Phần 3: Rung động

"Thế giới của tôi vốn dĩ là một màu đơn độc, thật vui mừng vì gặp được anh"

Lí giải cho hoàn cảnh đó, "duyên phận"...

Không ai lí giải được vì sao lúc đó chúng tôi gặp nhau, và tại sao lại một lần nữa biết nhau trong hoàn cảnh hiện tại.

Mỗi ngày đi học ngồi cạnh nhau, cùng về một đường, nhà cách một vách tường, hầu như việc chạm mặt nhau là hiển nhiên.

Anh với mọi người đều là bộ dạng lạnh lùng, khô khốc. Hiếm khi thấy anh vui vẻ vì một thứ gì đó. Thế nhưng chính tôi lại hiểu rõ cái tính cách đó của anh, bởi chính tôi cũng đang trở thành người như vậy. Đó là những người trải qua đau khổ cùng tận chả còn tha thiết màu sáng đời người.

Những ngày đầu tiên khi chúng tôi cùng bàn, anh là người bắt chuyện trước với tôi.

"Còn nhớ tôi không?"

"Nhớ"

"Không phải ở chỗ lần trước"

"Hai năm trước. Tôi chưa từng quên"

Khi ấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh cười, tuy chỉ là một cái mỉm cười nhẹ. Nó đã làm thay đổi phong thái thường ngày của anh, bớt đi phần nào lạnh lùng của thường ngày.

Tôi thừa nhận giây phút ấy tôi đã rung động

Có lẽ anh chính là chấp niệm duy nhất của tôi còn xót lại ở cuộc đời này, không hẳn chỉ là ân nhân cứu mạng, tôi có thể nhìn thấy trong anh một tia hi vọng hạnh phúc mà tôi tìm kiếm lâu nay.
Anh chính là người tôi cần.

Tình yêu của chúng tôi, là một trong những chuyện tình kém lãng mạn nhất, có lẽ vậy. Bởi nó bắt đầu bằng chấp niệm, tiền đề dựa trên sự cảm thông. Nhưng tôi tự tin cho rằng, câu chuyện của chúng tôi sẽ là một tình yêu bền vững nhất.

Tôi là cô nhi, anh cũng chẳng còn cha mẹ. Nhà tôi sát vách nhà anh, vì đây là anh cố tình chuyển tới. Lí do điên rồ như vậy anh lí giải bằng một câu nói:

"Tôi muốn một nơi an bình, hình như khi tôi gặp em đó đương như trở thành điều hiển nhiên"

Dù là đồng cảm, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tìm một người bạn trong cuộc đời u ám. Hình như đều chẳng quan trọng nữa. Tôi hiểu anh cần tôi, tôi cũng cần anh

Trên lớp chúng tôi là cặp đôi âm trầm tĩnh lặng, tan học là bạn cùng đường về nhà, ở nhà là hàng xóm. Anh là người tĩnh lặng nhưng tâm lí. Lạnh lùng nhưng thấu hiểu. Đây là lí do.

Và từ bao lâu tình yêu đầu của tôi chớm nở, trong cái êm đềm của cuộc sống, trong cái đồng cảm hoàn cảnh, trong sự trẻ trung của tuổi xuân.

Tình yêu này như sự sắp đặt của tạo hoá, trong sự thần kì của định mệnh vậy, tôi đã rung động từ lần đầu gặp anh, và lần tiếp theo gặp lại những cảm xúc ấy vẫn không thể giấu đi sự rung cảm diệu kì ấy.

Nơi con tim khao khát điên cuồng gào thét để thỏa mãn được cơn nghiện của tình yêu. Giờ khắc này đây, chúng ta là một.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro