc.

Đầu tiên là Vân Khởi gọi thái y, sau đó Hoàng đế cũng đến, nội thất nhỏ bé, bỗng chốc vây kín rất nhiều người, mùi thuốc nồng nặc nặng nề đè xuống, khiến nàng cảm thấy gần như nghẹt thở.

Bên tai có rất nhiều âm thanh, lờ mờ nghe được vài chữ: "Bệnh này kỳ lạ... e rằng nguy hiểm đến tính mạng... thần vô năng..." Trong tầm nhìn, vô số vạt áo bay qua bay lại, màu vàng là Hoàng thượng, màu đỏ, xanh lục, xanh lam, ngũ sắc là phi tần, màu tím nhạt là cung nhân, cuối cùng, đột nhiên xuất hiện một vệt màu trắng.

Đồng thời, bên ngoài có người thông báo: "Kỳ Áo Hầu đến."

Khương Trầm Ngư ngẩng đầu lên, xuyên qua tấm màn sa thêu hình mỹ nhân, nhìn thấy Cơ Anh quỳ ở ngoại thất, áo trắng rõ ràng, hệt như vị cứu tinh. Mắt nàng đỏ hoe, giống như người sắp chết đuối nhìn thấy khúc gỗ mục, toàn thân run rẩy, nhưng trong sự run rẩy đó lại biết rằng mình sẽ không sao cả.

Chỉ cần huynh ấy đến, nàng, tuyệt đối sẽ không sao.

Chiêu Doãn quay người lại, trên mặt cũng có vẻ nhẹ nhõm, lớn tiếng nói: "Kỳ Áo, ngươi đến đúng lúc lắm, đám phế vật trong Thái Y viện này lại không một ai khám ra Hi Hòa mắc bệnh gì, ngươi mau đi soạn tấu chương, trẫm muốn bãi chức tất cả bọn chúng!"

Cơ Anh vẫn bình tĩnh, giọng điệu không nhanh không chậm, âm lượng cũng không cao không thấp, nhưng nghe vào tai lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu khó tả: "Hoàng thượng xin bớt giận. Vi thần nghe tin phu nhân bệnh liền nhanh chóng đến đây, còn dẫn theo một vị thần y cùng đến."

Chiêu Doãn mắt sáng lên: "Mau tuyên!"

Một người áo xanh dưới sự dẫn dắt của La Hoành bước vào, cùng quỳ xuống bên cạnh Cơ Anh: "Thảo dân Giang Vãn Y, tham kiến Bệ hạ."

Trong nội thất, thân thể một thái y già run rẩy mấy cái, mặt đầy kinh ngạc.

Chiêu Doãn hỏi: "Ngươi là thần y?"

Người áo xanh đáp: "Thần y chỉ là bách tính quá khen, không dám tự xưng."

"Nếu ngươi có thể chữa khỏi bệnh của Hi Hòa, trẫm sẽ ban tặng ngươi danh hiệu thần y! Mau mau vào đây."

Người áo xanh tên Giang Vãn Y đáp lời, cúi mình bước vào, bắt đầu bắt mạch cho Hi Hòa. Từ góc độ của Khương Trầm Ngư nhìn sang, chỉ thấy hắn ngũ quan xinh đẹp như thiếu nữ tĩnh lặng, toàn thân toát ra một khí chất nho nhã, không giống đại phu mà giống một thư sinh hơn.

Vị thái y già bên cạnh nhìn hắn, vẻ mặt càng thêm kinh hãi, bàn tay giấu trong tay áo run không ngừng.

Giang Vãn Y ngẩng đầu lên, khẽ cười với ông ta: "Phụ thân, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?"

Vị thái y già nghẹn một cục ở ngực, hoàn toàn không nói nên lời, còn những người khác thì trợn mắt há hốc mồm, tuyệt đối không ngờ rằng, thần y mà Kỳ Áo Hầu mời đến lại chính là độc đinh của Giang Hoài, người được Thái Y viện nhắc đến.

Nghe lời hắn nói, cặp cha con này dường như đã nhiều năm không gặp mặt, mà nay gặp lại, lại quái dị như vậy, thực sự khiến người ta khó đoán.

Chiêu Doãn không để ý đến mối quan hệ phức tạp đó, chỉ lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Hi Hòa rốt cuộc mắc bệnh gì? Tại sao đột nhiên nôn ra máu, hôn mê bất tỉnh?"

Giang Vãn Y cau hai hàng lông mày đẹp, trầm ngâm không nói.

Chiêu Doãn lại nói: "Nàng ấy mấy ngày trước từng bị cảm lạnh, mắc chứng trong có uẩn nhiệt, ngoài bị tà khí lạnh xâm nhập..."

Giang Vãn Y buông tay Hi Hòa ra, đứng thẳng người hành lễ, chậm rãi nói: "Bẩm Hoàng thượng, phu nhân không mắc bệnh tà khí lạnh."

Khương Trầm Ngư đột nhiên tim đập thình thịch, dâng lên một điềm gở.

Dường như để chứng minh lời nàng nói, câu tiếp theo của Giang Vãn Y là: "Thật ra, phu nhân đã trúng độc."

"Trúng độc?" Sắc mặt Chiêu Doãn đột nhiên thay đổi.

"Ừm, hơn nữa nếu hạ thần không đoán sai, loại độc này có tên là Sầu Tư. Đúng như tên gọi, người uống phải sẽ thân thể suy yếu, nguyên khí hao tổn nghiêm trọng, ngày càng tiều tụy, cuối cùng âm thầm bệnh chết."

Chiêu Doãn sững sờ một lúc lâu, vội vàng nói: "Đã biết tên độc, vậy có phương thuốc giải không?"

"Hoàng thượng xin hãy yên tâm, phu nhân là quý nhân, tự có trời giúp, nhất định sẽ bình an vượt qua kiếp nạn này, chỉ là..."

"Chỉ là gì?"

"Chỉ là phu nhân đã trúng độc sâu, ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng, vì vậy, cái thai này, e rằng không giữ được."

Toàn thân Chiêu Doãn run lên dữ dội, run rẩy nói: "Ngươi nói gì? Nói lại cho trẫm nghe một lần nữa."

Khương Trầm Ngư căng thẳng nhìn Giang Vãn Y, trong lòng có một giọng nói kỳ lạ đang hét lên:

Đừng nói, đừng nói, ngàn vạn lần đừng nói!

Nhưng, hai bờ môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, giữa hàm răng trắng tinh là những từ ngữ lạnh lẽo: "Bẩm Hoàng thượng, phu nhân không những trúng độc, mà còn đã mang thai một tháng, chỉ có điều, giờ đã thành thai chết."

Khương Trầm Ngư không khỏi nhắm mắt lại, trong chốc lát mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay như mưa, hai chữ không ngừng xoay vần trong đầu, đó chính là – Tiêu rồi.

Tiêu rồi. Tiêu rồi! Tiêu rồi...

Dù nàng có không quan tâm đến chuyện đời, dù có ghét bỏ đấu đá cung đình đến mấy, cũng không có nghĩa là nàng hoàn toàn không biết gì về chuyện đó. Phi tử của Hoàng đế có thai, lại bị hạ độc chết, sự kiện này giống như ngàn lớp sóng lớn dâng lên trời, một khi điều tra ra, chắc chắn sẽ liên lụy rộng. Mà nàng lại đúng lúc này, quỳ ở đây, tận mắt chứng kiến sự thay đổi lớn này xảy ra, định sẵn là khó lòng đứng ngoài cuộc.

Trong chốc lát, núi mưa sắp đổ, gió thổi khắp lầu, đáng thương thay nàng không hề có sức chống cự.

Khương Trầm Ngư cắn môi dưới, lại một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Cơ Anh cách một tấm màn, công tử à công tử, huynh trong sự kiện này lại đóng vai trò gì?

Quả nhiên Chiêu Doãn nghe vậy nổi giận, đập bàn nói: "Thật là vô lý! Ai? Ai dám hạ độc ái phi của trẫm? Người đâu, bắt tất cả cung nhân đang trực trong Bảo Hoa Cung lại, thẩm vấn kỹ lưỡng cho trẫm, nhất định phải điều tra rõ ràng sự việc này!"

Lệnh này vừa ban ra, cung nữ thái giám lập tức quỳ rạp xuống đất, tiếng cầu xin không ngớt, nhưng tất cả đều bị thị vệ kéo đi. Chỉ có Khương Trầm Ngư vẫn quỳ ở một bên, không ai để ý đến.

Cuối cùng vẫn là Chiêu Doãn quay đầu nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Ngươi là ai?"

"Dân nữ Khương Trầm Ngư."

"Ngươi chính là Khương Trầm Ngư?" Ánh mắt Chiêu Doãn lướt qua nàng một vòng, dường như có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sắc mặt trở nên nghiêm nghị nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi bị dọa sợ rồi, về đi."

Khương Trầm Ngư không ngờ Hoàng đế lại dễ dàng cho nàng đi như vậy, vội vàng dập đầu tạ ơn, vừa định đứng dậy, hai chân vì quỳ quá lâu mà cứng đờ khó duỗi, thấy sắp ngã, một bàn tay đưa đến, vững vàng đỡ lấy nàng.

Quay đầu lại chính là công tử.

Cơ Anh nhìn Chiêu Doãn nói: "Hoàng thượng, xin cho vi thần đưa Khương tiểu thư ra khỏi cung."

Ánh mắt Chiêu Doãn lướt qua hai người, cuối cùng gật đầu. Thế là, Cơ Anh liền đỡ Khương Trầm Ngư rời khỏi đó, chầm chậm bước ra khỏi cung môn.

Trong lòng Trầm Ngư vô cùng cảm kích, vừa định mở miệng nói chuyện, Cơ Anh đột nhiên buông cánh tay nàng ra, từ lan can bên cạnh lấy một vốc tuyết, chỉ nghe tiếng "xì", tuyết tan thành nước, bốc hơi nghi ngút. Huynh ấy lại lấy một chiếc khăn tay từ trong lòng ra, làm ướt bằng nước, vắt khô đưa đến trước mặt nàng.

Khương Trầm Ngư lúc này mới nhớ ra vừa nãy Hi Hòa phun máu đầy mặt nàng, mà sau đó nàng cứ quỳ mãi, vốn không dám lau, có thể tưởng tượng mình bây giờ sẽ trông thảm hại đến mức nào, lại còn bị huynh ấy nhìn thấy hết. Nghĩ đến đây nàng không khỏi bối rối, vội vàng nhận lấy khăn. Nhưng một là vết máu đã khô, khó lau sạch; hai là ở đây không có gương, không nhìn thấy rốt cuộc chỗ nào dính máu, vì vậy một hồi luống cuống lau chùi, ngược lại khiến lớp trang điểm vốn đã lộn xộn càng thêm nhòe nhoẹt, đỏ một vệt vàng một vệt vô cùng thảm hại.

Cơ Anh khẽ thở dài, lấy chiếc khăn ướt từ tay nàng, một tay nâng cằm nàng, một tay nhẹ nhàng lau đi vết máu cho nàng. Chỗ khăn ướt và ngón tay huynh ấy chạm vào, vùng da đó liền bốc cháy, bắt đầu bùng lên dữ dội. Nàng vừa hoảng sợ vừa lo lắng, nhưng hơn hết là sự ngượng ngùng khó tả, muốn ngẩng mắt nhìn huynh ấy, nhưng lại sợ ánh mắt chạm nhau, chỉ có thể cúi mi nhìn vạt áo, trong lòng dần dâng lên tình cảm mềm mại.

Huynh ấy thật... dịu dàng.

Huynh ấy thật sự quá... dịu dàng.

Đời này may mắn biết bao, để nàng có thể cùng một nam tử dịu dàng như vậy kết lương duyên? Nàng đúng là có phúc phải không? Trong lòng Khương Trầm Ngư ngọt ngào, không nhịn được ngước mắt nhìn khuôn mặt Cơ Anh, ai ngờ, đúng vào khoảnh khắc đó, Cơ Anh buông nàng ra, rụt tay lại nói: "Được rồi."

Thấy huynh ấy sắp ném chiếc khăn đi, Khương Trầm Ngư vội vàng gọi: "Khoan đã! Chiếc khăn đó... cho ta mang về giặt sạch rồi trả lại công tử."

Cơ Anh nói: "Chỉ là một chiếc khăn tay thôi, không cần phiền phức." Rốt cuộc vẫn ném đi.

Lòng nàng lạnh lẽo, như có thứ gì đó cũng bị vứt bỏ cùng với chiếc khăn tay kia. Để xua đi cảm giác kỳ lạ này, nàng vội vàng chuyển chủ đề nói: "Phu nhân Hi Hòa là quý nhân, sẽ không sao... phải không?"

Cơ Anh nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Nàng đành phải nói tiếp: "Ta vừa nãy... thật sự rất sợ, nàng ấy đột nhiên nôn ra máu, ta sợ đến không thể động đậy..." Cười ngượng, nói vụng về, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếp được.

Thật lúng túng. Một bầu không khí lúng túng khó tả bao trùm giữa huynh ấy và nàng, mặc dù không rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra.

Đúng lúc đó, một kỵ sĩ từ ngoài cửa điện phi ngựa xông vào, đến trước mặt, nhảy xuống ngựa, quỳ gối bái lạy: "Hầu gia, xảy ra chuyện rồi!" Đó là một nam nhân trung niên mặc áo xám, khoảng bốn mươi tuổi, lông mày rậm mắt to, tướng mạo thô kệch, chỉ có đôi mắt sáng ngời có thần, phía trên lông mày trái còn xăm một con rồng nhỏ ba móng màu đỏ.

Cơ Anh nhướng mày: "Chuyện gì?"

Nam nhân nhìn Khương Trầm Ngư vài lần, tuy có do dự nhưng vẫn nói ra: "Phan Phương đơn thương độc mã chạy đến Tiết phủ gây rối rồi."

"Tại sao?"

"Nghe nói... nghe nói vị hôn thê của hắn đến Tiết phủ kể chuyện, bị Tiết Túc... làm nhục."

Cái gì? Khương Trầm Ngư mở to mắt, Phan Phương? Chính là Phan Phương mà ngày đó đã gặp? Vị hôn thê của hắn, chẳng phải là Tần Nương sao? Trời ơi! Trời ơi...

Trong mắt Cơ Anh lóe lên một tia giận dữ: "Ta lập tức đến Tiết phủ." Huynh ấy quay mắt nhìn nàng một cái, lại bổ sung: "Chu Long, ngươi đưa Khương tiểu thư về phủ Hữu Tướng."

Không đợi nàng trả lời, huynh ấy vén vạt áo dài, phóng người lên con ngựa mà nam nhân kia vừa cưỡi đến, tuấn mã hí một tiếng, phi như bay đi.

Bên kia, nam nhân tên Chu Long chắp tay về phía nàng, cung kính nói: "Khương tiểu thư, mời."

Khương Trầm Ngư tuy lo lắng nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải theo hắn về phủ trước. Về đến phủ, những hạ nhân trong nhà thấy nàng ai nấy đều lộ vẻ khác thường, bộ dạng sợ hãi run rẩy.

Nàng bị một loạt sự kiện xảy ra ngày hôm nay làm cho lòng nóng như lửa đốt, lại thấy hạ nhân thất thố như vậy, không khỏi nổi giận, nghiêm giọng nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Ác Du, ngươi nói đi!"

Ác Du run rẩy nói: "Tiểu thư, trưa nay, canh thiếp được đặt dưới bàn thờ tổ tiên, đột nhiên, đột nhiên..."

"Đột nhiên sao?"

Hoài Cẩn giúp nàng ấy tiếp lời: "Không biết từ đâu lọt vào một luồng gió, thổi đổ chân nến, đốt cháy canh thiếp..." Nói xong, từ phía sau lấy ra một vật, run rẩy đưa đến trước mặt Khương Trầm Ngư.

Tờ thiệp gấp màu tím nhạt, đã cháy mất một góc, vừa vặn chia đôi hình ảnh Bạch Trạch màu bạc, cũng thiêu rụi hoàn toàn chữ "Anh" trong câu "Anh quân tử hoa".

Ác Du đứng bên cạnh khẽ khóc nức nở: "Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ? Canh thiếp vào nhà ba ngày, nếu phát sinh dị tượng thì được coi là không may, không thể thành hôn..."

Không thể thành hôn...

Không thể thành hôn...

Bốn chữ này nặng nề như núi, đè nát xuống, khuếch đại lên vô số lần, cùng với hai chữ đã xuất hiện rất nhiều lần trong đầu nàng ngày hôm nay, lơ lửng quấn lấy nhau...

Tiêu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro