Mây Khói Lạc Vân


---

Chương 3: Bí Mật Dưới Lớp Màn Sương

Cung Môn, một buổi chiều chạng vạng.

Ánh tà dương rọi xuống hàng trúc xanh rì trong viện Thanh Hoa, nơi Tiêu Thiên Hoa đang ngồi phơi dược liệu, đôi mắt trầm tĩnh nhìn lá cây chuyển màu theo ánh nắng. Từ ngày được Cung Viễn Chủy cứu về, nàng dường như đã quen với nhịp sống yên ả nơi đây. Dù trí nhớ vẫn chưa trở lại, nhưng nàng vẫn giữ được sự thanh tĩnh, lễ nghi chuẩn mực, và bản năng tự vệ của một người luyện võ.

Dạo gần đây, nàng bắt đầu mơ những giấc mộng mơ hồ – trong đó có máu, có tiếng binh khí, có cả ánh mắt ai đó đầy đau thương gọi tên "Thiên Hoa". Mỗi lần tỉnh dậy, nàng đều thấy mình đang nắm chặt góc áo ngủ, mồ hôi ướt đẫm lưng.

Hôm ấy, có một người đến tìm nàng.

Nam tử vận y bào màu đen thêu hoa văn chìm, dáng người cao lớn, ánh mắt sâu như vực. So với vẻ lười nhác tùy tiện của Viễn Chủy, người này lạnh lùng và sắc bén hơn nhiều – chỉ cần đứng đó thôi, đã khiến người ta phải giữ lễ.

“Cô nương,” – giọng nói trầm ổn cất lên – “Có thể theo ta một lát không?”

Nàng đứng dậy, thoáng nghiêng người hành lễ: “Xin hỏi công tử là…”

“Ta là Cung Thượng Giác,” – người ấy đáp, “Là Cung Chủ hiện tại của Giác Cung . Cũng là… caca của Viễn Chủy.”

Tiêu Thiên Hoa kinh ngạc một thoáng, rồi gật đầu theo ông vào trong sảnh lớn phía sau hậu viện – nơi ít người lui tới, nhưng là chỗ Cung Chủ Giác Cung thường gặp riêng những người quan trọng.

Sảnh không quá rộng, bày trí thanh đạm, chỉ có một giá sách gỗ đàn hương và một bàn trà tròn. Trên bàn đặt một miếng ngọc bội hình phượng – vừa nhìn thấy, lòng nàng bất giác co lại.

“Cô biết vật này không?” – Cung Thượng Giác hỏi, ánh mắt dõi sát từng biến hóa trên gương mặt nàng.

Nàng lắc đầu, nhưng tay lại siết chặt váy áo.

“Miếng ngọc này,” – ông tiếp lời, “là tín vật thân thân của hoàng thất Tiêu thị, chỉ ban cho công chúa dòng chính. Cô… là Tiêu Thiên Hoa, công chúa hòa thân của Tiêu triều, người đã bị tập kích trên đường đến Bắc Cảnh và mất tích.”

Câu nói đó như tiếng sấm nổ vang trong đầu nàng. Tiêu Thiên Hoa lùi một bước, tim đập dồn dập.

“Tôi… là công chúa? Ta thật sự là…”

“Phải,” – giọng Cung Thượng Giác không mang chút cảm xúc, nhưng ánh mắt ông lại dịu xuống – “Thân phận của cô không đơn giản. Việc cô còn sống… không thể để lộ lúc này. Có quá nhiều thế lực đang tìm cô – hoặc để giết, hoặc để lợi dụng.”

Nàng cắn môi: “Còn Viễn Chủy? Chàng… không biết sao?”

“Chưa,” – ông đáp – “Đệ ấy là người cảm tính. Nếu biết được cô là công chúa, đệ ấy sẽ không giữ cô ở lại. Mà nếu đuổi cô đi, cô không chắc còn sống đến hôm sau.”

Tiêu Thiên Hoa cúi đầu. Trong lòng nàng bỗng rối loạn – giữa nghĩa, tình, và một quá khứ mơ hồ đang dần hiện về như sương tan đầu núi.

“Cô có hai lựa chọn,” – Cung Thượng Giác nói – “Một là rời khỏi đây trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát. Hai là… tiếp tục ở lại, sống dưới tên Tiểu Hoa, và tự mình tìm lại ký ức.”

Tiêu Thiên Hoa nhìn vào ngọc bội trên bàn.

Một hồi lâu sau, nàng đáp khẽ: “Ta… ở lại.”

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro